Tình Đầu Quan Trọng Nhất Thế Gian

Chương 27: 27: Tình Anh Em 2




Edit: Tiêu Tiêu

Ninh Đại không quá ngu xuẩn, nếu không cũng không tồn tại trong hoàng cung hỗn loạn được đến nay.

Trước đó nàng ta bị Bạch Nhược làm mờ mắt, lại cho rằng Đế Thương sẽ thần phục hoàng quyền, khi ấy mới tùy tiện hành động.

Bây giờ nghe được lão ma ma, nàng bỗng dưng phản ứng lại, hóa ra nàng bị Bạch Nhược lợi dụng?

"Bạch Nhược!" Ninh Đại gắt gao nắm chặt ống tay áo, khuôn mặt trở nên vặn vẹo, "Bản cung đỗi xử với nàng không tệ, vì sao nàng muốn lợi dụng bản cung? Ma ma, ngày mai ngươi đi tìm bệ hạ, nói cho hắn biết tất cả đều là chủ ý của Bạch Nhược."

Nàng ta bất nhân, vậy đừng trách nàng bất nghĩa.

Cho dù chết cũng phải kéo một tên xuống nước!

"Thì ra mẫu hậu cũng không ngốc tới nỗi không còn thuốc chữa."

Đúng lúc này, âm thanh cười yếu ớt phát ra từ phía cửa.

Thần sắc Ninh Đại cứng đờ, đem ánh mắt đầy phẫn nộ nhìn theo, trong chốc lát, dưới ánh trăng, một thân ảnh màu trắng từ từ đi đến, nhạt như gió xuân, cười nhẹ nhàng.

"Bạch Nhược, ngươi còn dám tới gặp bản cung?"

Trông thấy nữ tử xuất hiện ở cửa, Ninh đại giận tím mặt, đột nhiên đứng dậy, con ngươi phẫn hận nhìn chằm chằm Bạch Nhược.

Nếu như không phải Bạch Nhược...

Nàng sẽ không bị phế hậu, cũng không bị biếm vào lãnh cung!

"Mẫu hậu, " Bạch Nhược mỉm cười, chậm rãi bước vào, "Đương nhiên con dâu muốn tới, để ngươi tới chỗ bệ hạ cáo trạng, như thế chẳng phải bộ mặt thật của con dâu bị hảo nhi tử của ngươi biết được sao?"

"Ngươi..." Ninh Đại giận chỉ vào Bạch Nhược, "Quả nhiên tất cả đều là âm mưu của ngươi."

"Mẫu hậu, ta cũng không còn cách nào, ai bảo muội muội ta nhất định phải gả cho Thương Vương đây? Ta chỉ có thể để ngươi truyền ý chỉ, ai biết được địa vị của ngươi trong lòng bệ hạ lại không sánh nổi một vương gia khác họ chứ."

Đôi mắt Bạch Nhược ẩn chứa ý cười, từ từ tới gần Ninh Đại.

"Nương nương, cẩn thận!" Lão ma ma biến sắc, vội vàng kéo Ninh Đại lại gần, âm thanh khàn khàn cảnh cáo, "Thái tử phi, nếu ngươi còn tới gần ta sẽ gọi người."

"Ha ha ha."

Bạch Nhược che môi cười, âm thanh không nhu hòa như trước: "Ma ma, hình như ngươi quên đây là lãnh cung, đã là lãnh cung, vậy thì không có người, ngay cả thị vệ tuần tra cũng đã tới giờ đổi ca, không thể tới nhanh như thế được."

Sắc mặt Ninh Đại trắng bệch, nàng từng là hoàng hậu, lại thiên phú không tốt, thực lực vốn không bằng Bạch Nhược.

Nếu Bạch Nhược muốn giết nàng, khẳng định nàng chống đỡ không được...

"Nhưng mà..." Bạch Nhược dừng lại, cười yếu ớt, "Xem ở chỗ mẫu hậu từng là tổ mẫu của Lân Nhi, nên Nhược Nhi có thể cho mẫu hậu, ngươi tự mình dùng ba thước lụa trắng treo lên, hay là... ta giúp ngươi?"

Bờ môi Ninh Đại run rẩy: "Bạch Nhược, ngươi là độc phụ, ngươi nhất định sẽ chết không tử tế!"

"Mẫu hậu, Nhược Nhi cũng không còn cách nào, chỉ khi ngươi chết ta mới có thể an tâm, " Bạch Nhược chuẩn bị xong rượu độc cùng ba thước lụa trắng, ôn nhu hỏi, "Ta cho ngươi hai lựa chọn. Rượu độc hay ba thước lụa trắng?"

Ninh Đại biết hôm nay mình khó thoát khỏi cái chết, nàng nhìn rượu độc cùng ba thước lụa trắng, đôi mắt từ từ nhắm lại, thật lâu sau mới mở ra, trong mắt một mảnh tức giận.

"Bạch Nhược, bản cung làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!"

Dứt lời, nàng nhấc tay cầm lấy rượu độc.

"Nương nương, không được!" Đáy lòng lão ma ma run lên, vội vàng quát.

Thế nhưng, Ninh Đại không để ý đến lão ma ma, đem rượu độc uống vào trong ruột.

Trong khoảnh khắc, thân thể nàng đều vặn vẹo, sắc mặt tái nhợt bất lực, nàng cắn chặt môi, máu tươi tứa ra tràn lên khóe môi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.