Tinh Hán Xán Lạn, May Mắn Quá Thay

Chương 31: Lão bản Cẩm với chứng cưỡng bức cùng ôn nhu




"Vô Tranh." Thanh âm trầm thấp dễ nghe vang lên bên tai, Giản Vô Tranh chậm rãi mở mắt, phát hiện mình đã được đưa đến trên một bệ đá, mà đang thấp giọng gọi tên mình, chính là người cậu hao hết trăm cay nghìn đắng ra khơi tìm kiếm.

Vừa bị khỉ nước kéo xuống đáy nước suýt nữa ngạt thở mà chết, trong quá trình Giản Vô Tranh được Vương Tử Khiêm ôm lên bờ vài lần ngất đi, lúc này nghe được thanh âm vô cùng quen thuộc, cậu mới miễn cưỡng tranh đấu tỉnh táo lại.

"Khiêm Tử......" Nằm trong lồng ngực kiên cố, Giản Vô Tranh có loại lỗi giác bừng tỉnh khỏi mộng, cậu thử vươn tay, vuốt ve khuôn mặt lạnh lùng như trước của người nọ, nghĩ đến bản thân sau nhiều ngày khổ cực rốt cuộc đã có kết quả, cơ hồ cảm động rơi lệ.

"Vô Tranh." Nhìn thấy người yêu tỉnh lại, Vương Tử Khiêm nhẹ nhàng vòng qua thắt lưng gầy chắc của đối phương, chậm rãi cúi người xuống, kề sát vào đôi môi như cánh hoa mình ngày nhớ đêm mong kia, rốt cuộc nhịn không được nhẹ nhàng hôn lên.

"Vương Tử Khiêm......"Thấp giọng khàn khàn nỉ non bị tận lực cắt đứt, Giản Vô Tranh rũ mắt xuống, tùy ý đối phương hé mở đôi môi mình, tiến vào trong miệng mình tùy ý quấy nhiễu mút mát, sau đó khi Vương Tử Khiêm hôn đủ rồi ngẩng đầu ngồi thẳng người dậy, dựa theo cảm giác của mình, hướng về phía khuôn mặt nhìn không rõ ràng lắm trong bóng đêm kia, một quyền đánh mạnh tới.

"A!" Một quả đấm này của Tam gia lực đạo mười phần, tốc độ và thời gian nắm chắc đều phi thường tinh diệu, Vương Tử Khiêm bị đánh kêu lên một tiếng đau đớn quay mặt qua chỗ khác, thật hoàn toàn không ngờ Giản Vô Tranh sau khi hôn môi sẽ trực tiếp ra tay đánh y.

"Rốt cuộc đã tìm được cậu." Hơi cong khóe miệng, Giản Vô Tranh lộ ra một mạt cười gần như âm ngoan, cậu chậm rãi ngồi thẳng người, thô bạo đem thân thể tháo vát nọ đẩy ngã trên mặt đất, từ trên cao nhìn xuống nói: "Còn dám chạy sao, có tin tôi dùng xích chó xích cậu lại không, hửm?"

"......Không dám nữa." Tay lớn xoa nhẹ lên thắt lưng mềm dẻo của Giản Vô Tranh, Vương Tử Khiêm vừa hưởng thụ xúc cảm đã lâu không được, vừa thành thật nghiêm trang hồi đáp.

"Nói thật dễ nghe." Khinh thường bĩu môi, Giản Vô Tranh đè thấp thân thể, tới gần Vương Tử Khiêm cười lạnh nói: "Ai biết cậu lần sau còn có thể không nói một tiếng đã biến mất hay không?"

"Không đâu." Không có lần sau nữa........Con ngươi đen nhánh ảm đạm xuống, Vương Tử Khiêm vươn cánh tay gầy dài hữu lực ôm chặt lấy Giản Vô Tranh, nhẹ nhàng hôn bờ môi cậu, thấp giọng nói: "Anh căn bản không nên tới tìm tôi......"

Nghe được lời mình không muốn nghe nhất, Giản Vô Tranh lập tức nhíu mày, thừa dịp khoảng cách giữa miệng lưỡi hai người dây dưa, hung hăng cắn Vương Tử Khiêm một ngụm.

"Ưm......." Vương Tử Khiêm than nhẹ một tiếng, cánh tay ôm Giản Vô Tranh vô thức buộc chặt hơn, giọng nói hàm chứa khàn khàn hỏi: "Sao....... "

"Tôi không nên tới tìm cậu?" Hai tay chống ngực Vương Tử Khiêm dùng sức đẩy vài cái, muốn tránh khỏi khuôn ngực ấm áp chết tiệt này, lại phát hiện khí lực người này vẫn kinh người trước sau như một, Giản Vô Tranh không nhịn được có chút phát hỏa, khẩu khí bất thiện nói: "Con mẹ nó cậu đến giờ còn nói lời như thế? Cậu cứ như vậy không gặp lại tôi là sao!"

"Vô Tranh......" Biết Giản Vô Tranh thực sự tức giận, Vương Tử Khiêm lập tức tay mắt lanh lẹ đem người đang muốn đứng lên lần nữa khóa trong ngực, bối rối không biết nên giải thích như thế nào.

Nhận thấy được cố chấp và vụng về của Vương Tử Khiêm, Giản Vô Tranh dần dần thả lỏng thân thể, thở dài nói: "Cậu ngoại trừ thế này không còn biết nói gì nữa sao?"

"......" Môi mỏng mở ra khép lại, Vương Tử Khiêm cuối cùng vẫn là lựa chọn trầm mặc, mặc dù y đích xác có rất nhiều lời muốn nói, nhưng khi chân chính đối mặt với Giản Vô Tranh, lại nói không nên được lời nào.

Y rất thương cậu, rất muốn cậu, muốn cùng cậu bên nhau cả đời không xa lìa nhau....... Thế nhưng......

"Quên đi......" Nhận thấy được sự trầm mặc khác thường của Vương Tử Khiêm, Giản Vô Tranh lắc đầu hết cách, lập tức thân thể nghiêng về phía trước, hai tay đè lại bả vai đối phương, ôn nhu hôn lên môi mỏng lành lạnh nọ.

Đối với sự chủ động của người yêu, Vương Tử Khiêm luôn không có sức chống cự, cơ hồ trong nháy mắt cảm nhận được nhiệt độ mềm mại của Giản Vô Tranh, tâm thần đã bị xúc cảm tốt đẹp này cướp đi toàn bộ.

Môi lưỡi mềm mại dây dưa cuốn lấy nhau, Vương Tử Khiêm chậm rãi nắm giữ quyền chủ động, kịch liệt mút vào đòi lấy khiến thân thể Giản Vô Tranh như nhũn ra, run rẩy hoàn toàn ngồi phịch trên người Vương Tử Khiêm, vô lực thừa nhận nụ hôn điên cuồng nồng nhiệt gần như si dại nọ.

"Ưm.......Khiêm...... Ưm......" Điểm mẫn cảm trong miệng bị hung hăng chà đạp, Giản Vô Tranh nheo mắt lại, thở hổn hển rên rỉ thành tiếng, thân thể giữa trói buộc càng ngày càng gấp của Vương Tử Khiêm dần dần nóng lên......

"Phù ha!" Ngay khi hai người đắm chìm trong nụ hôn bất phân thắng bại, cái ao bên cạnh đột nhiên truyền đến một tiếng ào, ba người toàn thân mặc trang bị từ trong nước nhô ra.

"Tổ cha nó, phía dưới này sao nhiều thông đạo như vậy!" Từ trong nước ló đầu ra đầu tiên Hoắc Tam Nhi cầm mặt nạ và ống thở, rất nhanh bơi đến cạnh bệ đá: "Tam gia tới cùng đã đi đâu rồi, đáy nước sao chỉ có xác con khỉ kia?"

"Ai biết thằng nhóc ấy chạy đi đâu......." Làm mất tiểu đệ nhà mình, Giản Tam Sinh gấp đến lửa cháy đến lông mày, còn chưa lên bờ muợn đèn pin chiếu bốn phía: "Đừng nhiều lời, mau đi tiếp tìm xem, nơi này nếu không có khẳng định ngay bên kia."

"Tôi nghĩ con khỉ nước kia không giống như bị Tam gia giết chết, thủ pháp nọ nhìn giống........" Quả đấm vịn bên cạnh bệ đá, Lăng Mộ vừa phân tích tình huống, vừa dùng đèn pin không thấm nước hướng bên trái quét tới, sau đó khi vừa nhìn thấy Giản Vô Tranh cứng đờ ngồi trên người Vương Tử Khiêm đen mặt nhìn về phía mình, khựng lại rồi tiếp tục nói: "Giống Thanh Long."

"Chết tiệt......." Theo hướng đèn pin Lăng Mộ chiếu sáng nhìn lại, Giản Tam Sinh và Hoắc Tam Nhi trong nháy mắt ngừng hết thảy động tác, lăng lăng nhìn hai người kia dây dưa một chỗ.

"Ta nói......" Khó xử kéo kéo khóe miệng, Giản Tam Sinh dẫn đầu phá tan trầm mặc, gắng gượng nặn ra nụ cười nói: "Hai đứa thật đúng là lén lén lút lút, cũng không bật chút đèn, cứ như vậy trốn ở đó, để bọn ta tìm khắp nơi à."

"Nhị gia." Bị quấy nhiễu chuyện tốt Vương Tử Khiêm như trước mặt không chút thay đổi chào hỏi, chỉ có Giản Vô Tranh từ trong giọng nói lạnh cứng kia nghe ra y kỳ thật cực kỳ khó chịu.

"Nhị ca, mọi người mới vừa nói gì bên kia?" Cùng Vương Tử Khiêm đứng dậy, sắc mặt Giản Vô Tranh ửng đỏ, làm bộ không thèm để ý nói sang chuyện khác: "Dưới nước này không chỉ có một thông đạo sao?"

Hiểu được da mặt tiểu đệ nhà mình mỏng, Giản Tam Sinh không cố ý khiêu khích nữa, theo Giản Vô Tranh nói: "Đúng vậy, bọn anh vừa rồi khi tìm em, phát hiện dưới nước này ít nhất có năm nhánh thông đạo, hình dạng lớn nhỏ đều không sai biệt lắm, rất dễ làm người ta bị lạc bên trong, có lẽ do chủ mộ cố ý thiết kế."

"Thì ra là vậy." Gật đầu, Giản Vô Tranh nhớ tới vừa rồi Vương Tử Khiêm có nói, tiến vào liền không ra được, nói vậy chính là do thông đạo bất đồng phương hướng này dẫn đến, nếu mỗi nhánh thông đạo này đều thông về hướng một nơi cùng loại cánh cửa đồng kia, có thể hình thành bố cục dạng lưới, làm cho người ta mò không ra được phương hướng, tìm không ra được đường ra chân chính.

Bất quá chuyện ra ngoài bây giờ chưa cần phải suy nghĩ vội, nhiệm vụ cấp bách hiện nay là trợ giúp Khiêm Tử bọn họ, giải quyết vấn đề của tứ thú.

"Khiêm Tử, Thành Nhạc đâu? Hai người không phải đi cùng nhau sao?" Cầm tay Vương Tử Khiêm, Giản Vô Tranh nghi ngờ hỏi: "Còn nữa, hai người tại sao nhất định phải đến đây, rốt cuộc là để tìm cái gì?"

"......Bạch Hổ cùng Huyền Vũ ở phía trước, tôi mang mọi người qua đó." Chưa vội trả lời vấn đề còn lại của Giản Vô Tranh, Vương Tử Khiêm sau khi trầm mặc hai giây, kéo tiểu tổ tông dẫn đầu đi về phía trước.

Biết Vương Tử Khiêm không muốn nói, trong lòng Giản Vô Tranh mặc dù có chút lạc lõng, nhưng không truy hỏi nữa, chỉ an tĩnh đi theo y hướng vào sâu bên trong mộ thất.

Không muốn trộn lẫn vào bầu không khí quỷ dị giữa hai người, Giản Tam Sinh liếc mắt nhìn Hoắc Tam Nhi và Lăng Mộ một cái, ý bảo bọn họ đi cách xa một chút, gần quá khó tránh khỏi bị lạc đạn.

Giữa mộ thất u tĩnh, chỉ có vài vệt sáng không rõ ràng lắm của đèn pin bắn quét qua lại bốn phía, mọi người đi theo Vương Tử Khiêm, đi vừa cẩn thận vừa cảnh giác, tiếng bước chân lộp cộp quanh quẩn trong không khí, khiến nơi này càng thêm vẻ trống trải im ắng.

Tay trái đan vào tay Vương Tử Khiêm, Giản Vô Tranh nhàm chán lấy đèn pin chiếu lung tung cảnh vật chung quanh, phát hiện khi quang mang tối mờ thỉnh thoảng chiếu đến gần Vương Tử Khiêm, liền bị đối phương cố ý nghiêng mặt né đi.

Xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ Khiêm Tử không muốn để mình nhìn thấy mặt cậu ấy sao? Đối với động tác nhỏ của Vương Tử Khiêm cảm thấy lạ lùng khó hiểu, trong lòng Giản Vô Tranh nhịn không được có chút ảo não, vừa rồi cố ý không trả lời vấn đề của mình, hiện giờ lại cố ý không cho mình nhìn mặt của cậu ấy, tên chết tiệt này tới cùng muốn thế nào?

Nghĩ thế, Giản Vô Tranh liền kéo tay Vương Tử Khiêm để y dừng lại đối mặt với mình, sau đó mang chút tức giận nói: "Khiêm Tử, để tôi nhìn mặt cậu xem."

Đi theo phía sau bọn họ đám người Giản Tam Sinh nghe được những lời này của Giản Vô Tranh, không nhịn được có chút kỳ quái, không hiểu tiểu tổ tông này tới cùng lại ầm ĩ cái gì.

"Vô Tranh." Đưa tay ngăn trở Giản Vô Tranh móc pháo lạnh trong ba lô ra, Vương Tử Khiêm lui về sau hai bước, sống chết không chịu để cho đối phương nhìn bộ dáng của mình.

"Vương Tử Khiêm!" Bị đối phương cầm tay căn bản không thể động đậy, Giản Vô Tranh căm tức gầm nhẹ, không rõ Vương Tử Khiêm tới cùng có chuyện gì mà giấu cậu như vậy.

Hai người cứ như vậy lẳng lặng đứng song song trong chốc lát, Vương Tử Khiêm nhìn chăm chú vào con ngươi tràn ngập khó hiểu và phẫn nộ của Giản Vô Tranh, rốt cuộc vẫn im lặng thỏa hiệp.

Y như bỏ cuộc rũ cánh tay xuống, không nói một câu đứng ở đó, mặc cho Giản Vô Tranh giơ pháo lạnh nhích lại gần mình, khuôn mặt lạnh lùng bình tĩnh như mặt nước đọng, nhìn không ra chút gợn sóng nào.

Không có Vương Tử Khiêm cậy mạnh ngăn trở, Giản Vô Tranh lúc này mới được thỏa mãn mong muốn, tay cầm pháo lạnh chậm rãi tới gần, sau khi hoàn toàn thấy rõ mặt đối phương, nhịn không được trừng lớn hai mắt, kinh ngạc nói không ra lời.

Khuôn mặt vốn vô cùng tuấn lãng nọ, giờ phút này vậy mà che kín lôi văn màu đen lớn nhỏ không đồng nhất, mà hai tròng mắt vốn sâu thẳm đen bóng nọ, hiện giờ cũng lộ ra một cỗ đỏ sẫm quỷ dị, hai thứ phối hợp lại, phá hủy dung mạo gần như hoàn mỹ của Vương Tử Khiêm, khiến y thoạt nhìn tựa như ác ma xấu xí không chịu nổi.

"Khiêm Tử, cậu......" Giản Vô Tranh run rẩy vươn tay, vuốt ve khuôn mặt đã thay đổi hoàn toàn của Vương Tử Khiêm, đau lòng không ngừng thấp giọng nói: "Đây là có chuyện gì....... Con mẹ nó cậu nói cho tôi biết đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì hả!!"

Nhìn Giản Vô Tranh bưng kín mắt cơ hồ sụp đổ, Vương Tử Khiêm không thể nào tiếp tục thờ ơ nữa, y rất nhanh kéo người vào trong lòng, chân tay luống cuống muốn lên tiếng trấn an, nhưng hoàn toàn không biết nên nói những gì.

Thấy hai người đều thành bộ dạng này, Giản Tam Sinh không khỏi thở dài thườn thượt, thầm nghĩ thằng nhóc Khiêm Tử này thật sự là càng ngày càng không biết dỗ người ta, ngay cả một câu cũng không biết nói, quả thực con mẹ nó ngốc động trời.

"Haiz, anh Khiêm à, anh cứ thành thật nói rõ đi, trên mặt anh đây rốt cuộc là làm sao mà có, anh nói ra, mới có thể khiến Tam gia an tâm chứ." Đứng bên cạnh Giản Tam Sinh Hoắc Tam Nhi rốt cuộc nhìn không được nữa, nhịn không được mở miệng khuyên nhủ.

"Đúng vậy, Thanh Long, cậu đã nói rồi mà, chỉ cần không liên quan đến sinh tử của tứ thú, Tam gia sẽ không lo lắng nữa." Nghĩ đến giấc mộng báo trước của Giản Vô Tranh trước khi xuất phát, Lăng Mộ lập tức cẩn thận mở miệng nói.

Nghe lời Hoắc Tam Nhi và Lăng Mộ nói, trong mắt chỉ có Giản Vô Tranh lúc này Vương Tử Khiêm mới ngẩng đầu quét mắt liếc nhìn ba người, chỉ là ánh mắt kia không giống bình thường, thẩm thấu một loại lãnh đạm xa cách khiến mọi người cảm thấy lạ lẫm.

Tâm trạng Giản Tam Sinh trầm xuống, kỳ quái Khiêm Tử luôn luôn trung thành hết mực kia sao lại lộ ra loại vẻ mặt này, đang định mở miệng hỏi, chợt nghe cách đó không xa truyền đến một thanh âm trầm thấp hùng hậu.

"Đó là lời nguyền rủa." Trong bóng tối, chậm ra bước ra ba bóng người, trong đó một người đàn ông thân hình cao lớn hai tay cắm vào túi, tư thái tản mạn kiêu ngạo, vừa đi vừa nói: "Chú ấn của lời nguyền tứ tuẫn, khi chú ấn này lan tràn tới lòng bàn tay, người bị lời nguyền nhập vào người hẳn phải chết không thể nghi ngờ....... Thế nào, Thanh Long, cậu còn chưa chịu nói cho người tình nhỏ bé của cậu biết sự thật này sao, chẳng lẽ thật sự phải chờ cậu chết bất đắc kỳ tử bỏ mình, khiến cậu ta hối hận cả đời?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.