Tình Đầu, Tạm Biệt Anh!

Chương 49: Học viện ma pháp sư




Typer: Tử Sắc Y

“Thế nào rồi?”

Trong một gian đạo phòng gọn ghẽ trang nhã bên bờ suối Mộc Lan, một nam tử mặc cà sa trắng bình tĩnh hỏi.

Người còn lại vận áo màu tím nhạt, lọn tóc búi cao, mày mảnh mà dài, môi xinh lại mỏng, là một nho sinh tướng mạo thoát tục. Ngón tay y rời khỏi cổ tay người áo trắng, trầm ngâm chốc lát, “Kết quả vẫn như trước, thánh khí tự nhiên, thuần khiết tuyệt đối, khó lòng lay động.”

Làn da nam tử vận cà sa trắng chừng như có thể phát ra hào quang, tràn đầy ôn hòa, mi mục như họa, tuấn nhã phi thường, dù vận cà sa mà không xuống tóc, nom như một thư sinh khoác áo tu. Y nghe đoạn cau mày, “Nói như vậy, vạn thánh linh mà điềm trời chỉ, quả nhiên chính là…”

“Là ngươi.” Người áo tím thở dài, “Gần đây thiên địa biến sắc, núi non chấn động, bốn bề tai họa không dứt, nhiều tiền bối tu vi cao thâm cùng chiêm bao thấy điềm diệt thế, khi vạn quỷ nữ hiến dâng vạn thánh linh vào vạc Cửu Thiên, nhân gian luân diệt, hóa thành đất quỷ. Sau khi điểm trời xuất hiện, thánh khí trong người ngươi đột ngột tăng lên, xem ra đã khó lòng che giấu, quả nhiên ngươi là vạn thánh linh được nhặc đến trong điềm trời.” Y nhìn người áo trắng, “Hoài Tô, ngươi xuất gia từ nhỏ, thanh tịnh đạm bạc, vô tư vô dục, được trời lựa chọn không phải chuyện lạ, nhưng nay thánh khí trên người ngươi đã không thể che giấu, cần phải vô cùng cẩn trọng. Nếu ngươi rơi vào tay quỷ nữ, bị hiến vào vạc Cửu Thiên, thì ngày ấy chính là lúc sinh linh đồ thán.”

Người vận áo trắng tên ngoài là “Hoài Tô” thoáng ngước mắt, cái nhìn như băng xuyên thiên cổ, “Liệu có cách nào hủy thánh khí chăng?”

“Muốn ngày diệt thế, phương pháp triệt để nhất là hủy vạn thánh linh.” Người áo trắng đáp, “Chúng sinh ngày ngày làm ác, kẻ chưa từng mảy may làm chuyện xấu như ngươi có lẽ mấy bận luân hồi mới hiện thế một lần, hủy vạn thánh linh, ít ra vài trăm năm tới sẽ không lo diệt thế.” Y nhìn người kia, “Nhưng…”

“Nhưng?” Người áo trắng mỉm cươi rất nhạt.

“Nhưng cách duy nhất để hủy thánh khí là nghịch hành ngũ thiện, cũng tức là, ngươi phải làm ác.” Người áo tím thở dài, “Còn phải là chuyện ác trời đất bất dung, phản thiên nghịch đạo.”

“Làm chuyện ác?” Người áo trắng nheo mắt, “Lẽ nào ta không thể tự tận?”

“Không thế, dẫu ngươi chết, chỉ cần chưa chuyển thế, thánh khí vẫn ở trong người, ném xác vào vạc Cửu Thiên vẫn gây nên kịch biến thiên địa.”

“Không thế phá hủy vạc Cửu Thiên?” Người áo trắng hỏi.

“Vạc Cửu Thiên là vật tự nhiên của đất trời, chỉ xuất hiện vào dịp núi non biến chuyển, có tiên phật giáng thế hoặc vạn quỷ đồng thanh kêu gọi, sức người không thể phá hủy.” Người áo tím nhìn nam tử áo trắng, “Muốn ngươi làm ác, ngươi có làm nổi không?”

“Làm ác?” Hàng mi người áo trắng chậm rãi ngước lên, “Làm chuyện ác gì?”

Giữa căn phòng bày một pho tượng thần kỳ dị, không nhìn ra nam nữ, tướng mạo xinh đẹp tót vời (trong sách ghi sao ta type vậy), người áo tím thắp chop ho tượng một nén hương, sau đó đốt một nhúm cỏ khô màu lục nhạt trước mặt tượng.

Cỏ cháy bốc lên từng luồng khói mỏng thơm tho và thanh đạm, lờ lững bay lên, sau khi tan hết để lại trên bức tường sơn son bạc phếch hai chữ to: Giết vợ.

Hai người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, người áo tím hắng giọng, không nói gì thêm.

Nam tử áo trắng nhìn hai chữ “Giết vợ”, đầu mày cau chặt, chậm chạp bưng ly trà trên án, chần chừ nhấp một ngụm.

Rất lâu sau, bỗng dưng y lên tiếng, “Ta có thể cưới một người cực ác làm vợ…”

Người vận áo tím ngây ra, rồi gật đầu, lại hỏi, “Nhưng ai mới là ác nhân?”

“Nhân gian thập giới, kẻ mạo phạm càng lắm người, thì càng là kẻ ác?”

Người áo tím nghẹn giọng, “Người thực sự biết giết người?”

Nam tử vận áo trắng mi mục đoan chính, toàn thân tỏa thánh khí, từng kẽ chân tơ ngọn tóc đều vô tư trong sáng, người như vậy thực sự sẽ cưới vợ, thực sự sẽ giết vợ?

_____________

Ngày hôm sau.

Lầu Phỉ Thủy Triều Châu.

“Ác nhân? Ngươi ăn no rửng mỡ không lo đi niệm Phật, tìm ác nhân làm gì?”

“Cưới vợ.”

“Hả? Cưới vợ? Đây đây, đây là bảng xếp hạng giang hồ thập đại mỹ nữ, Hà Mai Hoa cô nương đứng đầu bảng nghe đồn nhan sắc lộng lẫy khiến Hằng Nga tủi hờn mẫu đơn thất sắc, Hồng Hạnh Hoa Hồng cô nương đứng thứ hai…”

“Ta muốn tìm người cực ác.”

“À, nhầm, đây, bảng xếp hạng giang hồ thập đại ác nhân, đầu bảng là Bất Lưu Hoạt Khẩu Vương Sát, nghe đồn chuyên diệt môn nhà người ta, xưa nay chưa từng để ai sống sót, đứng thứ hau là Độc Hạt Bách Lý Thượng, tương truyền đã dùng độc hại chết mấy ngàn người… A…” Kẻ đang nói bỗng dưng ho khan một tiếng, “Nhưng nếu người muốn cưới vợ, vậy xem cái này: Bảng xếp hạng giang hồ thập đại mỹ nữ ác nhân!”

Nam tử vận áo cà sa trắng chăm chú nhìn một bức vẽ dài trước bàn.

Bức vẽ ấy tự mở ra, treo lơ lửng giữa không trung. Người mở nó vận y thường lấp lánh, không nhìn rõ màu sắc, chỉ thấy từ trên xuống dưới dệt đầy pha lê, tay áo rung động, gian phòng lấp loáng sáng, chói lòa hoa cả mắt, nếu có nến hoặc ánh mặt trời, bộ y thường càng thêm hoa lệ lộng lẫy, khiến người ta không thể nhìn rõ tướng mạo người mặc.

Nhưng bỏ qua quang mang rực rỡ đó, nam tử ấy mày kiếm mắt sáng, đôi mắt to và đẹp, dường như mỗi phân tấc không gian mà quang mang trên người y chiếu tới đều do y thao túng. Làn da trắng ngà, hồng hào mịn màng, môi như thoa son, cực xinh đẹp mà không mảy may nhuốm tư thái nữ tử.”

“Chấm được người nào ta làm mối cho người, ha ha.” Nam tử nọ cầm trục quyển không rõ là danh nhân nào vẽ, vung tay, “Đầu bảng là Sát Nhân Nương Tử Lưu Phi Phi chuyên giết chồng, từng xuất giá ba lần, hiện tại đã có vị hôn phu, ta nghĩ không hợp ý ngươi, Nhâm Hoài Tô, cần ta đề cử một người không?”

Nam tử vận cà sa trắng tục danh Nhậm Hoài Tô, pháp hiệu hoài Tô, nghe thế nheo mắt, “cơ Nhị, trong danh sách này ai làm ác nhiều nhất?”

“Làm ác nhiều nhất? Tiêu chí lấy vợ của ngươi thật khác người, để ta xem xem…” Nam tử vận áo dệt pha lê họ Long tên Nhị, cũng là ông chủ lầu Phỉ Thúy Triều Châu, giàu nứt đố đổ vách, thường ăn không ngồi rồi, có sở thích sưu tập tin tức tứ xứ, có thể nói không chuyện gì không biết chẳng mối gì không hay. Y nhấc tay áo, bức vẽ giang hồ thập đại mỹ nữ ác nhân vụt xòe ra toàn bộ, tiếp đó cầm trục quyển trong tay chỉ vào một vị nữ tử, “Vị này là hậu duệ Nguyệt Thiên Thủ tộc, kỳ nữ giỏi điều khiển cương thi dã quỷ, ‘Nguyệt Thiên Thủ’ Lục Cô Quang cô nương, thế nào? Trong tay nàng ta có một bảo vật sai khiến được vạn quỷ, gọi là Huyết Lưu Hà. Tương truyền Huyết Lưu Hà do yêu khí ngàn năm ở cấm địa Ưng Xuyên Tuyệt Sơn của Nguyệt Thiên Thủ tộc ngưng tụ mà thành, cô hồn dã quỷ ột khi bị nó triệu hoán thì chỉ biết cúi đầu nghe lệnh. Mấy năm nay, vị kỳ nữ này sai khiến cương thi dã quỷ giết người vô số, cách đây không lâu vừa giết Ân Khánh đại sư chùa Tuệ Thông và cả Lâm Gia Bảo, tạm thời đứng thứ hai trong bảng xếp hạng ác nhân.”

“Vì sao nàng ta không phải là đầu bảng?’

“Nàng ta không biến thái bằng Lưu Phi Phi.” Cơ Nhị thủng thẳng đáp, “Ngoài ra, trừ nàng ta, các ác nữ còn lại đều nằm trong danh sách hai mươi giang hồ mỹ nữ, cho thấy Lục Cô Quang không đẹp. Đã không đẹp lại làm nhiều việc ác, trừ kẻ từ bi lương thiện như ngươi, trên đời làm gì còn ai muốn cưới nàng ta? Ta có ý tốt mới đề cử kỳ nữ này với ngươi.”

Nhậm Hoài Tô mở mắt, “Nàng ta có bảo vật sai khiến vạn quỷ?”

“Phải.” Cơ Nhị cười như có như không, “Ta còn có thể cho ngươi biết lý do đề cử thứ hai, vị kỳ nữ này hiện đang ở thành Mậu Uyển, có thể nói là ‘nhất cự ly’.”

Nhậm Hoài Tô hơi sững người, “Nàng ta đang ở đâu?”

Cơ Nhị bật cười ha hả, “Lên lầu rẽ trái, phòng đầu tiên, nàng ta vào lầu Phỉ Thúy Triều Châu hôm kia, đến nay chưa ló mặt khỏi phòng. Ngươi tiện thể xem giúp ta, nàng ta chết rồi hay đã quỵt tiền bỏ trốn.”

Nhậm Hoài Tô đứng lên tìm phòng Lục Cô Quang.

Cơ Nhị nhấc bầu rượu tự châm một chén, nhìn theo bóng Nhậm Hoài Tô, tay nhịp trục quyển trên mặt bàn, thảnh thơi nhàn hạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.