Tinh Hải

Chương 18: Không giết người này, thề không vì gấu!




“Mộc nhân này,” Tạ Vân đem Đào mộc nhân giơ lên, hướng chung quanh triển lãm một vòng, trầm giọng nói: “Căn bản không phải là Thái tử.”

Đại điện giống như nháy mắt khựng lại một chút, ngay sau đó tựa như gáo nước lạnh đổ vào chảo dầu, lập tức nổ tung!

“Xảy ra chuyện gì?”

“Ngươi nói cái gì?!”

“Không có khả năng, Bệ hạ! Bệ hạ!”

Hoàng đế nhìn qua quả thực phát ngốc, chân tay luống cuống mà thở hổn hển một lúc lâu, mới đưa lên ngón tay run run chỉ Tạ Vân: “Ngươi…ngươi nói cái gì? Lấy lại đây cho trẫm nhìn!”

Tạ Vân tiến lên quỳ một gối xuống đất, đem Đào mộc nhân giơ lên trước mắt Hoàng đế. Chỉ thấy mộc nhân diện mạo dữ tợn, tô Chu sa, thân thể quả nhiên bị mấy cây kim châm đâm xuyên qua, tản mát toả ra mùi tanh bùn đất khiến người buồn nôn; Không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, chỉ cảm thấy đúng là âm trầm hiểm ác, làm người ta không rét mà run.

Mà trước bụng nó xiêu xiêu vẹo vẹo khắc bốn chữ, Hoàng đế lập tức nhận ra là ngày sinh tháng đẻ của Thái tử, không khỏi trước mắt tối sầm: “Cái này còn không phải Thái tử? Ngươi còn giảo biện cái gì?!”

“Hồi bẩm bệ hạ, nếu Thiên hậu cố ý ám hại Thái tử, có thể nào không biết đích xác thời gian sinh ra của Thái tử, mà chỉ khắc ngày tháng như trước mắt? Vả lại theo như Triệu Đạo Sinh thuật lại, xác nhận chính mắt trông thấy mộc nhân này là do thị nữ của Tạ phủ chôn xuống đất – Thử hỏi việc cơ mật đại sự như thế, thần tại sao lại có thể không tự mình động thủ, mà lại để cho thị nữ làm thay?”

Hoàng đế há mồm ý muốn mạnh mẽ phản đối, nhưng mà chưa phát ra câu gì, liền nghe Tạ Vân cao giọng nói tiếp: “Yếm thắng thuật này không phải là nhằm vào Thái tử. Trên Đào mộc nhân khắc ngày sinh tháng đẻ, thực tế là chỉ người khác.”

“Ai?!”

“Hồi bẩm bệ hạ,” Tạ Vân lạnh lùng nói “Là thần.”

Quần thần nhất thời đầy vẻ sợ hãi, ngay cả Hoàng đế cũng cứng họng mà ngơ ngẩn:

“… Ngươi, ngươi, ngươi đây là…”

Đan Siêu phản ứng đầu tiên liền là khó có thể tin. Ngay sau đó hắn thình lình phát hiện ra điểm tối quan trọng:

Hắn cũng không biết bát tự của Tạ Vân!

Tạ Vân trước giờ cũng không mừng thọ, khắp kinh thành không người nào biết sinh nhật của y!

“Sinh nhật của Thái tử chính là ngày ba tháng tư năm Vĩnh Huy thứ hai. Ngày tháng này đều trùng hợp với thần, nhưng thần bởi vì tránh phạm huý Thái tử nên không mừng thọ. Tất cả hạ nhân thân cận cũng đều biết, chỉ là không rõ ràng năm sinh của thần mà thôi. Trên Đào mộc nhân này cũng chỉ khắc ngày tháng, lại còn chôn ở sau Thiên điện nơi thần cư trú, chân tướng như thế nào chẳng lẽ không phải rất rõ ràng rồi sao?”

Tạ Vân dừng một chút, chỉ nghe phía sau thanh âm phẫn nộ bén nhọn của Triệu Đạo Sinh truyền đến: “Ngươi nói dối! Nếu không ai biết chính xác sinh nhật của ngươi, hiện giờ còn không phải mặc cho ngươi ăn nói lung tung?”

Tạ Vân vẫn không thèm quay đầu lại liếc mắt một cái, chỉ đối Hoàng đế bình tĩnh nói: “Đám quản gia trong phủ thần cũng biết, bệ hạ chỉ cần thẩm tra liền có thể phân biệt thật giả.”

Hoàng đế thần sắc rõ ràng mang theo vẻ chần chờ, Triệu Đạo Sinh nhất thời cũng không nghĩ ra được cái gì để phản bác, chỉ thấy Tể tướng Mang Chí Đức vẫn im lặng nãy giờ tiến lên một bước: “Bệ hạ, thần cho rằng không ổn!”

“… Ái khanh nói như thế nào?”

“Phàm là lời khai của đám nô bộc tâm phúc, không có chỗ nào là không nghiêng về phía có lợi cho họ. Loại quan hệ liên lụy lợi hại này tính chính xác làm sao có thể tin tưởng được? Thỉnh bệ hạ minh giám!”

Mang Chí Đức không hổ là Tể tướng thế gia xuất thân, một câu ăn khớp phân minh lại rất có đạo lý, vài vị trọng thần sôi nổi phụ họa, ngay cả thái độ của Hoàng đế cũng bắt đầu buông lỏng.

Ngay khi hiện trường nghị luận dần dần bắt đầu nghiêng về một phía, Tạ Vân bỗng nhiên mở miệng nói: “…Mang công nói rất đúng. Chỉ hỏi gia nô đích thực là thiên vị. Nhưng mà bình sinh còn có một người khác, có thể chứng minh khắc trên vu cổ chính là sinh nhật thần.”

“… Người nào?” Hoàng đế hồ nghi hỏi.

Tạ Vân duy trì tư thế một đầu gối quỳ xuống đất, hơi hơi cúi đầu. Từ bả vai đến xương sống hình thành một cái đường cong phi thường lưu loát: “Hồi bẩm bệ hạ, Doãn Khai Dương.”

…Ám Môn chưởng môn Doãn Khai Dương.

Tạ Vân từ nhỏ lớn lên trong Ám Môn, hơn mười tuổi mới được Doãn Khai Dương dẫn vào cung diện thánh lần đầu tiên. Tuy rằng trong cung đối với tính danh cùng quê quán người của Ám Môn cũng có ghi chép lại, nhưng xuất thân lai lịch của những sát thủ này đều khó phân biệt đúng sai, ghi chép lại hẳn cũng có vài phần thật giả lẫn lộn.

Người rõ ràng lai lịch của Tạ Vân nhất, chắc chắn là người năm đó tự tay đem y từ Kiềm châu mang trở về – Doãn Khai Dương.

Tám năm trước, sau Thái sơn võ đạo đại hội, Doãn Khai Dương cùng Thánh Thượng đàm luận qua một lần. Không biết hắn thuyết phục Hoàng đế như thế nào, ngay cả Võ hậu có tâm dò hỏi cũng không thể đối thủ đoạn của hắn biết được mảy may. Chỉ biết kết quả cuối cùng là Hoàng đế vẫn không trách tội hắn sử dụng khôi lỗi thuật, ngược lại còn để hắn rời Trường An, đi Đông đô.

Trong tám năm sau đó, Ám Môn khuếch tán ở Đông đô Lạc Dương, đem thế lực kéo dài, thẩm thấu khắp nơi ở Lạc Dương và phụ cận, nhưng không cách nào chạm được đến Trường An nơi Tạ Vân tọa trấn.

Mà hiện giờ, Tạ Vân lại muốn Doãn Khai Dương ra mặt vì y xác nhận chứng cứ trọng yếu đến như thế?

Biểu tình của Hoàng đế đổi sang bất ngờ, mà Thiên hậu vẫn duy trì tư thế vừa rồi, hai tay rủ trong tay áo, ánh mắt bình thản, bộ dáng không chút nào sợ hãi.

Gương mặt nghiêng tuấn tú của Tạ Vân hơi cúi xuống, lông mi dài che lại hết thảy thần sắc, giống như một pho tượng cẩm thạch trắng noãn không chút tì vết.

“… Doãn môn chủ ẩn cư ở Huyền dương phủ trong thành” Một lúc lâu mới nghe Hoàng đế chậm rãi mở miệng nói.

Hắn tùy tay chỉ một tâm phúc hoạn quan bên cạnh người:

“Ngươi, ra roi thúc ngựa đem vu cổ mộc nhân này mang đến cho hắn nhìn, hỏi hắn có biết bát tự khắc trên đó hay không.”

Hoạn quan dùng khăn đỏ thật cẩn thận gói lại mộc nhân dính đầy bùn đất, khom người lui xuống.

Trong đại điện người người nín thở tĩnh khí, giống như mấy cây cọc gỗ cắm vào đất, không khí căng thẳng đến cơ hồ đọng lại thành thực thể. Hoàng đế suy sụp tựa vào trong long ỷ, ánh mắt mờ đục vô thức liếc xuống dưới chân, chợt phát hiện nơi Tạ Vân đang quỳ cách mình khá gần, khóe mắt không khỏi hơi hơi co rút lại: “Đan Tướng quân!”

Đan Siêu bất ngờ không nghĩ đến mình lại bị điểm danh: “Dạ!”

Hoàng đế chỉ chỉ vị trí bên cạnh người, tuy rằng bất động thanh sắc, lại có thể nghe trong ngữ điệu ý cảnh giác: “Đeo kiếm đứng bên cạnh trẫm.”

Lời vừa nói ra, trong điện người người đều cảm thấy bất an, vài vị Tể tướng vẻ sợ hãi biến sắc!

Đan Siêu có thể cảm giác được bả vai mình bởi vì căng thẳng quá độ mà hơi hơi run lên, nhưng khi hắn đứng dậy, nhất cử nhất động đều là phi thường ổn trọng, thậm chí ngay cả thanh âm đều trấn định như thường: “Dạ, bệ hạ.”

Đan Siêu đi lên trước, bước chân sát bên người Tạ Vân, sau đó vòng qua Võ Hậu đang cúi đầu trầm mặc, đứng nghiêm ở bên cạnh Hoàng đế.

Từ vị trí trên cao này nhìn xuống phía dưới, vẻ mặt tất cả mọi người trong điện đều nhìn không sót một cái gì: bi thống, bất an, kinh hoảng, phẫn nộ … Thậm chí có chút dấu diếm vui sướng khi người gặp họa nơi đầu mày khóe mắt, đều rõ ràng thu vào tầm mắt.

Lúc này thời cơ không đúng, địa điểm cũng không đúng, nhưng trong lòng Đan Siêu trong phút chốc lại sinh ra một cái suy nghĩ không hề liên quan: nguyên lai đây là cảm giác của Hoàng đế ngồi trên cao nơi Kim Loan điện, từng ngày đều phải đối mặt với mỗi người một vẻ?

Vị cửu ngũ chí tôn kia, khi đứng ở trên đỉnh cao của Đại minh cung, nhìn xuống ngàn dặm giang sơn lê dân bá tánh, là cảm giác như thế nào?

Đan Siêu tâm niệm thay đổi thật nhanh, bỗng nhiên ánh mắt dừng lại trên người Tạ Vân.

Tạ Vân vẫn duy trì tư thế vừa rồi một đầu gối chấm đất, trầm mặc kính cẩn tuân thủ, an tĩnh như xử nữ, người ngoài nhìn qua sẽ không phát hiện bất cứ dị thường nào. Nhưng nhiều năm sớm chiều ở chung, còn từng có tiếp xúc thân thể tối thân mật như Đan Siêu liền nhìn ra có một tia không thích hợp.

…Thân thể Tạ Vân thật cứng ngắc.

Một tay y khoát lên trên đầu gối, một tay kia ấn lên nền gạch màu vàng nhạt của đại điện, năm đầu ngón tay hơi hơi biến sắc. Nếu cẩn thận quan sát, liền sẽ phát hiện cánh tay dưới ống tay áo hiện ra hình dáng không rõ ràng, đó chính là dấu hiệu cơ bắp đang cực độ căng thẳng.

Võ Hậu đứng ở giữa Tạ Vân cùng Hoàng đế, khoanh tay không nói một lời, gương mặt lại bởi vì răng hàm cắn chặt mà hơi có vẻ ngạnh ra.

Nháy mắt Đan Siêu liền ý thức được một điểm nào đó phi thường không ổn – Bọn họ kỳ thật không biết Doãn Khai Dương sẽ trả lời như thế nào!

Chuyện này dĩ nhiên là do không an bài tốt trước đó!

Sống lưng Đan Siêu nhất thời chảy ra một tầng mồ hôi lạnh lẽo, theo bản năng nhìn về phía Triệu Đạo Sinh cách đó không xa, phát hiện người kia vậy mà đang cười.

Không phải là nụ cười khóe miệng nhếch lên vui mừng lộ rõ trên nét mặt, mà từ vẻ chờ mong, đắc ý nói không nên lời rành rành toát ra từ ánh mắt hắn, cho dù che giấu cũng che giấu không nổi.

Hắn rốt cuộc là người như thế nào?

Thật là một nội thị bình thường nơi Ung vương phủ sao?

Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng vó ngựa dồn dập. Ngay sau đó hoạn quan phi người xuống ngựa, vội vàng chạy lên các bậc thang, vén vạt áo tiến vào ngạch cửa.

Tất cả mọi người không hẹn mà cùng quay đầu lại nhìn. Chỉ thấy hoạn quan tay nâng khăn đỏ, thân thể phục phịch ba bước thành hai tiến lên, cách Tạ Vân vài bước quỳ xuống bên cạnh, thẳng tắp mặt hướng Hoàng đế: “Bẩm báo…”

Trong nháy mắt, tất cả mọi người như bất động, thậm chí cũng không người phát ra thanh âm. Mọi tầm mắt đều sáng ngời nhìn chằm chằm vào mộc nhân trong tay hoạn quan. Nếu mà ánh mắt cũng có nhiệt lượng, phỏng chừng lúc này khối khăn đỏ kia liền bị thiêu cháy luôn.

Ta có thể mang Tạ Vân thoát không? Trong đầu Đan Siêu không thể kìm hãm mà nảy ra suy nghĩ này.

Lúc tình thế bước đến thời điểm không thể vãn hồi, ta có thể đánh bạc tính mạng, liều lĩnh hết thảy mà đem Tạ Vân mang đi không?

“Doãn môn chủ khấu kiến Đế Hậu, cung nghênh thánh giá!”

Hoạn quan thở hổn hển vài ngụm, lớn tiếng nói: “Hồi bẩm Thánh thượng: trên mộc nhân có khắc bát tự, xác nhận ngày sinh là mùng ba tháng tư; hắn biết sinh ra tại đây ngày này chỉ có hai người. Một là đương triều Thái tử, một người khác chính là Bắc Nha cấm quân Tạ Thống lĩnh, thỉnh bệ hạ minh xét!”

Tạ Vân phút chốc nhắm mắt lại, thở ra một ngụm khí dài thật nhẹ đến mức không thể nghe thấy.

Hàm răng nghiến chặt của Hoàng hậu chợt buông lỏng.

“Không… Không có khả năng!” Triệu Đạo Sinh thất thanh kêu lên “Doãn Khai Dương làm sao có thể nói như vậy?!”

Mọi người còn chưa kịp phản ứng, Tạ Vân bỗng nhiên quay đầu lại nhìn thẳng hắn: “Lớn mật! Một tên nô tịch đê tiện, sao dám gọi thẳng danh tự của Ám Môn chưởng môn?!”

Lời nói vừa ra, mi mắt Đan Siêu kịch liệt run rẩy giật một cái.

Triệu Đạo Sinh bị quát như vỗ vào mặt, toàn bộ tư duy đều lâm vào hỗn loạn. Đúng lúc này chỉ nghe Tạ Vân trầm giọng nói:

“Bệ hạ thử nghĩ, nếu Thiên hậu hữu ý muốn mưu sát tính mạng Thái tử, những phương pháp như hạ độc, ám sát đủ loại sao không trực tiếp làm, vì sao phải dùng vu cổ không chỉ không hiệu quả thực tế lại còn dễ dàng bại lộ? Thiên hậu năm đó cũng là bị phế hậu Vương thị dùng vu cổ thuật hại qua, mà hiện giờ có bất cứ tác dụng gì không? Trên người mộc nhân này có khắc bát tự trùng hợp với thần, nhưng thần bởi vậy đã bị bất luận cái gì ảnh hưởng chưa? Điều đó cho thấy vu cổ bất quá chỉ là bắt bóng bắt gió, tác dụng thực tế cũng chỉ là vu oan hãm hại, thêu dệt tội danh!”

“Huống hồ!” Tạ Vân bỗng nhiên đứng dậy, dưới ánh mắt nhìn chăm chú của mọi người bước đi đến trước mặt Triệu Đạo Sinh, từng câu từng chữ lạnh như băng rành mạch: “Thủ đoạn vu cổ thiên biến vạn hóa, Thái tử lại cố tình chết bằng độc dược tẩm trong Đào mộc nhân này, trên đời nào lại có sự tình trùng hợp như thế?”

Triệu Đạo Sinh môi run run, một câu cũng nói không nên lời.

“Rốt cuộc là âm mưu của Thiên hậu cùng ta phá sản, hay là có người vu oan mưu hại, chẳng phải là đã rõ rồi hay sao?” Tạ Vân trên cao nhìn xuống, tăng thêm ngữ khí nói: “… Có phải hay không, Triệu nội thị?”

Triệu Đạo Sinh giãy dụa vặn vẹo, khàn khàn quát: “Ta không tin! Ta rõ ràng tận mắt nhìn thấy Cẩm Tâm đem mộc nhân từ trong tẩm phòng của ngươi lấy ra, chôn xuống dưới đất… Điều đó không có khả năng!”

“Thật không? Vậy ngươi có muốn tấu thỉnh bệ hạ đi đến Thiên điện của ta lục soát, nhìn xem còn có thể soát ra bất luận chứng cớ gì hay không hả?”

Triệu Đạo Sinh cả giận nói: “…Ngươi!”

“Chính ta liền ở ngay tại trước mặt ngươi, nếu không ngươi tự mình đến lục soát?” Tạ Vân bỗng nhiên nghiêng người về phía trước, cơ hồ dán lên vành tai Triệu Đạo Sinh, thanh âm mềm mại, giàu có từ tính mê hoặc nhân tâm, lại tràn ngập ác ý: “Năm đó ngươi không phải là luôn mơ tưởng được lục soát người ta hay sao, ân?”

Triệu Đạo Sinh khuôn mặt thảm biến.

Khoé môi Tạ Vân ôn nhuyễn nhếch lên, xoay người đi đến bên cây cột khảm hoa văn long vân, từ chỗ cung nhân bưng trà hầu hạ chộp lấy ấm trà, lập tức phất tay quả quyết hất tới!

Xoạt!

Triệu Đạo Sinh trốn tránh không kịp, bị hắt trà đầy mặt và đầu cổ, nháy mắt phát ra một tiếng thét chói tai!

“Ngươi…ngươi!” Ung vương Lý Hiền xông lên phía trước, lắp bắp quát: “…Ngươi làm gì?”

“Ta làm gì?” Tạ Vân đầy hứng thú mà lặp lại, ánh mắt lưu chuyển liếc về hướng Lý Hiền: “…Ung vương điện hạ thu lưu triều đình tử phạm, man thiên quá hải, thâu lương hoán trụ (*), thậm chí tấn mưu gia hại Thái tử. Điện hạ là đang muốn làm gì?!”

[(*) Hai trong số 36 kế: Man thiên quá hải: Dối trời qua biển, lợi dụng sương mù để lẩn trốn/ Thâu lương hoán trụ: Trộm xà thay cột]

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.