Tình Đầu, Tạm Biệt Anh!

Chương 44: Thánh thú thượng cổ




Huyết quang đỏ tươi phủ lên bức tường thành cổ lão, ánh tà dương tản ra ấm áp nhưng không xua được nỗi thê lương. Những thi thể tứ phân ngũ liệt rải rác khắp nơi, nhân tâm điên cuồng mải mê giết chóc như đọa nhập địa ngục, bước vào Tử vong chi môn.

Tử quang như độc nhận, trường kiếm rời khỏi vỏ. Thân hình hai người thoáng vụt lên, tựa quỷ ảnh mơ hồ qua lại không ngớt. Kiếm quang chói mắt phá tan khoảng không đỏ rực, thân pháp quỷ bí tựa màn sương lượn lờ bốc lên.(sương thì phiêu miểu vô định >> thân pháp quỷ bí khó dò)

Mây mù đen thẫm, chất chứa vong linh thét gào.

Không ai có thể thấy rõ cảnh tượng phía trên tường thành, chỉ có vầng sáng tử sắc cùng kiếm quang lãnh liệt điên cuồng dây dưa, thi thoảng lóe lên quang mang chớp nhoáng.

Vô Ngã kiếm xúy động như gió, chiêu chiêu hiểm độc, va chạm với tử quang âm tàn vẽ nên bảy đạo lãnh mang.

Đoạt hồn thất thức!

Một kiếm vừa xuất thủ, sáu đạo hào quang giao nhau vờn quanh.

Thâm tử sắc phượng mâu hơi nheo lại, y bào thắng tuyết theo gió lay động, lăng không né tránh.

Kiếm quang dồn dập, huyễn hóa ra điểm điểm tinh hàn, thương hải minh nguyệt, khí hồng quán nhật.

Khóe môi Lộng Nguyệt thủy chung mang theo nụ cười tà mị nhàn nhạt, tử phát yêu dã tứ tán như mây, nhẹ nhàng tránh thoát kiếm quang dày đặc tựa độc ti. Bạch y bay vọt lên, song chỉ nhẹ gảy, từ đầu  móng tay sắc bén thoát ra ngàn sợi ti tuyến độc mị, từng chút một phá nát chiêu số phong bế của Đoạt hồn thất thức, phá đoạn thành hàn tâm vẫn lạc.

Tư Đồ Không Thành nghiêng người né tránh, bỗng nhiên, thân ảnh yêu tử chợt lóe lên sát ngay bên cạnh. Khí tức tà ác thị huyết vấn quanh làn tóc đen như mực, thanh âm mờ ảo khiêu khích phất qua bên tai Tư Đồ Không Thành, “Trước khi ngươi và hắn quen biết, ta đã yêu hắn, Tư Đồ Không Thành, chỉ trong một đêm ngươi đoạt đi toàn bộ ký ức cùng lưu luyến của hắn với ta, hôm nay ta sao có thể buông tha cho ngươi?”

Sát khí dày đặc pha lẫn nỗi oán hận bất cam lưu chuyển giữa hai người. Thần sắc bên trong hắc đồng sâu thẳm tối sầm lại, mục quang của Tư Đồ Không Thành khóa chặt, giật mình tỉnh ngộ, Vô Ngã kiếm lãnh phong như thiết.

“Nguyên lai trong rừng hoa đào đêm đó, ngươi cũng có mặt?”

Thâm tử sắc phượng mâu lạnh lùng nheo lại, ngọn gió tiêu điều thổi tung tử phát loạn vũ. Từng chiêu thức của Lộng Nguyệt áp sát mệnh mạch Tư Đồ Không Thành, khiến hắn không thể né tránh, “Đêm hôm đó, nếu không phải thiếu minh chủ vừa vặn treo đèn dạo đêm, xuất hiện trước mặt Cô Tuyết  thì hắn làm sao có thể đối đãi với ngươi tình thâm ý trọng như vậy?!”

Một hồi gặp gỡ sai lầm, như một đạo thiểm điện băng lãnh đem chuyện xưa phủ đầy hắc ám cắt thành từng mảnh nhỏ.

.

Tiếng hét bất lực vang vọng khắp rừng hoa đào, lạnh băng mà tuyệt vọng, hồng y thiếu niên giãy dụa trong đất bùn lầy lội bị nước mưa tưới ướt, sợ hãi nhìn ánh mắt *** tà của bốn nam nhân say rượu.

Chiếc mặt nạ chính nghĩa kéo xuống, lộ ra những gì xấu xí âm u nhất, trong màn đêm tối tăm bốn nam nhân mất đi chút nhân tính còn sót lại. Dục vọng dơ bẩn giấu ở sâu nơi đáy lòng xông phá thoát ra, tước đoạt lương tri mà bạch đạo vốn phải có.

“Đừng chạm vào ta! Bốn tên súc sinh các ngươi! Không được chạm vào ta!” Hồng y thiếu niên bất lực cảnh cáo, lại không có sức để chống cự.

Buốt giá xâm nhập vào cốt tủy xé rách thân thể hồng y thiếu niên. Đối mặt với bốn nam nhân tràn ngập sắc dục không ngừng xâm phạm tàn bạo cùng chà đạp, nước mắt lạnh lẽo ngưng kết thành hận ý ghi khắc tận xương. Những gì dơ bẩn vẩn đục che giấu ở sâu trong nhân tính để lại một bóng ma không thể xóa nhóa trong đáy lòng hồng y thiếu niên. . .

Ý thức mông lung chậm rãi nhạt đi, sau lại thanh tỉnh, liên tục như thế lặp đi lặp lại. Đến khi một lần nữa hắn hồi tỉnh, đập vào mi mắt là một thiếu niên cầm theo chiếc đèn tên là Tư Đồ Không Thành.

Từ đây, quỹ tích vốn đã sai lầm bắt đầu lệch hướng, một tràng thác ái sau đêm đó cũng bắt đầu nảy sinh. (thác ái: yêu nhầm)

Song lại khiến trái tim của một người vỡ nát.

Hồng y thiếu niên không hề biết được, ngay phía sau một gốc đào hoa cổ thụ, thiếu niên tà mị đã tận mắt chứng kiến hết thảy.

Thiếu niên tà mị chịu đựng đau đớn tìm kiếm suốt một ngày. Lồng ngực bị đâm buổi sớm còn đang rỉ máu, vết máu uốn lượn một đường chảy xuống. Thẳng đến đêm khuya, hắn rốt cuộc tìm được hồng y thiếu niên trong U Minh Cốc đã mất đi ký ức.

Thiếu niên tà mị dựa lưng vào đào hoa thụ, chống đỡ thân thể suy yếu của mình. Hắn vốn định dùng thủ đoạn tàn nhẫn nhất đâm thủng trái tim của bốn nam nhân say rượu, nhưng ngay tại một khắc hắn ra tay, ***g ngực trào máu như muốn đem thân thể hắn xé toang ra. Bởi vậy độc nhận chỉ chặt đứt một ngón tay của bốn nam nhân liền mất hết lực đạo.

Tiếng kêu thảm thiết vang lên, khuôn mặt bốn nam nhân vì mất đi ngón tay trở nên vặn vẹo. Bọn hắn không dám ở đây thêm nửa khắc, quay lưng bỏ chạy như điên.

Rốt cuộc thiếu niên tà mị cạn kiệt thể lực không thể tiếp tục chống đỡ mà ngã trên mặt đất, tử mâu yêu dã ngày càng mơ hồ. Mạt yêu hỏa hồng y loáng tháng trước mắt trở thành tất cả ánh sáng giúp hắn không lâm vào hôn mê.

Tảng sáng ngày ấy, hồng y thiếu niên mất đi toàn bộ ký ức thuộc về hắn. Đêm khuya hôm đó, hồng y thiếu niên mất đi hết thảy lưu luyến si mê dành cho hắn.

Tất cả khuynh tâm ái ý, tất cả tình chân bất xá, sau một đêm kia đều bỏ hắn mà đi.

Vận mệnh hoàn toàn lệch hướng, hồng y thiếu niên một lần nữa nở nụ cười như hoa, nhưng nụ cười ấy đã không còn là của hắn.

Thiếu niên tà mị đắm mình trong Huyết trì chậm rãi trưởng thành, hắn không xuất hiện trong tầm mắt của hồng y thiếu niên. Nỗi thê lương cô tịch lặng yên như chỉ thủy làm bạn với hắn suốt mười năm ròng rã, mà đoạn hồi ức tuyệt đẹp ngày nào cùng hồng y thiếu niên tương tri tương hứa ở sâu trong lòng hắn chưa bao giờ tan biến.

.

Lộng Nguyệt cười lạnh một tiếng, thâm tử sắc phượng mâu tràn ngập huyết sắc tà ác muốn đưa người ta vào chỗ chết, “Có biết bốn nam nhân xâm phạm Cô Tuyết đêm hôm đó là ai không?”

Kiếm chiêu trong tay Tư Đồ Không Thành ngày càng vô lực, đồng tử hắc sắc bắt đầu dấy lên nỗi hoang mang sợ hãi biết được chân tướng.

“Chính là đám táng tâm chi khuyển của Thiên Địa Minh các ngươi, bốn kẻ được Tư Đồ Phách vô cùng tán thưởng, nhận được sự kính ngưỡng của người trong thiên hạ!” Khóe môi Lộng Nguyệt gợi lên một tia châm chọc, “Thanh Long Môn môn chủ Tiêu Tùy của Thiên Địa Minh, Bách Trì Môn môn chủ Tiết Vô Mệnh danh xưng ‘Bạch đạo tam môn’ chi chủ, hai đại trang chủ được thế nhân cúng bái trong ‘Tứ đại sơn trang’: Giang Ngạc, Tông Đồng.”

Tư Đồ Không Thành toàn thân chấn động, bốn người này đều bị Hách Liên Cô Tuyết dùng thủ đoạn tàn nhẫn sát hại, hơn nữa ngay cả gia tộc của bọn hắn cũng bị huyết tẩy kê khuyển bất lưu.

Những tiền bối mà Tư Đồ Không Thành kính ngưỡng, vậy mà lại có quá khứ xấu xí không người biết đến như thế.

Hắn rốt cuộc minh bạch vì sao khi Hách Liên Cô Tuyết nhìn thấy bốn nam nhân lại lộ ra biểu tình phẫn hận đến vậy. Vào ngày hai người bọn họ đoạn tuyệt, bốn nam nhân đó còn dùng bàn chân dơ bẩn của mình đạp lên ngực hồng y thiếu niên, ngăn cản Cô Tuyết nói ra sự thật.

Tất cả mọi người cho rằng hắn là nhi tử của ma đầu Hách Liên Thiên mới có thể nói năng lỗ mãng, chửi bới chính đạo. Tất cả mọi người đều vì những anh hùng giang hồ bị sát hại tàn nhẫn mà cảm thấy phẫn nộ bất bình. Tất cả mọi người dùng ánh mắt cừu hận chứng kiến hành động thị huyết của cái thế yêu ma, thế nhưng sự thật bị vùi lấp che giấu có mấy ai biết được?

Thiếu niên thuần chân không lây dính thế sự vì sao lại sa đọa đến một bước như ngày hôm nay, đến tột cùng ai mới là kẻ gây nên tai họa?

“Hắn vốn thuộc về một mình Lộng Nguyệt ta.” Tử mâu của Lộng Nguyệt lóe lên tiếu ý đầy lãnh phúng, mục quang khí phách lăng nhiên, “Phàm là kẻ đã tổn thương Cô Tuyết, đều đáng chết! Nhất là ngươi ──── TưĐồ Không Thành!”

Đến nay Lộng Nguyệt vẫn nhớ rõ, hồng y thiếu niên từng vì nam tử này mà rơi lệ, vì một người như vậy mà táng tâm đoạn tình.

Phẫn nộ như độc tố lan tràn, ngấm khắp toàn thân.

Hàn quang lấp lóe, huyết quang ngọc toái nhiễm đỏ cả sắc trời. Cuồng phong gào thét thổi tung cát bay đá chạy trên tường thành.

Ngân tuyến băng lãnh, yêu tử độc mang băng lãnh, thâm tử sắc phượng mâu băng lãnh.

Chiêu thức quyết tuyệt xuất ra, hàn mang xé trời, phá không chiếu rọi. Âm tuyến yêu độc được thánh mang vờn quanh, hệt như Thiên Long ngẩng đầu thét dài, thẳng tắp đâm đến ngực Tư Đồ Không Thành, trí mạng mà âm độc.

Tư Đồ Không Thành ngửa ra sau né tránh âm tuyến có yêu mang quấn sát, bỗng nhiên phát hiện một chưởng hung hăng đánh tới. (phía trên thánh mang, dưới thành yêu mang = =~, chắc là lỗi raw)

Gió rít gào giam cầm thân thể Tư Đồ Không Thành, bức hắn đứng im không cách nào tránh thoát. Vô Ngã kiếm bị yêu mang đánh bay, lúc này hắn tay không tấc sắt, trơ mắt nhìn nụ cười tà mị của Lộng Nguyệt cùng một chưởng sắp sửa xé rách ***g ngực hắn.

“Đừng ────!!” Tiếng thét kinh hãi truyền đến, một đạo hắc ảnh mờảo vừa vặn lướt qua, phút chốc chắn trước mặt TưĐồ Không Thành, chưởng phong âm độc nhất thời xuyên thấu ***g ngực của hắc y nhân.

Tiếng da thịt thoát phá vang lên rõ ràng bên tai hai người, hắc y nhân lảo đảo, phun ra một ngụm máu lớn.

Tư Đồ Không Thành nháy mắt thất kinh ôm lấy hắc y nhân. Rốt cuộc là ai, cư nhiên dùng thân mình giúp hắn đỡ một chưởng trí mạng của Lộng Nguyệt?!

Thâm tử sắc phượng mâu hơi nheo lại, Lộng Nguyệt vung tay áo, lớp hắc sa che mặt của hắc y nhân bay xuống, lộ ra dung nhan khuynh thành tái nhợt.

“Nương!” Tư Đồ Không Thành kinh hô ra tiếng. Một khắc ấy, hết thảy khủng hoảng, đau lòng, mê mang, khiếp sợ, bất khả tư nghị toàn bộ tràn vào trong đầu, làm cho lý trí của hắn bỗng chốc trở nên trống rỗng.

Mẫu thân Sở Vân Sương của hắn không phải đã bị Hách Liên Thiên sát hại sao? Tại sao lại xuất hiện ở nơi này?

Lộng Nguyệt cũng thiếu chút nữa kinh hô lên, gương mặt trước mắt thế nhưng. . . Thế nhưng cực kỳ tương tự nữ nhân kia!

Ảo giác, nhất định là ảo giác!

Thế gian này làm sao có thể tồn tại hai người có dung mạo giống nhau đến vậy?

Sở Vân Sương ngẩng đầu nhìn về phía Lộng Nguyệt vẻ mặt mờ mịt hỗn loạn, con ngươi màu đen long lanh nước càng thêm sáng ngời, lóe lên vẻ trong suốt, “Không được giết hắn, thiếu tông chủ.”

Thiếu tông chủ. . .!!

Lộng Nguyệt cả người chấn động, tử mâu đột nhiên trợn to, trong mắt tràn đầy rung động không thể che giấu, “Ngươi là ai?”

Cánh tay Sở Vân Sương run rẩy kịch liệt, nàng nhẹ nhàng vén lên phần vai phải bị hắc sa che lấp. Một khắc kia, cảnh tượng trước mắt chấn kinh toàn bộ kinh lạc của Lộng Nguyệt.

Chỉ thấy phía trên bờ vai bên phải của nữ tử khắc một hình ngũ mang tinh màu huyết hồng, rực rỡ đến mức đâm hai mắt Lộng Nguyệt đau nhói.

Đó là. . .

Vết tích độc hữu chỉ nữ tử Ma Già Tộc mới có!

Nàng là người của Ma Già Tộc! Nữ nhân này cư nhiên là người của Ma Già Tộc!

“Thiếu tông chủ. . . hẳn là nhận ra dấu hiệu này.” Sở Vân Sương suy yếu mở miệng, máu tươi đỏ sẫm không ngừng theo cổ họng trào ra, dần dần phá vỡ thanh âm của nàng, “Kỳ thực. . . Tên gọi thật sự của ta là. . . Mộ Dung Vân Sương.”

Lộng Nguyệt nhìn hắc y nữ tử trước mặt, tử mâu kinh ngạc thất thố, “Ngươi là. . . Nhị tiểu thư của Mộ Dung gia?”

“Mộ Dung Vân Liên. . . là tỷ tỷ của ta.”

Hai tay Lộng Nguyệt không ngừng run rẩy, chuyện cũ tang thương qua bao nhiêu năm tháng từng chút một xâm nhập vào trong óc, cắn nuốt trái tim hắn.

“Mộ Dung Vân Liên. . .” Thanh âm trong lòng liên tục kêu gào hô hoán, gắt gao dồn ép màng tai Lộng Nguyệt, khiến hắn hoàn toàn bối rối!

Mộ Dung Vân Liên, võ lâm đệ nhất danh kỹ hai mươi năm trước, một nữ tử có được tuyệt thế mỹ mạo.

Năm đó, nàng nhất vũ khuynh thành. Hai phương bá chủ danh chấn thiên hạ ngay từ cái nhìn đầu tiên đã vì nàng mà thất tâm. . .

Lộng Nguyệt hơi khép hai mắt, móng tay sắc bén màu tím sẫm đâm vào lòng bàn tay, lưu lại từng vệt máu nhỏ giọt trên mặt đất.

Tư Đồ Không Thành kinh ngạc ngẩng đầu, không thể tưởng tượng được nhìn yêu tà nam tử sắc mặt có chút hoảng loạn, run rẩy mở miệng, “Ngươi là. . .”

“Mộ Dung Vân Liên là nương của ta.”

Trong khoảnh khắc đó, ngay cả Tư Đồ Không Thành cũng không thể tin tưởng sự thật này.

Mộ Dung Vân Liên lại là mẫu thân của Lộng Nguyệt!

Vậy nghĩa là. . .

“Hắn là ca ca của ngươi.” Sở Vân Sương khẽ nhắm mắt, run run phun ra từng chữ.

***

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.