Tình Đầu Cấm Kỵ

Chương 38: Bản thảo của tử khiêm – số 38




Vi Quân Hiệp vội nói :

- Tại hạ biết rồi, con ngựa nhỏ đó đúc bằng sắt và hình như cùng một lúc đúc ra khá nhiều. Quản Tam Dương dường như cũng vì vụ con ngựa sắt nhỏ này, mà ước hẹn mấy người đến hội họp tại tòa cổ thành.

Chàng nói đến đấy liền thuật lại những chuyện đã xảy ra tại tòa cổ thành đó cho Triển Phi Ngọc nghe hết một lượt. Chàng còn tiết lộ, chính mình cũng đã lượm được một con ngựa nhỏ này.

Triển Phi Ngọc vội nói :

- Công tử lấy ra cho tại hạ xem!

Vi Quân Hiệp thò tay vào trong bọc móc con ngựa nhỏ đúc bằng sắt, lớn bằng nắm tay đưa ra.

Con tiểu thiết mã đó khắp mình đen kịt, chẳng có một chỗ nào có vẻ kỳ dị cả. Ngoài việc nó dùng để chặn giấy, thì chắc chằng còn dùng làm gì khác nữa.

Triển Phi Ngọc đón lấy, đảo lên, đảo xuống ngắm nghía mọi chiều, rồi lộ ra vẻ ưa thích, không nỡ rời tay.

Ngắm nghía một lúc lâu, rồi nàng bảo :

- Cần công tử! Công tử cho tại hạ con ngựa sắt này được không?

Vi Quân Hiệp đáp ngay :

- Được lắm chứ! Tại hạ dùng nó làm gì mà giữ?

Triển Phi Ngọc toan cất tiếng tạ ơn, thì con ngựa nàng đang cưỡi đột nhiên hí lên một tiếng thê thảm, rồi ngã lăn ra.

Triển Phi Ngọc cũng hú lên một tiếng dài. Nàng nắm chặt dây cương, tung mình nhảy lên. Tuy trên vai nàng cõng Triển Phi Yên mà thân pháp vô cùng linh diệu. Người nàng nhảy lên cao hơn một trượng, chưa kịp hạ xuống thì con ngựa bạch đã phun bọt dãi, lăn ra chết thẳng cẳng.

Vi Quân Hiệp đang lúc phóng ngựa chạy nhanh, không kịp dừng ngay lại được, ngựa chàng phóng xa thêm đến năm trượng nữa mới dừng bước, chàng vội quay đầu lại.

Lúc này, Triển Phi Ngọc đã đứng sững dưới đất rồi. Tuy diễn biến đột ngột kinh người mà thần sắc nàng vẫn cực kỳ bình tĩnh. Nàng cúi xuống lượm con tiểu thiết mã lên, vì nàng đã đánh rơi nó xuống đất.

Vi Quân Hiệp cả kinh, hít mạnh một hơi rồi hỏi :

- Sao lại có chuyện lạ thế này?

Triển Phi Ngọc đáp :

- Có người ám toán! Công tử hãy giữ tam muội cho tại hạ!

Người nàng lạng về phía trước, vai nàng rung động một cái, hất Triển Phi Yên ở trên vai nàng ra rất nhanh về phía Vi Quân Hiệp.

Vi Quân Hiệp ngồi trên lưng ngựa, vội nhoài người ra đón bắt lấy Triển Phi Yên.

Triển Phi Ngọc lạng người nhanh như chớp, quát hỏi :

- Quân chuột nhắt ở đâu mà lại dùng ám tiến hại người?

Nàng vừa quát, vừa lướt nhanh về phía trước. Chớp mắt đã biến vào trong rừng cây, không thấy bóng dáng đâu nữa.

Vi Quân Hiệp trong lòng cực kỳ xao xuyến, vì chàng sợ Triển Phi Ngọc rượt kẻ thù đi xa, vạn nhất mà kẻ vừa ám toán lại xuất hiện ở đây thì mình không đủ sức đối phó. Chàng ngoảnh nhìn bốn phía xem động tĩnh, định bụng nếu lấy gì lạ là lập tức phóng ngựa chạy nhanh, nhưng bốn bề vẫn phẳng lặng như tờ, chẳng có động tĩnh chi hết.

Chừng uống cạn tuần trà, Vi Quân Hiệp vẫn không thấy Triển Phi Ngọc trở lại. Triển Phi Yên bỗng cất tiếng rất khẽ, thều thào hỏi :

- Tại sao... còn dừng ở đây?

Vi Quân Hiệp cúi đầu ngó xuống, thấy Triển Phi Yên nằm trong lòng mình, nét mặt lợt lạt, đôi môi xám xịt như người sắp chết. Hai mắt nàng xuất thần hé mở.

Vi Quân Hiệp thở dài nói :

- Có người ám toán làm cho con ngựa của thư thư cô nương chết mất rồi.

Nguyên Vi Quân Hiệp trước kia chỉ mong xa được Triển Phi Yên là may, không bao giờ dám đến gần. Nhưng hiện thời chàng ôm nàng trong lòng và nàng đang bị thương cực kỳ trầm trọng, nên bao nhiêu ý nghĩ chán ghét đều tiêu tan.

Chàng vội kiếm lời an ủi :

- Thư thư cô nương rượt theo kẻ thù, chắc còn xảy ra vụ gì đó nên chưa trở lại đây. Cô nương hãy bình tĩnh, đừng lo lắng chi hết.

Triển Phi Yên gắng gượng thở hổn hển lấy hơi, rồi thều thào nói tiếp :

- Quản Tam Dương... đã bảo, nếu trong ba ngày không gặp được mẫu thân, thì mạng này ắt là phải chết. Sao còn dừng lại, hay là muốn ta chết dọc đường chăng?

Vi Quân Hiệp dĩ nhiên không muốn Triển Phi Yên chết ở dọc đường, chàng biết cần phải tranh thủ thời gian để cứu mạng cho nàng. Nhưng không hiểu tại sao, Triển Phi Ngọc đi mãi chưa thấy trở lại.

Chàng gượng cười đáp :

- Nhị thư cô nương còn đang truy tầm kẻ địch. Chờ cô ấy trở lại, sẽ lập tức lên đường.

Triển Phi Yên nói :

- Y... không trở lại đâu.

Vi Quân Hiệp nói :

- Cô nương đừng nói nhầm. Có lý đâu thư thư cô nương lại không quay trở lại?

Triển Phi Yên thốt nhiên buông tiếng thở dài não ruột, rồi trên môi nở một nụ cười thê thảm, nói :

- Ta nghĩ rằng, nếu ta... chết ở dọc đường thì người sung sướng nhất là nhị thư ta, vì y không bị ta tranh chấp nữa.

Vi Quân Hiệp không hiểu hỏi :

- Triển cô nương! Cô nương nói vậy chẳng là quá đáng ư?...

Chàng còn muốn nói thêm mấy câu trách móc, nhưng thấy nàng chỉ còn hơi thoi thóp, tình trạng rất đáng thương nên không nỡ nặng lời mà chỉ gượng cười.

Triển Phi Yên lại nói :

- Ngươi dừng tưởng ta nói nhăng. Rồi một ngày kia ngươi\ sẽ thấy lời ta không phải là phi lý.

Vi Quân Hiệp không nói gì. Nhưng thốt nhiên chàng nghĩ đến trường hợp Triển Phi Yên bị thương, chàng đứng xem trông rất rõ tình hình lúc đó, tựa như Triển Phi Ngọc quả là cố muốn gia hại cô em...

Nhưng rồi chàng lại lắc đầu, xua đuổi ý nghĩ phi lý đó đi.

Giữa lúc đó, bỗng thấy bóng người xẹt tới, chính là Triển Phi Ngọc từ trong bụi cỏ rậm nhảy ra. Nàng vọt lên lưng ngựa, ngồi phía trước giật dây cương.

Con ngựa này tuy phải mang ba người trên lưng, nhưng nó vẫn chạy rất lẹ.

Vi Quân Hiệp vội hỏi Triển Phi Ngọc :

- Cô nương có tìm thấy kẻ thù ám toán không?

Triển Phi Ngọc đáp :

- Không thấy! Phía trước có bóng người thấp thoáng, nhưng khi đuổi đến nơi thì chẳng thấy gì nữa. Tam muội thương thế cực kỳ trầm trọng, không ngờ quân khốn kiếp giấu đầu, hở đuôi làm mình chậm mất một lúc.

Vi Quân Hiệp hừ một tiếng rồi cúi đầu nhìn Triển Phi Yên.

Triển Phi Yên mở hé mắt. Thần sắc nàng lộ vẻ khó hiểu.

Con ngựa vẫn phi nước đại về phía trước, lát sau nó đã chạy đến một nơi hoang vắng.

Ngựa chạy ước chừng được năm chục dặm thì đột nhiên nó hí lên một tiếng quái lạ. Vó sau bỗng hất ngược lên.

Tình huống này xảy ra cực kỳ đột ngột, tuyệt không có một dấu hiệu gì báo trước.

Con ngựa hất mạnh quá, khiến Vi Quân Hiệp bị ngã chúi về phía trước. Lúc chàng bị hất ra, bất giác Triển Phi Yên tuột khỏi tay.

Khi chàng hạ mình xuống đất, rồi bị đập mạnh xuống, chàng vội trằn người lại thì trông thấy Triển Phi Yên rớt xuống, sắp đụng vào một khối đá lớn.

Vi Quân Hiệp không kịp nghĩ gì nữa, vội nhảy xổ tới. Nhưng chàng biết võ công mình tầm thường, không chắc có đón được Triển Phi Yên một cách vô sự không. Trong lúc cấp bách, chàng mau trí khôn nhảy lại nằm phục xuống, dang tay ra ôm choàng lấy phiến đá, để Triển Phi Yên rớt xuống, không đụng vào đá mà chỉ đụng vào người chàng.

Chớp mắt, chàng thấy người Triển Phi Yên rớt xuống đến huỵch một tiếng.

Triển Phi Yên từ trên hơn một trượng rớt xuống lưng chàng, sức nặng ghê gớm. Hơn nữa, người chàng nằm trên tảng đá tai mèo, nên thân chàng đau đớn vô cùng. Mắt chàng hoa lên rồi ngất đi một lúc.

Sau chàng nghe tiếng Triển Phi Ngọc thét lên lanh lảnh. Chàng tỉnh lại, cố gượng ngẩng đầu lên, lờ mờ nhìn thấy vẻ mặt Triển Phi Ngọc nhăn nhó rất khó coi. Chàng vội hỏi :

- Lại có người ám toán nữa hay sao?

Triển Phi Ngọc lạnh lùng đáp :

- Công tử làm tam muội chết rồi.

Vi Quân Hiệp nghe nói như sét đánh bên tai. Người chàng run lên bần bật, hỏi :

- Tại hạ làm chết tam cô nương?

Triển Phi Ngọc nghiêng người đi chút, trỏ về phía trước nói :

- Ngươi coi kìa!

Vi Quân Hiệp nhìn theo phía tay nàng trỏ, thì thấy Triển Phi Yên nằm phục dưới đất gần đó, mình không nhúc nhích. Chàng kinh hãi, sợ toát mồ hôi, miệng ấp úng :

Triển cô nương! Tam cô nương...

Triển Phi Ngọc thở dài đáp :

- Công tử thật chẳng cẩn thận chút nào! Ta đã giao y cho ngươi, sao ngươi lại hất y ra?

Vi Quân Hiệp tưởng tình huống này không quan hệ gì đến mình. Nhưng chàng nghe Triển Phi Ngọc nói vậy, thì biết rằng mình khó tránh khỏi tội lỗi. Chàng run lên hỏi :

- Tam cô nương... chết rồi ư?

Triển Phi Ngọc giậm chân đáp :

- Sao ngươi còn hỏi vậy?

Vi Quân Hiệp không hiểu, vì sao Triển Phi Ngọc lại bắt bẻ mình câu hỏi đó? Nhưng giờ đã xảy ra chuyện thế này, chàng đành câm miệng không nói gì nữa.

Bỗng nghe Triển Phi Ngọc hất hàm bảo :

- Chúng ta chạy đi thôi, mau lên!

Vi Quân Hiệp ngửng đầu lên xem, thì thấy con ngựa bạch vẫn đứng nguyên chỗ cũ. Chàng không hiểu vì sao nó lại hất chân sau lên. Đúng lý ra con ngựa bạch này là giống rất tốt, ngàn con khó chọn được, mà đột nhiên sinh tính bất kham thì cũng là một chuyện lạ. Chàng cố gắng đứng dậy, chạy đến chỗ Triển Phi Yên.

Triển Phi Ngọc lập tức quát lên :

- Đừng nghĩ gì đến y nữa!

Vi Quân Hiệp không tin ở tai mình, chàng đứng ngây người ra.

Triển Phi Ngọc không chờ Vi Quân Hiệp lên tiếng, nàng giở giọng thắt buộc :

- Ngươi đã gây nên đại họa. Nếu mẫu thân ta biết cô con gái quý của người bị ngươi bị chết vì tay ngươi, thì không khi nào người chịu bỏ qua.

Vi Quân Hiệp sắc mặt tái mét nói :

- Triển cô nương!... Cô cũng biết đó, tuy tại hạ không cẩn thận một chút, nhưng không phải tự tại hạ gây ra tai nạn cho lệnh tam muội.

Triển Phi Ngọc buông tiếng thở dài, tiến gần lại mấy bước, rút chiếc khăn mặt thơm ngát lau mồ hôi trán cho Vi Quân Hiệp, rồi dịu giọng nói :

- Cần công tử! Bữa nay sự đã lỡ rồi. Chúng ta phải tìm cách bịt kín vụ này đi! Ngoài công tử cùng ta ra, không thể để đến một người thứ ba nào biết tới. Công tử đã hiểu chưa?

Vi Quân Hiệp trong lòng nổi lên không biết bao nhiêu mối nghi ngờ. Nào Triển Phi Yên gặp chuyện bất hạnh mà sao Triển Phi Ngọc không tỏ vẻ thương xót, nào con ngựa này đang ngoan ngoãn, tại sao đột nhiên nổi tính bất kham. Sau nữa, Triển Phi Yên cùng mình ngã ngựa mà Triển Phi Ngọc vẫn hững hờ đi làm chuyện gì. Bây giờ, nàng lại buông lời buộc tội cho mình là nghĩa làm sao?

Tuy lòng chàng ôm bao mối nghi ngờ, mà chàng không biết nói sao.

Chàng cho là, ngoài cách để yên cho Triển Phi Ngọc xử trí, không còn biện pháp nào khác. Chàng đang ấp úng không nói ra lời, thì Triển Phi Ngọc lại nói tiếp :

- Công tử bất tất phải áy náy. Thiệt tình thì tam muội bị hại về tay Quản Tam Dương, còn công tử bất quá chỉ sơ ý một chút mà thôi, chẳng có chi đáng kể.

Vi Quân Hiệp thộn mặt ra, hồi lâu mới hỏi :

- Chẳng lẽ chúng ta bỏ mặc tam cô nương ở đây hay sao?

Triển Phi Ngọc đáp gọn :

- Phải rồi!

Vi Quân Hiệp cả kinh hỏi :

- Nếu sau này lệnh đường hỏi đến tam cô nương, thì khi đó... chúng ta biết đáp thế nào?

Vi Quân Hiệp không hỏi “cô nương đối đáp thế nào”, mà lại dùng chữ “chúng ta”, tỏ ra điều lợi hại của mình đã buộc chặt vào với sự lợi hại của Triển Phi Ngọc.

Triển Phi Ngọc đáp :

- Chúng ta cứ nói ngay rằng :

Thương thế của y dọc đường phát động, không sao cứu chữa được.

Vi Quân Hiệp ngập ngừng nói :

- Lẽ nào chúng ta bỏ...

Chàng định nói bỏ xác nàng ở nơi hoang dã này, nhưng lời nói mới phát ra nửa chừng, chàng cảm thấy băn khoăn, không tiện nói hết.

Triển Phi Ngọc đáp :

- Dĩ nhiên không thể bỏ y ở đây, mà phải đem y đặt vào một hốc cây lớn. Công tử ngoảnh đầu ra chỗ khác, đừng nhìn y nữa.

Vi Quân Hiệp theo lời ngoảnh mặt đi. Chàng không hiểu Triển Phi Ngọc sẽ đem thi thể Triển Phi Yên đặt vào đâu?

Bỗng chàng thấy trong tai có tiếng kêu ù ù. Trong tiếng ù ù này, dường như có lẫn thanh âm rất yếu ớt của Triển Phi Yên nói :

- Nếu ta bị chết ở giữa đường, thì người sung sướng nhất đời chính là nhị thư ta đó!

Vi Quân Hiệp xoay mình lại, thấy Triển Phi Ngọc đã bình tĩnh quay về, chàng thở hồng hộc hỏi :

- Y... y đâu rồi?

Triển Phi Ngọc đáp :

- Ta đã đưa y cất giấu yên ổn rồi. Sau khi gặp mẫu thân, ta sẽ đưa người đi tìm y, thế là công tử không sao hết.

Vi Quân Hiệp nghi ngờ quá đỗi, tưởng chừng như đây là một cuộc âm mưu lớn lao. Nhưng chàng cố nghĩ, cũng không tài nào nào suy ra manh mối.

Triển Phi Ngọc nói :

- Cần công tử! Mẫu thân ta thương yêu nhất là tam muội. Nếu người biết ra tại công tử sơ tâm để xảy ra tai họa thì công tử sẽ bị hành hạ cực khổ vô cùng! Vậy trong vụ này, ta nói dối giúp công tử, thì công tử chớ tiết lộ một tí nào với ai hết, công tử đã nghe rõ chưa?

Vi Quân Hiệp bần thần gật đầu đáp :

- Tại hạ biết rồi, nhưng Triển cô nương...

Triển Phi Ngọc ngắt lời :

- Còn nhưng gì nữa? Công tử chưa biết tính mẫu thân ta, kể ra thì không nên nói dối người như thế này, nhưng ta hoàn toàn vì công tử mà thôi.

Vi Quân Hiệp định nói câu gì, đều bị Triển Phi Ngọc rào đón trước, chàng đành im lặng thở dài.

Triển Phi Ngọc nắm lấy tay chàng, rồi hai người nhảy tót lên ngựa chạy về phía trước.

Vi Quân Hiệp cảm thấy trong lòng nặng trĩu những mối lo buồn.

Triển Phi Ngọc biết mình đã dồn chàng vào ngõ bí, khiến chàng hết đất không nói vào đâu được. Nhưng nàng vẫn băn khoăn nghĩ đến lần đầu xảy ra việc bất trắc, nàng đi đuổi theo kẻ địch, không hiểu Triển Phi Yên đã nói những gì?

Đến giờ ngọ hôm sau, hai người đi xuyên vào một khe núi dài. Đường lối phía trước mỗi lúc một gập ghềnh khó đi.

Triển Phi Ngọc nói :

- Chúng ta xuống ngựa rồi trở ra mặt trước núi này.

Vi Quân Hiệp bây giờ mới hỏi :

- Có phải qua ngọn núi này là sẽ gặp lệnh đường không?

Triển Phi Ngọc đáp :

- Không còn xa mấy đâu. Quan ngọn núi, đi nhiều lắm là mất một giờ nữa thì đến chỗ... ta và công tử gặp nhau lần đầu.

Vi Quân Hiệp gượng cười. Chàng nghĩ thầm :

- Giả tỷ không xảy ra chuyện bất ngờ ở dọc đường, thì thời hạn ba ngày còn rộng chán, vì chỉ chiều nay là đã gặp được Diệu Cô rồi.

Hai người xuống ngựa. Triển Phi Ngọc vỗ vào đùi ngựa mấy cái. Con bạch mã hí lên một tiếng dài, lắc bờm, giậm chân rồi quay về đường cũ.

Triển Phi Ngọc nói :

- Giống ngựa này thông minh lắm. Đây tuy cách Tần Lĩnh khá xa, nhưng tự nó biết tìm đường về được.

Vi Quân Hiệp vội hỏi :

- Thật là một giống thần câu khôn ngoan phi thường, mà sao giữa đường nó lại hất đôi vó sau để tung tại hạ cùng tam cô nương phải rớt xuống?

Triển Phi Ngọc ngoảnh đầu đi đáp :

- Súc sinh vẫn là súc sinh. Thốt nhiên nổi tính điên khùng cũng chẳng lấy chi làm lạ. Công tử đừng nhắc đến vụ này nữa.

Vi Quân Hiệp bùi ngùi trong dạ, cùng Triển Phi Ngọc lướt về phía trước, vượt qua đỉnh núi thì trời đã hoàng hôn. Khi đến ngoài hang núi, Vi Quân Hiệp nhớ lại lần trước ở nơi đây, chàng đã được Triển Phi Yên dẫn tới, mà hôm nay...

Tiến vào hang núi rồi, Triển Phi Ngọc dừng bước khẽ bảo Vi Quân Hiệp :

- Cần công tử! Ta phải nhắc lại, là vì công tử mà phải nghĩ cách che chở. Vậy ta đã dặn điều chi, chúng ta phải nhớ kỹ.

Vi Quân Hiệp bụng bảo dạ :

- Bây giờ sự đã nhường này, Triển Phi Ngọc lo lắng cho mình, dĩ nhiên mình không thể phụ bạc với nàng.

Chàng vội đáp :

- Tại hạ nhớ kỹ rồi, Triển cô nương! Lòng tốt của cô nương, tại hạ xin ghi lòng tạc dạ.

Triển Phi Ngọc đỏ mặt lên đáp :

- Công tử bất tất nói vậy làm chi?

Rồi nàng quay vào cất tiếng gọi :

- Má má! Con đã về đây!

Trong hang núi, thanh âm Diệu Cô vọng ra đáp lại :

- Về thì cứ việc mà về, việc gì phải réo ầm lên thế?

Triển Phi Ngọc vừa đi vào, vừa nói :

- Má má! Xảy ra đại nạn rồi!

Diệu Cô hỏi :

- Đại nạn gì? Mình cứ nhờ trời phù hộ là được. Can chi ngươi phải hoảng hốt?

Triển Phi Ngọc hít mạnh một hơi, rồi nói :

- Tam muội chết mất rồi!

Triển Phi Ngọc dứt lời, thì trong hang núi lại yên lặng, một sự yên lặng ghê rợn đến cực điểm.

Vi Quân Hiệp trống ngực đánh thình thình, Triển Phi Ngọc cũng sắc mặt lợt lạt. Cả hai cùng thầm nghĩ, không hiểu sự tình sẽ diễn biến ra sao.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.