Tình Địch Nói Xong Rồi

Chương 1




"Nếu tôi mà không có đầu óc thì đã xông thẳng đến gõ cửa rồi, nhưng mà… muốn đánh người mà, kể cả có để bọn họ đoán ra là bọn tôi làm đi chăng nữa, cũng không có căn cứ chứng minh do tụi tôi làm.”

Vẻ mặt Nhạc Thính Phong đầy ghét bỏ: “Nói tiếp đi, để anh xem xem đầu óc em dài đến đâu?”

“Đầu óc tôi thông minh lắm đấy, thang máy trong khách sạn đều có camera giám sát cả, hơn nữa còn đông người, lên rồi lại còn phải nghĩ cách tránh camera, còn phải né tránh cả những người khác nữa, rất khó, cho nên… chỉ có thể nghĩ cách dụ bọn họ đi xuống, động thủ ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm.”

Nhạc phu nhân gật đầu liên tục, giơ hai ngón tay cái với Yến Thanh Ti.

Nhạc Thính Phong bĩu môi nói: “Sau đó cách của em là, tìm người giả làm cảnh sát ập vào kiểm tra phòng chứ gì?”

“Đương nhiên, người đi kiểm tra phòng sẽ nói là có người tố cáo, bọn họ chắc chắn sẽ cảm thấy là do anh hoặc bác gái cố ý gây rắc rối cho họ, nhất định bọn họ sẽ trả phòng mà đi nơi khác, còn tôi thì ôm cây đợi thỏ, úp sọt, chụp bao tải lên, không cần làm gì hết, đánh một trận đã. Yên tâm, camera giám sát ở tầng hầm bãi đỗ xe tôi đã dùng kẹo cao su bịt lại rồi, không ghi lại được tụi tôi đâu.”

Nhạc Thính Phong tức phát cáu, có một cô bạn gái làm việc không giống bình thường, chuyên quyền độc đoán, làm gì cũng chẳng bao giờ thương lượng trước với anh như thế này đúng là phát rồ mà.

Mà quan trọng là, lần này còn lôi cả mẹ anh đi đánh người nữa chứ.

Nhạc Thính Phong thật sự lo lắng, mẹ anh sẽ học theo Yến Thanh Ti mất, trong nhà có một người phụ nữ không quản được đã là đủ lắm rồi, còn muốn thêm một người nữa, có còn để anh sống những ngày tháng bình yên không đây?

“Em cho rằng cảnh sát bị ngu đấy à? Chuyện mà hai người làm tối qua, bất cứ hành vi nào cũng là phạm pháp đủ để hai người ngồi trong đó uống mấy ấm trà liền đấy. Nhạc Bằng Trình đã báo cảnh sát rồi, bây giờ cảnh sát đã bắt đầu điều tra, sẽ nhanh chóng tra đến đây thôi.”

Yến Thanh Ti nhún vai: “Vậy thì cứ để họ tra.”

Nhạc phu nhân cảm thấy Nhạc Thính Phong nói rất có lý, trong lòng có chút thấp thỏm: “Thanh Ti, đánh người là phạm pháp đấy…”

Yến Thanh Ti gật đầu: “Đúng thế, là phạm pháp!”

“Bảo người khác giả danh cảnh sát, cũng là phạm pháp!”

“Đúng, là phạm pháp!” “Nhưng, nhỡ đâu…”

“Vậy tối hôm qua bác có thấy sảng khoái không?”

Nhạc phu nhân gật đầu không chút do dự: “Sảng khoái…"

Bao nhiêu năm rồi bà chưa từng cảm thấy dễ chịu như thế, đêm hôm qua còn nằm mơ thấy Nhạc Bằng Trình và Đinh Phù bị đánh cho sưng vù mà bật cười thành tiếng.

Oán giận chất chứa trong lòng mấy chục năm, đánh một trận, tất cả đều tan biến hết.

Yến Thanh Ti vỗ tay đánh “bốp” một cái: “Thế thì phải rồi, mục đích đã đạt được đấy thôi.”

Nhạc phu nhân vẫn không yên lòng: “Nhỡ đâu bị bắt thì làm thế nào?”

Yến Thanh Ti cười ha ha nói: “Bị bắt à, thì để họ bắt thôi, họ không tìm thấy chứng cứ gì thì sẽ thả chúng ta ra ngay ấy mà.”

Nhạc Thính Phong thật muốn vác cô lên mà đánh cho cô một trận: “Em chắc chắn thế cơ à?”

Thanh Ti gật đầu: “Đương nhiên rồi, tôi thuê người giả mạo cảnh sát, nhưng mà bọn họ có mặc cảnh phục đâu? Có lấy ra thẻ cảnh sát đâu? Bọn họ có bảo mình là cảnh sát đâu? Bọn họ có vào ăn cướp ăn trộm gì không? Có đánh người không? Tất cả đều không, thế thì đâu có thể gọi là giả mạo cảnh sát được, đấy làm sao mà coi là phạm tội được? Cho nên, là do Nhạc Bằng Trình có tật giật mình tự cho rằng bọn họ là cảnh sát…”

Yến Thanh Ti biết giả mạo cảnh sát không phải là trò đùa, cho lên từ lúc bắt đầu cô đã bảo mấy người còn lại đó không cần nói gì cả, sau khi vào phòng chỉ cần nghiêm mặt là được.

Kể cả có bị bắt đi chăng nữa, bọn họ chỉ cần nói đó là một trò đùa dai hoặc là nói là người nhà đi bắt kẻ ngoại tình, vào nhầm phòng, thì cảnh sát có thể làm gì được họ nào? Người ta đâu có phạm pháp đâu? Nhiều lắm chỉ là phê bình giáo dục, phạt tí tiền là xong thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.