Tình Hận

Chương 70: Lâm trận đầy hung mãnh Thất bại lắm đảo điên




Cửa phòng nhẹ nhàng bị người ta đẩy ra, một bóng người quen thuộc xuất hiện ở trước mặt Phương Minh Nguy.

"Bạn rốt cuộc cũng tới rồi." Thở dài một hơi, sau khi tận mắt nhìn thấy Thi Nại Đức, Phương Minh Nguy mới thôi thấp thỏm lo lắng.

"Phương Minh Nguy, tay của bạn?" Thi Nại Đức nhìn băng gác dày cộp trên tay Phương Minh Nguy, kinh ngạc hỏi.

Nhắc tới cánh tay bị thương Phương Minh Nguy lập tức giận sôi lên, nếu như không có nữ cảnh sát đó, mình há lại bị nặng như vậy: "Thi Nại Đức, bạn có quen người ở bộ môn dân chính không?"

"Làm gì?"

"Minh muốn giúp một người điều động cương vị." Phương Minh Nguy nói một cách rất âm hiểm: "Ân huệ của người này đối với mình quá lớn."

"Vậy ư? Ai? mình sẽ giúp bạn báo đáp."

“Chính là một vị cảnh sát ở đây, Hạ Linh Lung."

"Hạ Linh Lung?" Trên mặt Thi Nại Đức đột nhiên nở một nụ cười kỳ quái: "Là một cô gái à?"

"Phải?"

"Hảo tiểu tử, chân tay lanh lẹ lắm." Thi Nại Đức nói một cách bội phục: "ở trong nhà cưa hai cô thì không nói làm gì, nhưng trong lúc bị bắt, không ngờ lại cưa thêm một cô nữa, hắc hắc..."

Nhìn thấy nụ cười dâm đãng trên mặt Thi Nại Đức, Phương Minh Nguy thật sự tức giận. Cửa lại bị mở ra, lần này không chỉ có tiến sĩ Tạp Tu, Đại Vệ bước vào mà còn có một người lạ nữa.

Nhìn thấy người lạ, Phương Minh Nguy tất nhiên không dám nói linh tinh

Thi Nại Đức thấy người đó, trong mắt lóe lên một tia khinh miệt, Phương Minh Nguy lập tức hiểu ra, người này chắc không phải là người cùng đường với gã.

Tiến sĩ Tạp Tu và Đại Vệ bước lên, quân tâm hỏi: "Phương Minh Nguy, cảm giác thế nào?"

Giơ cao bàn tay bị thương lên, Phương Minh Nguy cười nói: "Trừ chỗ này ra, những bộ vị khác đều bình thường."

Hai người cùng thở phào, hiện tại khoa học kỹ thuật phát triển, chỉ cần đầu không bị đánh nát, tuyệt đại đa số thương thế đều có thể vãn hồi được, đừng nói là tay Phương Minh Nguy bị thương cho dù là tay hắn bị đứt cũng có thể nghĩ biến phép nối cái mới.

Người trung niên mập mạp, tai to mặt lớn đó đột niên nói: "Cậu là Phương Minh Nguy? Người nghiên cứu ra máy khống chế năng lượng và máy ẩn thân?"

Phương Minh Nguy liếc y một cái, khẩu khí của tên gia hỏa này đầy vẻ không tin và hoài nghi, trong lòng không khỏi hơi bất mãn, nói: "Tôi là Phương Minh Nguy, còn hai cái thứ đó có phải là tôi nghiên cứu ra hay không, tôi nghĩ không cần phải nói với ông."

Trên mặt người đó lập tức đỏ lên vì tức giận.

Đại Vệ ho khan một tiếng, nói: "Phương Minh Nguy, tôi xin giới thiệu một chút, vị này chính là phó hội trưởng Sử Mật Tư tiên sinh của ủy ban giám sát liên minh."

Ủy ban giám sát, Phương Minh Nguy trong lòng thắt lại, trong đầu nhanh chóng lóe lên những ký ức mà Nhất Dạ Tình lưu lại trước khi tử vong.

"Rất vui được gặp ông." Phương Minh Nguy lập ức đổi sang vẻ tươi cười.

Sử Mật Tư hừ một tiếng, có điều sắc mặt của y lập tức chuyển sáng trắng bệch, bởi vì Phương Minh Nguy tiếp theo liền hỏi: "Ủy ban giám sát là gì vậy? Nổi tiếng lắm à?"

Đại Vệ nhìn sắc mặt xanh trắng đan xen của Sử Mật Tư, cố nhịn cười, nói: "Ủy bản giám sát là phụ trách giám sát tất cả thương nghiệp, quân sự của liên minh địa cầu. Là một cơ cấu chính phủ, có quyền lực rất lớn."

Phương Minh Nguy như chợt bừng tỉnh nói: "Tôi hiểu rồi, thì ra là tương tự như trinh thám chuyên môn đi bắt kẻ gian dâm đó hả."

"Phốc." Thi Nại Đức nhanh chóng quay đầu đi, có điều nhìn biên độ run rẩy của vai gã, bất kỳ ai cũng có thể đoán ra vẻ mặt của gã lúc này.

Sử Mật Tư hai mắt lóe lên vẻ oán độc, đột nhiên nói: "Phương tiên sinh, tôi lần này tới là để điều tra quá trình cụ thể cậu bị bắt cóc, xin cậu phối hợp một chút"

"Điều tra?" Phương Minh Nguy chuyển ánh mắt sang tiến sĩ Tạp Tư,

"Nếu như là người bình thường thì tất nhiên là không cần phiền tới ủy ban giám sát, nhưng cậu thì khác." tiến sĩ Tạp Tu bất đắc dĩ nói: "Cậu là viện sĩ cấp một của viện khoa học, lại là người phát minh ra hai cỗ máy siêu cấp, cho nên sau khi cậu xảy ra chuyện đã kinh động tới rất nhiều người."

"Thật là phiền phức." Phương Minh Nguy lẩm bẩm, nói: "Được rồi, hỏi đi, tôi trả lời."

Sử Mật Tư đắc ý nhếch mép lên cười, nói với tiến sĩ Tạp Tu: "Tôi hiện tại đang chấp hành công vụ, xin các vị lui xuống"

Tiến sĩ Tạp Tu hơi do dự một chút rồi vỗ vỗ vai Phương Minh Nguy, cùng Đại Vệ và Thi Nại Đức bước ra ngoài.

Sử Mật Tư ấn công năng ghi âm trên máy liên lạc đa công năng trên ngón tay, hỏi: "Phương Minh Nguy, cậu bị bắt cóc lúc nào?"

"Không biết."

"Hả? Cậu nói gì cơ?" Thịt mỡ trên mặt Sử Mật Tư rung rinh, nghiêm giọng quát.

"Lúc tôi bị bắt, bọn bắt có trực tiếp đánh ngất tôi, khi tôi tôi tỉnh lại thì đã ở trên du thuyền rồi." Phương Minh Nguy chậm rãi nói: "ông không cho rằng bọn bắt cóc sẽ hảo tâm nói với tôi rằng rốt cuộc đã qua bao lâu rồi chứ?"

"Tốt." Sử Mật Tư hung hăng lườm hắn, tiếp tục nói: "Vấn đề thứ hai, mục đích bắt cóc cậu là gì?"

"Đương nhiên là vì hai loại máy móc đó rồi."

Hai mắt Sử Mật Tư sáng lên, vội vàng hỏi: "Cậu có tiết lộ bí mất của máy khống chế năng lượng và máy ẩn thân không?"

"Tôi đưa bản vẽ cho hắn rồi."

"Bốp." Sử Mật Tư đột nhiên vỗ cái bàn trên đầu giường, nghiêm giọng quát: "Cậu sao có thể tiết lộ bí mật quốc gia cho người ngoài? Cậu có biết thứ này đối với liên minh quan trọng như thế nào không? Cậu đây là phản quốc, tôi tuyên bố, cậu là một tên phản quốc."

Hai mắt y đỏ rực lên, lấp lóe một loại ánh sáng tức giận tới cực điểm.

"Đợi đã, đợi đã." Phương Minh Nguy ung dung nói: "Sử Mật Tư tiên sinh ngài quá xung động rồi đó, tôi chỉ nói là tôi đưa bản vẽ cho hắn mà thôi."

"Thì sao?"

"Tôi tùy tiện vẽ một bản thiết kế, còn nội dung bên trong là gì, ngay cả bản thân tôi cũng không rõ. Nói vậy ông đã hiểu chưa?"

Trong mắt của Sử Mật Tư lóe lên vẻ thất vọng, y ho khan một tiếng, nói: "Được rồi, vấn đề thứ ba, cậu làm sao mà thoát được?"

"Rất đơn giản, tôi sau khi đưa bản vẽ cho hắn, hắn nhìn tôi hai cái rồi tiêu hủy bản vẽ, sau đó dẫn tôi tới phòng điều khiển, nói với tôi rằng hắn là người của quốc gia cấp ba Mạt Kim Tư."

Hai mắt của Sử Mật Tư đột nhiên trợn tròn lên, lộ ra vẻ khó tin, huyết sắc trên mặt hắn trong chốc lát biến sạch, giọng nói cũng có chút khàn khàn: "Sau đó thì sao?"

Phương Minh Nguy giả như không thấy, nói: "Sau đó, hắn cầm dao gọt hoa quả tự đâm vào ngực mình, tự sát rồi."

"Hả? Hắn tự sát ư?"

"Đúng vậy, tự sát rồi. Cho nên tôi mới thuật lợi chạy thoát."

Sắc mặt của Sử Mật Tư càng lúc càng cổ quái, y ngây ra nhìn Phương Minh Nguy, tựa hồ như muốn từ trong mắt hắn nhìn thấy gì đó, nhưng vẻ mặt Phương Minh Nguy cũng như không hiểu gì, khiến y triệt để mê hoặc.

"Được rồi, cuộc điều tra hôm nay kết thúc." Sử Mật Tư đóng máy ghi âm, nói: "Hi vọng những gì mà cậu nói đều là thật."

Phương Minh Nguy mỉm cười nhìn Sử Mật Tư rờ đi, nửa tiếng sau, tiến sĩ Tạp Tu, Đại Vệ và Thi Nại Đức sắc mặt cổ quái bước vào.

"Phương Minh Nguy, những gì em nói vừa rồi đều là thật chứ?" Tiến sĩ Tạp Tu là người hỏi đầu tiên.

"Đúng vậy."

"Cậu đang đùa với khỉ à?" Thi Nại Đức cười mắng.

"Sử Mật Tư không giống khỉ tí nào." Phương Minh Nguy cười to: "Y giống con lợn hơn."

"Được rồi." tiến sĩ Tạp Tu ngắt lời họ, nhìn Phương Minh Nguy, nói: "Phương Minh Nguy, em nói rằng tên bắt cóc em là mật thám của quốc gia cấp ba Mạt Kim Tư ư?"

"Đúng vậy, tiến sĩ."

"Hắn khổ cực bắt được em, là vì máy khống chế năng lượng và máy ẩn thân ư?"

"Vâng, thưa tiến sĩ."

"Sau khi hắn lấy được bản vẽ rồi lập tức tiêu hủy nó và tự sát ư?"

"Vâng thưa tiến sĩ."

Tiến sĩ Tạp Tu miệng mấy máy, nói: "Phương Minh Nguy, em tưởng thầy là đồ ngu à?"

"Vâng, thưa tiến sĩ..."

Phương Minh Nguy nhanh miệng đáp, lời vừa ra khỏi miệng thì phát giác không đúng nhìn tiến sĩ Tạp Tu giận tới sùi bọp mép, vội vàng giải thích: "Tiến sĩ, thây đương nhiên không phải là ngốc rồi, em là nói, Thi Nại Đức, trời ạ, giúp mình giải thích đi."

"Được rồi." Thi Nại Đức ném đá xuống giếng: "Tiến sĩ Tạp Tu, Phương Minh Nguy chơi thầy đó."

Nhìn tiến sĩ Tạp Tu mặt đầy sát khí, Phương Minh Nguy đột nhiên hạ giọng, nói: "Máy nghe trộm."

Đám người tiến sĩ Tạp Tu ngây ra, đồng thời hỏi: "Gì cơ?"

"Chỗ này có máy nghe trộm." Phương Minh Nguy thần bí nói: "Em hoài nghi, tên gia hỏa đó trước khi chết đã đặt máy nghe trộm hoặc là thiết bị khống chế lên người em, nếu không hắn sao lại tự sát."

Sắc mặt của tiến sĩ Tạp Tu trở nên ngưng trọng, đánh mắt ra hiệu cho Thi Nại Đức, Thi Nại Đức gật đầu, ra khỏi cửa, một lát sau, gã và Vương Lôi bước vào.

Vương Lôi nhìn Phương Minh Nguy ở trên giường, cả hai đều hơi xấu hổ.

Chính bởi vì Phương Minh Nguy không nghe lời khuyên, cho nên mới gặp nguy hiểm, mà Vương Lôi cũng bởi vì nhiệm vụ thất bại mà bị thượng cấp phê bình.

Có điều hiện tại không phải là lúc nói chuyện, Vương Lôi móc một cái máy ra, nhanh chóng đi khắp phòng một vòng từ dưới giường Phương Minh Nguy lấy ra một cái máy nhỏ cỡ cái mũ đinh.

Mấy người nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng.

Vương Lôi lấy ra một cái hộp to cỡ bàn tay, đặt lên đầu giường, rồi cáo từ.

"Phương Minh Nguy, đây là máy làm nhiễu sóng mới nhất mà quân phương nghiên cứu ra, cho dù là có máy nghe lén cũng không thể thu được tín hiệu." Tiến sĩ Tạp Tu nhìn Phương Minh Nguy, nói: "Có lời gì thì mau nói đi."

"Được, tên mật thám của Mạt Kim Tư trước khi chết từng nói với em rằng, trong liên minh địa cầu của chúng ta còn nội ứng của quốc gia chúng."

"Là ai?"

"Người của ủy ban giám sát." Phương Minh Nguy gằn từng chữ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.