Tình Mê Pháp Lan Tây

Chương 18




Triển Phi Yên ứng biến rất mau lẹ. Nàng không kịp suy nghĩ gì nữa, phóng chưởng đánh ra luôn.

Nhưng nàng vừa phóng chưởng nhanh như điện chớp, thì bàn tay kia đột nhiên rụt về. Nàng thu thế chưởng lại không kịp, thành ra tay mình đập trúng vai mình. May mà phát chưởng này, nàng đã thu bớt đến phân nửa lực lượng nên nàng chỉ hơi đau mà thôi.

Triển Phi Yên giật mình kinh hãi, nàng vội khoa chân tiến ra một bước rồi định thần nhìn lại thì thấy quái nhân kia đã đứng sững ngay trước mặt.

Quái nhân này chẳng phải ai xa lạ, mà chính là lão ốm o.

Triển Phi Yên vốn biết võ công của lão cực kỳ cao thâm, có thể nói là tuyệt thế vô song. Nhưng nàng không ngờ lão đã là cao nhân đến mức độ kinh thế hãi tục mà còn giở trò tinh nghịch như con nít với mình để giỡn chơi.

Nàng định thần rồi làm mặt giận hậm hực nói :

- Té ra là tiền bối! Tiền bối làm cho vãn bối sợ muốn chết!

Lão ốm o thấy nàng phát cáu, lại càng thích thú. Nét mặt lão cười dúm dó cả lại. Nhưng chỉ thoáng qua một giây rồi ra chiều nghiêm trọng. Bộ mặt biến đổi cực kỳ quái dị.

Triển Phi Yên thấy vậy không khỏi kinh nghi. Nàng chẳng hiểu đã xảy ra chuyện gì ghê gớm để lão phải lo nghĩ hoang mang như vậy.

Lão ốm o giơ tay ra nắm lấy cổ tay Triển Phi Yên, lật lòng bàn tay nàng lên nhìn rồi đưa ngón tay ra đặt vào huyệt mạch môn nàng. Đột nhiên lão thất thanh hỏi :

- Ngươi... ngươi đã gặp ai vậy?

Triển Phi Yên tuy là người thông minh đến cực điểm, mà lúc này đầu óc nàng tựa hồ bị bao phủ một lớp mây dày đặc, không hiểu lão ốm o kinh hãi thật hay lão lại muốn giở trò gì. Nếu quả thực lão kinh hãi thì vì việc gì?

Nàng ngần ngừ một lúc rồi ngơ ngẩn đáp :

- Vãn bối không gặp một ai hết.

Lão ốm o ra vẻ không bằng lòng về câu trả lời này, liền hỏi lại :

- Sau khi ngươi cùng ta chia tay rồi, ngươi đã làm những việc gì? Dọc đường đã gặp những ai?

Triển Phi Yên đáp :

- Sau khi từ biệt lão tiền bối để lên núi Cực Lạc cạnh Thái hồ, dọc đường vãn bối gặp Bách Cầm chân nhân Công Dã Huỳnh...

Lão ốm o lắc đầu ngắt lời :

- Không phải y...

Triển Phi Yên không hiểu lão ốm o nói thế là có ý gì, nàng kể tiếp :

- Vãn bối lên núi Cực Lạc thì gặp nhị thư và Đường Uyển Ngọc... Ngoài ra còn Thúy y Bách lão bà và bọn thủ hạ của mụ nữa. Vãn bối cùng nhị thư gặp nhau rất là hoan hỉ. Vãn bối vừa nói đến chuyện đòi ngựa sắt thì nhị thư giao ngựa đó cho vãn bối ngay. Vãn bối xem ra nhị thư vẫn còn có thiên lương, chứ không phải là người quá tàn nhẫn. Vãn bối lấy được ngựa rồi đi thẳng tới Miêu Cương ngay.

Lão ốm o hỏi :

- Nhị thư ngươi đối với ngươi thế nào?

Triển Phi Yên đáp :

- Chắc y thấy hại vãn bối không xong, thì trong lòng không khỏi bẽ bàng. Y vừa thấy vãn bối đã cầm chặt lấy tay, hai hàng nước mắt tuôn rơi dường như cực kỳ hối hận.

Lão ốm o đột nhiên ngửa mặt lên trời thở dài nói :

- Đúng ả rồi! Đúng ả rồi!

Triển Phi Yên không hiểu, ngơ ngác hỏi lại :

- Tiền bối nói gì vậy?

Lão ốm o quay lại đáp :

- Chả có chuyện gì cả.

Lão nói cộc lốc mấy tiếng rồi ngừng lại như người bị tắt khẩu.

Triển Phi Yên thấy bộ dạng lão ngớ ngẩn thì vừa buồn cười vừa lấy làm thú vị. Nàng lẩm bẩm :

- Lão này không hiểu tại sao đột nhiên biến tính như trẻ nít. Chắc lão lại giở trò bịp bợm ra dọa mình đây. Nếu mình thấy lão như vậy sợ cuống lên thì là mắc hợm lão.

Nàng liền bật lên tiếng cười hì hì, rồi thò vào bọc lấy hai con ngựa sắt ra hỏi :

- Tiền bối! Ngoài đôi ngựa sắt này có mấy con nữa, tiền bối đã lấy được đủ chưa?

Lão ốm o đưa tay ra đón lấy đôi ngựa sắt rồi lại đáp cộc lốc :

- Lấy được rồi!

Triển Phi Yên hết sức hoan nghênh nói :

- Võ công tiền bối thật là cao cường, làm việc gì cũng mau lẹ. Giả tỷ tiền bối bảo vãn bối đến lấy con ngựa sắt chỗ bọn Thiên Ngô lão nhân thì không biết còn tốn bao nhiêu công phu và mất bao nhiêu ngày giờ nữa, chưa chắc đã thành công.

Lão ốm o cầm đôi ngựa sắt nhỏ giơ lên coi rồi đột nhiên la hoảng :

- Con tiểu nha đầu này...

Triển Phi Yên sửng sốt. Tuy lúc nàng bị trọng thương được lão cứu về trông nom cứu chữa nhưng chưa bao giờ lão kêu gọi nàng thế này cả. Nàng hồi hộp hỏi lại :

- Tiền bối! Có chuyện chi vậy?

Lão ốm o ngẩn người ra nhìn Triển Phi Yên hồi lâu không nói gì. Cặp lông mày lão nhăn tít lại. Hiển nhiên trong lòng lão đang nhiều nổi bồn chồn lo lắng.

Lão ốm o vẻ mặt xanh xao vàng vọt như người suốt đời mang bệnh. Lúc này coi cử chỉ cùng thái độ của lão ốm o lo buồn tưởng chừng như trời sắp sụp.

Triển Phi Yên phải cố nhịn cho khỏi bật cười.

Nàng lẩm bẩm :

- Thử xem lão này giả vờ làm mặt ngẩn ngơ cho đến bao giờ.

Lão ốm o nhìn chằm chặp Triển Phi Yên một lúc rồi đưa tay ra nắm lấy vai nàng nói :

- Tiểu nha đầu! Nếu hôm ấy mà không gặp ta đi qua thì chắc là ngươi phải chết ở trong hốc cây đó rồi. Có đúng thế không?

- Đúng rồi a! Nếu mà vãn bối chết rồi thì chắc không còn một ai dám đùa giỡn với lão tiền bối nữa.

Lão ốm o nhăn nhó cười, dường như lão không hiểu Triển Phi Yên đã nói vậy là để diễu cợt lão.

Lão nói tiếp :

- Từ ngày ấy cho đến hôm nay, ngươi đã được sống một cách vô tội. Đáng lẽ ngươi chết nhăn răng ra rồi mà còn được sống trong khoảng thời gian mấy tháng trời. Thế là phúc đức cho ngươi rồi đó.

Triển Phi Yên nghe càng thêm buồn cười. Nàng không biết nói gì nữa, liền phùng má trợn mắt lên nhìn lão.

Triển Phi Yên nghĩ mãi không hiểu lão ốm o nói với mình những câu sau cùng là có ý gì. Nàng cố ý nhịn cười, làm bộ mặt nghiêm trang nhưng vẫn nói bằng một giọng hài hước.

- Tiền bối nói phải lắm! Đó là điều phúc đức cho vãn bối, nhưng làm cho Diêm Vương phải một phen thua lỗ...

Triển Phi Yên đang nói dở câu thì lão ốm o đã buông tay ra, ngắt lời :

- Con tiểu nha đầu này! Ngươi nên biết rằng trong võ lâm bao giờ chả có nhân tài xuất hiện. Nhưng muốn tìm một nhân vật lãnh đạo khiến cho các khách võ lâm thiên hạ đều kính ngưỡng mà lại có võ công quán thế thì thật khó vô cùng! Có khi hàng mấy trăm năm chưa thấy một người.

Triển Phi Yên thấy lão đột nhiên nói sang chuyện khác, nàng vẫn không hiểu lão có dụng ý gì, nhưng cũng nói theo đà :

- Phải rồi! Từ Đạt Ma lão tổ, Trương Tam Phong đại sư trở xuống còn chưa thể tìm được một người như vậy. Tiền bối! Vãn bối xem ra thì hiện nay chỉ có tiền bối là hơn hết.

Lão ốm o gượng cười đáp :

- Ta cùng phụ thân ngươi cũng tương tự như nhau. Nói về võ công thì phụ thân ngươi hồi sinh thời đã cùng ta tỷ đấu rất nhiều lần, song thủy chung vẫn không phân thắng bại và cũng đã liệt vào hàng cao thủ bậc nhất trong thiên hạ.

Ngừng một lát, lão nói tiếp :

- Sau ta muốn thắng phụ thân ngươi nên đi ra hải ngoại để tìm dị nhân rèn luyện võ công. Ngờ đâu tính một đằng đi một nẻo, rồi đưa đến chỗ bị thương một đường huyệt mạch mà võ công thành ra kém trước...

Nghe lão ốm o kể tới đó, Triển Phi Yên trong lòng hồi hộp. Nàng nhớ mang máng là song thân nàng đã đề cập đến người này và y là sư huynh phụ thân nàng. Nàng tự hỏi :

- Hay lão ốm o trước mắt mình đây lại chính là vị sư bá đó?

Triển Phi Yên còn đang nghi hoặc thì lão ốm o lại nói :

- Lúc ta ở hải ngoại thì phụ thân ngươi lại chết rồi. Hai người chúng ta bụng dạ hẹp hòi, nặng lòng tranh thắng, nên biết rằng việc đời không thể cưỡng cầu mà được, người tính không bằng trời tính.

- Tiền bối nói như vậy thì có ý gì?

Lão ốm o thở dài đáp :

- Bản tâm ta không muốn hỏi ngươi câu này, nhưng ta không quyết đoán được. Vì ngươi... Ngươi đã trúng phải Thất Tinh kỳ độc. Hơi độc do huyệt Lao Cung trong lòng bàn tay ngấm vào thân thể. Vì thế mà mấy trăm năm cũng khó lòng tìm được một tay cao thủ như ý muốn.

Lão nói tới đây hít một hơi dài rồi ngập ngừng nói tiếp :

- Nếu ngày nay... muốn tìm được một nhân vật như vậy thì may ra chỉ có một người mà thôi.

Triển Phi Yên nghe lão nói tới đây thì trong lòng phấn khởi đôi má ửng hồng, nàng hỏi lại :

- Phải chăng lão tiền bối muốn trỏ người đó là Cần Quân Hiệp?

Lão ốm o gật đầu đáp :

- Đúng thế! Chính là ta nói gã. Nếu đem thuốc giải trong tám con ngựa sắt nhỏ xíu để chữa cho gã có thể khôi phục lại thần trí, khi đó nội lực gã đầy rẫy trong người, trên đời có một không hai.

Bất luận một thứ võ công gì, gã chỉ nhìn qua là có thể lĩnh hội và phát huy được ngay. Nếu gã chịu luyện tập thêm thì không đầy mười năm có thể trở nên võ lâm đệ nhất nhân vậy.

Triển Phi Yên liền giục :

- Vậy thì chúng ta sao chưa đi tìm gã còn đợi đến bao giờ nữa?

Lão ốm o nói :

- Nhưng hiện nay ta chưa quyết định có nên đem thuốc giải trong tám con ngựa sắt này để giải cứu cho gã tỉnh lại không?

Triển Phi Yên nghe tới đây không khỏi sửng sốt. Nhất là nàng xem chừng lão ốm o không phải nói giỡn. Lòng nàng rất đỗi băn khoăn. Nàng hỏi lại :

- Sao? Hay là... đã xảy ra biến cố cho gã?

Lão ốm o lắc đầu đáp :

- Không phải! Quản Tam Dương nhất định đã đem gã dấu kín rồi thì làm gì có chuyện xảy ra biến cố nữa.

Ngừng một lát, lão hỏi Triển Phi Yên :

- Tiểu nha đầu! Ta hỏi ngươi: nếu gặp trường hợp mà nguy hiểm đến tính mạng, ngươi cần phải lấy thuốc giải trong tám con ngựa sắt nhỏ này mới chữa được, thì ngươi có chịu chết, dành thuốc đó đem chữa bệnh si ngốc cho Cần Quân Hiệp để hắn trở nên một dị nhân tuyệt đỉnh trong trời đất không? Hay là ngươi cần cứu sống, để mặc y suốt đời ngớ ngẩn?

Thiệt là một câu hỏi kỳ dị, Triển Phi Yên ngẩn người ra hỏi lại :

- Tiền bối hỏi như vậy là có ý gì?

Lão ốm o thở dài đáp :

- Bản tâm ta không muốn hỏi ngươi câu này, nhưng ta không quyết đoán được. Vì ngươi... ngươi đã túng phải Thất Tinh kỳ độc. Hơi độc do huyệt Lao Cung trong lòng bàn tay ngấm vào thân thể. Chất độc này lưu hành vào đến màng trái tim rồi. Ngươi chỉ còn sống có ba ngày...

Lão ốm o nói tới đây, mặt lộ vẻ vô cùng đau xót.

Triển Phi Yên cảm thấy trái tim như chùng hẳn xuống. Nàng chợt nhớ tới Bách Cầm chân nhân Công Dã Huỳnh lúc gặp nàng ở khu vực Thái hồ trở về cũng đã bảo nàng trúng phải chất kỳ độc. Nhưng nàng chỉ biết vậy rồi không nghĩ gì tới nữa, vội vã lên đường đi suốt ngày đêm tới Miêu Cương. Sau nàng quên đi không nhớ tới nữa.

Bây giờ lại nghe lão ốm o nói vậy, nàng tự hỏi :

- Chẳng lẽ mình trúng độc thật ư? Nhưng theo lời lão thì sau đây ba ngày có thể nguy đến tính mạng, mà sao hiện giờ mình vẫn chưa thấy gì khác lạ?

Mười phần là nàng chắc đến tám là lão già ốm o giả bộ làm vẻ nghiêm trọng, bày ra chuyện này cho mình kinh hãi để lão tiêu khiển một lúc chơi.

Triển Phi Yên rất ưa đùa nghịch trêu chọc người, nhưng lại rất ghét kẻ đóng kịch.

Chẳng những nàng không lấy thế làm lo lắng, mà còn bật lên một tràng cười khanh khách nói :

- Kể ra thì vãn bối cũng chết rồi, may mà sống thêm được bấy nhiêu ngày cũng là đặng hưởng phần lời. Đã được lời bấy nhiêu ngày còn chưa thỏa mãn, muốn sống thêm thì chẳng hóa ra con người quá tham lam ư?

Lão ốm o hạ trầm giọng xuống nói ra vẻ vừa buồn rầu vừa tức mình :

- Con tiểu nha đầu kia! Ta nói đùa với ngươi đâu!

Triển Phi Yên nghe thanh âm lão ốm o ra chiều nghiêm trọng, thì nàng đột nhiên ngừng tiếng cười lại.

Lão ốm o nói :

- Ngươi thử vận chân khí vào huyệt Đại Bao lại một lúc mà coi!

Triển Phi Yên nghe lời vội vận chân khí đến huyệt Đại Bao thì ngừng lại. Lúc đầu nàng chưa thấy gì, nhưng chỉ trong nháy mắt thì toàn thân bủn rủn, người nàng lảo đảo. Đột nhiên mắt hoa lên, nàng té huỵch xuống đất.

Triển Phi Yên kinh hãi vô cùng, vội chống tay xuống đất đứng phắt dậy. Nàng lại tiếp tục chuyển vận chân khí, nhưng lúc này lại không thấy gì khác lạ, nàng chớp mắt luôn mấy cái, trong lòng khôn xiết run sợ, không thốt nên lời được nữa.

Lão ốm o thở dài nói :

- Bây giờ ngươi đã tin lời ta chưa?

Triển Phi Yên bồn chồn trong dạ cơ hồ phát khóc. Nàng lo lắng hỏi :

- Tiền bối! Tiền bối có cứu chữa cho vãn bối được chăng?

Lão ốm o đáp :

- Dĩ nhiên là ta có thể cứu ngươi được.

Triển Phi Yên nghe lão nói, thở phào một cái nhẹ nhõm. Nàng đang nước mắt nước mũi, bỗng phá lên cười rồi lẩm bẩm một mình :

- Mình thật là ngu quá! Trước mặt đã có bậc cao nhân cái thế thì còn gì sợ trúng độc mà chết nữa? Mình hoang mang quá thành ra lú lẫn không còn biết suy tính gì cả?

Nghĩ vậy nàng liền nói :

- Thế thì tiền bối ra tay mau đi! Lỡ ra vãn bối phải động thủ với ai, rồi đột nhiên hoa mắt ngã lăn đùng thì thiệt là nguy hiểm!

Lão ốm o ngần ngừ đáp :

- Ta chưa thể quyết định được là có nên chữa cho ngươi hay không?

Triển Phi Yên là người thông minh rất mực, nàng hiểu ngay vì sao mà lão ngần ngại, đột nhiên nàng đứng thộn mặt, miệng há hốc ra, hồi lâu mới hỏi :

- Phải chăng muốn tiêu trừ chất kỳ độc trong người vãn bối, cần phải lấy thuốc giải trong tám con ngựa sắt này?

Lão ốm o từ từ gật đầu đáp :

- Ngươi đã trúng phải một chất kỳ độc cực kỳ lợi hại kêu bằng Thất Tinh kỳ độc, lấy từ bảy chất độc ghê gớm chế luyện ra. Giả tỷ mới trúng phải chất độc này thì còn có thể dùng linh dược khác để chữa cho khỏi. Nhưng đến nay thì chất độc đã ngấm vào phủ tạng mất rồi.

Lão nói tới đây thì lắc đầu luôn mấy cái, không nói gì nữa.

Triển Phi Yên loạng choạng người đi, phải đưa tay ra bám vào tảng đá lớn, mà hai chân vẫn nhũn ra không đứng vững được, phải ngồi phệt xuống khối đá.

Nàng ngẩng đầu lên hỏi :

- Không còn cách nào cứu trị được nữa ư?

Lão ốm o lắc đầu đáp :

- Giả tỷ độc khí tấn công vào kinh mạch nào khác, thì còn có thể cắt đứt chỗ kinh mạch đó rồi trục chất độc ra ngoài. Đằng này khí độc đã vào tới màng trái tim, nếu chặt đứt tâm mạch thì ôi thôi...!

Lão nói tới đây bật ra tiếng cười cay đắng rồi dừng lại. Vì tâm mạch mà bị cắt đứt thì con người chết rồi, còn nói chi đến chuyện trừ độc hay không trừ độc nữa?

Triển Phi Yên vội la lên :

- Chắc tiền bối còn có biện pháp khác. Nhất định là có! Nhất định là có!

Thanh âm nàng mỗi lúc một thều thào như người kiệt lực. Nàng đành ngừng lại không nói nữa.

Bầu không khí trở nên tịch mịch và khẩn trương vô cùng.

Lão ốm o đứng thừ người ra hồi lâu, không nói gì, rồi móc trong bọc ra sáu con nữa, để vào một đống. Đoạn lão xoay mình bỏ đi nói :

- Việc này thiệt tình ta không thể quyết đoán được. Ta để cho ngươi tự quyết định lấy.

Triển Phi Yên hốt hoảng la thất thanh :

- Đừng! Tiền bối đừng đi đâu nữa!

Giọng nàng nói lạc hẳn đi. Lão ốm o dường như không nghe tiếng, trở gót lạng mình đi một cái đã ra xa đến bốn năm trượng.

Triển Phi Yên hấp tấp đứng lên toan rượt theo. Nhưng nàng vừa cất bước thì hai chân đã bủn rủn, ngã ngồi xuống đất.

Lúc này Triển Phi Yên biết lão ốm o nói thật rồi, không phải chuyện đùa cợt nữa, nàng chống hai tay xuống đất, ngẩng đầu lên la gọi :

- Tiền bối! Tiền bối! Tiền bối có biết kẻ nào đã hạ độc thủ hại vãn bối không?

Lão ốm o lúc này đã đi quanh vào chỗ góc núi, chẳng hiểu lão có nghe tiếng Triển Phi Yên kêu không, nhưng lão đã mất hút rồi.

Triển Phi Yên gọi mấy tiếng không thấy lão ốm o trả lời liền ngừng lại. Nàng chợt nhớ tới lúc lên núi Cực Lạc cùng nhị thư gặp nhau bắt tay. Đột nhiên nàng cảm thấy lòng bàn tay mình tê nhức.

Nghĩ tới đây, nàng bất giác giơ lòng bàn tay lên nhìn. Người nàng lại ngã lăn ra.

Triển Phi Yên giơ tay lên nhìn, thì thấy trên huyệt Lao Cung trong lòng bàn tay có một điểm đỏ chói và lóng lánh. Nàng thộn mặt ra nhìn chấm đỏ này thì thấy dường như mỗi lúc một loang to ra.

Chấm đỏ vẫn chuyển động không ngừng. Rồi nàng tựa hồ nhìn thấy trong chấm đỏ này có hình ảnh Triển Phi Ngọc đang cười nửa miệng mà vẻ mặt vô cùng nham hiểm.

Đột nhiên nàng giơ tay ra bốc lấy mấy con ngựa sắt ở trước mặt la lên :

- Ta không thể chết được! Không để cho mi tự đắc đâu.

Đột nhiên nàng xòe năm ngón tay ra. Mấy con ngựa sắt nhỏ ở trong tay nàng rớt xuống đất.

Trong chớp mắt, hình bóng Cần Quân Hiệp cũng ẩn hiện ra trước mặt. Chàng đang há miệng cười một cách ngây ngô, hiển nhiên là một kẻ điên cuồng. Nàng lẩm bẩm :

- Sau này chàng liệu có thành võ lâm đệ nhất nhân mà trong mấy trăm năm nay chưa có người nào bì kịp được chăng?

Rồi nàng tự trả lời :

- Chỉ cần làm sao lấy được linh dược trong tám con ngựa sắt... Nhưng làm sao chữa khỏi được? Vì nếu mình muốn sống cũng cần phải có những chất linh dược này.

Triển Phi Yên cảm thấy bầu trời xanh ngắt trên đầu mình bắt đầu chuyển động, về sau quay tít đi. Tám con ngựa sắt nhỏ trước mắt nàng cũng tựa hồ đang hí vang lên.

Bất giác Triển Phi Yên kêu to lên rồi đứng phắt dậy. Nàng nhìn chằm chặp vào tám con ngựa sắt, trong lòng cực kỳ bối rối, không sao quyết đoán được.

Lão ốm o không quyết đoán được vì lão định dùng tám con ngựa này để tài bồi cho một tay cao thủ đệ nhất võ lâm.

Triển Phi Yên cũng không thể quyết định được vì nàng đối với Cần Quân Hiệp có một mối tình cảm tha thiết vô cùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.