Tinh Hải

Chương 19: Bần đạo bản tính thiện lương, từ trước đến nay nhân từ hữu ái, tuân theo...




Một lời thốt ra trảm đinh chặt sắt. Đám trọng thần chung quanh đều ngây dại.

“Ngươi…” Bỗng nhiên chỉ nghe Mang Chí Đức chỉ về phía trước, ngạc nhiên nói: “Ngươi không phải là…”

Chỉ thấy da mặt Triệu Đạo Sinh bị nước nóng hắt vào, nhất thời nhăn nhúm bóc ra, từng mảng từng mảng rơi xuống dưới. Nhưng mà bên trong lộ ra cũng không phải là huyết nhục đỏ tươi, mà là một tầng da khác đang bị phỏng hồng lên – đây mới là gương mặt chân chính của hắn.

“Hạ Lan…” vài vị Tể tướng đồng thời cả kinh: “…Hạ Lan Mẫn Chi?!”

“Ung vương!” Võ hậu chợt kinh sợ thốt lên: “Đây là có chuyện gì?!”

Hạ Lan Mẫn Chi từ ba năm trước đây bởi vì phạm tội mà bị lưu đày. Khi đi tới Thiều châu lại bị hạ lệnh ban tử. Nhưng không ai ngờ được, hắn vậy mà được Ung vương Lý Hiền phái người cứu trở về, giấu trong vương phủ sống đến ngày nay?

Từ vẻ thấp thỏm bất an vừa rồi của Lý Hiền nhìn ra, sự thực rốt cục bại lộ, tức khắc run như cầy sấy, mềm nhũn đến nằm phủ phục trên mặt đất: “Mẫu…mẫu thân, nhi thần chính là…”

“Câm mồm! Ai là mẫu thân ngươi?!”

Võ hậu chuyển hướng về phía Hoàng đế đã triệt để nói không ra lời, cao giọng nói: “Bệ hạ, vừa rồi cung nhân đã xác nhận, khi bưng thang canh đến là bị nội thị của Ung vương tiếp đi vào. Mà lúc Thái tử dùng thang canh, bên cạnh cũng chỉ có hai người Ung vương cùng Hạ Lan Mẫn Chi. Chân tướng sự việc còn đoán không ra hay sao?”

“Hạ Lan Mẫn Chi bởi vì kết đảng, tham ô thối nát, nhiều lần gây rối mà bị lưu đày ban tử bằng độc tửu. Ung vương lại có gan lừa trên gạt dưới, đem triều đình tử phạm quay trở lại kinh thành giấu ở trong phủ, thậm chí để hắn tiếp xúc gần gũi với Thái tử!”

“Ung vương!” Võ hậu quát: “Ngươi quả thực to gan lớn mật, rốt cuộc có ý đồ gì?!”

Ung vương bình thường được xem là kẻ thông minh hiếu học, làm người cẩn thận, giờ phút này lại ba hồn không thấy sáu phách, ở trước mặt Võ hậu chỉ có thể một mực lắc đầu khóc rống: “Ta không có! Nhi thần vô tội! Thỉnh phụ hoàng minh giám, nhi thần thật là…”

“Việc này cùng Ung vương điện hạ không có quan hệ!” Hạ Lan Mẫn Chi bị thị vệ giữ chặt, vẫn cố giãy dụa gầm lên: “Đều là ngươi, Hoàng hậu! Ngươi mượn đao giết người, vu oan hãm hại. Là ngươi giết Ngụy quốc phu nhân, là ngươi…”

Ngụy quốc phu nhân bốn chữ vừa ra, Hoàng đế bỗng nhiên nhớ tới năm đó Hạ Lan thị tuổi trẻ mỹ mạo bị Võ hậu độc sát, toàn thân không ngừng được mà run rẩy.

…Ba!

Lúc này một tiếng nặng nề vang lên, mọi người ngạc nhiên nhìn sang, chỉ thấy Tạ Vân phủi tay một bạt tai đem Hạ Lan Mẫn Chi đánh đến quay đầu.

“Hạ Lan Mẫn Chi hạ độc mưu hại Thái tử, bởi vì Hoài hóa Đại tướng quân cùng ta đúng lúc đuổi tới, nhất định còn chưa kịp tiêu hủy chứng cứ phạm tội.” Tạ Vân dừng một chút, nói: “Người đâu! Lục soát người Hạ Lan Mẫn Chi, đem Hợp Bích cung trong ngoài toàn bộ điều tra một lần.”

Thị vệ trước điện ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, chần chờ không dám động.

Tạ Vân lạnh lùng nói: “Như thế nào? Ta sai sử Vũ Lâm quân không động, phải không?”

Đan Siêu cơ hồ không tiếng động mà phun ra một hơi nhiệt khí, lúc lâu sau trầm thấp nói: “Đi!”

Thị vệ lúc này mới đồng loạt ôm quyền lui xuống.

Hạ Lan Mẫn Chi đương nhiên sẽ không dại dột đem độc dược giấu ở trên người mình, nhưng căn bản cũng không cần đại động can qua lục soát cung. Một lát sau thị vệ báo lại, dưới bụi hoa trước cửa điện phát hiện một cái dược bình bằng sứ màu xanh, mở ra trống rỗng, nhưng vách bình sứ còn còn sót lại chút bột phấn đỏ tươi như máu, ngự y xem xét qua, xác nhận là Chu sa trộn lẫn Hạc đỉnh hồng.

Bằng chứng như núi, không thể cãi. Mang Chí Đức cùng vài vị Tể tướng đương trường liền bạo phát.

“Đồ thứ nghiệt tử này!” Võ hậu tức giận đến toàn thân loạn chiến, thậm chí không để ý đến tác phong Thiên hậu, đi lên liền đạp cho Lý Hiền một cái thật mạnh: “…Ta có chỗ nào đắc tội ngươi, ngươi lại dám hại đến tính mệnh của đương triều Thái tử?! Ngươi muốn chết sao?!”

Lý Hiền không ngừng được mà khóc rống kêu oan, Hạ Lan Mẫn Chi điên cuồng hét lên: “Không cần liên lụy Ung vương! Việc không liên quan đến Ung vương! Là ta thay hình đổi dạng đi làm hạ nhân vương phủ, là ta vì trả thù mà mưu tính hết thảy, Ung vương điện hạ cái gì cũng không biết!”

Tạ Vân tiến lên một bước muốn điểm á huyệt của Hạ Lan Mẫn Chi, nhưng Mang Chí Đức bỗng nhiên đứng dậy, dùng toàn lực nắm chắc bàn tay Tạ Vân: “Tạ Thống lĩnh muốn làm gì? Cho dù người này đáng tội chết vạn lần, cũng nên để hắn vạch trần hành vi phạm tội, vội vã phong khẩu là muốn làm cái gì?!”

Không hổ là danh tướng, Tạ Vân thoáng chốc nghẹn họng.

Nhưng mà ngay lúc đó, trên vai Mang Chí Đức truyền đến một sức mạnh kéo hắn lùi về phía sau, đồng thời một bàn tay vươn tới, đem hắn cùng Tạ Vân quả quyết tách ra.

“Ngươi…” cơ mặt Mang Chí Đức giật mạnh: “…Đan Tướng quân?”

“Mang công động khẩu chớ động thủ.” (*) Đan Siêu không biết khi nào lại từ bên người Hoàng đế đi nhanh tới, nho nhã lễ độ mà lại không dung cự tuyệt đem Mang Chí Đức đẩy trở ra.

[(*): từ câu “quân tử động khẩu bất động thủ: người quân tử dùng lời nói để phân phải quấy chứ không dùng quyền cước- Siêu Siêu bênh vợ ghê!]

Ngay sau đó hắn cũng không nhìn Tạ Vân một cái, chuyển hướng thị vệ phân phó nói: “Thánh giá tại đây, an nguy không được có sai sót! Đem Hạ Lan Mẫn Chi áp đi xuống để thẩm vấn sau.”

Tạ Vân ý muốn ngăn cản, trong nháy mắt đó cũng đã mất đi cơ hội.

Hạ Lan Mẫn Chi bị thị vệ áp giải hướng ra ngoài điện tha đi, không ngừng giãy dụa kêu to: “Bệ hạ! Ngẫm lại cái chết năm đó của Hàn quốc phu nhân mẫu thân thần, ngẫm lại cái chết oan uổng của Ngụy quốc phu nhân! Ung vương vô tội, Ung vương cái gì cũng không biết a bệ hạ! Bệ hạ …”

Tạ Vân xoay đầu lại, cùng Đan Siêu lạnh lùng đối diện.

Tạ Vân lông mày nhướng lên, đuôi mắt thon dài, hốc mắt sâu lại sáng. Thời điểm y từ góc độ kia thẳng băng băng nhìn chằm chằm cái gì, vẻ tuấn tú kiên lãnh liền dị thường rõ ràng, khiến người ta tim đập thình thịch.

Đan Siêu nhắm mắt lại, chớp mắt sau liền mở ra, đối y lắc lắc đầu.

“Một vừa hai phải,” hắn dùng thanh âm nhẹ nhàng người ngoài không thể nghe thấy nói.

Thân ảnh Hạ Lan Mẫn Chi dần dần đi xa, dư âm lại vang vọng không dứt, giống như từng mũi nhọn hung hăng đâm vào tim Hoàng đế.

Cửu ngũ chí tôn tựa hồ bỗng nhiên già thêm mười tuổi. Gương mặt nguyên bản bởi vì phẫn nộ mà đỏ lên hiện ra màu xám xịt, đôi môi khô nứt rung động, dường như muốn nói gì.

“Hoàng hậu…” Hắn khàn khàn nói.

Võ hậu không nói một lời, thẳng tắp đứng ở trước mặt hắn.

“Việc làm của điêu nô kia, hẳn là cùng người khác không quan hệ. Ung vương trước giờ một mực tôn trọng huynh trưởng, yêu thương đệ muội, sẽ không đi làm mấy chuyện đại nghịch bất đạo này…”

Nhưng mà ánh mắt Võ hậu nhìn xuống Hoàng đế bỗng nhiên lại hiện ra vẻ giễu cợt rõ rệt.

…Y hệt như năm đó! – nàng nghĩ.

Vị đế vương này đa tình nhân hậu, quả nhiên y hệt như trong trí nhớ, cả đời cũng không thay đổi.

“Bệ hạ nhớ tới Ngụy quốc phu nhân Hạ Lan thị?” Võ hậu bỗng nhiên ôn nhu hỏi.

Hoàng đế ấp úng không nói.

“Ta còn nhớ rõ năm đó Hạ Lan thị hương tiêu ngọc vẫn, Thánh thượng hạ triều biết được tin báo tử, đương trường gào khóc, thương tâm rơi lệ so với hôm nay thật sự là chỉ có hơn chớ không kém…” thanh âm Võ hậu chợt đình lại, cười nói: “Hôm nay Bệ hạ vì Thái tử rơi lệ, sợ là cũng chưa bằng một phần mười năm đó đi!”

Vài vị Tể tướng đều thật cẩn thận mà cúi đầu.

Biểu tình Hoàng đế hơi có vẻ xấu hổ, ánh mắt mở không ra.

“Thánh thượng tuy rằng nhân hậu, nhưng cái nhân hậu này không khỏi cũng quá thiên vị. Ung vương vì sao liều chết thu lưu Hạ Lan Mẫn Chi, vì sao phải đối với Đông Cung tâm hoài bất quỹ (*), là việc ngươi và ta trong lòng đều biết rõ ràng. Tôn trọng huynh trưởng, hữu ái đệ muội tám chữ này không phải quá buồn cười sao?”

[(*) tâm hoài bất quỹ: trong lòng có ý đồ xấu]

Lý Hiền thất thanh khóc ròng nói: “Nhi thần thật không có! Nhi thần đối với vị trí Thái tử tuyệt không có bất luận ý niệm gì, phụ hoàng minh giám a!”

“Ung vương chỗ nào không tôn trọng hữu ái?” Hoàng đế run rẩy phát ra phản bác “Trẫm nói sai nơi nào?”

Võ hậu cười lạnh một tiếng:

“Thật không, Bệ hạ?!”

“Tôn trọng hữu ái rõ ràng là đối với thân sinh huynh trưởng Hạ Lan Mẫn Chi của hắn. Về phần Thái tử Lý Hoằng cùng Thái Bình công chúa, chưa bao giờ là thân huynh muội của hắn!”

Các vị quan gia hai mặt nhìn nhau, biểu tình như gặp sét đánh.

Đồng tử Đan Siêu chợt co rút nhanh, trăm triệu lần không ngờ tới Võ hậu vậy mà ngay thời điểm này, ở trước mặt đám trọng thần, công khai đem bí mật thân thế Ung vương một phen xốc mở ra!

“Ngươi cho là tạm thời bảo vệ Hạ Lan Mẫn Chi, có thể rửa sạch hiềm nghi cho Ung vương sao?” Tạ Vân ở bên cạnh người hắn nhẹ nhàng nói: “Đừng có ngây thơ, Đan đại tướng quân! Thời điểm Thiên hậu muốn đẩy hắn xuống nước, liền có một ngàn loại biện pháp có thể đạp hắn xuống nước…”

“… Vậy còn ngươi,” Đan Siêu miễn cưỡng phát ra thanh âm khàn khàn: “Tương lai có một ngày nàng muốn tha ngươi xuống nước, ngươi định làm như thế nào?”

“Ta đã ở dưới nước!” Tạ Vân thản nhiên nói.

“Ngươi nói hươu nói vượn cái gì?” Hoàng đế lửa giận đầy mặt, nhưng thanh âm sắc nhọn quá mức này lại khiến người ta có cảm giác như một loại phô trương thanh thế, nói: “Hoằng nhi cùng Thái Bình như thế nào lại không phải là thân huynh muội của hắn, ngươi thất tâm phát điên rồi sao?”

“Ta có thất tâm điên loạn, cũng sẽ không nhớ lầm vài hài tử chính mình sinh ra, cũng sẽ không vừa tỉnh dậy liền hồ đồ đem đứa con mồ côi cha của chị ruột trở thành con đẻ chính mình thân sinh!”

Thanh âm Võ hậu vừa dứt, Lý Hiền sắc mặt trắng bệch: “Mẫu thân, ngươi… ngươi…”

Hoàng hậu bước nhanh tiến lên một phen xách cổ áo Lý Hiền, chỉ vào mặt của hắn, đối Hoàng đế cả giận nói: “Ta vì giữ thể diện cho Bệ hạ, mới cắn răng nhận cái thứ nghiệt chủng này, đối ngoại tuyên bố là ta trên đường tế bái Chiêu Lăng sinh ra. Hai mươi mấy năm qua đã từng ngược đãi hắn chưa? Có bắt hắn thiếu ăn, thiếu mặc lần nào chưa?!”

“Hiện giờ hắn đã đủ lông đủ cánh, dã tâm bành trướng, ở sau lưng ngươi và ta thu lưu Hạ Lan Mẫn Chi, thế cho nên mới hại chết đứa con ruột thịt của ta! Hại chết Thái tử Đại đường ta!”

Hoàng đế thẹn quá thành giận, mấy lần tưởng muốn cắt ngang nàng, kiệt lực há miệng lại phát không ra thanh âm gì, chỉ thấy đầy mặt và đầu cổ trướng đến đỏ bừng, con mắt tơ máu dầy đặc, gân xanh trên thái dương nổi lên, nhìn qua cực kỳ đáng sợ.

“Thứ đại nghịch bất đạo, huynh đệ bất hoà, hiện tại lại thành đích trưởng tử trên danh nghĩa, tương lai lại còn trở thành đế vương các ngươi nguyện trung thành!” Võ hậu thốt nhiên xoay người, hộ chỉ bằng vàng chạm hồng ngọc hoa lệ từ trên mặt vài vị trọng thần nhất nhất chỉ qua, quát: “Các ngươi cam nguyện hướng nghiệt chủng huyết thống bất thuần này mà tam quỳ cửu khấu, tôn kính người như thế đăng lên vị trí cửu ngũ chí tôn hay sao?!”

Đám người Mang Chí Đức hết thảy đều chần chờ.

Đông Cung đảng mặc dù cùng Hoàng hậu xem như tử địch, nhưng trước mắt thế cục biến hoá kỳ lạ khó phân biệt. Nếu Ung vương thật sự là kẻ khả nghi hại chết Thái tử, bọn họ làm sao không thể thay Thái tử báo thù?

Cho dù lui một bước mà nói, mặc dù bọn họ nguyện ý trung thành với Ung vương, lấy Ung vương làm thủ lĩnh để đối kháng Thiên hậu, cũng không thấy được có kết cục gì tốt. Vua nào triều thần nấy, Ung vương cũng có thủ hạ nhân mã của chính mình, Hạ Lan Mẫn Chi mới vừa bị tha đi xuống không phải là ví dụ chứng minh tốt nhất sao?

Ngay trong khoảng khắc chần chờ đó, Võ hậu đã đem Ung vương hung hăng ném xuống đất, cao giọng nói: “Người đâu, Cấm vệ quân! Ung vương Lý Hiền bí mật che giấu tử tù, độc sát Thái tử, tức khắc kê biên tài sản vương phủ, áp giải vào Hình bộ thiên lao!”

Vậy mà trực tiếp nhảy qua Đại lý tự xuống Hình bộ, rõ ràng là muốn mệnh Ung vương còn gì. Lý Hiền bi thương kêu gào: “Hoàng phụ…!”

Vừa dứt lời, Hoàng đế lảo đảo đứng dậy, kiệt lực hướng về phía trước vươn tay giống muốn ngăn cản cái gì.

Nhưng cơ bắp trên hai gò má hắn co rút, cánh tay kịch liệt run rẩy, dốc hết toàn lực đều chỉ có thể phát ra âm thanh lục cục nơi cổ họng, người bên ngoài chỉ có thể nghe thấy vài từ mơ hồ “Không cần”, “Buông ra”, liền thấy Hoàng đế hai mắt trợn lên, cả người ngã vật về phía sau!

Chung quanh vang lên tiếng kinh hô: “Bệ hạ!”

Chỉ thấy kình phong rít lên, bóng người chợt lóe. Đan Siêu đã xông lên tiến đến, trong giây phút điện quang thạch hỏa đỡ được Hoàng đế.

Nhưng mà tình huống của Hoàng đế thập phần không ổn, chỉ thấy ngũ quan vặn vẹo nghiêng lệch, khóe miệng chảy ra nước dãi, lại như là trúng phong!

Biến cố thay đổi quá mức nhanh chóng, cho dù là đám Tể tướng ở trên quan trường thăng trầm mấy đời cũng không thể lập tức cân nhắc được thế cục nặng nhẹ; Nhưng mà chẳng biết tại sao, tựa như trực giác huyết thống truyền lưu nào đó, tình huống chính trị cực độ phức tạp ở trong đầu Đan Siêu kéo tơ lột kén, nháy mắt hóa thành một cái suy nghĩ minh bạch:

Thái tử đã chết, Ung vương thất thế. Nếu Hoàng đế trúng phong nằm liệt xuống, vậy tìm khắp Đại minh cung cũng không ra thế lực nào có thể cùng Võ hậu đối kháng.

Làm như thế nào?!

Trên đại điện tất cả mọi người đều bị kinh hách, Võ hậu cất cao giọng: “Còn không mau tuyên ngự y?!”

Đan Siêu dồn dập thở dốc, bỗng nhiên vươn tay đè xuống mấy đại huyệt trên đầu Hoàng đế, cắn răng đem chân khí cuồn cuộn không ngừng truyền vào.

Chuyện này kỳ thật là phi thường nguy hiểm. Dù sao cũng không ai biết bệnh tình Hoàng đế như thế nào, yếu huyệt trên đầu bị kích thích có thể đi đời nhà ma hay không. Nhưng việc trúng phong biến chứng cực kỳ nhanh chóng, thường thường chỉ trong giây lát, nếu không quyết định thật nhanh, chờ đến lúc ngự y lại đây, nhất định dược thang châm cứu gì đi nữa cũng đều đã quá muộn.

Từ xưa đến nay, hầu hết đế vương đều là kẻ có thể chia xẻ chung hoạn nạn, mà không thể cùng hưởng phú quý. Võ hậu cũng là như thế. Thỏ chết thì giết chó săn, chim hết thì quẳng cung tên. Chỉ khi nào Võ hậu ở trong nguy cơ cần phải dựa vào Tạ Vân, y mới là an toàn nhất.

“Ngươi làm gì?” Võ hậu quát lên, giậm chân nện bước vội vàng đi tới, liền muốn ngăn cản Đan Siêu.

Nhưng mà đúng vào lúc này, Tạ Vân ở sau đám người hỗn loạn, từ trong tay áo phút chốc bắn ra một chỉ.

…Kình khí vô hình như mũi tên nhọn phóng tới, giây lát đánh trúng đầu gối Võ hậu!

Võ hậu lảo đảo một cái, bất ngờ không kịp đề phòng suýt nữa ngã sấp xuống, cung nhân kinh hô ùa lại đỡ.

Nhờ một khắc ngắn ngủi như vậy, Hoàng đế ở dưới tay Đan Siêu run lên một cái, mở mắt: “… Đan… Đan Tướng quân…”

“Yên lặng!”

Đan Siêu quay đầu lại, hướng xuống đám người dưới điện, thanh âm nam tử ẩn chứa nội lực hùng hậu nháy mắt áp đảo hết thảy: “… Bệ hạ đã tỉnh, mau truyền ngự y!”

Võ hậu được cung nhân nâng đỡ dậy, sắc mặt bỗng nhiên kịch biến.

“Ung vương…” thanh âm Hoàng đế mơ hồ không rõ, nhưng vẫn có thể nghe ra từng câu đứt quãng: “Đem Ung vương áp tải trở về phủ đệ… Đan Siêu dẫn Vũ Lâm quân ngày đêm trông giữ… không được ra vào…”

“Ban thưởng Đan Tướng quân kim thư thiết khoán, thượng phương bảo kiếm…Bất luận kẻ nào có ý đồ xông vào, giết… Giết không tha!”

Hoàng đế ở trong ánh mắt đại kinh thất sắc quanh mình giãy dụa đứng dậy, ngực khò khè như ống bễ, cổ họng tắc nghẽn, phát ra đáng âm thanh đáng sợ.

Ngay sau đó hai mắt hắn trợn lên, triệt để ngất đi.

[Lời mỗ: hôm nay tâm trạng không tốt, up hẳn 2 chương gay cấn cho bà con giải sầu. Mỗ đi tự kỉ đây!]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.