Tinh Hải

Chương 5: Đêm lạnh phong hàn, âm hồn lấy mạng




Ngày hai mươi ba tháng chạp, Nhị thánh dẫn theo quần thần tới quảng trường Thái Cực cung, tế cáo thượng thiên, tiễn đi năm cũ.

Nghi trượng đóng quân ở trên quảng trường rộng lớn phạm vi hơn mười dặm, sắc màu rực rỡ liên miên không dứt. Thịnh điển từ sau giờ ngọ duy trì liên tục đến chạng vạng. Trong lúc Thánh thượng cùng Thiên hậu sóng vai ngồi ở trước hoàng trướng, Thái tử mang theo đệ đệ Ung vương Lý Hiền, Chu vương Lý Hiển cùng Ký vương Lý Đán tả hữu phụng dưỡng, hai bên văn võ chúng thần theo phẩm cấp sắp hàng đi xuống.

Nhân việc tiễn năm cũ, sau khi tế từ liền là ca múa thưởng yến, các món ăn trân quý mới lạ được tấp nập đưa đến từng bàn. Hoàng đế có ý khoe khoang công tích Vu Điền quốc quy thuận, cố ý lệnh Vu Điền vương mang theo công chúa ngồi ở bên cạnh mình. Lại để cho người từ trước đến nay đều đặc biệt hợp tâm ý hắn là Đan Siêu ngồi ở một bên.

Đan Siêu đối với cung yến cùng ca múa đều không quá ham thích, ánh mắt rũ xuống không biết đang suy nghĩ những gì. Đột nhiên lại nghe Thánh thượng cười ha hả hỏi: “Ái khanh phát ngốc cái gì vậy? Hay là đồ ăn trong cung không hợp khẩu vị?”

Đám trọng thần xung quanh vài ánh mắt có thẳng có lén đều nhìn lại, thần sắc khác nhau, đồng loạt đánh giá tân hồng nhân này.

Hoàng đế quan tâm trước mặt mọi người, thậm chí còn chú ý tới chi tiết hắn không động đũa, việc này kỳ thật là một loại coi trọng. Nhưng vấn đề này lại hơi có chút vi diệu, không dễ trả lời. Không chừng trước mặt đám trọng thần xuất thân thế gia lại thành trò cười, rất là khó giải quyết.

“Đa tạ bệ hạ quan ái.” Đan Siêu đứng dậy ôn hòa nói: “Hồi bẩm bệ hạ, quả thật không quá hợp.”

Hoàng đế đầy hứng thú nói: “Ác?”

“Thần ở tái ngoại chinh chiến tám năm, thói quen ẩm thực sớm đã cùng dân Tây Bắc không khác. Mùa đông thường xuyên cùng tướng sĩ chia nhau liệt tửu chống lạnh, bởi vậy không quen với rượu trong cung, vọng bệ hạ thứ lỗi.”

Một phen đối đáp tự nhiên lưu loát, lại ẩn ẩn chỉ ra kiếp sống biên quan gian khổ chinh chiến, Hoàng đế nhất thời long tâm đại duyệt: “Phải, là trẫm sơ sẩy! Người đâu, mang liệt tửu đến cho Trung Võ Tướng quân!”

Cung nhân lập tức tầng tầng thông truyền, quả nhiên nhanh chóng đổi bầu rượu mới. Đan Siêu rót đầy một chung liệt tửu, ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, cúi người nói: “Tạ bệ hạ hậu thưởng.”

“Hảo, hảo!” Hoàng đế cảm thấy thực thích biểu hiện lần này của hắn, nhất thời hứng khởi, vậy mà cũng sai người châm một chén liệt tửu cho mình uống, chậc lưỡi cười hỏi: “Ái khanh cảm thấy rượu này nấu thế nào?”

“Hồi vị thuần hậu, quả nhiên rượu ngon.” Đan Siêu dừng một chút, chuyển câu chuyện một đi vòng: “Chỉ là so sánh với rượu thô tướng sĩ trong quân doanh đồng bào cộng ẩm, tựa hồ còn thiếu chút tư vị, bệ hạ thứ lỗi.”

Lập tức mọi người chung quanh cảm tưởng không hẹn mà cùng đều là – ngươi thật sự nhàm chán a!

Không chỉ không biết tranh thủ thánh tâm, lại còn chê tới chê lui là có ý gì, có bản lĩnh hiện tại thỉnh chỉ xin hồi Tây Bắc uống cát đi!

Không nghĩ tới Đan Siêu kỳ thật là muốn hồi Tây Bắc đánh giặc. Người cầm quân ở kinh thành cũng không có tác dụng gì, chỉ có chinh chiến sa trường mới có khả năng lập công huân, nhờ đó mới lên như diều gặp gió, vị cực nhân thần – Hoàng đế tựa hồ cũng từ trong lời nói phẩm vị của hắn hiểu ra ám chỉ đó, lúc này nhíu mày, tựa hồ trầm ngâm xuống.

“Ta cũng muốn uống rượu!” Bỗng nhiên một thanh âm mềm mại mà lanh lảnh vang lên. Chỉ thấy một tiểu cô nương mặc áo lông màu đỏ mang lục bảo kim thoa len đến bên cạnh người Đan Siêu, nhăn tít lại ấn đường nho nhỏ: “Cho ta cái rượu kia, cho ta!”

Đan Siêu không đề phòng, thuận tay đem tiểu cô nương bế lên: “Ngươi muốn cái gì?”

“Cái rượu kia!”

“Thái Bình!” Võ Hậu từ bên cạnh Hoàng đế ló đầu ra, thấp thấp quát lên một tiếng.

Mọi người lúc này mới kịp phản ứng, nguyên lai đây là ấu nữ của Hoàng đế cùng Võ Hậu, một thân hàng nghìn hàng vạn sủng ái – Thái Bình công chúa.

Thái Bình công chúa nhiều năm sau quyền khuynh thiên hạ lúc này mới vừa mười một tuổi, xinh đẹp vô ngần, môi hồng răng trắng, đúng là tuổi tối kiêu căng bướng bỉnh. Nhũ mẫu vội vàng đi lên dỗ cũng không chịu nghe, một nháo hai nháo đòi mang liệt tửu đến uống.

Đan Siêu muốn buông tay cho nàng đi xuống, nhưng lúc hỗn loạn không ai chế trụ được tiểu công chúa đang bừng bừng hiếu kỳ, lại thêm Hoàng đế cười ha ha ba phải; Gây sức ép nửa ngày sau Võ Hậu cùng nhũ mẫu đều khuất phục, Đan Siêu chỉ đành cầm một chiếc đũa sạch, chấm vào liệt tửu đưa tới. Kết quả Thái Bình công chúa mới vừa vào miệng, mặt mày nháy mắt nhăn thành cái bánh bao.

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Đan Siêu nhanh tay lẹ mắt, một tay liền đưa ra che trước miệng nàng.

“Phốc!” Ngay sau đó tiểu công chúa phun đầy vào lòng bàn tay hắn.

Ngay cả Võ Hậu cũng nhịn cười không được, vội vàng sai người lấy khăn đến cho Đan Siêu lau tay.

Thái Bình công chúa giờ phút này rốt cục có chút ngượng ngùng, khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng mà nắm góc áo, nhăn nhó từ trong ngực Đan Siêu tuột xuống, ngay nhìn cũng ngại ngùng liếc hắn một cái, vội vội vàng vàng chạy tới một bên mẫu thân.

Hoàng đế cười nói: “Trung Vũ Tướng quân lợi hại, Thái Bình cuối cùng cũng đã gặp khắc tinh.”

Chung quanh tất cả mọi người cổ động vỗ tay mà cười, chỉ có Võ Hậu không biết nhớ ra cái gì, thần sắc hơi hơi ngưng trọng.

Mà ở phía dưới Võ Hậu, Tạ Vân tựa hồ đối với hết thảy mọi việc chung quanh đều không hề cảm thấy, ánh mắt yên lặng nhìn về đoàn vũ nữ đông đảo giữa sân, thậm chí đối với tầm mắt Đan Siêu chằm chằm dừng trên người y đều hoàn toàn không có bất luận phản ứng gì.

Hoàng đế đang muốn nói cái gì nữa, đột nhiên Hồng Lư Tự quan bước nhanh từ phía ngoài đi vào, đối nghi trượng thái giám thì thầm vài câu. Vẻ mặt thái giám lộ vẻ khó xử, chần chờ một lát sau rốt cục gật đầu, xoay người đối Hoàng đế Võ hậu bái xuống, sau đó tiến lên lặng lẽ nói vài câu.

“A? Thổ Phiên trình lên quốc thư?” Hoàng đế chau mày “Mau lấy tới trẫm xem!”

Thái giám trình lên một phong da dê bọc trong một quyển trục rất nặng, Hoàng đế tự tay bắt lấy, nghiêng về hướng Võ Hậu bên kia, đem tấm da dê trải ra, liếc mắt liền nhìn thấy nét mực đậm màu: “… Thông tuệ nhanh nhẹn, đoan trang thục duệ, bởi vậy xin cưới Thái Bình công chúa, kết mối lương duyên Tần Tấn trọn đời…”

Đang dịp cuối năm, Vu Điền mới đến quy thuận, tộc Thổ Phiên lại dám cầu hòa thân? Võ Hậu đáy mắt thoáng chốc xẹt qua tia lạnh lẽo: “Thánh thượng!”

“Thổ Phiên lớn mật! Việc này nhất quyết không thể thành!” Hoàng đế ném quyển trục “ba” một tiếng, trầm giọng nói: “Bất quá từ chối như thế nào lại không dễ làm, để trẫm nghĩ cái thuyết pháp vẹn toàn …”

Đột nhiên ngữ khí hắn ngừng lại, tầm mắt chuyển hướng về phía bên tay trái.

Thái Bình công chúa đang tránh thoát tay nhũ mẫu, chạy đến cạnh bàn Đan Siêu, kiêu căng mà điểm điểm lên khối thịt bò lớn.

Thịt bò này là theo phong vị tái ngoại làm ra. Chính là đem một khối thịt bò ướp hương liệu thật cay nướng trên lửa mà thành, khác với khẩu vị truyền thống của Đại Đường cung yến, khi ăn cần dùng dao bạc cắt thành miếng nhỏ. Đan Siêu thấy nàng muốn, liền cầm lấy ngân đao, điểm điểm thịt bò hỏi: “Thần cắt cho ngươi một mảnh nếm thử?”

“Ta tự mình làm!” Thái Bình đoạt ngân đao từ trong tay hắn, mắm môi mắm lợi cắt nửa khối, “Nha!” một tiếng nói: “Như thế nào lại có huyết!”

“Chính là ăn như vậy.”

“Có huyết làm sao ăn được?”

“Như vậy mới ngon.”

Thái Bình công chúa dùng mũi đao chỉa khối thịt bò giơ lên trước mắt, dũng cảm mà quan sát trong chốc lát, gật đầu nói: “Ngô, nếu mà không ngon, bản công chúa đã có thể trị ngươi tội khi quân!” Nói xong liền đưa vào miệng, nhai nhai nuốt xuống, một lúc lâu mới chớp đôi mắt to, trong veo như nước bình luận: “…tuy rằng tanh nồng, quả thật cũng rất ngon miệng, liền không trị tội ngươi nữa!”

Hoàng đế khóe miệng hơi hơi mang theo ý cười, như có điều suy nghĩ mà nhìn bọn họ bên kia; Võ Hậu thì nhìn chằm chằm biểu tình Hoàng đế, một cái suy nghĩ vớ vẩn mà đáng sợ đột nhiên từ đáy lòng nàng dâng lên …

“Thật là một kẻ tuấn tú,” sau Thái Sơn phong thiện Hoàng đế khi nói về Đan Siêu, đã từng vô tâm mà khai ra một câu đùa như vầy: “Nếu là Thái Bình lớn hơn vài tuổi, chọn hôn phu có thể ấn theo mẫu hắn mà tuyển…”

Đầu ngón tay Võ Hậu nắm chặt tọa ỷ đột nhiên căng thẳng, cơ hồ là run rẩy lạnh lùng gọi: “Bệ hạ!”

Nhưng Hoàng đế tựa hồ căn bản không nghe ra ý kinh sợ ngăn cản trong lời nàng, ngay lúc hai chữ “Bệ hạ” thốt ra, hắn đã cười ha ha mà mở miệng: “Trung Võ Tướng quân?”

Đan Siêu đứng dậy nói: “Có thần.”

Võ Hậu thốt nhiên quay đầu lại nhìn về phía Tạ Vân. Mà Tạ Vân cũng không biết Thổ Phiên trình quốc thư nói cái gì, giờ phút này mới vừa ngẩng đầu, hồ nghi khẽ nhíu mày.

Bên cạnh y, nguyên bản Dương Diệu Dung đang thưởng ca vũ, tựa hồ phát hiện dị động, nghi hoặc mà nhẹ giọng gọi: “Tạ Vân?”

“Ngươi mới hồi kinh, trong phủ cũng không có người tri kỷ ủ nóng ấp nồng, không khỏi cũng có chút lạnh lẽo.” Hoàng đế tươi cười khả cúc, tùy tay chỉ chỉ đám ca vũ cách đó không xa đang nhẹ nhàng xoay tròn: “Trẫm ban cho ngươi hai cái tuyệt sắc ca kỹ ở trong phủ, như thế nào a?”

Hoàng đế trong lòng đã có ý tứ hôn, nhưng vấn đề này lại cực kỳ nhạy cảm, chỉ muốn nhìn Đan Siêu là loại người như thế nào – tươi cười rạng rỡ gật đầu tạ ơn? Hay là đương trường kiên quyết từ chối? – từ đó liệu định ra thuyết pháp trả lời tộc Thổ Phiên.

Chung quanh mọi người không hiểu được ý này, nhưng vài tầm mắt đồng loạt phóng đến. Chỉ thấy Đan Siêu cũng ngẩn người, lập tức chắp tay, nhìn thẳng Hoàng đế trên ghế kim loan nói: “Đa tạ Thánh thượng ưu ái, nhưng mà thần thẹn không dám nhận.”

Võ Hậu sắc mặt thay đổi, liên tục đưa mắt cho Tạ Vân, ý bảo y nhanh chóng nghĩ biện pháp xoay chuyển tình huống.

Hoàng đế sắc mặt cũng thay đổi, lại thêm vài phần chân tâm sung sướng: “A, vì sao? Ngươi tuổi còn trẻ lại không có hôn phối, trẫm ngược lại là có một ý tưởng…”

“Bởi vì thần đã có hôn ước trong người.” Đan Siêu nói “Chình vì vậy cô phụ hoàng ân, thỉnh Thánh thượng thứ tội!” Nói xong liền cúi người thật sâu bái xuống.

Khắp nơi lặng ngắt như tờ, Đế Hậu hai người sắc mặt nhất thời đều biến đến thập phần phấn khích.

Ngón tay Tạ Vân cầm chiếc đũa đột nhiên chựng lại, thu vào trong đáy mắt Dương Diệu Dung.

“Ngươi… Ngươi có cái gì hôn ước?” Hoàng đế kinh ngạc dị thường: “Đính ước lúc nào, ở đâu?”

“Hồi bẩm Thánh thượng, là thần trước kia khi lưu lạc nơi Đại Mạc định ra hôn ước, hiện giờ đã có hơn mười năm. Tuy rằng bởi vì đủ loại nguyên nhân vẫn chưa cưới qua cửa, nhưng bất luận thương hải tang điền, thế sự biến thiên, thần trong lòng thủy chung chỉ ái niệm một người đó. Hy vọng một ngày có thể quang minh chánh đại mà tiến đến nghênh thú. Nguyện vọng này đến chết cũng không thay đổi.”

Đan Siêu đứng lên, hít một hơi thật sâu, từng chữ từng chữ nói rõ ràng: “Bởi vậy Thánh thượng ưu ái, chỉ đành từ chối không tiếp nhận.”

Yến tiệc vẫn cứ tiếp tục, bên ngoài ca múa mừng cảnh thái bình, không khí trước hoàng trướng nhỏ hẹp lại cổ quái mà căng thẳng.

Ngón tay Tạ Vân hơi run rẩy, chỉ nghe cạch một tiếng nhỏ, y trở tay đem đũa bạc ném lên bàn, đứng dậy phất tay áo rời buổi tiệc.

Hoàng đế nhìn Đan Siêu, tựa hồ hoàn toàn không thể minh bạch vì cái gì rể hiền mình vừa nhìn trúng đảo mắt liền bay mất. Hắn vốn là đối với vị tướng quân trẻ tuổi xuất thân không phải là thế gia này còn có chút chần chờ, trong lòng kỳ thật cũng không xác định. Nhưng một khi biết đối phương có hôn ước, lại càng phát ra tiếc nuối hối hận, nhịn không được hỏi nhiều một câu:

“Ái khanh liền như thế khẳng định sao? Dù gì cũng là hôn ước rất nhiều năm trước, cô nương đó không chừng đã thành gia, hoặc là chết rồi thì làm sao?”

“Người đó không có chết.” Đan Siêu mỉm cười, nói: “Nếu là thành thân, ta sẽ chờ người gả cho y chết, sau đó cưới về là được.”

Hoàng đế trước giờ tự xưng là thâm tình, nếu đổi bình thường khẳng định sẽ ca ngợi vài câu, không chừng còn coi như tri kỉ; Nhưng mà đối phương cự tuyệt cưới lại là con gái của mình, nhất thời liền có điểm không tiêu hoá được, một lúc lâu chỉ đành uyển chuyển nói: “Ái khanh cũng có điểm quá cố chấp!”

“Trung Võ Tướng quân đúng là nhân phẩm chính trực, mới có vẻ cố chấp như thế.” Võ Hậu không mất cơ hội mà chen vào một câu: “Bệ hạ, việc Thổ Phiên bên kia cũng không quá gấp, đợi sang năm ngươi cùng ta nghĩ cái biện pháp cũng được, hà tất phải vội vàng định luận?”

“…” Hoàng đế chỉ nghĩ là Võ Hậu ngại Đan Siêu cùng tiểu công chúa tuổi sai biệt quá lớn, trước mắt bao người cũng không tiện nói cái gì, một lúc lâu mới khoát tay thở dài: “Thôi, thôi…Đan tướng quân, trẫm bất quá hỏi một câu, ngươi ngồi xuống đi.”

Đan Siêu lúc này mới cáo tội, tầm mắt đảo qua vẻ mặt Võ Hậu khó nén nhẹ nhàng thở ra, bất động thanh sắc mà ngồi trở lại sau bàn.

Không ai biết đến nguyên do một đoạn nhạc đệm ngắn ngủi này. Rất nhanh cung nhân tiến lên triệt hạ tàn tịch, thay rượu hoa quả điểm tâm, lại tấu khởi ti trúc sanh tiêu, đám ca vũ cũng đồng loạt đổi mới trang dung tiến lên bắt đầu khúc mới.

Đan Siêu lấy cớ rượu mạnh muốn đi dạo tản bộ, hướng Đế Hậu cáo tội, xoay người rời khỏi cung yến.

Vườn hoa sau Thái Cực cung tương đối lạnh lẽo, lâm uyển hoa trì sớm đã đóng băng, chỉ thấy tùng bách ở trong tuyết lộ màu xanh đậm. Bước chân Đan Siêu dẫm trên tuyết đọng phát ra tiếng loạt xoạt rất nhỏ. Hắn chuyển qua hành lang, đột nhiên bước chân ngừng lại.

Không biết khi nào trên cổ hắn đã để một lưỡi kiếm lạnh lẽo, theo hướng cuối nhìn lại, đằng chuôi kiếm là một cái tay thon dài hữu lực, các đốt ngón tay đang nắm chặt đến mức trắng xanh.

“…” Đan Siêu ánh mắt hơi hơi thay đổi, khóe miệng gợi lên một tia cười cực nhẹ: “Bất quá chỉ nói vài câu chân tâm mà thôi… Sư phụ, có cần phải đối với đồ đệ ngươi tự mình nuôi lớn đón tiếp bằng đao binh như vậy không?”

Dưới hành lang cách hoa trì, bên cột đá bước ra một thân ảnh thanh lệ mảnh mai, giương mắt nhìn thấy hai người giằng co bên này, đột nhiên dừng bước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.