Tinh Giới

Chương 1276: Sở Phong đánh hổ




Cô được xuyên không qua thế giới này, chính là một nhân vật may mắn được đại biểu cho hàng ngàn fan của nam thần, sứ mệnh của cô là yêu nam thần, sủng nam thần thôi nghe chưa? Mấy cái chuyện râu ria kiểu giúp người cũng lười làm, huống chi giúp cái đồ hai mặt ấy.

”Gia Áo, chúng ta là bạn thân nhất của nhau mà, cậu nỡ lòng nào...” Dương Thơ Lão giả bộ bi thương. Cô không tin con bé Gia Áo ngu ngốc ấy có thể không sụp hố.

Gia Áo: “...” Trực tiếp bơ.

Sáng nay Gia Áo cho hai người ăn bơ rồi nha, không biết nguyên tác có thay đổi hay không, mà nếu có chắc tác giả tức lắm á.

Mà kệ, nam thần đón cô tan học kìa. Mọi chuyện đều không quan trọng bằng nụ cười của nam thần đâu nha!

”Không phải nói anh không cần đón sao?”

”Thê quân, em bị thương trong người, anh thật lòng không yên tâm.” Anh không để ý bản thân đang là tâm điểm của đám đông, dịu dàng cười, một đống camera điện thoại chĩa về phía anh, tách tách tách liên tục.

”Chút vết thương nhỏ thôi mà, trời nắng nóng thế này, em mới là không nỡ để anh đi chịu tội.”

Hai người tình chàng ý thiếp làm cho đám người gần đó cuồng lên, có hâm mộ, có ghen tị, cũng có cổ vũ, riêng trong mắt Tiêu Yêu Cảnh thì là khó chịu. Cô ta không phải thích mình sao? Xem Tiêu thiếu đây là hàng hoá? Muốn bỏ liền bỏ?

”Đây là chồng chưa cưới của cô sao? Nữ bạo lực? Đúng là xứng đôi đấy, đẹp gái như vậy.”

Thuần Khanh cũng nghiêm sắc mặt. “Thì ra là Tiêu Yêu Cảnh, gặp mặt không bằng nghe đồn.”

Ý ẹ, anh nghe đồn về Tiêu Yêu Cảnh khi nào nhỉ? Nhìn một cái nhận ra? Cái này trong nguyên tác cũng không có nói nha. Có khi nào lén thu thập thông tin về tình địch để dễ đối phó như trong ngôn tình không?

”Vợ chưa cưới của cậu, cậu nên trông cẩn thận một chút, thu thập hình ảnh người con trai khác, không phải là cậu đồng ý chứ?”

Cái tên yêu tinh chết tiệt, đổ oan cho Gia Áo cô, càng tức hơn là hắn không chịu làm rõ mọi chuyện chứ!

”Thê quân của tôi làm chuyện gì cũng có đạo lý của nó, tôi không can thiệp vào. Chỉ là nếu như cô ấy thu thập hình ảnh của người con trai khác, tôi cho là mắt thẩm mỹ của cô ấy bị hư rồi.”

Nà ní? Mắt thẩm mỹ của ai hư cơ? Thì ra Thuần Khanh anh cũng là người tự luyến nha, câu này có nghĩa ngoài anh ra không ai đẹp hơn hả? Dù cũng đúng nhưng mà...có hơi...quá...

”Về sau nhớ trông chừng cẩn thận bảo bối của mình, đừng để cứ làm phiền người khác.”

Tiêu Yêu Cảnh, tôi làm phiền cậu giây nào phút nào hả? Xuống hộ con! Cao quá ngã đau lắm!

”Sao tôi lại thấy câu nói này là tôi nên nói mới phải?”

Đúng đó Thuần Khanh, cậu ta làm phiền thê quân của anh là Gia Áo đây nha.

”Cậu nên nói? Ha ha. Cậu cho là thê quân của cậu ai gặp cũng thích thì phải. Con gái đẹp ta nắm tay lại là có một đống, ta không hứng thú với đứa con gái bạo lực này.”

Nói nhiều, nói điêu! Giỏi thì cách xa cô ra chút, đừng có hở ra là chạy đến gây sự chứ!

”Hai người nói bậy đủ chưa? Thôi đi!” Gia Áo rốt cuộc không đứng xem nữa, quát to. Tiếc là ai đó để ngoài tai, huýt sáo, lập tức một đám gái vây quanh.

”Bổn đại gia muốn ngồi xe máy đi hóng mát, mỹ nữ nào có hứng thú theo ta không?”

Có gì hay? Xe máy của thê quân cất trong nhà còn đẹp hơn của cậu đấy! Thuần Khanh thầm nghĩ vậy, nhưng không nói ra.

Tiêu Yêu Cảnh làm bộ bất đắc dĩ, chọn cô hoa khôi của trường. Cô ta còn làm ra dáng vẻ hạnh phúc như bay lên chín tầng mây, chỉ có Gia Áo thầm tội nghiệp lát nữa cô ta sẽ phải bị đá xuống giữa đường.

Ơ mà...sắp tới hai người sẽ so bạn gái với nhau. Không, cô không muốn làm tâm điểm chú ý đâu. Vậy nên khi Yêu Cảnh quay lại định so cao thấp với Thuần Khanh, thấy người ta đã bị Gia Áo kéo đi từ lâu, chỉ còn lại bóng lưng.

”Hừ, tôi không muốn hóng gió nữa, xin lỗi.” Hắn thô lỗ đẩy cô hoa khôi ra, lên xe, phóng mất dạng. Cái cô Gia Áo này, dùng cách này để gây sự chú ý của hắn sao? Cô ta thuê tên ẻo lả kia bao nhiêu để cùng đóng kịch vậy? Đúng là khó ưa, Tiêu thiếu đây mới không cần quan tâm đến loại con gái đó!

Đi một đoạn, Thuần Khanh mới nói với Gia Áo. “Thê quân, thực ra cô ta căn bản không giống con gái, không so được với em.”

”Em biết.” Em đương nhiên biết tư tưởng của anh, mới kéo anh đi. Dù được anh khen thì cảm giác như thăng thiên, ý nhầm, thăng hoa vậy, nhưng mà da mặt em mỏng lắm, không muốn trở thành tâm điểm của trường đâu. “Em không có thu thập ảnh cậu ta, cũng không bám lấy ai cả. Không, phải nói em căn bản không đặt cậu ta vào mắt đâu, Thuần Khanh.”

Thuần Khanh đỏ mặt, cúi đầu: “Thê quân là đang giải thích với anh, em bên ngoài không để ý người khác, sợ anh ghen sao?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.