Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 4: Lão bản Cẩm vô tình bị tập kích




Sáng sớm ngày thứ hai, phó dịch gõ cửa phòng Lâm Úc Hồng.

Hương Nhã Tư ngủ bên cạnh Lâm Úc Hồng. Đêm qua hắn nói cái gì cũng đồng ý ngoại trừ ngủ một mình, Lâm Úc Hồng liền ôm hắn vào phòng, ôm hắn ngủ. Bởi vậy lúc phó dịch gõ cửa thì đến Hương Nhã Tư cũng tỉnh lại.

Phó dịch kia rất sợ Lâm Úc Hồng, hắn gõ vài cái lên cửa xong mới đứng ngoài gọi khẽ “Úc Hồng thiếu gia, sáng nay lão phu nhân gọi mọi người tới, bà nói muốn cho người ngủ muộn một chút, người mau tới đi, mọi người đều đang đợi. Ngoài ra, lão phu nhân còn nói nếu Hương thiếu gia cũng ở trong phòng người thì mời Hương thiếu gia tới luôn.”

“Ta biết rồi, ta với Nhã Tư sẽ tới ngay.” Lâm Úc Hồng thản nhiên nói.

Hiện tại ngoài trời đã sáng, chứng tỏ mọi người đều đang chờ bọn họ, hơn nữa đã chờ một lúc lâu.

Hương Nhã Tư đem mặt dán tại trên cánh tay Lâm Úc Hồng, cảm thụ nhiệt ý truyền đến từ thân thể. Lão thái bà kia từ trước đến nay đều ghét hắn, không biết lần này bà muốn mọi người chờ bọn hắn là có dụng ý gì, nhất định không có ý tốt.

“Úc ca ca, nếu bà muốn ta rời khỏi ngươi, ta chết cũng không nghe.”

Lâm Úc Hồng vòng tay qua eo hắn, đối với lời tuyên bố thực lòng mặc dù không đáp lại, thế nhưng khẽ hôn lên gò má Hương Nhã Tư một cái.

“Yên tâm đi, ta sẽ không ngồi yên nhìn bất cứ ai khi dễ ngươi, bất kể phát sinh chuyện gì, chúng ta vẫn phải đối mặt.”

Có sự đảm bảo của Lâm Úc Hồng khiến tâm tình Hương Nhã Tư từ lo âu thành vui mừng, hài lòng gật đầu…

Lâm Úc Hồng cùng Hương Nhã Tư vào phòng khách, bầu không khí trong phòng liền trở nên cực kỳ quái dị.

Toàn bộ người trong Lâm gia, bất luận là thiếu gia hay tiểu thư chưa xuất giá tất cả đều đến đông đủ. Lâm lão phu nhân ngồi trên chủ vị chậm rãi thổi trà, người đang quỳ trước mặt bà là Lâm Trọng Nghiệp cùng Lâm Bá Hoành.

Hai người bọn họ không biết đã quỳ bao lâu, quỳ đến mức chân tay tê dại, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, xem ra là từ lúc canh tư bị gọi tới đây đã bắt đầu quỳ.

Nhìn thấy Lâm Úc Hồng cùng Hương Nhã Tư tới, Lâm lão phu nhân liền chỉ vào cái ghế “Ngồi xuống đi.”

Hương Nhã Tư nghĩ thầm, mọi người ở đây, ngoại trừ Lâm lão phu nhân ngồi, Lâm Trọng Nghiệp và Lâm Bá Hoành đang quỳ, những người còn lại đều đứng, bảo bọn họ ngồi không biết là có ý tứ gì.

Thấy Hương Nhã Tư có chút dè chừng, Lâm Úc Hồng liền lôi kéo hắn an vị. Lâm Úc Hồng dường như sớm đã quen việc mình không giống những người khác trong Lâm gia.

Lâm lão phu nhân buông chén trà xuống, nhìn Hương Nhã Tư, giọng bà rất trầm ổn không nghe ra tâm tình gì “Nhã Tư, mấy năm không gặp, con càng lớn càng đẹp, ta suýt nữa không nhận ra được, con lại đây.”

Hương Nhã Tư liếc sang Lâm Úc Hồng, thấy Lâm Úc Hồng gật đầu mới chần chờ bước tới.

Lúc Hương Nhã Tư tới gần, Lâm lão phu nhân cầm tay hắn, sau đó lấy vòng ngọc đang cầm đeo vào tay.

“Vòng ngọc này vô giá, là tường ngọc (ngọc lành) ta đeo đã nhiều năm, thân thể của con không khỏe, mang trên người có thể vĩnh bảo bình an.”

Hương Nhã Tư mục trừng khẩu ngốc, không thể tin nổi Lâm lão phu nhân lại đổi tính đối tốt với hắn như thế.

Còn các phòng trong Lâm gia thì đều vừa ước ao, lại vừa đố kị nhìn chằm chằm Hương Nhã Tư. Ai chẳng biết khối ngọc trong tay lão phu nhân kia, có người nói từng được đế vương đeo, thấy ngọc như thấy người, trước giờ là vật bất ly thân của bà, hiện giờ lại đem tường ngọc hiếm có đó cho Hương Nhã Tư, càng thấy được sự ưu ái dành cho hắn đích xác khác biệt.

Tiếp đó, Lâm lão phu nhân nhìn chằm chằm Lâm Bá Hoành và Lâm Trọng Nghiệp nãy giờ vẫn quỳ trước mặt, nhãn thần lạnh lùng như thể không hề quen biết hai người này.

Bà lạnh lùng nói “Ta đã nói qua, thân thể Nhã Tư không khỏe, không cho phép bất cứ ai tới quấy rối nó, hai người các ngươi điếc rồi sao? Dám tới quấy nhiễu nó, Nhã Tư là thứ hai tên hỗn trướng các ngươi có thể chạm vào sao? Đi ra ngoài cho ta, hai tên hỗn trướng này từ nay về sau không phải là người của Lâm gia chúng ta nữa!”

Bà xử nghiêm khắc như thế, lập tức khiến mọi người nghị luận, người của hai phòng kia lập tức vừa khóc vừa kêu, có điều chỉ một ánh mắt sắc bén của Lâm lão phu nhân đã khiến bọn họ nín thinh.

“Các ngươi ai muốn theo chân bọn họ ra khỏi Lâm gia thì cứ đi, dù sao Lâm gia thiếu đi vài hỗn trướng vô công rồi nghề cũng rất tốt.”

Lời này nói ra, các phòng lập tức im ắng không tiếng động, Lâm lão phu nhân nhìn về phía Lâm Úc Hồng, bà đối với người khác nghiêm khắc nhưng đối với Lâm Úc Hồng lại có thể nói là ôn hòa.

“Úc Hồng, con còn gì muốn nói không?”

Ánh mắt băng lãnh của Lâm Úc Hồng nhìn về phía tổng quản đứng bên cạnh Lâm lão phu nhân.

Lâm lão phu nhân lập tức nhìn ra, gật đầu như thể thỏa mãn với sự tinh tường của Lâm Úc Hồng “Không sai, còn một người cần phải phạt.” Bà lạnh lùng nói “Đem tổng quản đuổi đi, không chỉ là đuổi, hơn nữa phải khiến vùng xung quanh không ai dám mời hắn tới mới được.”

Tổng quản trong lúc kinh ngạc, đến nói cũng không nói nên lời.

Lâm lão phu nhân ưu nhàn nói “Ta cũng không phải đã phân phó hảo hảo chiếu cố Nhã Tư sao? Nó bất quá là làm mặt khó chịu với ngươi vài lần, ngươi đã để hai súc sinh này tới quấy rồi.” Khẩu khí của bà đột nhiên chuyển thành nghiêm khắc “Nhã Tư hôm nay còn yên ổn đứng ở đây, chứ nếu nó mà thiếu một cọng lông tơ, thì dù cho ngươi thành tên khất cái cũng vẫn còn là quá dễ dàng! Đuổi hắn đi!.”

Chỉ thấy tổng quản bị ép rời khỏi, Lâm lão phu nhân hình như cũng cho rằng sự tình đã xử lý ổn rồi.

Bà đứng dậy nói “Sớm như vậy đã phải tới đây, mọi người cũng mệt mỏi rồi, trở về nghỉ ngơi đi.” Bà dừng một chút rồi nói tiếp “Nhã Tư, con đi theo ta một chút.” Nói xong bà đi ra khỏi cửa phòng.

Lúc này, tất cả ánh mắt oán hận, ước ao, đố kị, nịnh bợ của người trong Lâm gia toàn bộ đều hướng về phía Hương Nhã Tư. Bà nội gọi Hương Nhã Tư đi theo, ý tứ đã rất rõ ràng, tuyệt đối là có nhiều thứ tốt hơn muốn thưởng cho Hương Nhã Tư.

Lâm Úc Hồng cầm tay Hương Nhã Tư, nhẹ giọng nói bên tai “Hiện tại ngươi ở Lâm gia rất an toàn, không ai muốn chết lại dám động vào ngươi, dù là ta ra ngoài làm việc cũng có thể an tâm. Bà nội muốn tìm ngươi, ngươi phải đi đi.”

Hương Nhã Tư đờ ra nhìn vòng ngọc trên tay, hắn không tin được Lâm lão phu nhân lại đối tốt với hắn như vậy, bởi vì ký ức khi còn bé vẫn còn khắc quá sâu quá sâu.

Hắn đi thẳng tới Bắc viện nơi Lâm lão phu nhân ở, Lâm lão phu nhân bảo hạ nhân lui xuống, chỉ lưu lại một mình Hương Nhã Tư.

“Nhã Tư, tối hôm qua ngươi ở cùng với Úc Hồng đúng không?”

Hương Nhã Tư không hiểu bà hỏi như vậy là có ý gì, nhưng nhớ tới tối qua cùng Lâm Úc Hồng triền miên, mình lại còn khóc, mặt không khỏi nóng bừng lên.

“Thực sự là hậu sinh khả úy a, mẹ ngươi tuy là kỹ nữ, nhưng cũng không có được thủ đoạn dụ dỗ lợi hại như ngươi, tính kỹ ra thì cũng khoảng mười năm rồi ngươi không ở Lâm gia, nhưng Úc Hồng giống như bị quỷ mê, ngươi không ở bên cạnh nó, lòng nó càng là hướng tới ngươi. Nhã Tư a, ngươi tuổi còn trẻ, thật nhìn không ra lại có thủ đoạn lợi hại như vậy, đến người biết tính toán sâu xa như Úc Hồng cũng thua bởi tay ngươi, trốn không thoát khỏi lòng bàn tay ngươi.”

Nghe thấy vậy, Hương Nhã Tư cứng đờ tại chỗ.

Lâm lão phu nhân cầm nắp trà trong tay nhẹ nhàng chạm vào chén, phát sinh thanh âm khinh thúy dễ nghe. Giọng bà rất ôn hòa, không nghe ra sự cay độc bên trong. Vốn trong lòng bà cho rằng đấy là sự thực, cho nên chỉ theo thực tế mà nói ra thôi, giọng điệu tuy không có vẻ coi thường, thế nhưng so với khinh bỉ còn tổn thương người khác hơn.

“Có điều, Úc Hồng thua trong tay ngươi cũng là điều dễ hiểu, nam nhân chính là yêu thích mỹ sắc, dáng vẻ ngươi thiên kiều bá mị, đến nữ nhân so ra còn kém, Úc Hồng bị ngươi mê hoặc tới xoay vòng vòng ta cũng không quá kinh ngạc, nhất là thấy hình dạng trưởng thành hiện tại của ngươi chính là một đại mỹ nhân, Úc Hồng sao có thể lại không muốn ngươi. Ngươi nên nhân lúc còn trẻ đẹp ở bên cạnh Úc Hồng càng nhiều càng tốt, bằng không một khi đã có tuổi thì chẳng còn giá trị gì nữa.”

Nghe bà nói mình thành kẻ dùng nhan sắc để sống, Hương Nhã Tư tức giận đến run cả người.

Lâm lão phu nhân đạm nhiên cười “Ngươi cũng không cần phải tức giận, ta nói lời này không lọt tai, thế nhưng ngươi là một nam nhân, cũng không thể cùng Úc Hồng thành thân, lại không thể sinh con đẻ cái cho nó, ngươi nghĩ lòng nó sẽ vĩnh viễn hướng về ngươi hay sao?”

Hương Nhã Tư ngẩng đầu lên một cái, kiêu ngạo nói “Úc ca ca yêu ta, lòng hắn vĩnh viễn thuộc về ta, hắn sẽ không ghét bỏ ta.”

Lâm lão phu nhân cười khẽ “Ta thấy Úc Hồng cũng là thích sự ngây thơ của ngươi. Ngươi ngây thơ ngu xuẩn như thế, dù là sau này muốn vứt bỏ ngươi cũng chẳng phiền phức lắm.”

Thấy Hương Nhã Tư có vẻ như sắp tiến tới mắng chửi, Lâm lão phu nhân đặt mạnh chén trà xuống, trong mắt bắn ra hàn quang, biểu hiện đầy đủ thái độ của bà với Hương Nhã Tư.

Bà nói lạnh như băng “Hương Nhã Tư, ta cực kỳ ghét ngươi! Nhưng nếu ngươi ở trong nhà này gặp chuyện không may thì Úc Hồng sẽ không còn lòng dạ nào lo việc chính, vậy nên ta mới bảo hộ ngươi như thế. Ta không hy vọng Úc Hồng vì ngươi mà phạm phải sai lầm nghiêm trọng nào, cũng hy vọng ngươi đừng tiếp tục dùng mỹ sắc để gây họa khắp nơi nữa.”

Bà cười nhạt biểu tình càng trở nên khinh bỉ hơn “Hừ! Cho dù làm chuyện vô sỉ như kiểu đi câu dẫn nam nhân khác thì cũng phải chờ lúc Úc Hồng không ở nhà thì mới làm tiếp a.”

Hương Nhã Tư tức giận đến mức đập ngay cái vòng ngọc lên bàn, phất tay áo bỏ đi.

Vừa thấy Hương Nhã Tư ra khỏi cửa, Lâm Úc Hồng hình như cũng biết Lâm lão phu nhân đã nói gì với hắn.

Viền mắt Hương Nhã Tư đỏ lên, lão thái bà kia có thể nào lại trù ẻo hắn và Úc ca ca như thế. Úc ca ca sẽ không bỏ hắn, Úc ca ca đã nói là thương hắn.

“Ngốc à, khóc cái gì! Lát nữa ta còn muốn đưa ngươi ra ngoài chơi mà.” Lâm Úc Hồng cầm tay hắn, dịu dàng trấn an.

Sự ấm áp từ lòng bàn tay được Lâm Úc Hồng nắm truyền tới cùng với lời hứa hẹn ôn nhu khiến Hương Nhã Tư nín khóc mỉm cười…

***

“Úc ca ca, đoán xem ta là ai?”

Sau giờ ngọ vắng vẻ, thư phòng tiêu mục, bởi vì thanh âm mềm mại này mà thay đổi, bầu không khí vốn nghiêm túc hoàn toàn biến thành vui sướng.

Sau buổi trưa, Hương Nhã Tư một mình buồn chán, liền len lén lẻn vào thư phòng của Lâm Úc Hồng, hắn đi khẽ trên mũi chân như đi ăn trộm. Hắn vừa vào xong, liền từ phía sau bịt mắt Lâm Úc Hồng, thế nhưng tiếng gọi ‘Úc ca ca’ kia của Hương Nhã Tư đã sớm tiết lộ thân phận của hắn, bởi vì chỉ có một người duy nhất gọi Lâm Úc Hồng như vậy.

Khóe miệng vốn đang mím lại của Lâm Úc Hồng liền nhu hòa cong lên, hắn hưởng thụ cảm giác được đầu ngón tay mềm mại nhẵn nhụi của Hương Nhã Tư phủ nhẹ lên mí mắt, nhẹ nhàng ôn nhu, so với xuân phong còn thấy sung sướng hơn.

Kỳ thực từ lúc Hương Nhã Tư mở cửa vào phòng, rón ra rón rén bước tới thì hắn đã biết rồi, thế nhưng đối mặt với Hương Nhã Tư đáng yêu như vậy hắn cũng không muốn làm mất hứng thú chơi đùa.

“Ta không đoán ra ngươi là ai.” Lâm Úc Hồng cố ý đùa hắn.

Tuy rằng đó là một lời nói điêu thấu trời, nhưng đối với hai người mà nói thì bầu không khí lúc này so với mật còn ngọt ngào say lòng người hơn, khiến cho người ta ngây ngất không thôi.

Hương Nhã Tư cười khanh khách, nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên má Lâm Úc Hồng, đỏ bừng mặt hỏi “Hiện tại đoán được chưa?”

Cảm nhận được nụ hôn run rẩy ngượng ngùng, Lâm Úc Hồng cũng không nhịn được thấy khô nóng, nhưng vẫn lắc đầu “Chưa được, như vậy ta vẫn chưa đoán được.”

Toàn bộ gương mặt Hương Nhã Tư đều hồng lên, hắn lôi hết dũng khí ra, mới in được lên môi Lâm Úc Hồng một nụ hôn khẽ, không khoan dung hỏi “Như vậy chắc là đoán được rồi?

“Hương vị ngọt ngào như thế, khiến ta đoán sai… Hẳn là Mai Nhi, bằng không chính là Liên Hương…”

Nghe vậy, tay Hương Nhã Tư lập tức buông thõng xuống, sắc mặt trở nên xấu xí, lập tức quay đầu bỏ đi.

Lâm Úc Hồng vội vàng kéo hắn lại, thấy vẻ mặt hắn không vui, thấp giọng hỏi “Sao lại giận?”

Hương Nhã Tư đè lấy ngực như quặn đau, đây tay Lâm Úc Hồng ra “Ngươi đi tìm Mai Nhi, Liên Hương ngọt ngọt ngào ngào của ngươi ý, ta, ta…” Hắn cực kỳ kích động, nói một lúc liền rơi nước mắt.

Lâm Úc Hồng sắc mặt đại biến, hắn ôm lấy Hương Nhã Tư “Làm sao vậy? Nói khóc liền khóc, chỉ là nói đùa mà thôi, ngươi rơi nước mắt làm gì?”

“Lúc trước ngươi có nhiều thiếp như vậy, ngươi nếu nhớ các nàng, cứ việc đi tìm các nàng về, ta… dù sao ta cũng không muốn bị xếp chung với các nàng, cho ngươi chọn xem hôm nay ai cùng ngươi. Ta…”

Hương Nhã Tư vừa nói vừa khóc, còn ra sức lắc lắc người, không cho Lâm Úc Hồng ôm hắn. Lâm Úc Hồng vững vàng kéo hắn ôm vào lòng, thở thật dài.

Hương Nhã Tư giận dỗi “Ngươi vì sao lại thở dài? Là ta không tốt? Vậy ngươi đi tìm người khác là được rồi.”

Thấy hắn nước mắt đầm đìa, Lâm Úc Hồng hôn lên từng giọt một, nhu tình hàng vạn hàng nghìn “Ta thở dài là bởi vì ta luyến tiếc lại khiến ngươi rơi lệ, mà ngươi lại khóc thương tâm như thế, ta là đang tự trách.”

Hắn nói thân thiết, khiến nước mắt Hương Nhã Tư càng rơi nhiều, nhưng lần này không giãy dụa nữa, mà chủ động ôm lấy cổ Lâm Úc Hồng.

“Úc ca ca, ta biết đó đều là chuyện trước kia, là ta nhỏ mọn, lòng dạ hẹp hòi, trong mắt không cho phép có hạt cát nào, chỉ cần vừa nghĩ tới từng có nhiều nữ nhân như vậy ở bên cạnh ngươi, lòng ta… liền thấy phi thường khó chịu.”

“Cho dù tim ta chỉ có mình ngươi, căn bản không quan tâm những người khác, ngươi vẫn cảm thấy khó chịu sao?”

Hương Nhã Tư gật đầu, nếu nói hắn không thèm để ý tới những chuyện trước đây của Úc ca ca thì tuyệt đối là tự dối mình. Kỳ thực hắn để ý lắm lắm, Úc ca ca anh tuấn đĩnh bạt như thế, có nữ nhân nào lại không yêu?

“Đúng, như vậy ta vẫn khó chịu, ta chỉ cần nghĩ tới ngươi cùng với người khác là ta khó chịu.”

Lâm Úc Hồng hôn lên đôi mắt sưng đỏ vì khóc của hắn “Nhã Tư, ở trong nhà này để biểu hiện ta khác với mọi người, cũng để cho những người khác không tìm ta gây rối, đôi khi ta phải làm một số chuyện ta không muốn. Nếu như đến ngươi cũng không thông cảm, không đứng về phía ta, vậy những khổ cực ta chịu vì ngươi còn đáng gì?”

Hương Nhã Tư cắn chặt môi dưới, người nhà này tệ hại như thế, Lâm Úc Hồng muốn chiếm giữ một vị trí nho nhỏ, phải làm những chuyện không thích làm đích thật là có khả năng. Hơn nữa, vì bảo hộ mình, hắn sợ rằng phải làm rất nhiều chuyện hắn không thích, mình nghìn vạn lần không thể quá tùy hứng.

Hương Nhã Tư hơi gật đầu, nhỏ giọng xin lỗi “Xin lỗi, Úc ca ca, ta ích kỷ quá, những chuyện này đều là quá khứ, ta sẽ không vì nó mà tức giận nữa. Thế nhưng ngươi phải đáp ứng ta, sau này bất kể thế nào, ngươi tuyệt đối, tuyệt đối không thể nạp tiểu thiếp, ta hy vọng ngươi có thể vĩnh viễn chỉ yêu mình ta.”

Lâm Úc Hồng cười đạm nhiên “Ta quả thực chỉ yêu mình ngươi, Nhã Tư, nếu ngươi biết ta yêu ngươi thế nào, ngươi nhất định cả đời cũng không rời khỏi ta.” Hắn vuốt ve đôi môi đỏ mọng của Hương Nhã Tư “Ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, cho dù trời đất đảo lộn, ta cũng sẽ không thay lòng, Nhã Tư, ngươi có thể yêu ta như vậy không?”

Thấy Lâm Úc Hồng nghiêm túc, biểu tình chân thành, ái ý trong lòng Hương Nhã Tư cũng dâng trào vạn phần kích động.

Cầm tay Lâm Úc Hồng, hắn đỏ mặt nói “Đó là đương nhiên, ngoại trừ Úc ca ca ra ta chưa từng nghĩ tới sẽ yêu ai khác. Nếu ta yêu người khác, sẽ bị ngũ lôi oanh đính.”

Tay Hương Nhã Tư bị Lâm Úc Hồng chăm chú nắm trong lòng bàn tay “Ta cũng như vậy, Nhã Tư, ta sẽ không đi yêu ai khác, ngươi chính là người ta yêu nhất. Có ngươi, cuộc sống của ta mới có ý nghĩa, nếu mất ngươi, ta cũng sẽ mất đi chính mình.”

Lời này so với điềm ngôn mật ngữ còn êm tai hơn, Hương Nhã Tư vui vẻ cười cười, hắn cười quyến rũ vạn phần.

Hương Nhã Tư len lén nhìn Lâm Úc Hồng, trên mặt lộ vẻ ngượng ngùng “Úc ca ca, ta… ta sẽ không đau đâu, ngươi có muốn… có muốn…” Hắn cúi mặt xuống, xấu hổ đến mức không ngẩng lên được. Hắn không nói lên được ba chữ ‘chạm vào ta’, cuối cùng đổi thành “Có muốn hôn ta?”

Lâm Úc Hồng thấy hắn vừa thẹn thùng, vừa đáng yêu, giơ tay nâng mặt hắn lên, chậm rãi hôn đôi môi đỏ mọng non mềm của hắn.

Vốn là nụ hôn khẽ khàng ôn nhu, không bao lâu sau liền biến thành hôn hít nhiệt tình, Hương Nhã Tư bị hôn tới xụi lơ trên người hắn, toàn thân vô lực thở gấp.

Hương Nhã Tư có thể cảm giác được bộ vị bên dưới của Lâm Úc Hồng đang nhiệt tình chạm vào chân mình. Hương Nhã Tư phóng tay tới trên vạt áo Lâm Úc Hồng, hắn biết Lâm Úc Hồng trước đây kinh nghiệm phong phú, mình tuyệt đối không thể bị động, nhưng hắn cũng vì những động tác lớn mật này mà mắc cỡ đến cổ cũng đỏ lên.

“Úc ca ca, ta cởi giúp ngươi.”

Lâm Úc Hồng mỉm cười, phẩy nhẹ tay hắn ra “Nhã Tư, ngươi thực sự sẽ không đau chứ? Lần này Úc ca ca sẽ không kích động như lần trước nữa đâu.”

Lần trước tình cảm mãnh liệt, bởi vì là lần đầu của Hương Nhã Tư, vậy nên đau rất nhiều ngày, sau đó Lâm Úc Hồng không chạm vào hắn nữa. Hiện tại Hương Nhã Tư nguyện ý, thế nhưng Lâm Úc Hồng phi thường thương yêu hắn, không muốn lại khiến hắn đau đớn.

Lâm Úc Hồng ôm lấy Hương Nhã Tư, đặt ở trên giường mềm trong thư phòng, sau đó tiếp tục hôn.

“Úc ca ca…”

Mặt Hương Nhã Tư đã đỏ bừng, bởi vì Lâm Úc Hồng không chỉ hôn, tay còn xoa chỗ mẫn cảm trên người hắn, tao lộng qua lớp y phục, khiến Hương Nhã Tư không kìm lòng được đong đưa eo. Mỗi lần há miệng thở dốc, môi Lâm Úc Hồng lại phủ xuống, nhiệt tình hôn. Những nụ hôn phiến tình như vậy khiến Hương Nhã Tư vô lực chống đỡ.

Quần bên dưới đã bị kéo tới tận cẳng chân, lộ ra da thịt trắng nõn, y phục nửa người trên cũng lộn xộn lung tung. Toàn thân Hương Nhã Tư phiếm hồng, cũng nghĩ hạ thân phơi bày như vậy, so với cởi sạch sẽ ra thì còn thẹn hơn. Hắn cũng biết mình như vậy ở trước mặt Lâm Úc Hồng thoạt nhìn nhất định rất liêu nhân.

Lâm Úc Hồng hôn Hương Nhã Tư liên tiếp, tay cũng không ngừng xoa nắn nam tính tình dục của Hương Nhã Tư, như thế muốn câu dẫn ra phản ứng lớn hơn nữa. Hương Nhã Tư trong lòng ngứa ngáy khó nhịn, ôm lấy cổ Lâm Úc Hồng, phát ra tiếng rên khẽ lúc rơi vào vòng xoáy ái dục.

Nhưng Lâm Úc Hồng đẩy tay hắn ra, tiếp đó trong phút chốc thân thể đi xuống. Hương Nhã Tư ấn lấy môi, bất giác khép chân lại, cảm giác xấu hổ khiến toàn thân hắn phát nhiệt.

Úc ca ca mà lại… lại… Hắn nghĩ cũng không dám nghĩ.

“Đừng xấu hổ, ta nói rồi hôm nay sẽ không làm ngươi đau, ngoan, mở chân ra.” Đôi mắt thâm thúy u hắc của hắn toát ra kích tình cùng dục niệm.

Hương Nhã Tư bị Lâm Úc Hồng dụ dỗ, chậm rãi mở chân ra, cái chỗ ngượng ngùng của hắn bị Lâm Úc Hồng nhìn không sót chút gì, mà ở cự ly gần như vậy Lâm Úc Hồng dùng môi lưỡi âu yếm khiến hắn xấu hổ tới mức không mở nổi mắt ra.

Tuy nhắm mắt, thế nhưng khoái cảm từ dưới thân truyền tới, cùng cảm giác tuyệt đỉnh khi dục vọng non nớt bị thiêu đốt, quả thực không cách nào hình dung.

Hắn dứt khoát lấy tay che mặt, vừa thẹn vừa nóng khóc cầu xin “Không muốn nữa, van cầu ngươi, Úc ca ca… Mất mặt quá đi…”

“Không có gì mất mặt cả, ngươi rất đẹp a, Nhã Tư, nếm vào thật là ngọt…”

Ở dưới dường như truyền đến tiếng cười, nhưng Hương Nhã Tư thực sự không có dũng khí mở mắt ra nhìn, tuy nhiên sau một khắc phía dưới lại còn truyền đến tiếng hôn khiến người ta bắt đầu suy nghĩ xa xôi.

Hương Nhã Tư phát giác mình càng bị đụng chạm kịch liệt hơn, Lâm Úc Hồng như thể chuyên tâm thưởng thức sự ngọt ngào của hắn. Hắn không ngừng run, dục vọng cũng sắp không chịu nổi mà cuồng tiết, hắn che lại miệng thiếu chút nữa thì rên rỉ thành tiếng.

“Có thoải mái không, Nhã Tư?” Lâm Úc Hồng lần nữa quan sát vẻ cùng quẫn của hắn.

Hương Nhã Tư nắm tóc của người nằm phía dưới, những sợi tóc đó sờ vào lạnh lẽo, nhưng dường như so với lửa còn nóng hơn, bởi vì bất kể là sờ vào lạnh thế nào thì Hương Nhã Tư chỉ cảm thấy một luồng nhiệt hỏa chưa từng có từ sợi tóc truyền tới, giống như thiêu đốt thân thể hắn tới hầu như không còn gì.

Hương Nhã Tư ngửa đầu ra sau, có che miệng thế nào cũng không thể ngăn bản thân phát sinh tiếng thở dốc phóng đãng. Eo hắn tại lúc khoái cảm còn vặn vẹo không ngừng.

Lúc Lâm Úc Hồng đem ngón tay tiến vào trong cơ thể thì hắn không hề cảm thấy đau đớn như lần đầu, trái lại còn phát ra tiếng rên rỉ không ngừng.

Đã không có thống khổ, cũng không có thời gian tự hỏi nữa, thân thể hắn bị Lâm Úc Hồng đụng chạm, dần dần tan ra, ngoại trừ càng muốn nhiều hơn thì tất cả mạch suy nghĩ đều quánh lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.