Tình Đầu Khó Phai

Chương 39: Giấc mộng kinh hồn




"Đúng rồi, có một số việc em muốn nói chuyện một chút." Cô để ly cà phê xuống, bỗng nhiên nghĩ đến còn có việc phải nói với hắn.

"G cơ? Sáng sớm thì có chuyện gì nói. . . . . ." Hắn cười có chút lưu manh, tay cũng sờ lên bắp đùi bà xã. Mặc dù hôm nay tất chân không phải là màu đen, nhưng hai cặp đùi đầy đặn thoạt nhìn rất mê người. . . . . .

Bốp!

Tay cô vuốt ve bàn tay không an phận của hắn.

"Là việc quan trọng." Cô nghiêm túc cường điệu lời nói, không cho thái độ hắn tùy tiện ra tay.

"Được,việc lớn." Hắn bĩu môi, không tình nguyện thu tay lại, đợi cô nói. Thật ra thì hắn căn bản không muốn cùng bà xã nói chuyện chuyện gì đứng đắn, vẫn là đùa giỡn với cô vui hơn. . . . . .

"Về chuyện em thiếu tiền của anh. . . . . ."

Xem đi, lời mở đầu đã để cho hắn có chút muốn đánh nhau.

"Sau này em sẽ dựa theo thời gian trong hợp đồng trả tiền cho anh, anh phải thu nha." Cô kiên trì muốn đem tiền trả hắn, hy vọng hắn cũng có thể dựa theo hợp đồng ban đầu thỏa thuận nhận lấy khoản trả.

"Anh nói rồi số tiền kia không cần trả lại." Hắn phất tay một cái, muốn cô đừng xem những số tiền kia để ở trong lòng. Hắn tại sao có thể lấy tiền của bà xã nha, cô thật khách khí.

"Không được, hôn nhân của chúng ta theo hợp đồng trả hết rồi đi." Vừa lúc thừa dịp sáng sớm hôm nay tỉnh lại có dư thời gian,cô cẩn thận suy nghĩ một chút quan hệ sau này của bọn họ. Có một số việc muốn như cũ, có một số việc thì phải có điều thay đổi.

"Đi?! Không được, anh không cho phép em đi." Hắn lập tức kéo tay cô, vừa nghe đến hai chữ "rồi đi " cũng rất nhạy cảm. Vô luận như thế nào, chính là không cho cô gái hắn yêu rời khỏi hắn nha.

Cái gì nha! Hai người bọn họ tối hôm qua mới nói rõ tình cảm trong phòng, tiến hành một cuộc đại tỏ tình, vừa triền miên hoan ái mà thôi, sáng nay ở chỗ này nói chuyện gì có đi hay không . . . . . .

"Ý của em là, anh không thể dùng phương pháp không để em trả tiền ép em ở lại, vậy sẽ làm cho em cảm thấy rất không được tôn trọng, cho nên em muốn đem số tiền thiếu anh trả hết." Cô thẳng thắn nói cho hắn biết ý nghĩ của mình. Không có ai thích bị bắt buộc, cho dù vì yêu hay vì danh cũng giống nhau.

"Cho nên. . . . . . Em bây giờ vẫn còn muốn ly hôn với anh sao?" Hắn khẩn trương hỏi, căn bản không cần mấy chữ tăng giảm kia, chỉ toan tính cô ở lại hay đi.

Hắn không muốn ép cô ở lại, mà là thật lòng muốn cùng cô sống chung, không muốn làm cho cô rời đi mà thôi.

"Cái này sao. . . . . . Chờ em trả hết tiền cho anh sẽ biết." Cô kéo tay của hắn xuống, có chút thừa nước đục thả câu nói, trong lòng thật ra thì có chút ý xấu nhìn thấy tái độ hắn khẩn trương cảm thấy một tia mừng thầm. Hơn nữa thành thật mà nói, người nào có thể đóan được tương lai có tình huống gì, thời gian ngày hôm qua cô còn không hiểu được hắn cô nha, nhưng bọn họ bây giờ là đang cùng nhau ngồi chổ này, đúng là một đôi vợ chồng.

"Cái gì! Tại sao muốn đợi đến ngày đó? Chuyện như vậy hiện tại có thể quyết định, chúng ta không rời nhau!" Hắn không thích cô không xác định đáp án, cho hắn một loại cảm giác không ổn định, trong lòng có chút sợ.

Hắn rất khẳng định mình yêu cô gái này, cũng muốn ở chung với cô, cho nên hắn tuyệt đối sẽ không để cô đi, muốn từ trước đến nay cô và hắn chung một chỗ, đời này cũng sẽ đối với cô chung thủy không rời đi.

"Ai biết, có lẽ ngày mai anh sẽ yêu người khác. . . . . ." Cô nêu ví dụ có thể thay đổi.

"Anh không có." Hắn kiên định nói.

"Vậy lỡ như ngày mai em yêu người khác ——"

"Anh không cho phép!" Hắn tức giận đốt cả vùng đất cảnh cáo.

Cô nhìn thấy vẻ mặt hung dữ kia, nhẹ nhếch lông mày nhỏ nhắn, cảm thấy hắn thật là bá đạo!

"Anh nhìn xem, anh hiện tại đang ra lệnh cho em. Mỗi lần anh như vậy nói chuyện với em, em liền sẽ cảm thấy hợp đồng hôn nhân chỉ là sự bảo đảm, bởi vì em thiếu tiền anh, cho nên mọi việc cũng xuống nước với anh một bước." Cô thật không thích loại cảm giác nhược điểm của mình bị người khác giữ lấy. Mặc dù đây cũng là cô tự tìm, nhưng là cô tuyệt đối không nên vẫn tiếp tục quan hệ như vậy nữa, cho nên mới muốn đem tiền trả hết nợ, kết thúc loại quan hệ mệt mỏi này.

"Anh. . . . . . không có ý đó." Hắn tỏ vẻ mình không có nhìn thấp ý của cô, khẩu khí lập tức thu lại một chút, mặc dù hắn là thật muốn đem cô vĩnh viễn áp ở bên người.

"Nhưng em sẽ cảm thấy như vậy, cho nên chờ em trả tiền hết, em mới suy nghĩ hôn nhân của chúng ta có nên tiếp tục duy trì hay không. Điểm này, xin anh tôn trọng sự lựa chọn của em." Cô hy vọng hôn nhân của bọn họ có thể quay về ngang hàng như trước, mà không phải loại thua thiệt, cho nên trong khoảng thời gian này vừa quan sát tên lãng tử này, xem hắn biểu hiện như thế nào.

"Em nhất định phải suy nghĩ lâu như vậy sao?" Hắn có chút đáng thương nói, đột nhiên lại cảm thấy cô trả tiền lại tốc độ quá chậm, thời gian lâu như vậy làm cho tính nôn nóng hắn rất khó chịu đựng, hơn nữa quyền lựa chọn không có ở đây trên tay hắn. . . . . .

Bất quá bây giờ không để cho cô chọn, dù sao cũng đã cưới rồi, ai hừm, thật phiền! Hắn phiền não gãi đầu, không nghĩ tới vay tiền làm cho người ta khổ như thế………

"Không nhất định, nếu là em ngày mai đột nhiên trả hết số tiền, có thể lập tức cho anh đáp án." Cô trêu ghẹo nói, khó nhịn cười.

"Hmm, Hmm." Hắn cười khan hai tiếng, vẻ mặt nhăn nhó, hiện tại mới không tâm tình cùng cô nói giỡn, nói không chừng qua nữa một, hai năm hắn sẽ phải biến thành ông xã bị vứt bỏ! A. . . . . .

Nhìn ông xã rất không tình nguyện lại không vẻ mặt nhẫn nại, tâm tình cô rất tốt uống vài ngụm cà phê.

Thật khó được nha, cô có cảm giác thắng hắn một chút!

"Còn có, mặc dù trước mắt em còn chưa trả hết nợ, anh phải tôn trọng ý nghĩ của em." Đây cũng là một chuyện rất trọng yếu, cô cảm thấy cần thiết nói rõ ràng với hắn. Người đàn ông này quá kêu ngạo, có đôi khi làm cho cô rất tức giận, rồi lại một chút biện pháp nắm lại hắn cũng không có.

"Anh lúc nào không có tôn trọng em?" Hắn kinh hô, tự nhận mình vẫn là rất tốt không có giống như cô nói nha.

"Thí dụ như nói anh luôn cùng cô gái khác nói chuyện tình tứ, hại em biến thành cô gái đáng thương trong mắt người khác. . . . . ." Cô lạnh nhạt liếc hắn, tùy tiện nêu ví dụ chính là thảm án máu chảy đầm đìa.

"Ai nha, kia cũng là chuyện đã qua, sau này tuyệt đối sẽ không xảy ra lần nữa, anh thề." Hắn cười đẩy cô, không muốn cô sáng sớm ăn dấm nhiều như vậy, người nào chưa từng có lỗi lầm. . . . . . Quan trọng là ... cuộc sống hiện tại và tương lai a!

"Còn có như lần trước dám chuyển vào phòng muốn em đổi giường lại . . . . ." Quả thực là bá đạo cộng với da mặt dày, hoàn toàn không có ở suy nghĩ theo ý cô.

"Đó hoàn toàn là vì bồi dưỡng tình cảm, nếu không tối hôm qua chúng ta làm sao có hàn huyên được vui vẻ như vậy." Hắn ôm cô, hôn nhẹ mặt của cô, nói rõ đó đâu phải là chuyện gì, tất cả cũng vì cùng bàn luận tương lai tốt đẹp thôi, hơn nữa ngày hôm qua tất cả bọn họ cũng khiến cho rất vui vẻ nha!

"Tóm lại, sau này em nói không nên, không muốn hoặc không thích chuyện, anh cũng phải tôn trọng ý nguyện của em, không thể miễn cưỡng em." Cô kéo bàn tay đặt ngang hông xuống, nghiêm mặt nói cho hắn biết. Đây là ý muốn, không phải là thương lượng, không có mặc cả.

"Nhưng nhìn thấy vẻ mặt em không múôn,anh liền muốn muốn em. . . . . ." Trên mặt hắn nở nụ cười yếu ớt, nhìn cô càng đứng đắn, hắn càng vọng động, đây cũng là chuyện không có cách nào khống chế.

Nói đến nói đi, đều do dáng vẻ cô quá hấp dẫn người. Này coi như là vấn đề của cô!

"Đỗ Thiên Hải!" Cô tức giận địa nhìn chằm chằm hắn, hiện tại cũng không phải là nói giỡn với hắn, cô rất là chân thành !

"Được, anh biết rồi." Hắn vừa nói vừa uống cà phê, thái độ dạy người chất vấn.

Nhưng cô sớm có chuẩn bị. . . . . .

"Rất tốt, đem những lời anh vừa nói viết xuống, ký tên." Cô đã sớm chuẩn bị giấy bút để trước mặt hắn.

"Cái gì?!" Hắn khó có thể tin, không nghĩ tới cô lại làm được như vậy. . . . . .

Này coi là cái gì! Đây không phải là nói rõ không tin lời hứa của hắn, lẫn nhân cách của hắn sao?

"Nếu không đến lúc đó anh không giữ lời thì làm sao bây giờ?" Cô chẳng qua là thực sự cầu thị, có chữ viết có chứng cớ.

"A! Chẳng lẽ anh là loại người ăn quịt sao?" Hắn nhướng mày trợn mắt hỏi.

Anh không phải sao? Cô cũng nhếch lông mày nhỏ nhắn. . . . . . Lúc này không tiếng động, nói không có ra khỏi miệng, vẻ mặt đã nói rõ tất cả.

Hắn sẽ không ăn quịt ư? Lời như thế lúc trước chưa biết hắn mới có thể tin tưởng, hiện tại mà tin tưởng hắn thì đã sớm phá sản!

Đỗ Thiên Hải bị bà xã lạnh lùng chăm chú nhìn mình như vậy, thật đúng là không khỏi có chút chột dạ. . . . . .

Được rồi, hắn thừa nhận mình có đôi khi cũng tương đối có "tùy cơ ứng biến" một chút, nhưng vậy mà cũng coi là nói không giữ lời sao. . . . . .

"Được, viết thì viết, có muốn lấy dấu tay luôn hay không?" Hắn dũng cảm cầm lấy bút, vòng quanh …….

"Ừm." Hắn muốn ấn, cô cũng sẽ không phản đối.

"Em. . . . . ." Hắn chán nản, giận đến nỗi gương mặt tuấn tú cũng méo mó, không nghĩ tới cô trả lời thuận miệng như vậy, hoàn toàn cũng không suy nghĩ nương tay, dáng vẻ như thiếu đảm bảo!

Không sao, hắn sẽ chứng minh cho cô thấy, đại trượng phu một khi đã nói ra khỏi miệng, có thể tin là viết không viết kết quả cũng giống nhau!

"Em đọc cho anh viết, viết. . . . . . Đỗ Thiên Hải, đảm bảo từ nay về sau cũng sẽ tôn trọng Đông Ánh Thần tất cả ý nghĩ và cái nhìn, sẽ không miễn cưỡng cô làm bất kỳ những gì cô ấy không thích." Cô hảo tâm giúp đỡ hắn hạ bút, bớt đi nhiều câu phiền toái.

"Dài như vậy!" Hắn nhăn lông mày lại oán trách.

"Mau viết." Cô đốc thúc hắn đừng lãng phí thời gian, cô còn muốn chuẩn bị đi làm đây!

"Ờ thì viết." Hắn nắm chặt bút, bắt đầu viết câu cô đọc ở trên tờ giấy trắng. . . . . .

Đông Ánh Thần bưng cà phê, ở một bên xem hắn "Múa bút" . . . . . .

"‘Tôn trọng’ viết rõ ràng một chút." Cô nhắc nhở hai chữ kia xem không được rõ ràng.

Hắn dùng lực viết thêm "Tôn trọng" một lần nữa.

Cô hài lòng gật đầu, tiếp theo nữa đọc thêm tiếp, muốn hắn phải tuân theo hợp đồng ban đầu, chấp nhận để cô trả hết tiền thiếu nợ, đợi đến trả tiền xong mới quyết định có ly hôn không.

Hắn vừa nghe vừa viết, chữ viết rồng bay phượng múa nhưng càng lúc càng viết ngoáy. . . . . .

"‘Ly hôn’ cũng vậy." Cô nhắc nhở hắn hai chữ này cũng xem không rõ.

Hắn hít một hơi, nheo lại mắt —— lại chỉnh sửa chữ viết một lần nữa.

Cô nhìn thấy vẻ mặt buồn bực kia, còn nhớ đến thái độ hắn bình thường cuồng vọng lớn lối, trong lòng cảm thấy thật đã nghiền! Không nhịn được mỉm cười. . . . . .

" Em, hài lòng chưa." Hắn viết thêm hàng chữ cuối cùng "Giấy cam đoan" giao cho cô, khẩu khí không phải là rất tốt.

"Anh bây giờ tức giận với em sao?" Cô nhận lấy tờ giấy, nhẹ giọng hỏi hắn.

Hắn hít vào một hơi, lập tức điều chỉnh sắc mặt của mình, đại trượng phu có thể lui có thể nhịn.

"Không phải nha, anh yêu em như vậy, làm sao tức giận với em được." Hắn thương yêu ôm ấp bà xã, hắn cũng không muốn bị khai trừ "danh hiệu ông xã" đâu.

"Em chuẩn bị đi làm." Cô hài lòng cười cười, đẩy tay của hắn ra, đứng dậy chuẩn bị trở về phòng.

"Đi thong thả." Hắn cũng cười đưa mắt nhìn bà xã yêu quý.

"A! Còn có. . . . . ." Cô vừa bước hai bước đột nhiên quay đầu lại.

"Còn có chuyện gì!" Hắn sắc mặt ngưng tụ, nghĩ thầm sẽ không có thêm điều khoản chết tiệt nào cần bổ sung nha?

Cô thản nhiên cười, chỉ chỉ bên cạnh cái bàn. "Anh giúp em dọn bàn ăn, em sợ đến trễ."

"Không thành vấn đề." Hắn thở phào nhẹ nhỏm. Khó trách bà xã có thể kiếm tiền nhiều như vậy, thật sự là có bản lãnh của nữ cường nhân . . . . . .

Kỳ quái, thái độ cô lên giường và xuống giường làm cho anh tưởng như hai người? Đêm qua mềm mại quyến rũ nằm ở trong ngực của hắn, còn bây giờ thì không phải như thế giống như một cô gái hoàn toàn khác.(đoạn này ta mạn phép chém tí hê hê)

"Cám ơn anh, ông xã." Cô cúi đầu hôn lên mặt hắn một cái, vẻ mặt thẹn thùng xoay người trở về phòng.

Hắn giật mình đột nhiên vuốt mặt, nhìn bóng lưng cô nhanh nhẹn rời đi.

Ông xã. . . . . .

Đây là hắn lần đầu nghe được cô gọi hắn như vậy, cũng là lần đầu được cô chủ động hôn, quá cảm động nha! Hắn đặt tay lên lòng ngực cảm động, quyết tâm nhất định phải làm cho cuộc hôn nhân này tiếp tục mãi mãi, vĩnh viễn bám dính vị trí ông xã không buông ra!

"Bà xã, thỉnh thoảng đi trễ một chút cũng không sao. . . . . ." Hắn cười xấu xa dụ dỗ, lập tức đứng dậy đi theo bà xã vào phòng.

Về phần "Giấy cam đoan" ——

Thật sự là viết hay không viết đều giống nhau!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.