Tinh Hải

Chương 12: Vĩnh viễn đi ở ngươi trước mặt đạo sĩ!




Đan Siêu kinh ngạc sững người tại đương trường. Trước mắt chợt tối sầm, là bị bàn tay lành lạnh của Tạ Vân che lên, chỉ có thể cảm giác môi răng đụng vào nhau mềm dịu.

Ngay sau đó, hắn xốc tay Tạ Vân lên, trở tay nắm chặt lấy cổ tay y, đột ngột lùi ra phía sau hỏi: “Ngươi lại muốn làm gì?!”

Tạ Vân một tay bị hắn bóp chặt, một tay kia chống lên bờ đá, nửa người chìm dưới mặt nước, mái tóc đen mượt mà dán vào thân hình thon gầy tuyệt đẹp, hơi hơi nhướng một bên lông mày: “Ngươi hỏi ta?”

Y hướng hạ thân Đan Siêu đã có chút phản ứng hất hất cằm: “Như thế nào lại không hỏi chính bản thân ngươi trước?”

“…” Trong khoang mũi Đan Siêu tràn đầy không khí nóng bỏng, bờ vai lẫn cánh tay cơ bắp căng thẳng như đá tảng, soi vào ánh mắt Tạ Vân, từng câu từng chữ nghiêm túc nói: “Nói cho ta biết, ngươi rốt cuộc đang muốn làm cái trò khỉ gì, không phải…”

Tạ Vân dễ dàng tránh thoát tay hắn giống như thuỷ ngư nhẹ nhàng vẫy đuôi, sau đó xốc lên một góc áo ướt đẫm của mình.

Ấn đường Đan Siêu nhảy dựng. Chỉ thấy trên làn da trần trụi kia, hình xăm đang giống như có sinh mệnh mà không ngừng hiện lên, ẩn ẩn xu thế lan tràn ra xung quanh!

“Thái tử sử dụng hương liệu có thể dẫn dụ Thanh long khai ấn. Tuy rằng hiện tại đã không còn, nhưng hương vị ở trong điện vẫn chưa tan hết. Phương pháp ngăn cản khai ấn có vài loại, nhưng chỉ có một loại là lập tức hữu hiệu …”

“Ngươi muốn hay là không muốn đi vào khuôn khổ,” Tạ Vân đầy hứng thú mà híp mắt, tựa hồ cũng hiểu được lời này nói đến thập phần có ý tứ: “Liền đi tìm cho ta vài tiểu cung nữ đến. Không phải là ngươi không được.”

Đan Siêu hầu kết chuyển động, nói không ra bất luận lời gì.

Tạ Vân ngước cằm, bọt nước theo cổ chảy xuống dưới, hội tụ lại nơi hốc xương quai xanh thật sâu. Ánh mắt của y hơi có vẻ cay nghiệt lại không có hảo ý, nhưng cố tình ở trên người y, lại có vẻ phóng đãng mị hoặc, làm người ta không thể dời mắt một giây.

“Như thế nào…?” Tạ Vân cười hỏi.

Đan Siêu dùng ngón tay gắt gao đè lên ấn đường chính mình, phút chốc vươn tay vòng qua vai, đem Tạ Vân từ trong nước bế lên!

Nước suối văng khắp nơi khiến lớp cỏ bên bờ ướt đẫm. Đan Siêu thậm chí không kịp chạy đến biệt viện hoang phế cạnh đó để tìm cái phòng trống, hai bước liền đi tới thạch động trong giả sơn cạnh hồ nước, đem Tạ Vân đặt lên nền gạch thô ráp.

Quá trình xé rách quần áo quả thực hỗn loạn không rõ, hết thảy tựa như một đêm thác loạn tám năm trước trong sơn động, chính là bởi vì cảm quan bị choáng ngợp khiến không thể lưu lại bất luận ấn tượng gì rõ ràng. Tạ Vân cắn chặt hàm răng, gương mặt nhìn qua có một chút cứng ngắc. Ở thời điểm thân thể cương mãnh của Đan Siêu thoát y, y nhắm nghiền hai mắt lại; ngay sau đó y khàn khàn mà “A” một tiếng, cảm giác hậu huyệt giống như bị một thứ cứng rắn mà thô bạo ấn vào, nhưng kỳ thật chỉ là một ngón tay mà thôi.

“Ngươi hơi… hơi chậm một chút…”

Tạ Vân một tay xuôi theo người đặt trên mặt đất, bỗng nhiên ngón tay ở trên cỏ hoang co quắp, thậm chí để lại vài đường chỉ ngân thật sâu – Là Đan Siêu lại thêm vào một ngón tay.

Đan Siêu không đáp, ngón tay không ngừng xuất nhập, cúi đầu hôn y, hơi thở run rẩy kịch liệt, quả thực muốn đem môi răng dây dưa nuốt vào trong bụng.

Kỳ thật cũng chưa đến mức đau đớn khó nhịn, nhưng cái đau xé da rách thịt tám năm trước quả thực khắc sâu trong hồi ức, Tạ Vân bất giác phản xạ có điều kiện nghiêng đầu sang chỗ khác, tránh cái hôn kia. Ngay sau đó y cảm giác ngón tay thô ráp của Đan Siêu rút ra khỏi cơ thể, dũng đạo lập tức khép lại.

Nhưng mà một ngụm khí kia của y còn chưa kịp thở ra – mà cũng không cơ hội thở ra – hạ thân vốn không phản ứng chút nào của y đột nhiên bị bao vây vào trong khoang miệng ấm áp.

Tạ Vân trong phút chốc liền ý thức được chuyện gì xảy ra, run rẩy quát: “Ngươi …”

Ánh mắt Đan Siêu lộ ra ý cười, chợt dùng sức mút vào.

Khoái cảm nháy mắt như hồng thủy làm vỡ đê, không lưu tình chút nào cọ qua mỗi một tấc cốt tủy, giống như đem người hung hăng ấn vào trong nước sâu. Tạ Vân suy sụp mềm nhũn xuống, sắc mặt nhanh chóng phiếm hồng, nước bọt theo nụ hôn lúc trước không kịp nuốt xuống tràn ra khóe môi, theo tiếng rên rỉ miễn cưỡng đè nén, phát ra ánh nước lấp loáng.

Yếu điểm chết người từng chút một bị răng nanh sắc bén không ngừng sát qua, khoái cảm hung ác đến mức làm người ta rợn cả tóc gáy. Tạ Vân đứt quãng nói không thành câu giữa tiếng thở dốc hỗn loạn: “Ngươi… Ngươi cái đồ chó hoang này… A!”

Tạ Vân ngẩng đầu, cần cổ cong lên cơ hồ muốn gẫy, cơ bắp phía trong đùi co rút lại.

Bị người cường bách cùng khống chế, thời điểm cao trào lên đỉnh, trước mắt Tạ Vân từng trận biến thành màu đen, thân thể tựa hồ quên hết lo âu suy nhược suốt mấy ngày nay, cả nỗi đau nhức thống khổ vì lửa bỏng trong hoả hoạn, mỗi một tấc huyết mạch đều kịch liệt run rẩy, nghênh đón khoái cảm như những ngọn roi quất xuống không lưu tình chút nào.

Đan Siêu một tay chống ở bên cạnh người y, một tay lau khóe miệng, từ trên cao nhìn ngắm ái nhân.

Vòm trời âm u hôn ám bao phủ trên hậu viện hoang vu. Tạ Vân thân thể trần trụi bị đặt ở trên cỏ, cả người ướt đẫm nước suối cùng mồ hôi, giống như một bông hoa bị hái khỏi cành mặc người chà đạp.

Đan Siêu vẫn không nhúc nhích, ánh mắt thực thâm trầm. So sánh với một đêm điên đảo hỗn loạn trong sơn động tám năm trước, cả người hắn bất động thanh sắc vẫn tản mát ra sức mạnh cường hãn lẫn cảm giác áp bách.

Loại cảm giác này khiến người phi thường không thoải mái. Tạ Vân đầu óc mờ mịt, giơ tay lên che ở trước mắt hắn. Ngay sau đó lại bị Đan Siêu nắm chắc lòng bàn tay nhẹ nhàng liếm hôn.

Cái hôn này tựa như tình nhân thân thiết ôn nhu, nhưng cùng lúc đó hắn dùng đầu gối tách đùi Tạ Vân ra, tính khí thô cứng nóng bỏng để ở miệng hậu huyệt, không màng đến co rút cùng giãy dụa, từng tấc một cường ngạnh mà đâm vào.

“…!”

Tạ Vân cắn chặt răng, toàn thân mỗi một tấc cơ bắp trên dưới đều run rẩy, khuôn mặt hiện lên vẻ hỗn loạn giữa cực độ sung sướng, thống khổ cùng khuất nhục. Nhưng dũng đạo lại vừa trải qua dư vị cao trào vẫn còn ướt át run rẩy, so với lần trước càng thêm dễ dàng nuốt vào hung khí bừng bừng phấn chấn kia. Thậm chí thời điểm hung khí đỉnh đến chỗ sâu nhất, còn co rút vài cái, giống như là yếu đuối mút vào.

Đan Siêu ồ ồ thở hổn hển, cúi người liếm hôn vành tai đỏ bừng của Tạ Vân, nhẹ giọng thì thầm: “Ngươi mới là bị chó ngày cắn!”

Tạ Vân mãnh liệt mở miệng, tiếng quát còn chưa kịp phát ra, một đợt đỉnh lộng thô bạo mà điên cuồng kế tiếp khiến y triệt để mất đi thanh âm.

Đan Siêu thực khó nhớ tới những chi tiết đêm đó tám năm về trước. Thêm nữa, ký ức theo nhiều lần ôn lại tránh không được có điều sai lệch. Đến cuối cùng bản thân hắn cũng không rõ lúc đó Tạ Vân có đứt quãng mà mắng hắn hay không, ở trước thời khắc mưa rền gió dữ ập tới, có giãy dụa muốn trốn tránh hay không.

Nhưng cảm giác cấm kỵ trái với luân lý đạo đức này lại khắc sâu trong tuỷ não. Giống như biết rõ điều đó là tội ác, lại ngọt ngào dụ dỗ khiến hắn không ngừng ôn lại, để an ủi cân bằng lại dục vọng cháy bỏng khó nhịn của chính mình.

Thẳng đến giờ phút này Đan Siêu mới cảm thấy, tám năm chờ đợi dài dằng dặc rốt cục kết thúc.

Từ lúc này đây, dục vọng triệt triệt để để chiếm hữu, quan hệ giữa bọn họ liền vĩnh viễn không như trước.

“Có phải so với lần trước thích hơn không?” Đan Siêu nắm sau gáy Tạ Vân, khiến tầm mắt y bởi vì tầng tầng nước mà mơ hồ không rõ nhìn về phía mình, vừa thở gấp vừa hỏi: “Có phải so với lần trước tiến bộ rất nhiều không, ân?”

Tạ Vân đột nhiên nhắm mắt lại. Mỗi một lần người kia đẩy vào đều khiến thân thể của y không tự chủ được trượt về phía trước. Y chỉ có thể há miệng thở hổn hển để hóa giải cảm giác sợ hãi cả người bị mãnh liệt xuyên qua. Nhưng nơi hạ thân tối bí ẩn mất thể diện kia lại như có ý thức, mỗi thời điểm hung khí đâm xuyên tới đáy lại liều mạng co rút, lúc tính khí cứng rắn kia chỉ hơi chút rời khỏi lại phát ra tiếng nước, đem cực độ kích thích không ngừng toả ra từ sâu trong thân thể, khiến lục phủ ngũ tạng đều bị nóng đến cuộn thành một khối.

“…”

Tạ Vân muốn nói gì đó, nhưng chỉ phát ra vài âm tiết.

Thanh âm kia đè nén áp lực thống khổ lại tràn ngập tình dục mê hoặc khiến người huyết mạch sôi sục, tính khí Đan Siêu phấn khởi sung huyết đến cơ hồ chịu không được, hết lần này đến lần khác chọc vào càng sâu bên trong nộn nhục, khiến dịch thủy trắng mịn dính dấp ra đầy đùi, thậm chí theo da thịt chảy xuống lớp cỏ dại.

Hắn cúi đầu hôn lên đôi môi run rẩy của Tạ Vân, trong khoang miệng có một tia tanh nồng. Thần trí Tạ Vân gần như ngất đi đột nhiên ý thức được đó là cái gì, nhất thời dùng sức vùng vẫy, cắn răng đưa tay liền muốn đánh lên đầu hắn.

Đan Siêu nghiêng đầu tránh bàn tay y, nở nụ cười, đem ngón trỏ cùng ngón giữa sạch sẽ duỗi đến miệng Tạ Vân, bắt chước tần suất giao cấu mà đưa đẩy.

Nước bọt căn bản không cách nào nuốt xuống kịp bị tràn ra, đem môi Tạ Vân tô đến sáng bóng, chiết xạ một màu đỏ diễm lệ cực kỳ mê người. Đan Siêu gắt gao nhìn chằm chằm thật lâu, giống như dã thú nhìn chằm chằm vào con mồi tươi sống mềm mại dưới móng vuốt, cố tình lại không thể mở miệng ra ăn, dục vọng trong nội tâm điên cuồng kêu gào dưới thân phát tiết.

Hắn cơ hồ đem lực đạo nghiền ép nộn nhục, mỗi lần rút ra đẩy vào lại càng ác liệt, khiến cho dũng đạo bị ma sát đến nóng bỏng. Mỗi lần đẩy vào lại đỉnh đến tận cùng, khi rút ra đều mang theo dịch thủy thậm chí khiến huyệt khẩu phát ra tiếng vang rõ ràng.

“Nhanh lên…” Khoái cảm kéo dài tầng tầng lớp lớp như hình phạt, Tạ Vân quả thực muốn hỏng cả người: “Nhanh một chút… Ngươi…”

“Để ta hôn một chút,” Đan Siêu ghé vào lỗ tai y khàn khàn nói: “…Hôn một chút liền bắn cho ngươi.”

Tạ Vân theo bản năng mà lắc đầu, đem mặt xoay sang một bên.

Nhưng mà bất luận y trốn tránh hiện thực như thế nào, đều không thể xem nhẹ hung khí ma sát trong cơ thể tăng tốc, càng ngày càng cứng rắn nóng bỏng đến dữ tợn. Y kiệt lực muốn cong người lên để giảm bớt chà đạp hung ác, nhưng mới vừa cử động đã bị Đan Siêu dễ dàng đè xuống. Bất luận là tư thế cùng góc độ nào, trong cơ thể bị triệt để xâm phạm, tuyệt vọng cùng sung sướng đều rõ ràng, tựa như ngàn vạn roi da mang theo gai xước măng rô quất trên từng dây thần kinh, không có nửa điểm dịu đi.

“Liền hôn một chút,” Đan Siêu khàn khàn lặp lại yêu cầu: “Liền cho ta hôn một chút…”

Tạ Vân thật sự chịu không nổi, trong hỗn loạn khó nhịn mà rướn cổ lên, miệng hơi hơi mở ra.

Đan Siêu ngưng mắt nhìn y thật sâu, ánh mắt phức tạp khó có thể nói thành lời, giống như nhìn trân bảo mình nâng niu trong tay.

Hắn rốt cục cúi đầu, lại chỉ ở trên khoé môi Tạ Vân khóe nhẹ nhàng hôn hôn, như lông chim mềm mại chạm vào. Sau đó hắn dời xuống dưới cắn vào cần cổ đang rướn cong của Tạ Vân, vẫn duy trì tư thế này mà thúc đẩy một trận gió bão, rốt cục ở trong chỗ sâu nhất của y bùng nổ bắn ra.

Quá trình bạo phát ước chừng duy trì một lúc thật lâu, lâu đến mức đầu óc Tạ Vân hoàn toàn trống rỗng, thậm chí không có cảm giác được chính mình cùng thời khắc đó cũng bắn ra lần thứ hai.

Y cơ hồ đánh mất thần trí, hai lần cao trào mệt lử thêm dư vị tàn sát bừa bãi bên trong thân thể, đem một chút thanh tỉnh cuối cùng đều kéo xuống vực sâu.

Không biết qua bao lâu, cảm xúc lạnh như băng khiến y hơi hơi run run, từ trong hôn mê khôi phục ý thức: “… Giờ nào rồi?”

“Đừng động!” Đan Siêu dịu dàng nói.

Đan Siêu đem Tạ Vân ôm vào trong lòng, dùng khăn vải tẩm nước lau thân thể cho y, rồi bọc vào trong áo choàng dày, lại ở trên trán y đắp một cái khăn mỏng phòng ngừa nóng lên. Tạ Vân đẩy hắn ra miễn cưỡng ngồi dậy, nhìn quanh tả hữu, mới phát hiện nơi này vậy mà lại là tẩm viện của mình tại Bắc Nha.

Tạ Vân thường ở lại trong cung, bởi vậy mới chọn ra một cái tiểu viện nho nhỏ, kê giường bàn đơn giản. Trước mắt đang là phiên trực ngày tết, Bắc Nha thay phiên tuần tra vốn đã thiếu, lại thêm hiện giờ tất cả mọi người đều tiến đến Đông Cung cứu hoả, bên ngoài càng là vắng vẻ không một tiếng người.

Ánh mặt trời chạng vạng ảm đạm xuyên qua rèm cửa sổ thật dày, chiếu lên nội thất đơn giản một tầng ánh sáng mờ mịt.

Tạ Vân cúi đầu vừa thấy, nguyên bản hình xăm sinh động dày đặc đã hoàn toàn rút đi, mà từ trên bả vai trở xuống đầy vết cắn cắn xanh xanh hồng hồng.

“…” Thần sắc Tạ Vân thần có chút căng thẳng, một lúc lâu mới từ trong xoang mũi nhẹ nhàng hừ một tiếng, không nói gì.

“Nghĩ cái gì vậy?” Đan Siêu vẫn duy trì tư thế ngồi ghé ở đầu giường, một cái chân dài gập lại trên giường, thuận tay đem khăn vải ném vào trong bồn nước, trào phúng nói: “Ngươi hẳn là nghĩ bị chó cắn một hơi, phải không?”

Tạ Vân: “…”

Đan Siêu từ phía sau lưng đem ngoại bào tuyết trắng viền lông choàng kín người y, lại thò tay kéo tóc từ trong cổ áo ra ngoài, tỉ mỉ cột thành một bó. Động tác của hắn phi thường nghiêm túc, vẻ mặt chuyên chú, ấn đường anh tuấn nhíu lại, giống như đang làm một việc cực kỳ trọng yếu; Một lát sau hắn đem dây cột tóc đánh thành kết, nhìn ngắm một lúc lâu lại không hài lòng, xả xuống lần nữa cột thành một cái nơ hồ điệp.

“Được rồi!” Đan Siêu nói, hôn hôn thăm dò trên tóc mai Tạ Vân.

“Lần này,” hắn bỗng nhiên lại mở miệng, tuy rằng thanh âm kiệt lực bảo trì bình tĩnh, lại che dấu không được vẻ khẩn trương: “Có phải so với lần trước hơi chút… Ân?”

Tạ Vân nghiêng mặt, đôi mắt nheo lại, bất động thanh sắc mà chậm rãi đảo qua gương mặt Đan Siêu. Một lúc lâu sau, khóe môi y mới lười biếng cong lên, giống như trêu ghẹo mà nói: “Kỹ viện nơi biên quan xem ra rất tiện nghi đi?”

Tạ Thống lĩnh rốt cục báo được mối thù “bị chó cắn”.

Đan Siêu đứng dậy khoác áo vào, đi đến cạnh cửa, đẩy cửa muốn đi ra ngoài. Nhưng trước khi chân bước qua ngạch cửa lại dừng một chút, vẫn là nhịn không được quay đầu nhìn về phía Tạ Vân, nói: “Ta không có…”

Chẳng biết tại sao hắn đem lời giải thích nuốt trở về, tự giễu mà cười cười.

“Ta đi Tử Thần điện phục mệnh,” hắn ôn nhu nói “Ngươi trước hãy nghỉ một lát, chờ ta quay lại sẽ đưa ngươi hồi phủ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.