Tinh Giới

Chương 1282: Sau cùng quyết đấu




Nam Cung Thừa Phong cùng Nam Cung Dạ Hiên ở trong phòng nói chuyện, nói một lúc lâu, chợt nghe Nam Cung Dạ Hiên nói: “Đúng rồi đường ca, ngươi không phải thích ngựa nhất sao? Ngày hôm trước ta thấy một con ngựa rất lớn, thật sự là thần tuấn không gì sánh được, đường ca ngươi có hứng thú đi xem không?”

Nam Cung Thừa Phong ngày thường là nghe chịu không nổi hai chữ “tuấn mã”, huống chi là thần tuấn đại mã, nếu không phải vì chuyện Nộn Thảo khiến hắn hồn đoạn thần thương, đã sớm nhảy dựng lên rồi.

Nhưng lúc này hắn đầy tâm đều là Nộn Thảo, không biết tiểu yêu tinh đã chạy đi nơi nào rồi, hắn ngốc như vậy, lại thành thật như vậy, còn sợ người, vạn nhất gặp phải hạng người gian trá giảo hoạt độc ác, vậy phải làm sao bây giờ a? Thực sự là làm hắn lo lắng gần chết.

Nghĩ như vậy, trên mặt liền không còn vẻ tươi cười, cúi đầu than thở, Nam Cung Dạ Hiên cảm thấy khác thường, vội hỏi: “Đường ca, ngươi làm sao vậy? Ta nghe nói ngươi yêu ngựa đến si, huống chi ngươi còn là mã thương lớn nhất thiên hạ, ngay cả Hoàng Thượng ca ca cũng phải tán dương, ngươi đời này làm được chuyện như thế, coi như không tồi, ta đã nghĩ ta nói ra tin này, ngươi sẽ vui vẻ nhảy dựng lên, nhưng sao lại càng thêm ủ rũ?”

Nam Cung Thừa Phong tâm nói Hoàng Thượng ca ca khích lệ cái gì a, rõ ràng là châm chọc! Nhìn đệ đệ của mình một lát, bỗng nhiên nắm lấy tay hắn, không ngờ bị Nam Cung Dạ Hiên vẫy một cái, còn nôn ra mấy ngụm nước bọt [kinh ;_____;], lớn tiếng nói: “Uy uy uy, ta biết hai người chúng ta đều là ăn được cả nam lẫn nữ, thế nhưng ta không có hứng thú với huynh đệ luyến, ngươi không được thấy ta tuấn mỹ rồi có chủ ý bậy bạ với ta a.”

Nam Cung Thừa Phong nôn một cái, nói: “Ngươi nằm mơ đi, cùng ngươi lăn lên giường còn không bằng cùng Nguyệt Nha Nhi nhà ta, ngay cả hắn ta cũng chưa từng chạm qua, huống chi là ngươi.”

Nam Cung Dạ Hiên trợn tròn mắt, không dám tin nhìn hắn nói: “Oa, đường ca, ngươi đổi tính rồi? Tiểu mỹ nhân khả ái như vậy huynh lại buông tha? Ngươi không phải là bị lão tiểu tử Liễu Hạ Huệ kia bám vào người rồi chứ?”

Nam Cung Thừa Phong vừa bực bội vừa buồn cười: “Cái gì gọi là lão tiểu tử Liễu Hạ Huệ kia? Thật ra ta không thay đổi, chỉ là đối với Nguyệt Nha Nhi này, ai, ngay từ đầu khi hắn vào phủ của ta, gầy như cọng hành, cả sói nhìn cũng phải rớt nước mắt, ta vốn định đợi dưỡng phì sẽ ăn tươi, ai ngờ sau khi dưỡng phì rồi, lại cùng hắn nảy sinh tình cảm chủ tớ, làm thế nào cũng không hứng thú lên được, cho nên đến bây giờ cũng chưa ăn hắn.” Hắn bỗng nhiên thấy tròng mắt Nam Cung Dạ Hiên đảo tới đảo lui, ngực cả kinh: “Uy, ngươi không phải là có chủ ý với hắn chứ? Người khác không sao, Nguyệt Nha Nhi tốt xấu gì cũng theo ta từ nhỏ, hắn cũng giống như đệ đệ của ta, không cho ngươi có chủ ý với hắn.”

Nam Cung Dạ Hiên vội vã ngồi lại gần hắn, túm lấy tay áo hắn nói: “Đường ca, hảo đường ca của ta, ngươi đem hắn cho ta đi, không biết vì sao, ta vừa thấy dáng vẻ vật nhỏ kia ban đầu hung hăng sau lại hoang mang luống cuống, ngực đã cảm thấy ngứa, vốn dĩ tưởng rằng hắn là tình nhân của ngươi, mới không định tranh với ngươi, nay ngươi và hắn đã không có gì, ngươi cũng sẽ không luyến tiếc, đưa hắn đến chỗ của ta, ta nhất định không ủy khuất hắn, có được không?”

Nam Cung Thừa Phong liếc mắt trừng đệ đệ của hắn, nói như đinh đóng cột: “Không được, Nguyệt Nha Nhi là trợ thủ đắc lực của ta, tính tình của ngươi ta còn không biết sao, làm chủ tử của hắn, dù sao cũng phải chịu chút trách nhiệm với hắn, không thể tùy tiện đem hắn tặng cho tên sắc lang nhà ngươi.”

Hắn nói xong, thấy sắc mặt thất vọng của Nam Cung Dạ Hiên, trong ngực không khỏi vô cùng kinh ngạc, thầm nghĩ tiểu tử này lẽ nào thật sự động tình với Nguyệt Nha Nhi rồi? Không thể nào đâu. Nhưng dù thế nào cũng là đường đệ của mình, thấy hắn như vậy cũng không đành lòng, lại nghĩ đến chân tình của mình với Nộn Thảo, Nam Cung Thừa Phong liền mềm lòng, suy nghĩ một chút, nói: “Như vậy đi Dạ Hiên, ta cho ngươi thời gian ba tháng, nếu như đến lúc đó, ngươi vẫn không động tình với người khác, vẫn một lòng hướng về Nguyệt Nha Nhi, nếu thế ngươi cứ đến phủ của ta, ta tặng Nguyệt Nha Nhi cho ngươi làm tiểu thiếp, tuy nhiên, nếu ngươi thật sự thích hắn, muốn thú hắn làm Vương phi, thì ngàn vạn lần không được nói ra Nguyệt Nha Nhi là do ta tặng ngươi, nếu không ngươi tự mình gánh chịu hậu quả, không được liên lụy ta, rõ chưa?”

Nam Cung Dạ Hiên vừa nghe chuyện này còn có hy vọng, mừng đến không ngừng đáp ứng.

Hình dạng như vậy khiến Nam Cung Thừa Phong bất giác lại cảm thấy bi ai, nghĩ tới mình, lại phi thường khổ sở, chợt nhớ tới chính sự mình vừa định nói cùng Nam Cung Dạ Hiên, bị hắn làm lạc đề, chính sự còn chưa nói, chuyện của Nguyệt Nha Nhi đã thảo luận mất nửa ngày, vì vậy vội vã nắm lấy tay đệ đệ của hắn nghiêm mặt hỏi: “Dạ Hiên, nếu như tương lai một ngày nào đó, ta cưới một yêu tinh, ngươi có sợ không dám bước qua cửa nhà ta nữa không? Ngươi… ngươi có khinh thường ta không, thậm chí dẫn theo hòa thượng hay đạo sĩ gì đó đến phủ của ta tổn thương tẩu tử của ngươi, ngươi có hay không…”

“Ngừng lại.” Nam Cung Dạ Hiên làm một cái thủ thế, sau đó nhìn về phía Nam Cung Thừa Phong nói: “Thực sự là kì quái a, gần đây tựa hồ xuất hiện rất nhiều yêu tinh. Hôm trước ta mới từ kinh thành ra, Quan Sơn, trong phủ của Quốc sư, cũng xuất hiện một yêu tinh, Quốc sư nói hắn là gà trống tinh, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ đem hắn làm thiếp thân người hầu, ngầm quan sát nhất cử nhất động của hắn, mà gà trống tinh đó cũng rất thú vị, rất chăm chỉ, chăm chỉ đến nỗi làm Quan Sơn đau đớn, chưa đến canh ba là đã thức dậy gáy o o, sau đó ngủ tiếp, Quốc sư vì giấu diếm thân phận gà trống tinh của hắn, không thể vạch trần, bản thân lại bị hành cho ngủ không được, ha ha ha, ngươi còn chưa thấy sắc mặt của hắn lúc đó, cười đến bao tử muốn rút gân luôn.”

Nam Cung Thừa Phong ngây ngẩn cả người, nghĩ thầm đây là chuyện gì? Chẳng lẽ năm nay là năm yêu tinh, cho nên bao nhiêu yêu tinh đều hạ giới hết sao? Chợt thấy Nam Cung Dạ Hiên vỗ nhẹ mặt mình hai cái, cười hắc hắc nói: “Xem ta này, nói lạc đề rồi, đường ca, ngươi vừa nói gì? Tựa hồ là ngươi cũng muốn thú một yêu tinh đúng không? Ân, kỳ thực nếu yêu tinh kia không muốn hại nhân, giống như gà trống tinh kia vừa vụng về vừa ngốc nghếch, lại chăm chỉ thiện lương, vậy thì không sao rồi, ta khẳng định sẽ không làm như ngươi vừa nói. Nói đùa sao, ta là thanh niên tốt trong trăm họ, làm sao có thể cổ hủ như đám đạo sĩ cùng lão phu tử? Đường ca, ta thập phần ủng hộ ngươi, đúng rồi, ngươi biết tẩu tử là yêu tinh gì không? Ý ta là, hắn là loại động vật nào tu thành yêu?”

Nam Cung Thừa Phong bị lời nói của đệ đệ hắn khiến cho mục trừng khẩu ngốc, nghĩ thầm từ bao giờ ta đã lạc hậu như vậy rồi? Thì ra bên cạnh Quốc sư cũng có một con gà trống tinh a, không biết hắn và Nộn Thảo có quen biết không. Ngoài miệng lại nói: “Nộn Thảo, ân, hắn là một mã yêu, ta tận mắt thấy hắn biến nguyên hình, ai, đáng tiếc lúc đó… Ta không chuẩn bị tâm lý, cũng không kịp nói rõ ràng với hắn, cho nên hắn đã đi rồi, đến bây giờ cũng không biết hắn ở nơi nào.”

Nam Cung Dạ Hiên sửng sốt một chút, sau đó vỗ đùi, cười ha ha nói: “Đường ca, đây là số mệnh gì a, ngươi luôn yêu ngựa đến si, không ngờ tới cuối cùng thật sự đã yêu một con ngựa, không, là đã yêu một người do ngựa biến thành, ân ha ha ha, tuyệt phối, quả thực là tuyệt phối a đường ca… Nga, chờ một chút, ngươi vừa nói hắn đã đi? Có chuyện gì?”

Nam Cung Thừa Phong bất đắc dĩ kể hết sự tình một lần, càng nói, càng đau lòng đến không kiềm chế được.

Nam Cung Dạ Hiên dường như có chút suy tư, nói: “Là chuyện như thế a, ân, đường ca, ngươi đừng nói, ta khi nãy nói với ngươi chuyện con bạch mã thần tuấn kia, hình dạng so với ngươi nói thật sự rất giống, chỉ có điều không đúng là, nó không cao lớn đến độ như ngươi kể a, hơn nữa cũng không có tinh thần gì nhiều, lúc ta thấy nó, nó còn nằm trên mặt đất, ngay cả cỏ non trước mặt cũng không ăn.”

Nam Cung Thừa Phong lắc đầu, nói: “Nếu như vậy, hẳn là không phải Nộn Thảo rồi, ngươi không biết, nghe lời hắn nói, ta biết trước khi thành yêu hắn có một chủ nhân rất hung ác, bình thường không cho hắn ăn, cho nên có cỏ non trước mặt, hắn tuyệt đối sẽ không nằm yên không ăn, nhớ lúc đó, hắn còn ở trong phủ ta ăn vụng cỏ khô.”

Hắn nói nói, nhớ tới hình ảnh đêm hôm đó Nộn Thảo cầm cọng lông chó xem như dị vật vô cùng cao hứng trình cho mình xem, bên môi không khỏi vẽ nên dáng tươi cười, nhưng dần dần, nụ cười kia không thấy nữa, hắn chỉ cảm thấy hai mắt chua xót, tựa hồ sẽ có gì đó chảy ra, ngẩng đầu dùng sức bức dòng lệ chảy vào trong, quay sang Nam Cung Dạ Hiên nói: “Ta muốn đi thảo tràng Thiên Sơn, ngươi định đi đâu? Quay về Vương phủ sao?”

Nam Cung Dạ Hiên nói: “Khó có được ra ngoài một chuyến, về sớm vậy làm gì? Ta muốn đi xung quanh thêm một chút.” Hắn lại cực lực mời chào: “Kỳ thực đường ca ngươi đi thảo tràng Thiên Sơn không phải cũng để xem ngựa sao, đã như vậy, sao không theo ta cùng đi xem thần câu? Nói không chừng chính là Nộn Thảo của ngươi a, ân, dù là không phải Nộn Thảo, con ngựa kia cũng rất đáng cho ngươi đến xem.”

Nam Cung Thừa Phong bị hắn nói như vậy, liền có chút động tâm, thần nghĩ: đúng vậy, ngựa trắng bốn chân đen, ngựa như vậy ngàn con cũng khó tìm được một, không bằng đi xem đi. Dù là nói như thế, nhưng ngực vẫn không dám tin đó là Nộn Thảo, sợ rằng hy vọng càng lớn thất vọng càng nhiều, dù sa Nộn Thảo là yêu tinh, so với loại ngựa cao lớn bình thường còn lớn hơn.

Nam Cung Dạ Hiên thấy hắn đáp ứng, ngực hết sức cao hứng. Hắn có tính toán của hắn, đường đi đến xem ngựa trùng với đường đến Kim Lăng mình đang đi, như vậy còn có thể ở chung một chỗ với tiểu mỹ nhân khả ái kia mấy ngày.

Vì vậy lại thiên hoa loạn trụy ca ngợi con ngựa trắng kia một trận, để Nam Cung Thừa Phong nhất định đi.

Càng nói, Nam Cung Thừa Phong càng không chịu nổi nữa, phất tay ngăn hắn lại nói: “Được rồi được rồi, ngươi đừng nói nữa, con ngựa đó từ miệng ngươi thực sắp biến thành Phi mã, còn nói thêm nữa, nó sẽ thành Thiên mã từ Thiên đình giáng xuống luôn.”

Vì vậy, một đêm không nói chuyện, Nam Cung Thừa Phong không tin phong lưu đệ đệ của mình sẽ thực sự chờ Nguyệt Nha Nhi ba tháng, bởi vậy cũng không nói cho Nguyệt Nha Nhi biết chuyện ba tháng sau hắn có khả năng sẽ bị bán. Chỉ nằm trong phòng, nghĩ tới chuyện con ngựa trắng Nam Cung Dạ Hiên nói cho hắn, lo được lo mất hết một đêm.

Ngày hôm sau đổi lộ tình đi cùng Nam Cung Dạ Hiên đến thảo tràng kia, Nam Cung Dạ Hiên hưng phấn nói: “Chính là chỗ này.”

Tuy là hắn nói với Nam Cung Thừa Phong, mắt lại nhìn chằm chằm Nguyệt Nha Nhi, Nguyệt Nha Nhi bị nhìn đến phát run, cuống quýt trốn sau một hạ nhân, nghĩ thầm: Sát thủ Vương gia này ánh mắt thật giống sắc lang, so với gia nhà chúng ta còn giống sắc lang hơn, ta bị hắn nhìn đến giống như không mặc quần áo luôn, mụ mụ a, thật đáng sợ.

Nam Cung Thừa Phong không biết vì sao, tim bỗng dưng thùm thụp thùm thụp nhảy dựng lên, cái gì gọi là cận hương tình khiếp, hắn hiện tại đã hoàn toàn minh bạch tâm tình mà câu thơ này miêu tả: mong chờ con ngựa trắng kia là Nộn Thảo, thế nhưng lại sợ con ngựa trắng kia không phải Nộn Thảo. Bước chân cứ vậy mà chần chừ không dám tiến, đến lúc Nam Cung Dạ Hiên kéo hắn, mới miễn cưỡng trấn định tâm thần, đi đến chuồng ngựa.

Nam Cung Dạ Hiên đi đến chuồng ngựa, vừa nhìn đã thấy bên trong trống không.

Nam Cung Dạ Hiên an ủi Nam Cung Thừa Phong nói: “Không sao, hay là con ngựa đó bị chuyển ra ngoài rồi. Chúng ta đi hỏi chủ nhân sẽ biết.” Vừa nói vừa kéo Nam Cung Thừa Phong đi đến trước lều của chủ nhân thảo tràng, hắn là ngang ngược kiêu ngạo thành tính, bởi vậy không đợi người thông báo, liền xông vào.

Chủ nhân thảo tràng vẻ mặt dữ tợn, mắt lộ hung quang, Nam Cung Thừa Phong vừa nhìn đã ngẩn ra, nghĩ thầm người này cũng có thể làm chuyện buôn bán sao? Không đem khách dọa chạy đã là không tồi rồi.

Nam Cung Dạ Hiên nóng tính, hỏi thẳng vào vấn đề: “Lão bản, con bạch mã tứ đề đạp môi[bốn vó đạp than, ý là bốn chân đen] đâu rồi?”

“Tứ đề đạp môi?” Nam Cung Thừa Phong thoáng cái ngơ ngẩn, lão bản kia cũng là đầy mặt vẻ không hiểu, lại nghe Nam Cung Dạ Hiên khinh thường: “Sức tưởng tượng của các ngươi thực sự là bần cùng, có một loại cừu, cả thân hắc sắc, chỉ có bốn chân là trắng, được gọi là tứ đề đạp tuyết, con ngựa trắng kia bốn chân đen, ta cho nó một cái tên tứ đề đạp môi không phải rất chuẩn xác sao?”

Nam Cung Thừa Phong suýt nữa bật cười, nói: “Tứ đề đạp tuyết là cái tên phong nhã bao nhiêu, bây giờ biến thành tứ đề đạp môi, nghe thế nào cũng thấy có chút…” Hắn không nói thêm gì nữa, quay đầu sang hướng chủ nhân thảo tràng: “Lão bản, chúng ta muốn nhìn con ngựa đó một chút, mong ngươi hỗ trợ, nếu ta xem được rồi, bỏ tiền ra mua cũng có thể.”

Chủ nhân thảo tràng trên dưới quan sát bọn họ vài lần, bỗng nhiên hắc hắc cười nói: “Các ngươi tới chậm, con ngựa trắng đó nguyên bản là một yêu tinh, hôm qua vị đạo trưởng trước giờ vẫn tìm kiếm nó đã đến, nói với ta tất cả. Con ngựa kia quả nhiên là biết yêu thuật, mã yêu như vậy ta còn giữ làm gì? Đạo trưởng nói hôm nay là ngày diệt yêu, bảo chúng ta giữa trưa hôm nay sẽ giết, yêu tinh đó đã không còn sức phản kháng rồi, hai vị nếu có hứng thú… A…”

Chủ nhân thảo tràng còn đang nói tới nước bọt tung tóe, đối với hắn mà nói, có thể tự tay giết chết một yêu tinh là việc vinh quang khiến nhiệt huyết sôi trào biết chừng nào a, bởi vậy từ khi biết thân phận Nộn Thảo, chỉ cần có một người khách nhân đến, hắn đều dùng thái độ nhiệt tình khác thường giữ lại, nhất định phải giữ người lại xem hành động vĩ đại trước nay chưa từng có của hắn.

Hắn thường ngày là không tiếp khách nhân đến mua ngựa, đều là bọn hạ nhân bắt chuyện, cũng đúng, nếu như hắn tự mình tiếp khách, chỉ sợ thảo tràng này đã sớm đóng cửa rồi. Hôm nay cũng vì nghe huynh đệ Nam Cung Thừa Phong đến hỏi chuyện Nộn Thảo, mới hưng phấn dào dạt mà thao thao bất tuyệt một tràng dài, chỉ là còn chưa kịp nói xong chuyện hắn tự mình giết yêu tinh vẻ vang vô hạn, cổ áo đã bị Nam Cung Thừa Phong kéo lên.

“Ngươi… Ngươi cũng dám giết Nộn Thảo… ” Nam Cung Thừa Phong trong mắt đầy tơ máu, hắn một quyền tống vào bụng chủ nhân thảo tràng, sau đó một trận nắm đấm rơi tới tấp vào trên mặt, trên bụng đối phương, may mắn chủ nhân thảo tràng còn có chút võ nghệ hộ thân, mà Nam Cung Thừa Phong dưới tình trạng đau lòng thành điên hổ, đã quên dùng tới nội công, bằng không tên chủ nhân thảo tràng muốn giết Nộn Thảo đã sớm đến cực lạc rồi.

“Ngươi dám giết Nộn Thảo, ngươi cũng dám giết hắn.” Nam Cung Thừa Phong bi rống tựa hồ là tim đã bị xé toạt, máu đầm đìa trong ngựa tràn ra, chấn cho chủ nhân thảo tràng hai mắt thấy sao, hai tai ong ong, hắn chỉ kịp nói một câu: “Ta… Ta không có giết Nộn Thảo gì đó, ta là… ta là muốn giết mã yêu… ai nha má ơi… ” Chủ nhân thảo tràng gào khóc thảm thiết, vẫn không rõ vì sao một chuyện tốt như thế, cũng là việc tốt duy nhất đời này hắn làm, vì sao lại bị đánh?

“Đường ca chờ một chút, ngươi không nghe hắn nói sao? Nộn Thảo phải chờ tới buổi trưa mới giết, hiện tại Nộn Thảo còn chưa chết đâu.”

Nam Cung Dạ Hiên vội vàng chạy đến, liều mạng ngăn cản Nam Cung Thừa Phong, liên tiếp rống lên mấy câu, cuối cùng cũng túm được Nam Cung Thừa Phong từ trạng thái điên cuồng trở về.

Chỉ thấy vị đường ca này của hắn ban đầu là vẻ mặt mờ mịt, sau đó là kinh hỉ, nhảy dựng lên nói: “Ngươi… Ngươi nói cái gì? Nộn Thảo không chết? Hắn không có chết?”

“Nói nhảm.” Nam Cung Dạ Hiên đảo mắt: “Thật không biết thông minh tài trí ngày thường của ngươi chạy đi đâu rồi, hắn rõ ràng nói phải đến giữa trưa mới giết Nộn Thảo.” Hắn nói xong, Nam Cung Thừa Phong liền xoay người, lộ ra biểu tình hung thần ác sát, hung ác còn hơn chủ nhân thảo tràng, quả thực không thể so sánh nổi, chủ nhân thảo tràng bất quá là làm lòng người thấy sợ, Nam Cung Thừa Phong lại là làm cho người muốn xoay lưng bỏ chạy.

“Ngươi mang Nộn Thảo của ta đi đâu.” Nam Cung Thừa Phong âm trầm nói, chủ nhân thảo tràng lại là vẻ mặt khóc không ra nước mắt, nhỏ giọng biện bạch: “Vị công tử này, ta… ta căn bản không biết Nộn Thảo ngươi nói a, ta… ta nói vẫn đều là mã yêu, không phải Nộn Thảo… A a a… Đừng đánh, đừng đánh… “

Nam Cung Dạ Hiên thở dài, nện một quyền xuống đầu hắn, buồn cười nói: “Uy, ngươi là đầu gỗ sao? Con ngựa yêu kia là Nộn Thảo, ngươi mau dẫn chúng ta đi, nếu không với tính tình đường ca của ta, sẽ làm ngươi khó chịu đó.” Nói xong thấy chủ nhân thảo tràng trừng lớn hai mắt, hắn không nhịn được nói: “Nhanh lên một chút, ta luôn không có kiên nhẫn, con ngựa kia là yêu tinh tốt, sẽ không thương tổn các ngươi, nếu ngươi không dẫn chúng ta đi, ta đây là người đầu tiên sẽ thương tổn ngươi.”

Chủ nhân thảo tràng cấp tốc đảo mắt hai vòng, cuối cùng nghĩ: được rồi, dù sao cũng sắp đến giữa trưa, khách nhân khác đều đang tụ tập trước trảm yêu đài chờ ta giết yêu, sao không dẫn bọn họ tới đó, thỉnh mọi người phân xử cho ta. Nghĩ đến đây, hắn ngẩng cao khuôn mặt bầm tím, hiên ngang nói: “Hảo, chúng ta đi, ta đã nói trước, đến lúc đó các ngươi đừng hối hận.”

“Được.” Nam Cung Thừa Phong lại hung hăng đá hắn một cước, trong lòng tính toán mấy chủ ý hung ác, nghĩ thầm: con bà nó, ngươi cũng dám đối xử với Nộn Thảo của ta như vậy, còn muốn diệt yêu, ta trước hết phải nghĩ biện pháp diệt ngươi.

Hắn nghĩ như vậy, ánh mắt đảo đảo trên người Nam Cung Dạ Hiên một chút, hắn biết tính tình đệ đệ này của mình, người này tuy rằng không đáng sợ như lời dân gian nói, chỉ cần đắc tội hắn sẽ bị giết, nhưng hắn đích thật cũng là không thể đắc tội. Nếu là người tốt đắc tội hắn thì cũng đành thôi, dù sao có hoàng huynh khôn khéo ở kinh thành canh chừng, nếu giết thật, hoàng huynh sau đó đã xả hắn thành tám khối rồi; nhưng nếu là một kẻ tội ác tày trời đắc tội hắn, đích xác là gặp hạn rồi, sát thủ đệ đệ này chưa đem hắn xả thành bát khối là chưa bỏ qua, đến lúc đó dù có cáo trạng, hoàng đế có phái người điều tra, nga, hóa ra là một tên cặn bã, lúc đó cũng không giải quyết gì được nữa rồi. các huynh đệ hoàng tộc dù là ngang ngược thế nào, nhưng ở điểm ấy vẫn giữ rất đúng mực.

Nam Cung Thừa Phong lại liếc mắt nhìn chủ nhân thảo tràng, nghĩ thầm người kia vẻ mặt dữ tợn, vừa nhìn là không biết thứ tốt, không bằng tính chút kế sách, để hắn đắc tội Dạ Hiên, đến lúc đó khẳng định sẽ chết rất thảm. Chờ hắn chết, ta sẽ đem thảo tràng này thu vào tay, sau đó để Nộn Thảo tới nhận diện, tên nào từng dám đánh hắn trói hắn, trực tiếp đá đi, hừ hừ, để bọn họ biết, không chỉ Sát thủ vương gia không thể đắc tội, Nghiễm Trạch vương gia cũng là nhai tí tất báo[có oán tất báo]. Hắn trong lúc nhất thời cũng quên mất nhai tí tất báo cũng chẳng phải lời ca ngợi gì, còn đắc chí dùng lên người mình.

Chủ nhân thảo tràng đâu biết mình sắp đại họa lâm đầu a, trong lòng cũng suy tính mấy chủ ý hung ác, nghĩ thầm: hai tên khốn kiếp kia, cũng dám đem Trấn Quan Tây ta không để vào mắt, hừ hừ, đất đai ở đây ta có ba phần, đại gia ta sợ ai a, chờ, đều chờ cho ta, vị đạo gia kia đi rồi, ta cần phải thừ dịp diệt yêu hôm nay, khi yêu tinh kia chưa phục hồi được nguyên khí giết chết bọn chúng, đúng rồi, nếu bọn chúng bảo vệ mã yêu kia, không bằng trực tiếp vu hãm bọn chúng cũng là yêu tinh, đến lúc đó nước bọt phỉ nhổ của đám người đang chờ xem ta diệt yêu cũng đủ làm bọn họ chết đuối.

Nam Cung Dạ Hiên lại không nghĩ như bọn họ, hắn còn đang sung sướng nghĩ ra ý hay: hắc hắc, bây giờ tìm được Nộn Thảo, đều nhờ vào ta, đến lúc đó cứu Nộn Thảo, thừa dịp đường ca vui vẻ, không bằng lại đòi Nguyệt Nha Nhi đi, vật nhỏ hôm nay một mực trốn ta, tiểu dáng dấp thật đúng là khả ái, nhìn đến lòng ta ngứa muốn chết, ta chờ không được ba tháng nữa rồi, trong vòng ba ngày phải đem hắn lừa lên giường, thỏa thích đại chiến ba trăm hiệp, nếu không ngực cứ như bị thủng một lỗ, thảo nào có người vì bệnh tương tư mà chết, hôm nay xem ra, đúng thật là có loại sự tình này.

Ba người mang ý xấu, rất nhanh đã tới trước trảm yêu đài, chỉ thấy xung quanh vây đầy người, ngoài khách nhân được Trấn Quan Tây mời tới, hiệp khách giang hồ cùng bách tính ở gần đó cũng kéo tới một đoàn, đều muốn nhìn thử xem mã yêu rốt cuộc là bộ dáng gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.