Tính Kế Xem Mắt

Chương 47: Ngoại truyện: Mỹ nhân mất đi tiên tử




Tuổi của Cẩm Sao còn lớn hơn đám người Đào Diệp, nhưng nhỏ hơn Tử Hộ, chỉ là cá tính của nàng chân chất, nếu làm nha đầu trong nội thất quả thực không phù hợp, cho nên, Oản Oản giao cho nàng quan sát đám tiểu nha đầu mới tới, hoặc cho nàng đứng hầu bên cạnh khi Oản Oản triệu kiến các quản sự. Nhưng bởi vì Oản Oản rất ít ra phủ, cho nên võ nghệ của Cẩm Sao trên cơ bản cũng rất ít dùng đến, ngược lại càng nhiều dùng trên người Hạnh Diệp hơn. Đương nhiên, hiện nay ngoại trừ lời nói của Oản Oản và Tử Hộ, Hạnh Diệp chỉ nghe lời vị “Sư phụ” này nhất.

Từ lúc Triệu ma ma cùng với đám người từ trong cung kia rời khỏi phủ, Oản Oản thấy không khí trở nên trong lành hẳn, ngày trước ra phòng đi dạo cũng cảm thấy áp lực, hiện nay lại thấy trong phủ sáng trong, nơi nơi đều mới mẻ, khiến Oản Oản vốn không sôi nổi, cũng sinh ra vài phần muốn đi thám hiểm.

“Mọi nơi trong phủ đều xem kỹ, bao gồm mua sắm, chân chạy việc, người gác cổng, phàm là người có thể tiếp xúc với bên ngoài, đều nắm chặt cho ta, ta không hy vọng bởi vì chút chuyện nhỏ này mà xảy ra việc gì không hay.” Oản Oản đi trên hành lang gấp khúc, nhìn ngọn giả sơn phơi ánh vàng rực rỡ trong ánh mặt trời, cũng không quay đầu lại nói.

“Vâng.” Tử Hộ cùng Cẩm Sao đi theo phía sau, hôm nay không mang theo mấy tiểu nha, để các nàng đều tự lĩnh việc, dọn dẹp lại chính phòng.

Oản Oản vừa đi, vừa nhìn cảnh sắc càng ngày càng khoác thêm màu xanh biếc, thở dài nói: “Thời tiết càng ngày càng ấm áp, thời gian trôi qua thật nhanh.”

Tử Hộ nhìn theo ánh mắt của nàng ra bên ngoài, gật đầu cười nói: “Đúng vậy, bây giờ tiểu vương tử cũng đã biết lật người, không bao lâu nữa có thể ngồi dậy rồi.”

Nói đến con trai, thần sắc Oản Oản trở nên ôn nhu rất nhiều, cước bộ cũng nhanh hơn. Mấy ngày nay tất bật chuyện trong phủ, phần lớn thời gian đều do nhũ mẫu bế đi, có đôi khi Tình Khuynh cũng sẽ tranh thủ lúc rảnh rỗi mà chơi với con, ngược lại người làm mẹ là nàng, so ra còn thất trách hơn.

Ba người vòng qua hành lang gấp khúc, trở lại chính phòng, vừa tiến vào đã nhìn thấy vài khuôn mặt lạ lẫm đang hăng say làm việc, hẳn là mấy người hôm trước Nghiêm Chính đưa tới, trông thì tuổi còn nhỏ, nhưng làm việc lại rất nghiêm túc, Tử Hộ không chọn sai.

Quay đầu bước vào phòng trong, chưa vào cửa đã nghe thấy tiếng con trai khanh khách cười đùa, Tử Hộ vén màn lên, Oản Oản khóe miệng mỉm cười đi vào. Quả nhiên, trên tấm sạp lớn trong phòng, Tình Khuynh đang bế con đi lắc lư lòng vòng, đứa bé nho nhỏ vung vẫy hai tay, lộ ra một hàng nứu phấn hồng, khóe miệng tràn ra một chút nước miếng, chảy thành một “Dòng suối nhỏ” nhiễu lên chiếc yếm nhỏ mà Oản Oản đã may. Mặc dù Tình Khuynh mệt đến đỏ cả mặt, nhưng vẻ thỏa mãn không dừng được kia, dù ai tiến vào cũng đều thấy rõ.

“Các ngươi đều đi xuống đi.” Oản Oản phất tay, lúc một nhà ba người họ ở cùng nhau, đều không thích người khác quấy rầy.

Đợi mọi người đều lui ra ngoài, Oản Oản đi đến bàn rót cho mình một chén nước, bận rộn một buổi sáng, bây giờ mới được uống nước, mệt mỏi rã cả lưng.

“Chu Xương đã đầu nhập với Thừa tướng.” Thở dốc một hơi, Tình Khuynh đưa con vào lòng Oản Oản, chậm rãi thu lại nụ cười nói.

Oản Oản hơi sững sờ, không thể tin được quay đầu nhìn Tình Khuynh nói: “Làm sao có thể? Tin tức có đáng tin không?”

Tình Khuynh lại không thấy nôn nóng, ngược lại thong thả nhận lấy chén nước Oản Oản đã dùng qua, uống một ngụm nói: “Xảo Biện tiên sinh vẫn luôn liên tục phái người theo dõi hắn, tin này không sai, huống chi thủ hạ của Chu Xương còn có người của cữu cữu.”

“Vậy… liệu có gây bất lợi cho chàng không?” Oản Oản ôm chặt con, lo lắng nói.

Tình Khuynh đi tới, ôm cả con và Oản Oản, thế mà như thở phào nhẹ nhõm nói: “Đã sớm biết hắn có tâm tư riêng, trong đám người cữu cữu lưu lại, chỉ có hắn là khó nắm bắt được nhất, hơn nữa trong tay hắn nắm nhiều binh nhất, cho nên, rất nhiều chuyện Xảo Biện tiên sinh đều tận lực gạt hắn ra.”

“Hắn sẽ không để lộ cái gì với Thừa tướng chứ?” Oản Oản nhíu mày, nàng nhớ rõ Chu Xương cũng phái người đến nước Thần tìm Tình Khuynh, lỡ như bại lộ cái gì…

Tình Khuynh lại nói: “Cho dù hắn biết cái gì, cũng sẽ không lấy ra ngay từ đầu, hắn thế mà là người rất cẩn thận. Nhưng cũng tốt, nếu hắn đã lựa chọn, ta cũng không lo lắng chuyện sau này sẽ thật có lỗi với cữu cữu.”

Lòng Oản Oản chợt lạnh, níu cánh tay áo Tình Khuynh, nói: “Chàng đừng liều lĩnh.”

Tình Khuynh khẽ mỉm cười, nhéo mũi Oản Oản một nói: “Phúc họa tương y (phúc họa đến cùng lúc), tuy chuyện này cũng không được xem là tốt, nhưng cũng không hoàn toàn là chuyện xấu, bộ hạ cũ của cữu cữu đã hoang mang nhân tâm, cũng nên hảo hảo xử lý rồi.”

“Nghe nói trong cung lại muốn đưa người tới?” Oản Oản nhớ tới tin tức trong cung truyền đến hôm nay, có chút không vui nói.

“Ừm.” Tình Khuynh tựa hồ đã sớm biết rõ: “Sẽ phái một tổng quản thái giám, bốn tiểu thái giám của hoàng môn, nên thu nhận, là do Xảo Biện tiên sinh bảo Hoàng thái y đi nói với hoàng môn, tuy ở trong cung đều là người tầm thường đấy, nhưng đều là người lưu lại ở trong cung của mẹ ta năm xưa, rất được tin cậy, bất quá cũng phải quan sát một chút.”

“Ta đã biết.” Oản Oản gật gật đầu, thái giám ở bên người hoàng tử thì ắt không thể thiếu, tuy bên cạnh Tình Khuynh đã có Kim Hạp Ngân Hạp, Tùy Tâm Tùy Ý, nhưng bọn họ chỉ là tùy thị gã sai vặt ở phủ hoàng tử, trong tương lai không thể ở trong hoàng cung làm quản sự bên người được, bởi vì bọn họ không phải thái giám, bọn họ không được đi lại trong hậu cung, ngày sau đường ra tốt nhất chính là chức vụ ngự tiền thị vệ linh tinh gì đó, nói không chừng, hoặc giả còn có thể ra làm quan.

Cho nên, nếu Tình Khuynh đã có ý dòm ngó ngôi báu, thì thái giám trung tâm bên người là không thể thiếu được. Sở dĩ trước đây không hề động, thứ nhất: Hoàng hậu theo dõi chặt chẽ, cũng có chuẩn bị trong phủ; thứ hai, Xảo Biện tiên sinh có thần thông quảng đại hơn nữa, cũng không vươn tay đến được trong cung, nếu không sẽ dễ dàng đả thảo kinh xà. Nhưng Hoàng thái y thì lại không như vậy, tuy ông ta là người của Phiêu Kỵ đại tướng quân, cũng gần như không quen biết ai, Oản Oản lại thông qua Tăng bát tử mới tìm đến ông ta, người khác sẽ không nghi ngờ, cũng không tra được gì, cuối cùng lại dùng Hoàng thái y làm đường tiếp nối với trong cung, vốn dĩ chuyện thái giám ma ma trong phủ bị đuổi về cung vì chuyện trúng độc, thế cờ này vì thế cũng xem như thành công.

Cơ hồ không đến vài ngày, trong cung lại phái thái giám tới đây, những thái giám này đều là từ những phòng tạp dịch linh tinh được đưa tới, ở trong cung cũng không nổi bật, rất bình thường, thậm chí có hai tiểu thái giám còn chưa được dạy bảo cũng đưa đến dây. Điều này có thể thấy được người trong cung coi trọng Thất hoàng tử cỡ nào, gần như đã thật sự nhận định, Thất hoàng tử sẽ không qua khỏi.

Nhưng mà, đối với việc này Oản Oản và Tình Khuynh đều rất hài lòng. Sau khi hai người xem qua tướng mạo của năm người, lập tức liền sắp xếp cho vài vị trí trọng yếu, đặc biệt là thái giám bên cạnh Tình Khuynh, khoảng hơn ba mươi tuổi, từng ở trong ngự thiện phòng, bởi vì tư duy không nhanh nhẹn nên không thăng chức nổi, nhưng không ai biết được, sư phụ của hắn chính là đại thái giám năm xưa hầu hạ bên người Hiền phu nhân. Mặc dù vị đại thái giám kia năm đó đã chết theo Hiền phu nhân, nhưng cỗ thế lực tụ đọng trong cung đã lâu kia ngược lại không hề tiêu tán, dù đã chết thì còn có đồ đệ của họ còn sống, cho dù bị biếm đến lãnh cung hay phòng tạp dịch, cũng chờ thời cơ bồi dưỡng ra người mới, chờ đợi tân chủ triệu hồi.

Nay, đại thái giám Cát Hoài Nhân bên người Tình Khuynh chính là như thế, thật ra, hắn chính là con nuôi của đại thái giám bên người Hiền phu nhân. Chẳng qua hắn bị cha nuôi phái đến ngự thiện phòng, là vì sợ ngày sau xảy ra chuyện, làm liên lụy đến hắn, cũng là vì tương lai con trai của Hiền phu nhân còn có người có thể sử dụng. Nhưng một bước đi này, cũng là dự liệu đúng, lại là đợi hơn mười năm, Cát Hoài Nhân vì đề phòng bị bại lộ, nên vẫn luôn làm hỏng việc trong ngự thiện phòng, khiến mình mang bộ dáng ngốc đầu ngốc não, mãi đến khi phủ Thất hoàng tử tuyển người lần thứ hai, hắn mới móc nối quan hệ dẫn theo bốn tiểu thái giám đưa đến cửa.

Nhắc tới Cát Hoài Nhân cũng thật sự là một tay lão luyện, gần đây tuy không đoạt quyền hành của Tôn ma ma trong phủ hoàng tử, nhưng hắn cũng tìm ra được rõ ràng mấy cây đinh trong phủ, cũng không tự tiện quyết định, sau khi biết được rõ ràng, trước tiên lên danh sách dâng lên cho Tình Khuynh, sau khi được cho phép, mới đưa một bản danh sách đến chỗ Oản Oản. Hành động này, chẳng những biểu hiện hắn có vẻ thông minh nghe lời, lại có vẻ hắn khéo léo đưa đẩy biết lòng người, còn lấy lòng hai vị chủ tử, khiến Oản Oản không ngừng ngợi khen bản lĩnh của Hiền phu nhân. Vì thế, đến bây giờ, phủ hoàng tử triệt để chia thành hai phần, một ngoại viện, một nội viện; tổng quản ngoại viện là đại thái giám Cát Hoài Nhân, thái giám bên người là Phúc Thọ Phúc Lộc, tùy thị là Tùy Tâm Tùy Ý, gã sai vặt bên người là Kim Hạp Ngân Hạp, một vài thị vệ. Còn tổng quản nội viện là Tôn ma ma, nội quản sự là Chu ma ma, chưởng phòng là tùy thị Tử Hộ, hộ vệ bên người Cẩm Sao, bốn đại a đầu Đào Diệp Quất Diệp Hạnh Diệp Tảo Diệp, cùng với thái giám tùy thị là Phúc Tài Phúc Vận, một vài tiểu nha đầu, một vài nương tử ma ma chưởng phòng.

Phủ Thất hoàng tử xem như đã thanh sạch, ngược lại trên triều đình lại càng đục ngầu. Ngay tại lúc vụ án lương thảo và ngựa của hai nhà Tiền gia và Hàn gia, bởi vì thế lực của các thế gia nên chỉ cần cắt đi vài chi khác họ, sau khi giết vài tên xem như là chủ mưu, lại đột ngột nổ ra vụ án muối lậu ở Nam Giang. Vụ việc lần này, số quan viên liên lụy không chỉ là quan ở kinh đô, mà ngay cả đám quan viên Nam Giang Bắc Giang Lưỡng Giang đều liên lụy vào trong, thậm chí nhắm thẳng đến Tiền gia ở kinh đô, ẩn ẩn còn có bóng dáng phủ Thừa tướng. Vì thế, trên triều đình sau khi xử chết vài tên lão thần giám quan, dưới cơn thịnh nộ, Hoàng đế trách mắng Lục hoàng tử, thậm chí hạ chỉ bảo hắn đóng cửa tự kiểm điểm, không có lệnh cho phép không được xuất phủ, trên thực tế là bị giam lỏng, hơn nữa lại không có kỳ hạn. Tiền gia bỗng chốc liền rơi vào hoảng loạn. Phủ Thừa tướng lúc này lại đóng kín cửa, ai tới cũng không tiếp, không biết là muốn tạm thời gác quan hệ qua một bên, hay là dự định vì chuyện này mà nhất đao lưỡng đoạn (đoạn tuyệt quan hệ). Ở trong cung, sau khi Tiền lương nhân biết chuyện liền ngã bệnh.

Sự tình kéo dài đến tháng tư, chuyện của Lục hoàng tử đột nhiên có chuyển biến tốt, có một quan viên từ Nam Giang đến, gia quyến đều chết hết, hắn mang theo một thân bị thương chạy đến kinh thành, được Kinh triệu doãn phái binh cứu, sau khi chữa trị, được đưa đến Đình Úy thụ thẩm, lần tra hỏi này chẳng những kéo được Lục hoàng tử ra, mà còn chỉ thẳng ra việc Thái gia và Hàn gia cấu kết buôn muối lậu, vu oan hoàng tự, ngay cả phủ Thừa tướng cũng không tránh khỏi, lời khai này cũng khiến cho bằng chứng có một ít độ tin cậy. Dù sao ai cũng đều biết phủ Thừa tướng và Tiền gia vẫn luôn như con châu chấu trên một sợi dây thừng, nay phủ Thừa tướng bị người tố giác, nhất định sẽ không phải là Lục hoàng tử vì thoát tội mà bịa đặt ra.

Đương kim Hoàng đế giận dữ, ngay cả Thái lương nhân vì khó sinh mà thân thể bị tổn hại và Thái phu nhân lâu ngày không ra ngoài ở trong cung, cũng đều bị giận chó đánh mèo, cấm túc không được phép ra ngoài. Hoàng hậu vốn có chút đắc ý, nhưng lần vu cáo này lại còn kéo đến trên người Thừa tướng, tuy Hoàng đế không dám xen vào làm gì uy tín của Thừa tướng, nhưng Hoàng hậu vẫn cảm thấy nhà mình bị người ta tính kế, nhưng một giờ nửa khắc không tìm thấy người để phát tiết, trong lúc nhất thời, người người trong hậu cung lẫn tiền triều đều cảm thấy bất an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.