Tình Lữ Của Lam Cơ

Chương 1-3





Hơn nữa mất một buổi chiều, hai con sói núi hiển nhiên cũng đói bụng, húc mấy cái về phía cây, may mà là sói núi, không có lực công kích gì với cây, một con sói núi khác thử nhảy lên, bay vọt.

Phó Sủng bị sợ đến vội vàng nhắm mắt lại, nhìn sói núi này rơi xuống lần nữa, trái tim giống như ngồi cáp treo, lúc lên lúc xuống, thật sự có thể hù dọa ra bệnh.

Chỉ có điều đúng là mệt mỏi thay cô nhóc này, đổi lại là cô gái khác, vào lúc này dọa ngất đi cũng có thể, đó không phải đang nhìn thế giới động vật, coi như người chụp hình thế giới động vật cũng không dám đến gần động vật có tính công kích, đều ở xa xa vụng trộm quay chụp.

Phó Sủng đột nhiên nhớ tới rơi vào miệng cọp, nghe là chuyện cười, nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, dưới mắt mình vào lúc này chính là tình cảnh của người nọ, cũng không giống nhau như đúc, thật sự nên tìm người tới quay chụp xem sói nuốt cô vào bụng như thế nào.

Dù sói không ăn được cô, nhưng giằng co như vậy, cô cũng đói chết ở chỗ này, một con sói không buông bỏ nhảy lên, một con khác gầm to, tình hình như thế, ở trong núi khỏi phải nói có bao nhiêu kinh người, nhiều quỷ dị.

Khi đang ở thời khắc giằng co, trong rừng cây truyền đến âm thanh sàn sạt, cả người Phó Sủng giật mình, giương mắt nhìn sang, thân thể cũng cứng đờ, tập trung cao độ, chưa từng chú ý như vậy.

Hiển nhiên hai con sói núi này cũng nhận thấy có cái gì đang tiến đến chỗ chúng, dừng công kích Phó Sủng, phòng bị dienndaanleequyydoon nhìn về chỗ phát ra âm thanh, chỉ nghe một tiếng gầm rú, Phó Sủng ngây ngốc, rốt cuộc đây là chỗ nào, còn có động vật hung mãnh như vậy?

Tiếng gầm quả thật kinh người, cô nhớ anh họ Thành đã từng cứu một con báo đốm nhỏ ở đây, lần này hoàn toàn trợn tròn mắt, ngay cả báo đốm hiếm thấy cũng có thể thấy được, nơi này có thứ gì khác nữa cũng không mới lạ.

Phó Sủng cảm thấy thời gian sắp dừng lại, chỉ thấy trong rừng cây đột nhiên có hai con báo đốm lao ra, Phó Sủng thiếu chút nữa té xuống từ trên cây, thì ra thật sự có báo đốm, lần này chết chắc, cô chỉ có một mình, còn chưa đủ phần cho những con thú hoang này.

Hai con sói nhìn báo đốm mạnh mẽ lao tới, trong nháy mắt phòng bị cao độ, giữa động vật hung mãnh đều cạnh tranh, bọn chúng sẽ vì con mồi mà chém giết, vốn trông thấy báo đốm lao tới, sói núi cũng nên nhanh chóng chạy trốn.

Xem chừng mất cả buổi chiều, không được hưởng con mồi, cho nên không có ý định cứ buông tha như vậy, huống chi hai con báo này không lớn, hai con báo đốm ngẩng đầu nhìn Phó Sủng trên cây, hai mắt mở to, hình như hơi ngây ngốc.

Ngược lại cúi đầu nhìn hai con sói núi, hai con sói núi cũng nhìn trực diện báo đốm, trong mắt tràn đầy sát khí, báo đốm thở gấp trầm thấp, phát ra hơi thở chỉ thuộc về thú hoang, rất dễ nhận thấy muốn cướp đoạt con mồi với sói núi.

“Grào…” Gầm nhẹ một tiếng, hai con sói núi lui hai bước, dù sao lực công kích của báo đốm còn lớn hơn chúng nhiều, nói là kẻ thù tự nhiên cũng không quá đáng, có thể nhìn con mồi đến miệng lại không còn, sói núi không định buông tha như vậy.

Một con báo đốm nhỏ thấy sói núi không có ý định rời đi, gầm lên lần nữa với sói núi, mạnh mẽ vọt tới, chính là bắt đầu chém giết, Phó Sủng ở trên nhìn xuống chính là kinh thiên động địa.

Tình hình kia chỉ xem qua ti vi, ở hiện trường càng thêm kích thích thị giác và thính giác nhiều hơn, cả trái tim Phó Sủng sắp nhảy lên tận cổ họng, sẽ không ngốc đến cho rằng báo đốm đánh bại sói núi mà vui mừng.

Dù sao mình cũng là con mồi những thứ này tranh đoạt, hy vọng duy nhất chính là mấy người Đường Dật nhanh chóng xuất hiện tới cứu mình, nếu không thật sự thành con mồi, không phải đút vào mồm báo đốm chính là mồm sói núi.

Ngày hôm sau, báo chí viết như thế nào? Trên các trang đầu của các báo lớn truyền bá thế nào? Ông cụ Phó sáng suốt một đời, cháu gái cưng chiều nhất bởi vì ham chơi mà trở thành thức ăn của báo săn, nhiều bi kịch, đến lúc đó sợ là vui mừng nhiều người, đau lòng ít người.

Cô yêu nghiệt này cuối cùng không còn, ông trời có mắt, cảm thán báo đốm thay trời hành đạo, Phó Sủng cũng buồn bực, mặc dù cô làm trò xấu xa một chút, cũng không đến nỗi thảm như vậy, rơi vào trình độ trở thành thức ăn bị sói núi và báo đốm tranh đoạt.

Một phen tranh đấu, rất dễ nhận thấy sói núi hoàn toàn không phải là đối thủ của báo đốm cường đại, con báo đốm nhỏ kia đơn độc khiêu chiến hai con sói núi, một con báo đốm khác nhàn nhã ngồi đó nhìn, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn Phó Sủng.

Cảnh tượng thê thảm trước mắt khiến mặt mũi Phó Sủng trắng bệch, có thể tưởng tượng mình bị xé rách đến thảm, vết tích dieendaanleequuydonn loang lổ trên mặt đất, lòng Phó Sủng cũng run rẩy theo, nghe tiếng kêu thảm thiết, khỏi phải nói có bao nhiêu dọa người.

Một con báo đốm khác nhìn thời cơ cẩn thận, mạnh mẽ tung người qua gia nhập vào trận chiến, hai con sói núi nhanh chóng bị hai con báo đốm cănnát, gần như trạng thái thoi thóp một hơi.

Khóe miệng báo đốm nhỏ mang theo chút vết tích lẻ tẻ, ngẩng đầu lên nhìn Phó Sủng lần nữa, trong cặp mắt to mông lung, hơi thở giết chóc chưa loại trừ hoàn toàn.

Phó Sủng nhìn báo đốm nhỏ, sắc mặt tái nhợt, cắn răng, lần này nếu quả thật bị cắn chết rồi, cũng không có gì có thể nói.

Khi Phó Sủng cho rằng báo đốm muốn công kích mình, báo đốm nhỏ gầm một tiếng về phía Phó Sủng, ngay sau đó ngậm sói núi nhanh chóng chui vào trong rừng, một con báo đốm khác cũng liếc mắt nhìn Phó Sủng, tiếng gầm rất lớn, vang vọng cả trong núi.

Ngay sau đó giống như con báo đốm kia, ngậm con sói núi còn thoi thóp một hơi trên đất, Phó Sủng ngã nằm cả người trên cành cây, có thể cảm giác cả bộ trang phục huấn luyện bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Trong lòng một vạn lần may mắn, hai con báo đốm này bắt được con mồi, không có tham lam ăn hết cô, cũng do tổ tiên tích đức, sống trên đời chưa từng cảm kích trời xanh như vậy, Phó Sủng cứ ngơ ngác ngồi trên cây.

Không ngừng hóa giải áp lực trong lòng, cảnh quá mức kinh hãi từ đầu đến đuôi đều giống như nằm mơ, rất lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.

“Phó Sủng… Phó Sủng…” Từng tiếng quát tháo, kèm theo tiếng chó săn truyền đến đây, Phó Sủng muốn đáp lại, nhưng làm thế nào cũng không mở miệng được, cả người cũng thật sự nhẹ đi.

Tiếng chó săn càng ngày càng gần, Phó Sủng có thể nghe được giọng nói quen thuộc, là Đường Dật, cuối cùng anh đã tới, một đống nước mắt nhanh chóng rơi xuống, giống như từng chết một lần, Phó Sủng cúi đầu khóc.

“Phó Sủng, em ở đâu?” Đường Dật hắng giọng gọi lần nữa, những người khác cũng gọi tên Phó Sủng theo, một vài giọng nói vang vọng trong núi, kèm theo tiếng chó săn, Phó Sủng nhìn mặt trời phía xa, hoàn toàn lặn xuống.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.