Tinh Giới

Chương 4: CHƯƠNG 4: SO VỚI MÃNH THÚ CÒN HUNG TÀN HƠN.




Tiểu Hồng nhíu mày suy tư nói:

- Nhưng bên trong Ma nguyên của ta mơ hồ có kí ức, chỉ cần người mang Nghê Hồng thạch là có thể không chịu uy áp của giới lực, cho nên bất luận là ngươi hay ta cũng có thể tùy ý đi lại tự nhiên trong Ma giới.

- Ồ? Có chuyện này sao?

Trong lòng Lý Vân Tiêu khẽ động, thầm nghĩ nếu như mỗi người đều cầm Nghê Hồng thạch mà nói... Thế nhưng hắn lại lập tức bỏ ý niệm này trong đầu đi.

Đừng nói là không có khả năng có nhiều Nghê Hồng thạch như vậy, cho dù thực sự có, vũ giả bình thường cũng không chịu được lực lượng quỷ dị trong Nghê Hồng thạch, sợ rằng trực tiếp nhập ma.

Tiểu Hồng gật đầu, vẻ mặt nặng nề nói:

- Nếu như... Ta nói là nếu như... Nếu như Ma Phổ thực sự không chống nổi, trong Ma giới xuất hiện Ma chủ mới, Thiên Vũ giới còn có lực lượng chống lại hay không?

Vẻ mặt Lý Vân Tiêu cũng ngưng trong hẳn lên.

Chỉ là Thánh Ma bình thường mà nói, có lẽ còn có thể dốc sức chiến một trận, thế nhưng Ma chủ khống chế Lục đại Ma binh mà nói lại vô cùng khủng bố.

Hắn nói:

- Chuyện còn chưa phát triển tới mức này, ta và nàng cũng không cần phỏng đoán, thế nhưng vẫn không thể không đề phòng. Ta vừa vặn lại có ý định tiến vào trong Ma giới nhất một chuyến, đến lúc đó thuận tiện cũng có thể nghe ngóng chuyện này một chút.

- Cái gì? Ngươi định đi vào Ma giới nhất sao?

Tiểu Hồng cả kinh, vội vàng nói:

- Mang ta theo đi.

Cảnh Thất giật mình, muốn tiến lên ngăn cản, thế nhưng nghĩ tới thanap hận của mình cùng với thái độ của Tiểu Hồng đối với hắn hiện tại, hắn biết rõ có ngăn cản cũng vô dụng. Trong lòng vô cùng lo lắng mà không có biện pháp, hắn chỉ có thể nhìn qua Lý Vân Tiêu, hy vọng hắn ta có thể ngăn cản Tiểu Hồng.

- Tại sao?

Lý Vân Tiêu hoàn toàn không nhìn ánh mắt của Cảnh Thất, có chút khó hiểu hỏi:

- Nàng muốn đi vào Ma giới làm gì?

Tiểu Hồng nói:

- Tuy rằng ta và ngươi đều có được Đế Ma nguyên của Ma chủ, nhưng ta không giống với ngươi. Ma chỉ là một trong các công pháp của ngươi, mà bản thân ta chính là sinh linh do Thị Hồng thạch sinh ra, cho nên đối với ta mà nói, nơi tốt nhất chính là Ma giới.

Nàng đột nhiên ngẩng đầu, có chút sâu kín nói:

- Tính ra mà nói, ta nên thuộc về Ma tộc. Vân Tiêu ca ca là minh chủ Thiên Vũ minh, tương lai có lẽ sẽ giết ta cũng không chừng.

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Nàng nghĩ nhiều rồi, vô luận là tộc nào, bản thân ta cũng không có địch ý. Ta chỉ muốn giết Ma tộc xâm lấn Thiên Vũ giới, ta tin rằng tuyệt đại đa số người Ma tộc cũng không muốn xâm lấn Thiên Vũ giới.

- Đúng như vậy thật không?

Tâm tình Tiểu Hồng lập tức trở nên tốt hẳn, cười nói:

- Tuy rằng ta là Ma tộc, thế nhưng Thiên Vũ giới mới chính là cố hương của ta. Cuộc chiến của hai giới ta vẫn nên đứng ở bên Thiên Vũ giới.

Lý Vân Tiêu gật gật đầu, nói:

- Chỉ mong nàng có thể nhớ kỹ chuyện nàng nói ngày hôm nay. Rốt cuộc tình cảnh ở trong Ma giới thế nào ta cũng không rõ nữa, nhưng mà ta nghĩ vô cùng ác liệt, nếu như nàng thực sự muốn đi mà nói cũng không hẳn là không thể, chỉ là phải chuẩn bị tâm lý thật tốt. Hơn nữa một khi gặp nguy hiểm phải nhanh chóng nghĩ biện pháp trở về.

- Được, nếu như có nguy hiểm, ta sẽ trở về tìm Vân Tiêu ca ca.

Tiểu Hồng không ngừng gật đầu, nhìn thẳng vào Lý Vân Tiêu, hai mắt chớp động.

Lý Vân Tiêu lên tiếng nhận lời, thế nhưng trong lòng lại cười khổ một tiếng.

Cảm tình của Tiểu Hồng đối với hắn làm sao hắn lại không biết, chỉ là hắn đã thiếu nợ tình cảm của rất nhiều người, cho nên hắn không muốn làm tổn thương bất luận kẻ nào, cũng chỉ có thể giả ngu ngơ, làm như không thấy mà thôi.

- Thiên Tôn giả đại nhân, người thực sự muốn đi vào trong Ma giới hay sao?

Cảnh Thất trầm mặc đã lâu rốt cuộc không nhịn được mà mở miệng hỏi:

- Tiểu Hồng nhíu mày, không vui nói:

- Sao nào? Ngươi lại định quản chuyện của ta sao?

Trong lòng Cảnh Thất đau khổ, thế nhưng đối với việc Tiểu Hồng nói chuyện với hắn như vậy hắn đã sớm quen cho nên hắn tiến lên, nói:

- Nếu như Thiên Tôn giả đại nhân nhất định muốn đi, ta nguyện ý đi cùng đại nhân.

Sắc mặt Cảnh Thất cực kỳ khó coi, trong lòng giống như lửa cháy bừng bừng.

- Cũng được, ngươi có lựa chọn của mình, ta không ép buộc ngươi. Chỉ là một khi gặp nguy hiểm, ta sẽ không cứu ngươi. Chết cũng là do ngươi không biết lượng sức.

Tiểu Hồng phất phất tay, dường như không muốn nhiều lời với hắn.

Đặc biệt là trước mặt Lý Vân Tiêu, nàng không muốn vì người này mà làm ảnh hưởng tới thời gian quý giá ở cùng Lý Vân Tiêu.

Lý Vân Tiêu gật đầu nói:

- Được, vậy thì chờ ta đi tới Bắc Hải một chuyến, sau khi trở về liền lập tức tiến vào trong Ma giới. Nàng ở trong Viêm Vũ thành tu luyện một đoạn thời gian ngắn đi. Tuy rằng nàng là linh của Thị Hồng Thạch, thế nhưng quy tắc của Thập phương giới đối với ngươi cũng có sự trợ giúp không nhỏ.

- Đi Bắc Hải làm gì?

Tiểu Hồng sững sờ, nàng vừa mới từ Bắc Hải tới a.

Lý Vân Tiêu nói:

- Làm một ít chuyện, chỉ là thời gian có hạn cho nên sẽ cố gắng nhanh hơn một chút.

Tiểu Hồng lập tức nói:

- Vậy thì ta sẽ đi cùng Vân Tiêu ca ca.

- Nàng nên ở lại Viêm Vũ thành đi thôi. Chúng ta đi muốn đi tìm một người, không có nguy hiểm gì, chỉ là tốn không ít thời gian mà thôi.

- Tìm người?

Hai mắt Tiểu Hồng sáng ngời, vội vàng hỏi:

- Ta ở Bắc Hải đã lâu, hơn nữa thủ hạ cũng nhiều, có thể giúp Vân Tiêu ca ca tìm kiếm a.

Lý Vân Tiêu cũng không muốn mang nàng đi, thế nhưng nhìn vẻ mặt khẩn trương trên vẻ mặt tinh xảo của nàng, hắn không đành lòng cự tuyệt.

Hơn nữa Tiểu Hồng luôn ở lại Bắc Hải, có lẽ thực sự có thể giúp được cũng không chừng. Sau khi trầm tư một lát, hắn nói:

- Tốt, nàng có thể đi theo ta. Nhưng tất cả phải nghe theo lệnh của ta, không chỉ là nàng, mà hắn cũng vậy.

Hắn chỉ tay vào Cảnh Thất rồi nói.

Nộ khí nghẹn khuất trong lòng Cảnh Thất đã lâu lúc này bộc phát, hắn cắn răng nói:

- Ta không phải người Thiên Vũ minh, vì sao phải nghe lời ngươi? Điều kiện này quá bá đạo a.

- Không thành vấn đề.

Tiểu Hồng đáp ứng, nhanh chóng xoay người lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cảnh Thất, nói:

- Ngươi thích nghe thì nghe, còn nếu không thích nghe mà nói, nếu như để Vân Tiêu ca ca mất hứng, ta sẽ giết ngươi.

Nghe vậy Cảnh Thất sửng sốt, ánh mắt lạnh lẽo thấu xương xuyên qua không khí bắn tới, bên trong ẩn chứa sát khí khiến cho toàn thân hắn rét run.

Cho dù hoàn toàn không để ý tới tình cảm của hắn, thế nhưng tình nghĩa chủ tớ đi theo nhiều năm như vậy mà không ngờ lại có thể nói như vậy.

Cảnh Thất lập tức im lặng không nói gì, lòng có cảm giác như đóng băng, giống như toàn thân rơi vào trong vực sâu vậy.

Mà ngay cả Lý Vân Tiêu cũng không nhìn được mà vội hỏi:

- Ta tuyệt đối sẽ không làm khó Cảnh Thất, chỉ là sợ đại nhân hành động tùy ý làm chậm chuyện của chúng ta, chỉ cần đại nhân không được hành động tùy tiện là được rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.