Tinh Hải

Chương 29: Khắp thiên hạ chỉ có chúng ta không biết hắn là cao nhân!




Tạ Vân không nói một lời, cao thấp đánh giá Vũ Văn Hổ.

Tám năm trước Vũ Văn Hổ tự thỉnh chỉ xin đến Lương châu, lại bị Võ hậu chặn ngang một gậy. Việc này khiến Vũ Văn thế gia thâm hận không thôi. Nhưng mà cũng không lâu sau tin tức truyền đến chiến bại thảm hại tại Đại phi xuyên. Năm vạn Đường quân chết sạch, Tiết Nhân Quý bị biếm làm dân thường, Quách Đãi Phong bị miễn tử xoá tên. Vũ Văn Hổ tự nhận tài lãnh binh tuyệt đối không bì kịp hai người này, lại may mắn có thể bảo toàn, thật sự là Tái ông thất mã (*) không biết là phúc hay họa.

[(*): Tích này quá quen rồi, mỗ lười dẫn. Đại ý “coi vậy chớ ko phải vậy, chuyện tưởng xui hoá ra lại may”]

Năm thứ hai, Vũ Văn Hổ phụng mệnh chinh phạt Cao câu lệ, trận đầu đã đại thắng. Chuyện này đối với Kiêu kỵ doanh luôn luôn đóng quân tại kinh thành có thể nói là trân quý đủ đường. Vũ Văn Hổ từ đó về sau tại An đông đô hộ phủ đồn trú chỉnh chỉnh suốt bảy năm. Cho đến hai tháng trước, Lưu Nhân Quỹ dẫn quân qua sông Lư, Vũ Văn Hổ làm phó soái đánh bảy trọng thành khiến Tân La quân đại bại. Sau đó hắn phụng mệnh áp giải Tân La sứ giả quay lại Trường An, nhận được chiếu chiêu an của Võ hậu.

Vũ Văn gia tộc tuy rằng trước giờ đứng trung lập, không nghiêng về phe nào; Nhưng hiện tại Võ hậu cơ bản đã xác định thắng lợi, nếu không đứng vào hàng chính là kẻ ngốc. Mà Vũ Văn Hổ đối với Võ hậu chính là đầu danh trạng. Vì thế, đại sự cơ mật quan trọng bậc nhất Võ hậu sai khiến hắn, chính là đi đến Kiềm châu, mang Tạ Vân trở về.

“Làm sao ngươi biết nơi này?” Tạ Vân hỏi.

Vũ Văn Hổ đáp: “Thiên hậu nói nếu ngươi đi Kiềm châu, nhất định sẽ đến nơi đây.”

Tạ Vân trầm mặc một khắc nhìn bia đá màu đen trước mặt từng chữ đầy bụi đất, một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Gia mẫu chỉ là nữ tử thường dân, đảm đương không nổi Kiêu kỵ Đại tướng quân tế bái. Đừng khiến nàng dưới cửu tuyền cũng không an lòng …”

Vũ Văn Hổ hỏi lại: “Trước cái chết không có kẻ sang người hèn. Lệnh đường là trưởng bối, vì sao không đảm đương nổi một lạy này?”

“Trước kia lúc ta mới vừa đi Liêu Đông, tuổi trẻ không biết trời cao đất rộng, cho dù gặp mồ mả cũng thản nhiên phi ngựa bước qua. Hiện giờ từng trải vài năm, thấy qua nhiều sinh tử mới biết được mỗi một tính mạng cũng không phải việc nhỏ…” Vũ Văn Hổ dừng một chút, trầm thấp nói: “Cho dù không phải là mẫu thân ngươi, chỉ là phần mộ vô danh trên đường hành quân, cũng nên thả ngựa chạy chầm chậm.”

Trước mộ bia dâng lên đều là hoa quả tươi. Tuy rằng chỉ là sơn trà táo đỏ bình thường bán đầy ngoài chợ, nhưng trên quả vẫn còn đọng nước, có thể thấy là lâm thời sai người đi vào thành mua, không phải là đồ vật chuẩn bị sẵn để lấy ra diễn trò.

Nếu đổi lại Vũ Văn Hổ năm xưa, ắt hẳn phải trịnh trọng chuẩn bị trước lệ chi (*), anh đào, cho khoái mã đưa tới cố ý khoe khoang bốn phía, chỉ sợ người khắp thiên hạ không biết… Nhưng tác phong hiện giờ lại thu liễm rất nhiều, cho thấy mấy câu cảm khái này của hắn cũng không phải lời đãi bôi.

[(*) lệ chi: quả vải]

“… Ngươi xem ra cũng thăng trầm không ít!” Tạ Vân lười biếng nói.

Vũ Văn Hổ tự giễu mà thở dài: “Đáng tiếc cũng đã chậm.”

Vì sao chậm?

Hắn không nói gì, Tạ Vân tự nhiên cũng sẽ không hỏi.

Tạ Vân đưa tay duỗi ra. Vũ Văn Hổ liếc một ánh mắt ra hiệu, thủ hạ liền lập tức hiểu ý, thắp ba nén hương tiến lên tất cung tất kính mà đưa tới tay y. Tạ Vân cũng không thèm nhìn kẻ nọ lấy một cái, thản nhiên cầm lấy, quỳ gối trên nền đất trước mộ bia, chậm rãi dập đầu lạy ba cái, sau đó đứng dậy nói: “Đi thôi!”

Vũ Văn Hổ sửng sốt: “Cái gì?”

“Ngươi không đi?” Tạ Vân giễu cợt: “Hay là muốn ở trước phần mộ gia mẫu vung tay đánh nhau, sau đó mặt xám mày tro khởi hành về kinh?”

“… Ta cho rằng ngươi…”

“…Tưởng là ta ở nơi thâm sơn cùng cốc này trốn cả đời?”

Vũ Văn Hổ không nói rõ, nhưng biểu tình hiển nhiên là nghĩ như vậy.

Tạ Vân mỉm cười nói: “Suy nghĩ nhiều!”

Tạ Vân phất ống tay áo một cái, xoay người đi về hướng xe ngựa xa hoa to lớn cách đó không xa, thật không phù hợp với nơi sơn đạo hẻo lánh như thế này.

Đám vệ binh sững sờ đương trường, chỉ cảm thấy tình huống thay đổi so với dự đoán một trời một vực. Nguyên bản không khí giương cung bạt kiếm nhất thời biến đến thập phần cổ quái. Vệ binh canh giữ ở trước xe ngựa mắt mở trừng trừng nhìn Tạ Vân chầm chậm đi tới, thậm chí không ý thức được chuyện gì xảy ra, tay còn đặt trên chuôi đao, miệng lại há thành một cái vòng tròn cực kỳ buồn cười.

“Chờ đã… Từ từ…” Vũ Văn Hổ vội vàng chạy đuổi theo, tựa hồ cũng không biết nên xử lý như thế nào, một lát sau mới mãnh liệt kịp phản ứng: “Còn thất thần làm gì? Không mau đem xe … đem xe thanh lý sạch sẽ?!”

Tạ Vân ôm cánh tay đứng một bên xem trò vui. Chỉ thấy vệ binh run run rẩy rẩy, tiến vào trong xe ngựa mang ra một túi đồ vật lớn: xích sắt, dây thừng…cả một bao đầy an thần hương…

“Vũ Văn tướng quân thịnh ý coi trọng, Tạ mỗ thực là cảm kích!”

Vũ Văn Hổ xấu hổ vô cùng, tự tay mở cửa xe: “Tạ Thống lĩnh, thỉnh!”

Tạ Vân vén vạt áo, tao nhã mà đi lên xe ngựa, tựa hồ bỗng nhiên nhớ ra cái gì đó: “À, cho người gọi đám thân binh ngươi phái lên chợ trở về đi. Thiên hậu hẳn là chỉ thị cho ngươi đem ta sống sót mang về, cũng không có nói là nhất định muốn mạng Đan Siêu, mấy cái thân binh đó của ngươi không cần phải uổng mạng…”

Vũ Văn Hổ hoài nghi hỏi: “Thân binh gì?”

Tạ Vân: “…”

Hai người đối diện một lúc lâu, Tạ Vân ngạc nhiên hỏi: “Phái người đi đến chợ điệu hổ ly sơn không phải là ngươi?”

Vũ Văn Hổ như bị sét đánh: “Không có a? Họ Đan không ở cùng ngươi sao?”

“…”

Hiểu lầm tới như thế trở tay không kịp, biểu tình Tạ Vân rốt cục tê liệt.

…………….

Trong khách điếm, tất cả quan khách đều trốn sạch sẽ. Bàn ghế bát đũa ngã đầy đất thành đống hỗn độn. Hơn mười tử sĩ sớm đã nằm tứ tung ngang dọc trên mặt đất. Hai người cuối cùng vứt cho nhau một ánh mắt ra hiệu, cắn răng cắn lợi đồng thời nhào đến. Ngay sau đó lại trong tiếng kêu thảm thiết, tay gãy chân què mà bay ra, đụng phải mấy cái bàn xiêu vẹo trên mặt đất đập mạnh vào góc tường.

Đan Siêu mặt trầm như nước, đem Thượng phương bảo kiếm tra vào vỏ, sải bước đi ra ngoài.

Chưởng quầy mang theo một đám tiểu nhị run rẩy tránh lui ở phía ngoài. Xa xa tiếng hô hoán liên tiếp, quan phủ sai dịch đang xô xô đẩy đẩy chạy về phía bên này.

Bằng vào phẩm hàm Hoài hóa Đại tướng quân được đích thân Thánh thượng gia phong, cùng với Đan thư thiết khoán và Thượng phương bảo kiếm, đủ để cho Huyện thái gia phải tự mình chạy tới quỳ xuống lễ bái, nhưng Đan Siêu lại không muốn ở thời điểm mấu chốt này sinh ra thị phi, từ bên tiệm nhỏ ven đường thuận tay lấy một chiếc mũ rơm đội lên đầu, tận lực kéo thấp vành nón, trà trộn vào trong chợ đi hướng ra xa.

Ai ngờ đúng lúc này, trong đám người bỗng nhiên có mấy nam tử đi ngược chiều mà đến, mơ hồ hình thành thế bao vây, ngăn chặn đường đi của hắn.

Bước chân Đan Siêu đứng lại.

Lấy tu vi võ công của hắn, chỉ cần liếc mắt đảo qua liền cảm giác được khí tràng bá đạo, tác phong được huấn luyện bài bản của mấy kẻ này cùng đám tử sĩ vừa rồi trong khách điếm hoàn toàn không cùng đẳng cấp.

Người tới rốt cuộc là như thế nào?

Bản tính Đan Siêu không phải là hạng người tâm ngoan thủ lạt. Huống hồ Tạ Vân mấy lần tìm được đường sống trong chỗ chết, càng làm cho hắn thập phần chú ý đối với việc xuống tay nặng nhẹ của mình, không phải thời điểm mấu chốt cũng không muốn tạo nhiều tạo sát nghiệt. Vừa rồi ở trong khách điếm cũng không đưa mấy người nọ vào chỗ chết.

Nhưng mà hiện tại, hắn nheo mắt từ trên người mấy cao thủ kia băn khoăn nhìn qua, trong lòng lại theo bản năng hiện ra một tia sát khí.

“…Đan đại tướng quân!” Một người trong đó lạnh lùng nói.

Đan Siêu không đáp, vươn tay đặt lên chuôi kiếm. Kình khí vô hình như xé gió nháy mắt dâng lên!

Nhưng mà ngay lúc đó, mấy tên cao thủ trước mặt kia lại hơi hơi cúi người, sau đó tránh ra một lối nhỏ.

Một trung niên nam tử đầu đội đấu lạp, bước chân trầm ổn, thân hình phi thường rắn chắc cường kiện từ trong đám người đi xuyên qua. Tuy rằng hắn toàn thân cao thấp không có bất luận binh khí gì, lại không chút nào sợ hãi mà đi về phía Đan Siêu. Sau đó hắn đưa tay tháo xuống đấu lạp, lộ ra một khuôn mặt có màu da ngăm đen, tướng mạo thường thường.

Hắn tuổi chừng bốn mươi, nhưng không có chút nào phốp pháp do tuổi tác mang đến; Ngược lại, nhất cử nhất động đều biểu lộ khí chất quân nhân thấm nhuần trong xương cốt. Hắn đi đến trước mặt Đan Siêu liền đứng lại, đưa tay ôm quyền: “Tại hạ…”

“Mới vừa rồi những tử sĩ đó là do ngươi phái tới?” Đan Siêu cứng rắn cắt ngang lời hắn.

“Phải!” Nam tử nhìn thẳng vào hai mắt Đan Siêu, thẳng thắn thành khẩn nói: “Lần đầu gặp mặt, có nhiều đường đột. Đại khái bởi vì ta muốn biết Đan đại tướng quân có cường hãn đúng như trong truyền thuyết hay không, cho nên mới không thể không đưa ra hạ sách này…”

Hắn hơi cúi đầu, tư thế tràn ngập sự tôn trọng thậm chí khâm phục giữa những cao thủ với nhau: “Đan tướng quân uy chấn Tây Bắc quả thực danh bất hư truyền. Hôm nay vừa thấy, thật là tam sinh hữu hạnh! Thỉnh Đan tướng quân bao dung!” Nói xong cúi người xuống thật sâu.

Thời gian giống như bị đông lại. Nam tử đợi nửa ngày, vẫn không có ai đỡ hắn đứng lên.

“…?”

Nam tử rốt cục chần chờ ngước lên, đập ngay vào ánh mắt lạnh lẽo của Đan Siêu từ trên cao nhìn xuống:

“Đừng có chặn đường ta!”

Nam tử: “…”

Đan Siêu sát bên người mà qua, ngay cả hỏi hắn tên họ là gì cũng không hứng thú, trong ánh mắt kinh ngạc há hốc mồn của các cao thủ chung quanh nháy mắt đã đi xa.

“Đại nhân, hắn đây là…”

Nam tử đưa tay ngăn trở thủ hạ đang tức giận bất bình, quyết đoán nói: “Hắn là tìm Tạ Vân đi. Không quan hệ, trước hãy đuổi theo!”

……………

Cả khu chợ tựa như một nồi cháo bị quấy đảo, tiếng quan binh quát hét, người đi đường xô đẩy, tiếng người bán hàng rong rao hết đợt này đến đợt khác. Đan Siêu bằng vào quen thuộc ở trên trấn mấy ngày trước tới giờ, từ vài ngõ nhỏ trên phố như ngựa quen đường cũ quay lại Hội tiên lâu, nhưng mà Tạ Vân sớm đã đi đâu không biết.

Không lẽ y đã quay lại khách điếm?

Chẳng biết tại sao tim Đan Siêu đập rất nhanh. Một cảm giác bất an nào đó khó nói thành lời đột nhiên sinh ra.

Hắn lập tức quay đầu thẳng đến khách điếm dưới chân Phục long sơn vẫn chưa bị rối loạn lan đến. Chưởng quầy vẫn cười tủm tỉm ở phía sau tính sổ, nhô đầu ra tiếp đón một tiếng: “Khách quan? Hôm nay như thế nào không thấy đi lấy nước?”

Đan Siêu mở miệng, ngay bản thân hắn cũng không ngờ tới thanh âm lại mang theo hơi hơi bất ổn: “Nương tử của ta vừa mới trở về không?”

Chưởng quầy ngoài ý muốn nói: “Không có nha?”

“…”

Đan Siêu ngay cả cảm ơn cũng quên nói, thẳng hướng lên gian phòng trên lầu, mở cửa vừa thấy trong phòng rỗng tuếch.

Bình trà trên bàn, chăn đệm trên giường hỗn độn. Quần áo thay trước khi ra ngoài còn đặt trên ghế. Âm thanh nụ hôn nóng bỏng cùng tiếng rên rỉ nỉ non đêm qua tựa hồ còn còn lưu lại trong không khí, lời nói ôn nhu như còn văng vẳng bên tai chưa tan.

Đan Siêu đi bước một tiến vào trong phòng, ngồi xuống trước bàn, mười ngón tay giao nhau đỡ trán.

Y nhất định sẽ trở về! hắn nghĩ.

Y biết ta đang chờ, y nhất định… sẽ trở về!

Nhưng mà người được chờ đợi kia rốt cuộc cũng không xuất hiện.

Ánh mặt trời từng chút nhạt dần, đêm dài chầm chậm trôi qua, mặt trời ngày mới đã loé dạng đằng Đông. Một buổi sáng bình thường như trăm vạn ngày khác trên thế gian cứ như vậy ập đến, nhưng mà người hắn chờ đợi kia lại không có xuất hiện.

Thời điểm tia nắng đầu tiên tiến qua song cửa sổ, Đan Siêu nhắm hai mắt lại.

Hắn chậm rãi buông bàn tay vẫn đỡ thái dương xuống, năm ngón tay nắm thật chặt thành quyền, tựa hồ dựa vào cái đau đớn do móng tay bấm vào máu thịt, miễn cưỡng đè xuống nỗi đau nào đó càng thêm thâm trầm, phẫn nộ, như hắc ám gào thét nuốt sống tất cả mọi lý trí.

“Trường An…” Hắn gằn từng chữ, âm cuối từ trong khẽ răng thở ra khí tức run rẩy lạnh như băng: “Trường An…!”

Vài thân ảnh ở ngoài cửa canh giữ cả đêm giật mình, sau đó cửa phòng nhẹ gõ, bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Trung niên nam tử hôm qua trên chợ kia chậm rãi đi vào, bất động thanh sắc mà đánh giá Đan Siêu một khắc, trong ánh mắt cẩn thận lóe ra một tia thương hại không thể phát giác, ôm quyền: “Đan đại tướng quân!”

Đan Siêu giương mắt nhìn lại.

Trong phút chốc trong lòng nam tử lại đột nhiên sinh ra cảm giác lạnh cả người. Chỉ thấy vị Đại tướng quân tuổi trẻ đầy hứa hẹn trước mặt mình này, lại giống như một con mãnh thú đường cùng mà cực độ nóng nảy, cuồng nộ như xé rách máu thịt bị một tia lý trí cuối cùng miễn cưỡng ghìm lại, tùy thời có khả năng gào thét mà xông ra cắn nuốt hết thảy.

“… Tướng quân!” Cổ họng nam tử khô khốc, nuốt ngụm nước miếng, gian nan nói: “Tình thế trước mắt như tên đã trên dây, nguy cơ trùng trùng. Ngài chỉ còn một con đường cuối cùng có thể đi…”

“Ngươi là người nào?” Đan Siêu khàn khàn hỏi.

Nam tử vươn tay, chỉ hướng trong tay áo Đan Siêu mơ hồ lộ ra một đoạn ngọc châu, trên vòng châu còn treo một đầu hổ bằng huyết ngọc màu đỏ.

“Khi Bệ hạ đem đạo hổ phù này ban cho tướng quân ắt đã nói qua. Nếu như Đông đô gặp phải hoạ đao binh, có thể dùng vật ấy tới tìm Anh quốc công Lý Kính Nghiệp, mang binh giải cứu nguy nan cho Thánh giá.”

“Trước mắt mặc dù chiến loạn chưa xảy ra, nhưng Trường An đã rơi vào thế cục nước sôi lửa bỏng, Thánh giá cũng thân hãm trong tù, đúng là thời điểm chúng ta máu chảy đầu rơi tận trung báo quốc…”

Nam tử hít sâu vào một hơi, đón ánh mắt lạnh như băng của Đan Siêu nói: “Tại hạ bất tài, may mắn chiếm địa vị cao, chính là Lý Kính Nghiệp mà Thánh Thượng đã nói.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.