Tinh Hải

Chương 27: Ta nhà tông chủ nhìn trúng Phong Nguyên sơn!




Hoàng đế muốn một người sống không có gì lạ, muốn một người chết cũng không có gì kỳ quái. Nhưng muốn cho một anh nhi còn trong tã lót bất sinh bất tử, cái này phi thường khó có thể lý giải.

“Ngươi hỏi ta?” Tạ Vân cười nói.

Đan Siêu gật gật đầu.

“Ta không thể nói cho ngươi biết!”

Câu trả lời này không chút nào ngoài ý liệu của Đan Siêu, hắn khẽ hừ một tiếng trong khoang mũi.

“Tám năm trước nơi Từ Ân tự, ngươi hỏi ta rốt cuộc có phải là cố nhân trong mộng của ngươi không? Nếu lúc ấy ta liền đem hết thảy đều nói thẳng ra, như vậy hôm nay ta và ngươi sẽ ở nơi nào? Ngươi hẳn là đã hồi Mạc Bắc ăn cát, còn ta sợ đã sớm chết ở trongThượng Dương cung.”

“Mà cho dù ăn cát ngươi cũng sống không được lâu. Thiên hậu một khi cầm quyền, vì muốn nhổ cỏ tận gốc, ắt sẽ phái ra rất nhiều sát thủ đi Mạc Bắc săn đầu ngươi treo thưởng…” Tạ Vân mỉm cười nói: “Cho nên, trên đời liền không thể dễ dàng có được đáp án như vậy. Trên con đường tìm kiếm đáp án, ngươi sẽ dần dần phát hiện ra điều trọng yếu hơn.”

Bóng tối mờ ảo sáng sớm dần dần tán đi, ánh sáng mặt trời từ phía chân trời thoáng hiện, ngoài cửa sổ lộ ra một tia nắng trong trẻo.

“Vậy còn ngươi?” Đan Siêu rốt cục nhịn không được hỏi: “Ngươi liền không có thời điểm nội tâm mê võng, muốn tìm kiếm đáp án sao, sư phụ?”

Tạ Vân một bên sườn mặt vẫn chiếu vào tấm gương đồng xám xịt mờ ảo, phía bên kia lại được ánh sáng mặt trời mới mọc chiếu lên hình dáng hoàn mỹ trơn bóng, một lúc lâu mới hơi cười lên, lắc lắc đầu: “Không có!”

Kiềm châu xa xôi, trấn nhỏ dưới chân Phục Long sơn tin tức tương đối bế tắc. Hai người tại đây nấn ná mấy ngày đều không có nghe thấy Lạc Dương truyền đến bất cứ tin tức gì, càng không rõ cung biến của Võ Hậu ngày đó kết quả như thế nào.

Rất khó nói Tạ Vân đã qua hơn nửa đời người trong phú quý cẩm tú có thể thích ứng sinh hoạt nơi này hay không, Đan Siêu lại là thực hưởng thụ. Mỗi ngày hắn đều đi ra ngoài bắt cá, hoặc lên núi kiếm một ít món ăn thôn quê, cùng măng rừng, mộc nhĩ, dược liệu hầm canh. Lúc mặt trời mọc ở trong không khí trong lành của rừng núi mà luyện võ, khi mặt trời lặn lại ra bờ sông đi dạo một chút, cả ngày đều phi thường nhàn nhã.

Tình huống của Tạ Vân dần dần chuyển biến tốt đẹp. Độc tố từ miệng vết thương đã bài xuất hết ra bên ngoài cơ thể. Da thịt nơi bị tên độc sát qua rất nhanh đã khép lại thành vết sẹo dữ tợn.

Thân hình y vẫn duy trì dáng vẻ trẻ tuổi tuyệt đẹp, nhưng toàn thân trên dưới rõ ràng vết thương so với Đan Siêu cũng không kém. Thậm chí những dấu vết còn sót lại ở thắt lưng, hậu tâm hoặc mấy bộ vị trí mạng vẫn cứ không tiếng động mà hiển lộ quá khứ kinh tâm động phách.

Có một buổi tối, lúc y ở trong dục dũng nóng hôi hổi mơ màng muốn ngủ, bỗng nhiên Đan Siêu từ bàn bên cạnh tiến lại, vén lên tóc mai ướt sũng, chỉ vào một vết sẹo ẩn dưới huyệt Thái Dương hỏi: “Đây là như thế nào bị?”

Tạ Vân đưa tay vào trong tóc sờ soạng trong chốc lát, nói: “Là Doãn Khai Dương.”

Trong ánh sáng mờ ảo, ấn đường Đan Siêu nhất thời giật một cái.

“Doãn Khai Dương nhiều lần nghiêm túc muốn giết chết ta,” Tạ Vân lười biếng nói “Gia tộc Huyền Vũ cùng Phượng Hoàng đều không phải cái thứ gì tốt… Bạch Hổ cũng vậy. Đương nhiên bọn họ nghĩ Thanh Long cũng không khác gì mấy.”

Đan Siêu chần chừ một khắc, mới dùng một loại ngữ khí vững vàng cơ hồ nghe không ra bất cứ dị thường nào, hỏi: “Hắn vì cái gì nhận nuôi ngươi, sau đó lại muốn giết ngươi?”

Rào một tiếng Tạ Vân thay đổi tư thế thoải mái, nâng lên một bên mí mắt liếc Đan Siêu, hỏi: “Ngươi biết Huyền Vũ là quy xà, đúng không?”

Cho dù Tạ Vân cẩn thận kỹ lưỡng, cũng không biết một đêm trước cung biến Đan Siêu nhìn thấy cái gì, bởi vậy đối với tính toán trong lòng nghiệt đồ không hề cảm thấy.

“Trước kia có loại thuyết pháp là, Thanh Long có tác dụng bổ túc cho phần xà của Huyền Vũ, luyện hóa Thanh Long ấn có thể làm cho Huyền Vũ có sức mạnh áp đảo tứ thánh ấn. Tuy rằng điều này chỉ là truyền thuyết, ít nhất ta chưa từng nghe qua có Huyền Vũ ấn nào làm được như vậy, nhưng ta xác định có mấy lần Doãn Khai Dương thực sự động sát tâm…” Tạ Vân sắc mặt hơi mỉm cười, nói: “Chỉ là ta cũng không phải đầu gỗ ngồi ngoan ngoãn để hắn giết. Sau khi ta trưởng thành, việc đó lại càng không dễ.”

Nhiệt khí làm hai mắt y nhắm nghiền, bởi vậy không phát hiện vẻ mặt Đan Siêu: “Cho nên hắn nuôi dưỡng ngươi chính là vì vậy?”

“Đúng vậy, bằng không là cái gì cơ chứ?”

“…” Cơ bắp căng thẳng nơi vai Đan Siêu buông lỏng ra: “Thật tốt quá!”

“Ngô,” Tạ Vân bỗng nhiên kịp phản ứng, ngạc nhiên nói: “…Thật tốt quá?”

Đan Siêu lập tức vung ra khăn vải, bước tới liền từ dưới nách ôm lấy Tạ Vân ra bên ngoài: “Nước lạnh rồi! Hôm nay đồ đệ đến hầu hạ ngươi, cẩn thận đừng động, coi chừng đụng đến miệng vết thương…”

“Ngươi mới vừa nói thật tốt quá là có ý gì? Đan Siêu! Đừng động! Ta tự mình làm… Dừng tay!”

[Lời mỗ: Siêu Siêu nhớ tới vụ Hạ Lan Mẫn Chi, ủ bình giấm từ thời đó đến giờ…Lần này bình giấm mới vơi có một chút thôi. Siêu Siêu cực kỳ nhỏ mọn, vẫn cứ khúc mắc với bác Doãn về việc này đến mãi lúc sau. Thiệt là tội nghiệp bác Doãn a!]

Nghiệt đồ không ngó ngàng gì đến sự phản kháng của sư phụ, dùng khăn vải lớn đem y cuộn thành một bọc, toàn bộ khiêng lên trên vai, chỉ hai bước là tiến đến bên giường hướng lên đống chăn đệm thả xuống.

Phịch một tiếng Tạ Vân ngã một cái thất điên bát đảo, vừa muốn dựng lên vẻ mặt sư trưởng uy nghiêm, khổ cái là dưới tình huống toàn thân trần trụi còn đang run rẩy thật không tốt lắm. Trái lại bị Đan Siêu co một đầu gối nhẹ nhàng đặt ở bên hông, sau đó nhấc tóc y lên, tách ra làm hai xoa loạn cả lên.

Tạ Vân cả giận nói: “Ngươi vừa rồi muốn nói cái gì, hả?”

Đan Siêu hừ hừ, nhướng một bên đuôi lông mày sắc bén đậm nét, thần tình kiệt ngạo bày ra vẻ ngươi không làm khó dễ được ta.

Nghiệt đồ trưởng thành không quản giáo chặt, loại này vừa thấy chính là biểu tình thập phần phản nghịch khiến cho Tạ Vân không tự chủ được sinh ra xúc động muốn tìm roi quất cho hắn mấy cái. Y vươn tay giữ cằm Đan Siêu, khiến cho hắn từ trên cao nhìn xuống chính mình, sau khi đối diện một lát tựa hồ bỗng nhiên minh bạch cái gì, trêu chọc mà nheo mắt: “…Ngươi cho là nguyên nhân gì, hả?”

Đan Siêu có chút xấu hổ.

“Đầu óc suốt ngày chỉ nghĩ cái gì đâu đâu…” Tạ Vân trêu ghẹo nói “…Đại tướng quân mạt vận?!”

Khách điếm buổi tối vắng người an tĩnh. Xa xa Phục Long sơn ở trong bóng đêm chập chùng, đỉnh nhọn hướng lên bầu trời đêm đen đặc. Trong phòng, ánh sáng của đèn dầu nhỏ như hạt đậu, hơi hơi chập chờn. Giường nhỏ hẹp lại sạch sẽ ấm áp, sa trướng tầng tầng buông xuống, hơi nước trong tóc mai toả ra ám hương sâu kín.

Đan Siêu hô hấp có chút dồn dập, nhưng không thể nào dời đi tầm mắt.

Ánh nến vàng dịu hôn ám ấm áp tựa như tầng lụa mỏng, trên thân thể trần trụi kia những vết thương cũ đều tựa như xoá nhoà, dưới thắt lưng đường cong duyên dáng biến mất ở trong khăn vải hỗn độn, chỉ có thể bày ra đường nét sẫm màu.

“… Không có… nghĩ cái gì!” Đan Siêu khàn khàn nói.

Hắn dùng khăn vải nhẹ nhàng lau một góc tóc ướt át, thân thể cúi xuống cơ hồ kề sát Tạ Vân, gương mặt tuấn lãng sạch sẽ buông xuống, phút chốc tóc mai dán sát, nhẹ nhàng ở trên gương mặt Tạ Vân hôn một chút. Một khắc kia hơi thở hai người quấn quýt, tình cảm mê luyến vô pháp che dấu, khí tức da thịt thanh lãnh vừa mới tắm rửa quanh quẩn ở chóp mũi lẫn nhau.

“Tiến tẩm đê vân tấn, trình thái giải nghê thường…” (*)

[(*) vụ này chú giải một lần rồi, lười J]

Thanh âm Đan Siêu trầm thấp nhu hòa, Tạ Vân nở nụ cười: “Còn nói không nghĩ cái gì?”

“Nhớ kỹ mấy câu ngươi dạy cũng sai sao, sư phụ?”

Tạ Vân mới vừa muốn nói gì, Đan Siêu đã nắm chắc cổ tay bên người của y, mượn lực đứng lên nhè nhẹ đè trên người y, từ trên cao nhìn chăm chú vào đôi mắt y, mỉm cười nói: “Thuỷ dục thức lang thì, Lưỡng tâm vọng như nhất. Lý ty nhập tàn ky, Hà ngộ bất thành thất ‘ (*)… Ai cả ngày dạy học trò niệm cái này, hử?”

[(*) Trong bài “Tử Dạ ca”: Thuở mới quen biết chàng/Chỉ mong đôi lòng như một. Dệt tơ trên khung cửi nát/ Làm sao lại chẳng thành tấm lụa?]

Tạ Vân trả lời lại một cách giễu cợt: “Khi đó không giấy không bút, có thể dạy ngươi đọc sách đã là không tồi, còn kén chọn cái gì. Đế phạm, Xuân thu, Tuân tử cũng đều dạy, hiện giờ lại chỉ nhớ rõ… Ngô!”

Đan Siêu đoạt lấy đôi môi màu đỏ nhạt mềm mại kia, tựa như thật lâu trước đó đã định trước hẳn là tương liên cùng một chỗ như vậy, ôn nhu nhưng không cho phép chống cự mà trăn trở quyện hôn.

Đó là lần đầu tiên bọn họ ở trên giường thân mật. Cho dù không phải là giường cao gối mềm phủ tơ lụa thêu kim ngân của Tạ phủ, chỉ là một cái giường gỗ thấp đơn sơ nơi Kiềm châu khách điếm, thậm chí chỉ hơi chút động tác liền sẽ phát ra tiếng kêu cót két; Nhưng ở trong thời điểm nguy cơ phục động, phong ba khó lường, một ngọn đèn dầu chiếu rọi ra vài tấc vuông, chính là khoảng khắc thiên trường địa cửu của họ.

Màn lụa mềm như nước buông xuống, tiếng rên rỉ cùng lời nói mê man đứt quãng, phút chốc tựa như bị cái gì ngăn lại đột nhiên đình chỉ. Ngay sau đó không biết xảy ra chuyện gì, lúc thanh âm kia lần thứ hai vang lên lại càng phát ra dồn dập, từng tiếng từng tiếng giống như trực tiếp gãi lên dây thần kinh mẫn cảm nhất, khiến cho người ta không chỗ có thể trốn.

Một bàn tay run rẩy thò ra ngoài rèm, nắm chắc cạnh giường, năm ngón tay bấu thật sâu vào trong đệm chăn, giống như ở dưới thống khổ nào đó cùng tình dục kìm nén phát tiết đã lâu, theo tần suất nhấp nhô mà xoắn chặt tấm khăn vải.

Nhưng ngay sau đó một bàn tay hữu lực khác vươn ra bắt lấy nó đè xuống, lập tức dễ dàng kéo vào trong sa trướng.

“Ta yêu ngươi, sư phụ…” Cuối cùng một khắc cao trào kia, Đan Siêu dán vào tai y nỉ non: “Từ rất sớm trước kia… Rất nhiều năm trước kia…”

Tạ Vân kịch liệt thở gấp giơ tay lên, lòng bàn tay lại bị Đan Siêu chặn lại, kéo đến bên môi mình, ở trên từng ngón tay ấn hạ dấu răng rất nhỏ.

Ngọn đèn lóe lên một cái rồi tắt ngúm. Ánh sáng các vì sao trong bóng đêm rơi trên nền đất. Tiếng thở dốc thật mạnh trong rèm từ từ cùng bóng đêm hòa hợp làm một, giống như hai thân thể ấm nóng giờ phút này đang dính sát vào nhau.

Tạ Vân không thoải mái cựa quậy, thanh âm biếng nhác còn phi thường khàn khàn: “… Ngươi đang làm gì đó?”

Đan Siêu tập trung tinh thần, một lát sau thấp giọng cười nói: “Được rồi!”

Chỉ thấy trong trong bóng tối mờ mờ, vài lọn tóc của hai người được bện vào với nhau, ở giữa còn cột lại bằng một sợi dây lụa màu đỏ sớm đã phai màu.

“Tạ Vân.”

“Ân?”

Đan Siêu tựa hồ có chút trù trừ, một lúc lâu mới mỉm cười, nói: “Năm đó thời điểm tại Mạc Bắc hướng ngươi cầu… cầu yêu, ngươi lại nói đối với ta một chút ý tứ cũng không có, suốt đời này chỉ muốn theo đuổi chính là tọa hưởng phò Chân long, làm quyền thần dưới một người trên vạn người…”

Hắn chính là nói đến thời điểm cuối cùng trước khi từ Mạc Bắc trốn đi, cũng là khởi đầu của một màn máu chảy đầm đìa sau này.

Tạ Vân im lặng không lên tiếng, lại nghe hắn thấp giọng hỏi: “Ngươi lúc ấy thật sự nghĩ như vậy sao?”

Hai người hô hấp đan xen phập phồng, hồi lâu Tạ Vân mới “Ân” một tiếng, thản nhiên nói: “Cho dù là hào môn thế gia cũng có thể sụp đổ trong một sớm chiều. Công huân trên đời này, không có gì so sánh được với phò chân long.”

“Vậy tình ý của ta đối với ngươi thì sao?”

“…”

“Ta đối với ngươi một lòng một dạ ái mộ, chẳng lẽ so với bất luận cái gì công huân cùng ban thưởng đều không tốt hơn sao?”

Lần này Tạ Vân trầm mặc thật lâu, thậm chí Đan Siêu cho rằng y đã ngủ đi mất, mới bỗng nhiên nghe y cười nhẹ một tiếng: “Không phải như thế.”

“Thiếu niên mê luyến tựa như nhất thời, mà kẻ thượng vị yêu lại như rượu độc trí mạng, càng khắc sâu càng nguy hiểm, không biết khi nào liền sẽ từ trong khoảnh khắc đảo điên thành hận ý cùng căm ghét. Từ xưa đến nay đều là như thế…”

Đan Siêu nghĩ muốn phản bác cái gì, Tạ Vân lại quay đầu ở trên đôi môi mỏng cương nghị của hắn hôn một chút, mềm nhẹ phảng phất như một tiếng thở dài chưa từng ra khỏi miệng: “Ngủ đi!”

Ngày hôm sau.

Triều đình công báo đến Kiềm châu, sau đó giống như gió lốc truyền khắp đại sơn Nam Bắc, đánh vỡ sự bình yên hơn mười ngày nay của khách điếm nơi trấn nhỏ: Ung vương độc sát Thái tử, trong nội phủ dấu diếm vũ khí, mưu toan tại Lạc Dương hành cung khởi binh mưu phản, sự tình bại lộ bị giết;

Hoàng đế bị chấn kinh bệnh tình càng trở nặng, quyết định thoái vị tĩnh dưỡng, ngay hôm đó khởi chiếu lệnh thiên hạ, từ nay về sau để cho Thiên hậu Võ thị lâm triều nhiếp chính.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.