Tinh Hải

Chương 23: Trời ạ! Đạo quán lại lên giá!




“Cấm quân thống lĩnh Tạ Vân tiếp chỉ…”

“Thánh Thượng khẩu dụ, truyền Tạ Vân diện thánh vấn đáp, khâm thử…!”

Ngày hôm sau mới tờ mờ sáng, đại môn hành cung mới vừa mở ra, đạo thánh chỉ thứ nhất lại là cái này.

Mấy ngày gần đây trong thành Lạc Dương gà bay chó sủa, đám người Mã Hâm có điều linh cảm, nghe vậy nhất thời biểu tình lộ ra vẻ sợ hãi. Chỉ có Tạ Vân buông chén sứ men xanh trong tay xuống, đứng dậy rũ ống tay áo, trước mắt bao người trầm giọng nói: “Dẫn đường!”

Từ Thiên điện của Thọ Xương cung đến Thượng Dương cung cũng không xa xôi, chẳng biết tại sao Tạ Vân lại đi đường vòng qua trước Ung vương biệt phủ. Ung vương phủ bị Hoàng đế tự mình hạ chỉ phong tỏa giờ phút này cấm vệ sâm nghiêm, Vũ Lâm quân vũ trang đầy mình bao quanh, thấy xe ngựa của Bắc Nha thống lĩnh đi qua, không hẹn mà cùng lộ ra thần sắc vừa cảnh giác vừa mâu thuẫn.

Tạ Vân nhấc màn xe, chỉ thấy Vũ Lâm quân phó tướng bước đi đến, cứng ngắc mà hành lễ: “Nơi đây là trọng địa bị phong toả, Tạ Thống lĩnh có gì phải làm sao?”

Rõ ràng là buổi sáng sớm đầu Hạ, trên nền trời lại dầy đặc mây đen, trong không khí hơi nước ẩm ướt nặng nề, tựa như sắp nổi một trận mưa to.

Tạ Vân chẳng thèm ngó nửa con mắt đến vẻ không chào đón rành rành trên mặt đối phương, trầm ngâm một lát sau hỏi: “Tướng quân các ngươi đâu?”

“Tướng quân đang luyện võ.”

Tạ Vân mới vừa muốn nói gì, phó tướng ngắt lời nói: “Vũ Lâm quân gánh vác hoàng mệnh, Đại tướng quân chịu trách nhiệm an nguy của Ung vương, không tiện đi ra gặp khách, thỉnh Tạ Thống lĩnh thứ lỗi.”

Lời này từng từ từng chữ nâng Hoàng đế cùng Ung vương, thế nhưng lại không chỗ nào có thể bắt bẻ – Hắn cho rằng cấm quân thống lĩnh kiêu căng phách lối kia sẽ bởi vậy mà tức giận, ai ngờ đợi một lúc lâu, lại nghe trên xe ngựa truyền đến một tiếng cười khẽ: “Vũ Lâm quân tận tâm với quân vụ, như vậy thực tốt!”

Phó tướng: “…”

Tạ Vân liếc mắt nhìn phản ứng của phó tướng đang sững sờ tại chỗ không biết nên làm gì, biếng nhác nói: “Giúp ta chuyển lời cho tướng quân các ngươi một tiếng, hôm nay bệ hạ tuyên ta một mình tiến cung vấn đáp.”

“… A?”

Tạ Vân thấy hắn vẫn sững sờ tại chỗ không động, hất hất cằm: “Đi đi.”

Phó tướng không rõ lí do, nhưng không có cách nào kháng cự, chỉ đành xoay người rời đi.

Mà giờ khắc này trong phòng ngủ, Đan Siêu đang nằm trên giường đưa lưng về phía cửa, sống lưng phập phồng căng thẳng, đôi mắt nhắm chặt, mặt mày tràn đầy vẻ tiều tụy.

Tối hôm qua hắn thốt ra hai chữ Tạ Vân liền mất đi ý thức, sau đó bắt đầu sốt cao. Một lần hô hấp đột nhiên ngừng lại khiến chúng thân binh tim đập cũng thiếu điều ngừng theo. May mà rất nhanh hữu kinh vô hiểm, đến lúc rạng sáng sốt cao rốt cục cũng hạ nhiệt, mới chìm vào giấc ngủ say.

Phó tướng do dự một khắc, khó chịu trong lòng rốt cục chiếm thượng phong, rời khỏi gian phòng đóng cửa lại.

“Hồi bẩm Tạ Thống lĩnh, lời ngài đã chuyển cáo cho Đại tướng quân.”

Tạ Vân bình tĩnh liếc phó tướng đang cúi đầu chắp tay, một lúc lâu không thấy người dưới nói gì, rốt cục hỏi: “Tướng quân các ngươi nói như thế nào?”

“Tướng quân nói, biết.”

…Chỉ là ‘biết’?

“Ngươi có nói là ta đơn độc yết kiến?”

Phó tướng một mực chắc chắn: “Thực sự truyền đạt nguyên văn.”

Ánh mắt Tạ Vân liếc qua cửa phủ đóng chặt, sau một lúc lâu trong lòng thở dài một tiếng, trên mặt vẫn không hiển lộ mảy may, thả tay buông màn xe xuống: “Đi thôi!”

Xe ngựa trong tầm mắt Vũ Lâm quân chầm chậm mà đi.

…..

Đại khái bởi vì do Hoàng đế bệnh nặng, Thượng Dương cung phong môn bế hộ, tĩnh lặng âm trầm. Lầu đài đền các rường cột lộng lẫy trang nghiêm ở trong sắc trời u ám phá lệ lạnh như băng, nặng nề ở trên đỉnh đầu, khiến cho lồng ngực người người khó chịu.

“Tạ Thống lĩnh,” tâm phúc thái giám của Thánh Thượng khom người, hắng giọng nói: “Bệ hạ mấy ngày liền bệnh nặng, cực sợ thấy những vật sát khí hung mãnh, thỉnh ngài cởi xuống vũ khí.”

…Cấm quân thống lĩnh nhận lệnh diện thánh, trước giờ không cần giải kiếm.

Tầm mắt Tạ Vân liếc về phía sau, không biết cửa điện đã đóng khi nào. Bên ngoài ánh mặt trời ảm đạm xuyên qua cánh cửa điêu khắc hoa lệ, trong không trung đầu hạ ánh sáng vẫn mờ tỏ.

Tạ Vân không nói gì cũng không có động thái gì. Chung quanh tĩnh lặng thật lâu, thái giám chỉ cảm thấy lòng bàn tay mình túa mồ hôi lạnh. Nhưng tầm mắt hắn vẫn rủ xuống, không rên một tiếng, cũng không mở cánh cửa thông đến hướng tẩm điện.

Thời gian dày vò có vẻ vô cùng lâu. Rốt cục chỉ thấy Tạ Vân đưa tay vừa nhấc, chính là cởi xuống Thái A kiếm từ bên hông. Thái giám bước lên phía trước tiếp được, thiếu chút nữa bị thượng cổ thần kiếm ép tới lảo đảo: “Vậy… thỉnh bên này.”

Hoàng đế quả thật không tốt lắm.

Tạ Vân quỳ một đầu gối, khóe mắt đánh giá cửu ngũ chí tôn phía trên cách đó không xa, bỗng nhiên không khỏi nhớ tới tình cảnh năm đó mình lần đầu tiên bị Doãn Khai Dương dẫn tiến cung diện thánh.

Khi đó Thánh thượng đương lúc tuổi xuân, đế uy mười phần, khắp hoàng cung xanh vàng rực rỡ khiến long khí bốn phía càng thêm cực thịnh; Hiện tại hắn lại già nua mỏi mệt, thân thể lọm khọm giống như là bị tầng tầng long bào vàng rực cùng hoa lệ trong thâm cung nuốt chửng.

“Ái khanh vào cung được bao nhiêu năm?” Hoàng đế chậm rãi uống chén thuốc hỏi.

Tạ Vân cúi đầu nói: “Hồi bẩm bệ hạ, ba mươi năm.”

“Ba mươi năm.” Hoàng đế lập lại một câu, buông chén thuốc không xuống, một lúc lâu nói: “Ái khanh năm nay cũng đã qua tuổi nhi lập.”

“Phải.”

“Từ xưa đến nay phụng sự hoàng gia, có Cam La mười hai tuổi làm Tể tướng, cũng có Khương Thái Công bảy mươi tuổi mới được phong Thái sư; Nhưng người giống ái khanh, mấy tuổi đã vào cung học võ bảo vệ quanh nội đình, từ xưa đến nay đều rất hiếm thấy.”

“Bệ hạ quá khen.”

Hoàng đế gật gật đầu, đột nhiên hỏi: “Ái khanh đối với trẫm trung tâm không?”

Lời này nhìn như tùy ý, bên trong lại ẩn ẩn ngầm sát khí. Tạ Vân tâm niệm thay đổi thật nhanh, nói: “Thần đối với bệ hạ trung tâm thiên địa chứng giám.”

“Ngô.” Hoàng đế tựa hồ đối với đáp án này phi thường vừa lòng, nói: “Vậy trẫm liền ban cho ái khanh một cái ân điển.”

Trái tim Tạ Vân bỗng nhiên không thể khống chế mà đập mạnh, theo phản xạ có điều kiện muốn quay đầu lại nhìn về phía ngoài cửa, nhưng y cố ghìm lại được.

Cửa điện đang đóng, y biết.

Giờ phút này Đan Siêu ở nơi đâu?

Đan Siêu không phải là kẻ ngốc, thế cục trong triều hắn thấy rất rõ ràng. Nếu Hoàng đế thật động sát tâm, hắn nhất định sẽ không ngồi yên nhìn mình một mình tiến cung diện thánh, chắc chắn sẽ tìm cái cớ theo đuôi mà đến. Trấn thủ Ung vương phủ hắn tiến vào Thượng Dương cung căn bản không khó…

“Trẫm hiện giờ gần đất xa trời, lại thêm lần này trúng phong, tự biết mạng không còn lâu. Ái khanh ba mươi năm nay vẫn luôn cẩn thận phụng sự, kiềm chế tư dục, bảo toàn quy tắc. Trẫm cảm thấy nhất thời cũng không thể rời khỏi sự phụng sự của ái khanh…”

Hoàng đế giơ bầu rượu trên mặt bàn lên, dùng bàn tay già nua rót đầy một chén, chậm rãi nói: “Bởi vậy trẫm muốn ban thưởng cho ái khanh tuỳ táng Càn lăng, như thế nào?”

Đinh một tiếng vang thanh thuý, Hoàng đế nâng chén rượu đẩy tới trước án, hướng về phía Tạ Vân.

Tạ Vân tựa hồ cả người choáng váng, lại không biết như thế nào đáp lời, thân hình như tảng đá không chút động đậy. Một lúc lâu Hoàng đế rốt cục không kiên nhẫn: “Ái khanh là muốn kháng chỉ sao?!”

“…” Trong tẩm điện trầm mặc khiến người ta hít thở không thông, Tạ Vân rốt cục chậm rãi đứng dậy, đứng nghiêm trên mặt đất, thấp giọng nói: “Thần không dám!” Ngay sau đó bước đi về phía trước.

“Đứng lại!”

“…”

“Doãn chưởng môn,” Hoàng đế lạnh lùng nói “Ngươi tới đem rượu ban cho Tạ ái khanh.”

… Từ cửa chính tẩm điện đi vào một người, rõ ràng đúng là Doãn Khai Dương!

Thần sắc Tạ Vân rốt cục hơi thay đổi. Chỉ thấy Doãn Khai Dương tiến lên cầm chén rượu độc, đi đến trước mặt y, mỉm cười nói: “A Vân?”

Độc tửu ở trong tay Doãn Khai Dương sóng sánh, chất lỏng màu đen như mực, chiếu trong đôi mắt lạnh lẽo thon dài của Tạ Vân. Một khắc kia không khí giống như bỗng nhiên rút sạch, hư không đọng lại thành từng khối băng lạnh thấu xương; ngón tay Tạ Vân giật giật, nâng lên duỗi về hướng chén rượu.

…Cạch!

Độc tửu bị hất đổ xuống đất. Tạ Vân nhẹ giọng nói: “Hồi bẩm Thánh thượng, thần không thể phụng chỉ!” Ngay sau đó hình xăm trên toàn thân chợt bùng phát!

Doãn Khai Dương phản ứng so với Tạ Vân còn nhanh hơn. Huyền Vũ đồ đằng thoáng chốc từ phía sau lưng bao trùm toàn thân, khí lưu vô hình từ lòng bàn chân xoay tròn bắn ra bốn phương tám hướng, lập tức tóm lấy một bên vai Tạ Vân, hình xăm Thanh Long bị ép cấp tốc thu lại!

Hoàng đế lớn tiếng gào thét: “Giết y!”

Doãn Khai Dương lại vươn tay búng ra một cái.

Đồng tử Tạ Vân thoáng chốc mở to – Có người từ trên xà nhà phóng thật mạnh xuống đất, thậm chí khiến cho nền gạch dưới chân đều phát ra rạn nứt!

“… Cảnh Linh!” Tạ Vân khó có thể tin mà nhẹ giọng nói.

“Doãn chưởng môn!” Hoàng đế vừa kinh ngạc vừa giận dữ: “Không phải đã nói là ngươi động thủ sao?! Như thế nào…”

Doãn Khai Dương lại cấp tốc lui về phía sau, đè mạnh xuống đầu vai Hoàng đế, sức mạnh trầm trọng khiến cho lời trách cứ của Hoàng đế đột nhiên gián đoạn: “Bệ hạ cũng biết quy củ Ám Môn tuyển người thừa kế là như thế nào?”

Hoàng đế phát không ra tiếng.

“Ám Môn mặc cho đệ tử tương sát. Kẻ chiến thắng cuối cùng tự nhiên liền trở thành người có tư cách cùng thực lực để thừa kế. Ta bồi dưỡng Tạ Vân là bởi vì biết Ẩn thiên thanh có sức mạnh cường đại. Nhưng không ngờ lúc sau y lại lưu đày Mạc Bắc, liền đành phải tuyển một kẻ thiên tư đặc dị khác là Cảnh Linh; Hiện tại một núi không thể chứa hai hổ, ta nhất định phải biết ai mới là người tương lai có thể kế thừa Ám Môn.”

“A Vân,” ánh sáng của Huyền Vũ bạch ấn ở trên mặt Doãn Khai Dương hơi hơi lóe ra, khiến khuôn mặt hắn có chút yêu dị: “Đây là cơ hội sống sót cuối cùng của ngươi. Nếu ngươi gian lận khai ấn, ta tùy thời sẽ giết chết. Cảnh Linh!”

Tám năm trôi qua, khuôn mặt xinh đẹp quá mức của Cảnh Linh đã rút đi khí tức thiếu niên, lại càng bộc lộ khí phách mạnh mẽ cùng sắc bén. Khi hắn lật cổ tay, cơ bắp trên cánh tay bạo khởi. Đoạt hồn câu ra khỏi vỏ, khí lưu nổi lên cuồn cuộn!

“…Ngươi không phải là muốn biết chính mình cùng Vân sử ai mạnh hơn sao?”

Khóe miệng Doãn Khai Dương đột nhiên cong lên, chỉ là ý cười lạnh như băng hoàn toàn không lan đến ánh mắt: “Đó cũng là… cơ hội duy nhất của ngươi.”

Biến cố đột nhiên xuất hiện, không chỉ Tạ Vân không nghĩ tới, ngay cả Hoàng đế cũng không ngờ đến. Trong đại điện chỉ có Cảnh Linh vung câu chỉ tới, nheo lại một con mắt, cười nói: “Tiền bối?”

Rõ ràng là hai chữ thực hữu lễ, nhưng từ trong miệng hắn từng chữ một gằn ra, lại mang ý tứ khiêu khích cùng kiệt ngạo.

Tạ Vân cao thấp đánh giá hắn một phen, thản nhiên nói: “Ngươi vậy mà không chết, lại còn rất tiến bộ…”

“Ta tiến bộ nhiều hay ít, tiền bối tự mình đến thử chẳng phải sẽ biết?”

Tạ Vân một tay theo thói quen hướng về phía Thái A tìm kiếm, bên hông lại trống rỗng. Ngay ở trong khoảng khắc ngắn ngủi này, Cảnh Linh thả người nhảy lên, Đoạt hồn câu như độc xà đâm tới trước mắt!

Tạ Vân không có binh khí không cách nào ngạnh kháng, trong lúc vội vàng chỉ đành lui ra phía sau. Một chiêu này của Cảnh Linh đối với bản thân hắn mà nói kỳ thật cũng không thực tàn nhẫn, vốn là tính toán trước bức cho Tạ Vân lộ ra chật vật bất kham, sau mới cho y thưởng thức Đoạt hồn câu một phen;

Không ngờ Tạ Vân mất đi thần binh lợi khí, lại bức ra một thân công phu khổ luyện bao nhiêu năm. Một chiêu này có thể nói nhanh nhẹn như chim sẻ, uyển chuyển tựa du long, không chỉ tránh khỏi mũi câu, còn hoành chưởng hướng ngay lưng Đoạt hồn câu chặt xuống!

Cảnh Linh cười lạnh một tiếng, chợt lật cổ tay lấy đao phong đón nhận. Tạ Vân như tia chớp thu tay lại, thình lình Cảnh Linh ghé vào lỗ tai y nói: “Muốn chết?”

Tạ Vân liền lui bứt ra, Cảnh Linh lại đề khí rống to. Song câu biến chiêu như gió táp mưa sa, sát khí cùng bóng câu giăng khắp nơi, giống như vô số giao long đâm trái đâm phải, đem nửa tòa đại điện đều bao phủ ở trong hàn quang lấp loáng!

“Người… Người đâu!” Hoàng đế phút chốc nghiêng cả ghế dựa, khàn cả giọng quát: “Mau tới hộ giá…!”

Nhưng mà cửa cung đóng chặt, không có bất luận kẻ nào nghe thấy thanh âm. Hoàng đế lúc này mới ý thức được vì để hôm nay Tạ Vân đền tội, hắn đã đem Bắc Nha cấm quân trong Lạc Dương hành cung toàn bộ điều đi nơi khác, đổi thành người của Doãn Khai Dương.

“Bệ hạ không cần kinh hoảng, sẽ không ai làm thương tổn ngươi…”

Doãn Khai Dương cười cười, cuộc chiến sinh tử phản chiếu trong đáy mắt hắn, quang mang hơi hơi thay đổi: “Rất nhanh liền sẽ phân ra thắng bại.”

Ầm!

Tường gạch ở dưới Đoạt hồn câu hóa thành vô số mảnh vụn nổ tung. Trong lúc khẩn cấp chỉ mành treo chuông, Tạ Vân theo đầy trời gạch đá lao ra, lúc Cảnh Linh không kịp lui về đỡ liền hướng về cánh tay trái của hắn nhẹ nhàng điểm một cái.

… Nói là điểm nhẹ một chút, còn không bằng nói là chạm vào thì đúng hơn, trong lúc chiến đấu kịch liệt đến cực điểm căn bản cảm giác không được. Nhưng mà Cảnh Linh cầm trong tay song câu, một tay khác đem Đoạt hồn câu từ dưới đất vung lên, trong máu tươi bắn toé Tạ Vân bưng cánh tay cấp tốc bay ngược trở lại, ống tay áo nhanh chóng bị máu loang ra một mảng lớn màu đỏ tươi!

Y giống như một con chim nhanh nhẹn bay vút lên, mũi chân trên vách tường dừng lại một khoảnh khắc mượn lực, lại bay vòng ra; Cùng lúc đó sát khí sát bên tai ầm ầm đổ xuống, đem bức tường y vừa mượn lực kia đập thành bột mịn!

Lúc hai người lướt thoáng qua nhau, đầu ngón tay Tạ Vân lại một lần nữa điểm trúng cánh tay trái của Cảnh Linh.

Ngay sau đó, Cảnh Linh lấy mũi câu chống đỡ bức tường đổ, mượn lực bay lên không trung, một cước vừa nặng lại vừa tàn nhẫn nhằm ngay bụng, thân thể Tạ Vân như tên rời cung đập vào trong đám phế tích!

“…”

Tạ Vân gian nan thở dốc, thái dương mồ hôi chảy ròng ròng xuống. Đời này y trải qua rất nhiều trận chiến thập tử nhất sinh, nhưng chưa bao giờ cảm giác rõ ràng được tử thần lướt qua bên người mấy lần như lúc này.

Ký ức hóa thành những điểm nhỏ xẹt qua trong đầu, rõ ràng là việc không hề liên quan, y lại chợt nhớ tới rất nhiều năm trước, vượt qua vô số đao lâm kiếm vũ từ Mạc Bắc ngàn dặm về kinh, trên lưng ngựa thiếu niên kia dán vào sống lưng mình, khàn khàn hỏi: “Sư phụ, vì cái gì ngươi mỗi lần bị tập kích đều chính diện đón lấy mà không bao giờ quay đầu lại?”

Bởi vì ngươi ở phía sau ta, Tạ Vân nghĩ.

Nếu ta xoay người chạy thoát thân, ngươi liền tuyệt đường sống sót. Cho nên từ trước đến nay ta đều thẳng tiến không lùi.

Uỳnh….

Đoạt hồn câu lần thứ hai chém tới, bổ xuống mặt đất sát ngay mũi chân. Trong phút chốc thời gian như bị dừng lại, hình ảnh đất đá nổ tung chậm rãi rơi xuống trước mặt.

Tầm mắt Tạ Vân lướt qua khuôn mặt lãnh khốc gần trong gang tấc của Cảnh Linh. Cách đó không xa ánh sáng quanh co khúc khuỷu xuyên qua cánh cửa điện nặng nề, đao quang kiếm ảnh thoáng chốc hóa thành thủy triều lui bước.

Một khắc kia, sâu trong lòng Tạ Vân bỗng nhiên dâng lên một ý nghĩ ngay cả chính mình cũng cảm thấy vớ vẩn, nhưng mà lại vứt đi không được một tia hy vọng nhỏ bé:

“… Ngươi sẽ đến không?”

Hiện giờ ngươi và ta mạnh yếu thay đổi, đương lúc số mệnh rốt cuộc phát triển đến mức một ngày ta không thể không xoay người chạy trốn…

Ngươi sẽ xuất hiện không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.