Tình Cờ

Chương 19




Vội vã từ bên ngoài phủ chạy trở về, chân Tử Thanh mới bước vào phòng Nhã Hề liền thấy được chính là gương mặt tiều tụy tái nhợt của nàng.

Hoắc Hương cau mày bắt mạch cho Nhã Hề, đứng dậy nhìn Tử Thanh: “Mấy ngày nay rốt cuộc huynh đang làm cái gì?”

“Ta…ta bận việc quân vụ, thật sự là…” Trái tim Tử Thanh đau đớn, từ xa xa nhìn Nhã Hề, kéo Hoắc Hương ra khỏi phòng: “Có phải nàng bị trúng độc không?”

Hoắc Hương lẳng lặng nhìn Tử Thanh: “Huynh vẫn là Yến Tử Thanh mà ta quen biết sao?”

Tử Thanh kinh ngạc: “Cái gì?”

“Ở Biện Châu, huynh vì nàng mà giữa đêm trăng xông vào nhà ta, cái loại không biết sợ hãi đó đâu rồi? Ở Lạc Dương, phân tưởng niệm huynh không nỡ rời xa nàng đâu? Ở Phạm Dương, cái loại chấp nhất liều mạng bảo hộ nàng thì sao? Ở Vân Châu, phân quan tâm ái mộ thương tiếc kia đi đâu rồi?” Hoắc Hương một hơi nói xong, bỗng nhiên lạnh lùng nhìn về phía Triều Cẩm đuổi theo phía sau Tử Thanh: “Có phải bởi vì nàng không? Huynh liền thay đổi?”

“Ta…” Á khẩu không trả lời được, ánh mắt Tử Thanh tràn đầy đau đớn: “Van cầu ngươi, nói cho ta biết rốt cuộc nàng làm sao vậy?”

“Bảy ngày một miếng cơm cũng chưa ăn, huynh cho rằng một người còn có thể chống đỡ bao lâu?” Hoắc Hương lắc đầu hỏi lại: “Bảy ngày này rốt cuộc huynh đang làm cái gì? Hai người rốt cuộc làm sao vậy?”

Tử Thanh nén xuống lệ trong mắt, nghiêm túc nhìn Hoắc Hương: “Ngươi xác định nàng không trúng độc?”

Hoắc Hương đột nhiên buồn bã cười: “Ta thật sự nhìn lầm huynh rồi…” Xoay người rời đi, giờ khắc này quan trọng nhất vẫn là chuẩn bị chút cháo loãng cho Nhã Hề, vô luận thế nào cũng đều phải bắt nàng uống hết.

Nở nụ cười trào phúng, Tử Thanh quay đầu nhìn Triều Cẩm ánh mắt tràn đầy bối rối ở phía sau: “Có phải ngươi cũng nghĩ ta quá xấu xa không?”

“Tử Thanh…” Triều Cẩm gật đầu: “Ngươi như thế này làm cho người ta cảm thấy thực xa lạ.”

Ảm đạm cúi đầu, Tử Thanh yên lặng bước đến trước cửa phòng, nhìn gương mặt suy yếu kia, trái tim một trận co rút buốt nhói. Nhã nhi, nàng tội gì phải thương tổn chính mình như vậy?

“Ngươi bồi tiếp nàng cho tốt đi…” Triều Cẩm cười chua sót: “Việc hạ độc, muộn chút nữa ta đến nói với ngươi.” Xoay lưng lại, Triều Cẩm rời đi.

Đổi lại là ta trong quá khứ, giờ khắc này đúng là một cơ hội tốt, nhưng mà, thấy nét đau khổ trên mặt các ngươi, ta biết, từ đầu đến cuối việc ta có thể làm chỉ có thể là chờ đợi…Có lẽ, ta buông tay, đối với chúng ta đều là việc tốt, nhưng mà…Tử Thanh, ta lại cố tình luyến tiếc phải buông tay…Ta chỉ nghĩ chờ đợi, mặc kệ có đau đớn đến mức nào, mặc kệ bao lâu, đều sẽ chờ…

“An công tử…” Thanh âm Tô Tình vang lên từ phía sau, chạm phải ánh mắt Tử Thanh, nỗi bi ai khổ sở đến thấu xương kia không khỏi làm nàng cả kinh: “Chẳng lẽ ngươi nói cho nàng chân tướng?”

Tử Thanh gật đầu: “Xem như thế đi…”

Tô Tình khe khẽ thở dài, nhìn Tử Thanh, thiên ngôn vạn ngữ đều nghẹn nơi yết hầu, lại không biết nên nói một lời thế nào?

“Tử Thanh ca ca!” Lí Nhược bưng bát cháo nóng từ thật xa nhìn thấy Tử Thanh, liền nổi giận đùng đùng chạy tới: “Lần này huynh thật sự hơi quá đáng đó! Suốt bảy ngày không để ý không đoái hoài đến Nhã Hề tỷ tỷ! Ta chán ghét huynh!”

“Ta cũng chán ghét chính mình!” Phẫn hận quát lên, hai mắt Tử Thanh đỏ bừng.

“Hài tử…” Đoạn phu nhân chậm rãi tiến lên: “Con thật sự là hài tử ngốc mà, tội gì phải tra tấn chính mình, cũng tra tấn nàng như vậy?”

“Nương…”

Đoạn phu nhân tiếp lấy chén cháo nóng trong tay Lí Nhược, đưa cho Tử Thanh: “Phàm sự gì cũng đều có một kết quả, không tới một khắc cuối, sao con có thể bỏ cuộc được? Cho dù phạm tội mất đầu đi nữa thì cũng phải rành mạch, rõ ràng.”

Lí Nhược nghe được lại chẳng hiểu ra sao: “Rốt cục hai người đang nói cái gì?”

Nhìn Tử Thanh nhận lấy bát cháo, Đoạn phu nhân thở dài, bỗng nhiên tựa tiếu phi tiếu giương mắt nhìn bầu trời: “Nương già rồi, không quản được nhiều như vậy, cả đời này của ta đã bỏ lỡ nhiều thời gian lắm rồi, hiện tại có hối hận cũng đã không còn kịp nữa…” Vuốt ve khuôn mặt Tử Thanh, lau đi dòng lệ trên má nàng: “Bất quá, nương muốn nhìn vài hỉ sự diễn ra ở Vân Châu, nếu ngày mai sau cơn mưa trời lại sáng, hy vọng có thể uống một ly trà của Nhã Hề cô nương.”

Nương cùng với đệ tử Phật môn thương mến nhau, đã là phạm giới, Tử Thanh con cùng nữ tử mến nhau, cũng là phạm giới, khi một người dấn thân vào ái tình, một khắc tình căn đã đâm sâu bén rễ thì thanh quy giới luật, điều luật nhân gian, lại có gì phải bận tâm đây?

Hài tử, nhìn con thống khổ như thế, nương thật sự không đành lòng lại chấp nhất phàm quy thế tục cái gì, thầm nghĩ cả đời này của con có thể cùng với người con tâm ái bạch đầu giai lão, đừng giống như nương, lãng phí mất nửa đời người mà phu quân lại mơ hồ không tin tức…

“Nương…” Vô cùng kinh ngạc nhìn Đoạn phu nhân, Tử Thanh chỉ cảm thấy một cỗ ấm áp trong đáy lòng.

Đoạn phu nhân thoải mái cười, đứng lên: “Hài tử, nếu con không thể để cho nương uống được ngụm trà này, vậy thật rất mất mặt nương.”

“Nương, cám ơn người.”

Tô Tình kinh ngạc nhìn Đoạn phu nhân, nếu giờ phút này ta là người kia trong lòng Tử Thanh, người cũng sẽ tiếp nhận ta chứ?

Đoạn phu nhân cố ý hắng giọng: “Tốt rồi, chúng ta đều trở về nghỉ ngơi đi, hài tử này gây ra họa, để cho chính nàng đi gánh vác.”

Lí Nhược nhịn không được hung hăng đánh Tử Thanh một quyền: “Tử Thanh ca ca! Cháo này là tẩu tẩu tự mình nấu, bỏ thêm nhân sâm để đề khí, nếu huynh không khiến cho Nhã Hề tỷ tỷ khỏe lên, mỗi ngày ta đều phải đánh huynh một quyền.”

“Được.” Hít một hơi thật sâu, Tử Thanh gật đầu: “Nếu nàng khỏe trở lại, Nhược tiểu thư, ngươi giết ta cũng được!”

“Hừ!” Lí Nhược lạnh lùng bỏ lại một câu: “Ta muốn đi giúp tẩu tẩu sắc thuốc cho Nhã Hề tỷ tỷ, hôm nay trước hết tha cho huynh một lần!”

Đoạn phu nhân vội vàng giữ chặt Lí Nhược: “Lí cô nương, nói thêm vài câu nữa thì chỉ sợ cháo sẽ nguội mất, chúng ta mau trở về phòng đi.” Dưới sự trợ giúp của Đoạn phu nhân, nơi này dần dần chỉ còn lại có Nhã Hề trong phòng và Tử Thanh ở ngoài phòng.

Bưng bát cháo nóng vào trong phòng, Tử Thanh thuận tay đóng cửa lại.

Từng bước một tiến đến gần một Nhã Hề suy yếu, từng bước đi lòng tự trách lại càng sâu đậm, sao ta có thể tổn thương nàng thành ra như vậy?

Ngồi xuống bên giường, Tử Thanh đặt bát cháo sang bên cạnh, vòng tay ôm lấy Nhã Hề vào trong ngực, tay phải nhẹ nhàng múc một thìa cháo, đặt bên môi nhẹ nhàng thổi, chậm rãi đưa tới bên miệng Nhã Hề.

Hai giọt nước mắt trong suốt chảy xuống từ khóe mắt nàng, bàn tay suy yếu bắt lấy tay trái Tử Thanh, thanh âm khổ sở chua sót vang lên: “Đừng…đối xử như vậy…với ta…được không?”

Nhịn không được mà nước mắt rơi xuống, Tử Thanh gắt gao cầm lấy tay nàng: “Thực xin lỗi…Ta nghĩ nàng không muốn nhìn thấy ta nữa…Ta…sợ nàng không thể đối mặt với ta, cho nên ta mới…”

“Ta thực sợ…” Đem bàn tay Tử Thanh áp lên ngực, nước mắt Nhã Hề từng giọt từng giọt rơi trên đó: “Lần này chàng…thật sự là muốn…bỏ rơi ta…phải không?”

Tử Thanh lắc đầu, ngàn vạn đau lòng: “Ta không muốn bỏ rơi nàng, Nhã nhi, sao ta có thể bỏ được nàng…Chính là, ta là nữ tử…Nàng vốn không thể chấp nhận được ta như vậy!”

Lòng Nhã Hề bỗng nhiên run lên, lâm vào trầm mặc.

Vì sao chàng lại muốn đem chân tướng này nói ra?!

Tâm Tử Thanh giống như bị một lưỡi dao hung hăng đâm vào, cười trào phúng: “Ta biết nàng hận ta, hận ta hoang đường trêu đùa nàng như thế, ta cũng biết, vừa nói ra những lời này thì nàng sẽ vĩnh viễn rời xa ta…” Thanh âm khàn khàn run rẩy: “Ta không cầu nàng tha thứ cho ta, lại càng không dám hy vọng xa vời nàng có thể chấp nhận ta như vậy, ta chỉ cầu xin nàng, đừng tra tấn chính mình như vậy, chỉ cần nàng khỏe lên, chẳng sợ nàng lập tức lấy bả đao giết ta, ta cũng nguyện ý!” Nước mắt tuôn rơi chảy xuống, từng giọt từng giọt rơi xuống người Nhã Hề, Tử Thanh chỉ cảm thấy trong cổ họng có một cỗ vị tanh trào lên.

Cầm chiếc thìa trong tay ghé sát lại bên môi Nhã Hề, Tử Thanh chua xót mở miệng: “Cầu xin nàng…ăn một miếng…” Bỗng nhiên thanh âm Tử Thanh dừng lại, một ngụm máu tươi trào ra khỏi miệng, từ bên khóe môi nàng ứa ra…

Dòng máu nóng bỏng rơi trên khuôn mặt tái nhợt của Nhã Hề, thân mình một trận run rẩy, mùi máu tươi nồng đậm làm cho lòng nàng đau đớn kịch liệt.

“Tử…Thanh…”

“Nhã nhi…trong trái tim của ta, từ đầu đến cuối đều là nàng!” Vị tanh trào lên lần nữa từ trong cuống họng làm cho nàng không khỏi nhịn xuống những lời muốn nói, máu tươi lại rơi xuống, cũng như lúc trước ở ngoài thành Biện Châu, vì người mà lần đầu tiên đổ máu.

“Nhưng mà…Nhưng mà Nhã nhi, nàng vẫn không cần ta…” Nỗi đau xót trong lòng làm cho Tử Thanh trong nháy mắt sắp hỏng mất: “Đây là báo ứng cho sự hoang đường của ta sao? Là ta không biết tốt xấu, là ta tổn hại luân thường, là ta lại mắc thêm lầm lỗi, rơi vào địa ngục mà không hay biết…” Nước mắt cùng máu loãng hòa lẫn với nhau, miệng đầy huyết tinh làm cho Tử Thanh rốt cuộc không nói được nữa, chỉ còn lại nghẹn ngào run rẩy.

“Nhã…nhi…” Gian nan gọi tên Nhã Hề, Tử Thanh chỉ cảm thấy hết thảy mọi thứ trước mắt dần trở nên mơ hồ: “Đừng…bỏ lại ta…”

Chiếc thìa trong tay vô lực rơi xuống……

Tử Thanh muốn giơ tay bắt lấy, nhưng tầm mắt lại chỉ còn một mảnh hắc ám.

“Đừng…bỏ…đi…” Cuối cùng từ khóe môi Tử Thanh gian nan bật ra ba chữ này, Nhã Hề dùng hết khí lực toàn thân quay đầu đi, máu tươi nhìn thấy ghê người nơi khóe miệng Tử Thanh làm cho trái tim Nhã Hề trong nháy mắt đau đớn đến tận cùng.

Từng chút từng chút kí ức nảy lên trong tâm trí.

Rốt cuộc thì ta chấp nhất cái gì? Nhìn hai bàn tay gắt gao siết chặt lấy nhau, thanh âm những lời Tử Thanh nói ngày trước văng vẳng vang lên bên tai.

Đại doanh nơi Biện Châu, trong lúc tuyệt vọng trông thấy nàng dưới ánh trăng sáng, mạnh mẽ cầm lấy cây trâm cùng bàn tay mình…

“Ta không buông!”

Đầu đường Phạm Dương, một khắc gặp lại kia, cũng là gắt gao siết chặt bàn tay như vậy…

“Ta không buông, vĩnh viễn cũng không buông tay nàng ra!”

Ngoại thành Vân Châu, lại một lần nữa gặp lại, cùng nắm tay nhìn vào mắt nhau…

“Nhã nhi, chúng ta phải nói rõ, mặc kệ tương lai phát sinh chuyện gì, ta không buông tay, nàng cũng không được buông tay…”

….

Trên thế gian này, còn có ai có thể đối đãi với ta như nàng?

Một cỗ cảm giác sợ hãi tràn ngập trong tâm trí, Nhã Hề xoa vết máu tươi bên môi Tử Thanh, lắc đầu, lại lắc đầu, nước mắt ào ạt tuôn rơi: “Nàng…không thể chết được…Tử Thanh…Nàng không thể chết được…”

“Làm sao vậy!” Hoắc Hương bưng thuốc vào không khỏi sợ hãi, như thế nào Tử Thanh lại đột nhiên thổ huyết nhiều như vậy?

“Cứu…cứu nàng!” Nói xong câu đó, Nhã Hề cũng ngất đi.

Trái tim, nặng nề đau xót, Hoắc Hương nhìn khuôn mặt Tử Thanh, chẳng lẽ là ta trách lầm huynh? Ánh mắt dừng lại trên đôi bàn tay gắt gao nắm chặt lấy nhau của hai người, một mạt ưu thương nổi lên trong lòng, các ngươi rõ ràng yêu nhau đến thế, vì sao còn phải tổn thương lẫn nhau đến tận thế này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.