Tình Cuối Là Quan Hệ Cô Trò

Chương 41




Bạch tuộc đang yên lặng ôm lan can hành lang trước cửa phòng tắm đợi người. Bỗng dưng, nước trong ao xao động, một cái bóng to lớn trồi lên.

Rào!

Cá lớn đầu đội mực ống nhỏ trồi lên khỏi mặt ao, cố ý ngậm một ngụm nước phun lên không trung thu hút sự chú ý của bạch tuộc, gọi: “Ngài Magnificus!”

Bạch tuộc rung rung người, quay đầu nhìn nó: “Gì đó?”

“Lại có sinh vật muốn đi thông qua cửa.”

Bạch tuộc nghe vậy thì nheo mắt, nhìn cửa phòng tắm một cái rồi quay lại nhìn cá lớn, sau đó lại nhìn cửa phòng tắm. Cuối cùng đành phải chậm rì rì tuột khỏi hành lang, ôm theo cái cột đá chống bên dưới, trườn vào trong ao.

Cá lớn thấy ngài Magnificus của nó rốt cuộc cũng chịu trở về ao thì thở phào một hơi, mang theo mực ống nhỏ còn bám trên đỉnh đầu mà lặn xuống, nhanh chóng đuổi tới phía sau bạch tuộc, báo cáo lại thông tin chi tiết và mục đích của sinh vật muốn đi qua cửa.

Nơi này vốn không phải cái ao bình thường, tất cả những gì bên ngoài chỉ là che mắt, bởi vì sâu thật sâu dưới ao, vượt qua tầng đáy đầy bùn đất là một nơi khác, ở đó có một hang động dài dẫn qua ‘thế giới bên kia’. Mà các sinh vật sống dưới tầng đáy có nhiệm vụ canh giữ hang động đó, bọn chúng gọi nó là ‘cửa’.

Bạch tuộc là thủ lĩnh của chúng, tên thường gọi: Magnificus.

Lúc này, bạch tuộc đang co duỗi tám xúc tu, bơi xuyên qua tầng đáy bùn, làn nước bên dưới tầng đáy bùn trong suốt và lạnh hơn hẳn bên trên, còn có những sinh vật phù du trôi nổi phát sáng lập lòe, theo lực đẩy nước của tám xúc tu mà dạt thành những con sóng ánh sáng.

Cá lớn đầu đội mực nhỏ bơi theo phía sau bạch tuộc, cả hai cùng hướng về hang động trên vách đá dựng đứng ở phía nam.

Hiển nhiên nơi này đã nằm ngoài phạm vi của căn nhà, có thể nói, nó nằm giữa ranh giới của hai thế giới, hoàn toàn độc lập, nhưng cũng là điểm kết nối.

Rất nhiều năm về trước đã có lệnh cấm không cho sinh vật giữa hai thế giới qua lại, thế nên mỗi lần có kẻ xâm phạm, bạch tuộc đều ra mặt giải quyết, trấn áp, răn đe, khuyên bảo, cách gì cũng có.

Kể ra thì có thể nói đây là ‘việc nhẹ lương cao’, thời giờ rảnh rỗi rất nhiều, không phải lúc nào cũng có kẻ muốn qua cửa, khi cần đi tuần đều có đám thủ hạ cá lớn làm thay, vậy nên bạch tuộc thoải mái lắm. Cơ mà để làm thủ lĩnh giữ cửa thì không phải ai cũng đảm nhiệm được. Dù sao cũng phải có năng lực trấn áp được các thành phần côn đồ hiếu chiến hoặc tội phạm ở thế giới bên kia muốn lẻn sang nơi ở của con người bên này.

Trên vách đá dựng thẳng có một cái hang sâu đen ngòm, bạch tuộc và cá lớn cùng bơi vào trong đó, đấy chính là ‘cửa’.

Lần này tuy không phải là phần tử hiếu chiến, nhưng cũng khá cứng đầu, bạch tuộc rất rất rất không kiên nhẫn, muốn nhanh chóng đuổi tên này đi để còn trở về với cục cưng trên bờ của mình, hôm nay nó không thèm áp dụng cách thức thường ngày là động khẩu trước khi động thủ, mà vừa gặp đã biến trở về nguyên hình, vung những cái vòi bạch tuộc mọc đầy gai nhọn tát vào mặt đối phương, gầm một  tiếng ‘CÚT!’

Tạm thời không nói tới nguyên hình của bạch tuộc, cái tên cứng đầu kia đã bị dọa cho hồn vía lên mây, ôm cái mặt thủng lỗ chỗ bỏ chạy.

Sao nó nghe nói ‘người giữ cửa’ thường ngày hiền lắm mà ta, nó còn tính không qua cửa được thì cũng móc nối chút quan hệ nhờ mấy tên trong đội giữ cửa của Magnificus đi mua giúp vài món ở thế giới con người. Coi như hôm nay xui xẻo vậy, bữa khác lại đến.

Bạch tuộc hừ lạnh, lại trở về dạng rau câu tròn núc ních của mình, bơi ra khỏi ‘cửa’. Lúc bấy giờ, đám cá cua tôm tép sống ở chỗ này không hiểu sao lại chạy ra khỏi dãy san hô khổng lồ bên dưới – cũng chính là nhà của chúng nó, bơi đến gần tầng đáy bùn bên trên, mở to mắt nhìn cái gì đó.

Nói một chút, ở nơi này không chỉ có đội giữ cửa của bạch tuộc, mà còn có con dân khác sinh sống nữa.

Bạch tuộc bơi qua, tất cả đều giật mình, quay người chào một tiếng ‘ngài Magnificus!’.

Nó ừm một cái đáp lại, thuận miệng hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Một con cá thân dẹt nói: “Ban nãy tụi cá nhỏ chơi ở đám tảo bên kia nghịch quá nên giật đứt vài sợi tảo khiến nó nổi lên, lềnh bềnh trên mặt ao rồi bị cậu Nam Trà mới dọn tới vớt được.”

Bạch tuộc mở to hai mắt, ngó qua một bụi tảo trơ trụi giữa đám san hô, gốc tảo còn lại vẫn đang phát sáng mà lắc lư trong nước.

Bạch tuộc lại ngước nhìn bóng người đang ngồi chồm hổm trên hành lang, tay cầm một nhúm tảo phát sáng đứt đoạn. Hai con mắt vàng của nó giật giật vài cái, thở dài, một đám bọt khí phun ra. Đột nhiên, nó nghĩ tới một cái gì đó, liền bơi qua  chỗ khu tảo phát sáng mọc nhiều, vươn tám cái xúc tu ra bứt một đống, sau đó thả cho chúng trồi lên trên, nổi lềnh bềnh trên mặt nước.

Quả nhiên, một cái tay trắng trẻo lập tức thò xuống vớt lấy chúng.

Bạch tuộc rung rung người, mắt híp lại, cong cong, có vẻ như đang cười.

Đám cá cua tôm tép nhìn mà trợn tròn cả mắt, miệng cá há hốc, mực ống nhỏ xịt ra chút mực, dè dặt hỏi cá lớn: “Ngài ấy đang làm gì vậy ạ?”

Cá lớn từ từ khép miệng lại, bình tĩnh nói: “Cưa trai.”

“Cưa trai? Là cái gì ạ?”

“Là từ của con người thôi, mai mốt em lớn sẽ hiểu.”

Bạch tuộc bơi lên trên, bỗng nhiên túm lấy một con mực to ở gần đó, nói: “Hít sâu một hơi đi!”

Mực mà ‘hít sâu’ thì tức là bơm đầy nước vào cơ thể rồi đẩy ra tạo lực để bơi đi. Nó không hiểu ra sao mà cong râu lên: “Hả?”

“Hít sâu một hơi!” Bạch tuộc kiên nhẫn lặp lại: “Sau đó chừng nào ta cho phép thì mới được đẩy hơi ra.”

“À… vâng.” Mực lớn chẳng hiểu gì cả nhưng vẫn làm theo.

Ngay lúc cả người nó phình to hết cỡ, bạch tuộc lập tức cuốn lấy nó, kéo một cái, đẩy nửa cái đầu của nó xuyên qua khỏi lớp đáy bùn, ra lệnh: “Đẩy hơi ra!”

Phụt!

Một luồng nước chứa đầy sinh vật phù du phát sáng lập tức phun tứ tán vào nước ao bên trên, sáng một mảnh.

Nam Trà đang nghịch mấy sợi tảo thấy mà giật mình, cậu chồm cả người ra khỏi hành lang, nhìn chằm chằm đáy ao, những dòng nước nhỏ cuộn tròn sáng lập lòe bên dưới bỗng nhiên xuất hiện, sau đó tản ra trong ao rồi dần dần biến mất. Nhưng mà, chúng còn chưa biến mất hết thì lại tiếp tục xuất hiện những dòng nước nhỏ phát sáng đó, lấp lánh, rất đẹp.

Cậu ngây ngẩn cả người, nhìn chằm chằm xuống ao. Hóa ra, những sinh vật phù du và tảo phát sáng trong quyển sổ của ông nội là có thật. Đẹp quá!

Chỉ tội cho mực lớn, bị bạch tuộc xem như cái ống bơm mà bơm đám sinh vật phù du qua bên kia để mua vui cho người nào đó.

Đám con dân nơi này coi như hiểu rõ, xem ra ngài thủ lĩnh của bọn nó thật sự rất thích cậu thanh niên mới dọn tới kia.

Bạch tuộc nhìn vẻ mặt ngơ ngác của Nam Trà mà thích lắm, thật muốn dẫn cậu xuống đây xem những thứ xinh đẹp hơn, nhưng bây giờ vẫn chưa phải lúc, thế nên, nó tiếp tục giày vò con dân của mình. Tám cái xúc tu, mỗi cái quấn một con mực, bơm ‘nước phát sáng’ lên cho Nam Trà xem. Những khi thấy cậu vui vẻ cười khúc khích liền cười theo.

Chơi một hồi, Nam Trà đã chụp lại rất nhiều ảnh. Khi đàn mực bị dày vò cho sắp chịu không nổi nữa thì cậu tiếc nuối vươn vai, dù sao cũng không thể ngồi nghịch nước cả đêm.

“Ngài Magnificus, cậu ấy về phòng rồi, có thể thả tôi đi được chưa?”

Bạch tuộc buông lỏng xúc tu: “Ờ.”

Nam Trà trở về phòng, trước hết là rửa tay, sau đó làm công việc của mình. Lúc chuẩn bị đi ngủ, cậu không quên lôi kem chống muỗi ra bôi khắp người mình, không chừa một chỗ, cậu cảm thấy để chống được con muỗi ngay cả ấy ấy của cậu cũng có thể lẻn vào quần cắn được thì những chỗ có quần áo che đậy vẫn không đủ an toàn.

Nam Trà ngủ rồi, bạch tuộc mới ngoi lên, bỏ lại đám con dân hóng chuyện của mình.

“Vậy là ngài Magnificus tìm được bạn đời rồi?” Vẫn là con cá thân dẹt ban nãy, hỏi.

“Tìm được là một chuyện, người ta có chịu không là một chuyện.”

“Đừng nói vậy ngài ấy buồn thì sao?”

“Đó là sự thật mà!”

“Cái cậu Nam Trà kia, lúc cậu ấy xuống ao, có ai thấy mùi của cậu ấy quen quen không?” Cá thân dẹt bỗng nhiên hỏi.

Đám con dân dưới ao lập tức yên lặng, ngậm miệng suy nghĩ nửa phút đồng hồ, mực lớn bị bạch tuộc giày vò lúc nãy vẫn chưa rời đi, có chút không chắc lắm mà trả lời: “Giống giống mùi bạn đời của thủ lĩnh đời trước.”

Những con dân còn lại lập tức ngộ ra, nhao nhao: “Đúng đó, nói ra mới thấy giống thật.”

Cá lớn đầu đội mực nhỏ nhìn theo bóng bạch tuộc bên trên đang từ từ bò lên cái cột đá, ra khỏi ao, nhận xét một câu: “Cậu ấy cũng khá là dễ thương, chẳng trách ngài Magnificus lại thích. Với cả, mùi thức ăn mà cậu ấy làm…”

Còn chưa nói hết thì mực nhỏ đã búng râu, kêu lên: “Thơm lắm, em vừa ngửi thấy liền thèm muốn chết luôn!”

“Ái chà chà, ái chà chà!”

Đám con dân tiếp tục bàn tán rôm rả về đối tượng mà bạch tuộc muốn chọn làm bạn đời. Trong khi nhân vật chính của câu chuyện lúc này đã ngủ say, không biết trời trăng mây đất gì.

Bạch tuộc quen đường quen nẻo bò tới trước cửa phòng cậu, bám lên kính mà ngó vào trong.

Hôm nay Nam Trà ngủ đàng hoàng trên giường, không nằm lăn lốc dưới sàn nữa, chăn đắp ngang bụng, gối ôm bị đá qua một bên, hai tay dang ra, dáng nằm thật thoải mái.

Cạch một tiếng.

Bạch tuộc mở khóa, cửa hé ra khe hở nhỏ đủ cho nó lẻn vào. Hơi mát nhờ có máy lạnh lùa ra lại làm nó rùng mình, đầu rau câu rung rinh, màu đổi lộn xộn vài cái rồi quay trở về màu tím đen ban đầu.

Bẹp bẹp bẹp bò vào trong, khóa cửa lại.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.