Tinh Hải

Chương 36: Minh Tâm thấy thần!




Dịch: Lạc Đinh Đang

Vuốt nhẹ vảy rắn trên trán con gái, Tử Nguyệt thở dài nói: "Nếu tên kia đã tuyệt tình với con như vậy, mẫu thân sẽ đến Thương Vân Tông tìm cách giết hắn."

Nghe mẫu thân nói muốn đi giết phụ thân, trong lòng Lê Tử Tiên rối loạn, vội lắc đầu ngăn lại. Nước mắt nàng không ngừng chảy xuống bên mặt, trong mắt đầy vẻ cầu khẩn.

Vuốt dọc theo sống mũi con gái đi xuống, Tử Nguyệt cười nói: "Con không muốn mất phụ thân thì giữ hắn lại là được. Không có mẹ con ta, cho hắn cả đời lẻ loi một mình."

Nhớ tới chuyện cũ năm đó, Tử Nguyệt nắm tay lại, bực bội mà lẩm bẩm: "Nhân Tộc đều là một đám đần độn vô lương tâm. Yêu Tộc thì sao? Chẳng lẽ Yêu không thể kết tóc trăm năm? Không thể cùng giường chung gối?"

"Đều là linh sinh trong thiên hạ, tại sao lại phân chia Yêu Nhân? Tình khó có được, chân tình càng khó có được. Uổng phí một đời Tông chủ của hắn, vậy mà đem so thanh danh quan trọng hơn số mệnh. Nếu không phải ta rơi vào lưới tình không thể kiềm chế thì hắn nghĩ với Bát Long Tỏa Hồn Trận có thể khóa được Tử Nguyệt ta sao?"

Thiếu nữ bị phong ấn dưới lòng đất hơn hai mươi năm, mặc dù hôm nay có thể mắng ra lời hung ác nhưng trong đôi mắt kia vẫn không thể che dấu hoài niệm về mối tình cũ.

Đúng như nàng nói, Bát Long Tỏa Hồn Trận thực sự không nhốt được một Yêu Thú cấp 6 đỉnh phong. Tử Nguyệt không phải bị khóa thân thể, mà là tâm.

Nhớ lại năm đó, trên khóe miệng Tử Nguyệt hiện ra ý cười yếu ớt. Năm đó nàng tu được thân người, sau đó trở thành Yêu Tu. Vì ham chơi nên chạy khỏi núi sâu, gặp được một tu sĩ nho nhã như thư sinh.

Một lần vô tình gặp khiến hai người rơi vào bể tình. Yêu Tu có thể che đậy Yêu khí trong cơ thể, lấy cảnh giới của Lê Văn Phong lúc đó vốn không cách nào nhìn ra thân phận Yêu tộc của Tử Nguyệt. Nhưng khi sinh ra Lê Tử Tiên đã khiến Tử Nguyệt lâm vào thời điểm suy yếu nhất, để lộ ra một chút Yêu khí. Thêm việc Lê Tử Tiên có vảy trên trán đã khiến Lê Văn Phong biết được chân tướng thực sự.

Năm đó Lê Văn Phong sắp tiếp nhận chức Tông chủ Thương Vân Tông. Hắn ngồi cạnh gốc cây khô ở Tử Đằng Cốc trọn một tháng, cuối cùng hạ quyết tâm dùng Bát Long Tỏa Hồn Trận phong ấn Tử Nguyệt trong quan tài đá, chôn dưới lòng đất Thương Vân Tông. Một mình hắn ở Tử Đằng Cốc nuôi dưỡng con gái, đợi khi Lê Tử Tiên dần lớn lên, ngăn cách giữa cha và con càng ngày càng nhiều.

Tu Chân Giả coi Yêu tộc là ngoại tộc. Nếu kết làm vợ chồng với một con yêu quái, Lê Văn Phong sẽ bị toàn bộ Tu Chân Giả cười nhạo, Thương Vân Tông càng không chấp nhận một con Nguyệt Vương Xà làm Tông chủ phu nhân.

Sau khi Lê Văn Phong tự tay phong ấn thê tử, cuối cùng ông cũng ngồi lên ghế Tông chủ. Tuy một số Trưởng lão có nhắc đến huyết mạch Yêu tộc của Lê Tử Tiên, nhưng chỉ cần Lê Văn Phong luôn lẻ loi một mình thì sẽ không có thêm người bàn tán.

Thanh danh đã trở thành một loại ràng buộc của Nhân tộc. Ngay cả cường giả Tu Chân Giới như Tông chủ Thương Vân Tông cũng không ngoại lệ.

Hồi ức trước đó khiến Tử Nguyệt nhất thời có chút thất thần. Đến khi nàng thấy con gái đã thành một nữ nhân xinh đẹp yêu kiều, lập tức nhoẻn miệng cười. Những năm tháng thê lương ngủ dưới lòng đất tại thời khắc này trở nên không quan trọng.

"Con hãy đi cùng mẫu thân, chúng ta rời khỏi Thanh Châu, rời khỏi chốn đau thương này.

Tử Nguyệt trìu mến nhìn Lê Tử Tiên, dịu dàng nói: "Mẫu thân từng nghe một truyền thuyết, chỉ cần tu luyện thành Yêu Tu cấp 9, con có thể biến thành thân người thực sự. Chờ mẫu thân có thân người, chúng ta lại tìm đến phụ thân bạc tình bạc nghĩa của con, tới lúc đó hắn không thể không quan tâm đến ta. Một nhà chúng ta sẽ luôn có cơ hội đoàn tụ."

Lời an ủi của mẫu thân khiến Lê Tử Tiên thoải mái hơn, nàng khẽ gật đầu một cái. Rồi chợt nhớ ra cái gì, nàng quay đầu nhìn cái hố to trên vách tường.

Tử Nguyệt cười ha ha, giống như trêu chọc mà hỏi: "Thế nào? Tiên nhi cũng muốn giống mẫu thân, sa vào lưới tình đáng ghét kia hả?"

Với lời trêu ghẹo của mẫu thân, Lê Tử Tiên không chút nào thẹn thùng, càng không chút nào vui vẻ. Nàng nhỏ giọng nói: "Cảm giác con và hắn rất giống, đều cô độc giống nhau. Chẳng qua bên trong cô độc còn có thứ gì đó con không hiểu. Mẫu thân, hắn chết rồi sao?

"Mạng của hắn thật cứng. Trúng một kích của Sát Văn lúc sắp chết mà vẫn giữ được mạng." Tử Nguyệt nói xong vung tay lên, một cỗ linh lực theo đó tràn qua. Trong hố to bên vách tường, cơ thể gập lại của Bạch Dịch được kéo ra.

Xúc tu đen như mực đâm thẳng bên hông, nhưng không đâm trúng thân thể Bạch Dịch mà đâm vào xác của Minh Loa Nghĩ. Dù vậy, lực đánh của xúc tu Sát Văn cực lớn, khóe miệng Bạch Dịch sớm đã chảy ra vết máu. Nếu không phải hắn đã tu luyện Đảo Thiên Công đến tầng hai thì hôm nay tuyệt đối không thoát khỏi cái chết.

"Chậc chậc, tiểu tử mạng lớn, vận may của ngươi đúng là tốt vô bờ bến. Nếu không có xác của Minh Loa Nghĩ, ngươi đã chết." Tử Nguyệt mang Bạch Dịch đặt dưới chân, từ trên cao nhìn xuống nói.

Bạch Dịch vẫn gập người như cũ, ngay cả nhúc nhích cũng không. Tuy xúc tu của Sát Văn không đâm tới cơ thể hắn nhưng đã xuyên qua xác loa, mũi nhọn mang theo kịch độc đang nhẹ nhàng đặt cạnh hông hắn. Chỉ sơ sẩy bị đâm một lỗ nhỏ, chớp mắt sẽ kịch độc giết chết.

Tử Nguyệt lại vung tay lên, xúc tu của Sát Văn dễ dàng rút khỏi xác loa, lơ lửng giữa không trung, giống như một cây châm dài cực lớn.

Không còn uy hiếp, Bạch Dịch thở phào một cái, lúc này mới đứng dậy ôm quyền, vô cùng bình tĩnh mà tạ ơn thiếu nữ trước mắt.

"Quả nhiên không phải phàm phu tục tử, ở trước mặt ta cũng có thể mặt không đổi sắc. Tiểu tử, sư tôn của ngươi là ai?" Tử Nguyệt tò mò hỏi.

"Đệ tử ngoại môn Thương Vân Tông, không thụ nghiệp ân sư." Bạch Dịch cung kính mà trả lời.

Nghe đối phương chỉ là đệ tử ngoại môn, Tử Nguyệt hơi sững sờ, tò mò dạo một vòng quanh Bạch Dịch, hỏi: "Ngươi tên gì?"

"Bạch Dịch."

Vừa rồi Tử Nguyệt còn vô cùng tò mò nói chuyện, lúc nghe Bạch Dịch tự giới thiệu thì sắc lạnh trong mắt nổi lên. Một cỗ uy áp vô hình trong nháy mắt giam cầm Bạch Dịch.

Cảm nhận trong ngoài Bạch Dịch vài lần, lúc này Tử Nguyệt mới khôi phục như thường, tản uy áp giam cầm ra, cười trêu nói: "Cha mẹ ngươi có lá gan khá lớn, loại danh tự này cũng dám đặt cho ngươi. Nếu ngươi gặp chủ nhân Thanh Không, không biết vị đại nhân kia sẽ có tâm tình gì. Có thể vì tên hai người giống nhau mà cho ngươi một cơ duyên lớn, hay là đưa tay bóp nát con kiến nhà ngươi."

Chỉ có Yêu Tu đạt tới trình độ Tử Nguyệt mới biết tục danh của Tiêu Dao Tiên Quân. Hôm nay gặp được tiểu bối cùng tên với Tiên Quân, với tâm tính Tử Nguyệt, đương nhiên muốn cười một phen.

Bạch Dịch khẽ thở dài một tiếng, nói: "Tiên Quân đã qua đời rồi."

"Ngươi nói cái gì?!"

Tử Nguyệt nghe được tin này, trong mắt bắt đầu xuất hiện tầng tầng hoa văn màu hồng, một cỗ Yêu khí kinh khủng phóng lên trời.

"Mười sáu năm trước, Tiêu Dao Tiên Quân đã qua đời rồi." Bạch Dịch lặp lại một lần, sau đó liền im lặng.

"Mẫu thân, phụ thân từng nói qua, Tiên Quân thực sự vẫn lạc vào mười sáu năm trước." Đôi mi thanh tú của Lê Tử Tiên cau lại, mở miệng xác nhận.

Yêu khí phát ra ngoài dần dần được thu hồi. Tử Nguyệt yêu thích chơi đùa lúc này trở nên cực kì nghiêm trọng. Lông mày xinh đẹp nhíu chặt vào, sau một lúc lâu mới trầm trọng nói: "Một Vực không tiên sẽ không còn bình yên. Giờ Thanh Không Vực đã không còn yên bình..."

Tử Nguyệt lắc đầu, há miệng phun một đoàn lửa vào xúc tu lơ lửng của Sát Văn, hoàn toàn hóa giải kịch độc bên mép ngoài của xúc tu. Sau đó nàng lấy ra một chiếc vảy xinh xắn màu đỏ nhạt, nói: "Xúc tu của Sát Văn chứa kịch độc, dùng làm phòng thân không tệ. Tiểu tử, thứ này tặng cho ngươi. Thay ta giao chiếc vảy này cho kẻ bạc tình kia, nói Tiên nhi theo ta tu luyện, mặc hắn tuổi già cô đơn ở Thương Vân Tông."

Quét mắt nhìn ngọc bội bên hông Bạch Dịch, Tử Nguyệt nói tiếp: "Không ngờ ở đây có thể gặp được cố nhân. Có thể thu phục Diêm Sơn, xem ra năng lực của ngươi nhất định không đơn giản. Tiểu tử, Thanh Không Vực sắp lâm đại loạn, tự giải quyết cho tốt vào."

Dứt lời, Tử Nguyệt đi về phía lối ra. Lê Tử Tiên do dự một chút, gật đầu với Bạch Dịch rồi đi theo. Hai mẹ con đi tới bên ngoài, cũng không thấy Tử Nguyệt dùng Pháp bảo gì, bỗng bay lên, mang theo con gái rời xa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.