Tình Cảm Độc Nhất

Chương 47




Nằm trên giường hai ngày, cơn sốt cuối cùng cũng giảm trong sự theo dõi sát sao của tên ‘quản ngục’ Địch Tu Tư, ta run rẩy bò xuống giường, đứng trên mặt đất đã lâu không được chạm đến, làm mấy động tác duỗi người.

Xương cốt cứng ngắc phát ra âm thanh “rắc rắc”, gân cốt toàn thân cuối cùng cũng được thư giãn, cảm giác thoải mái đến không thể nói nên lời tràn ngập khắp thân thể ta.

Đón ánh dương buổi sáng, nhìn ngoài cửa sổ, màu xanh trải rộng, trong lòng cũng sảng khoái lên không ít, phiền não cũng tựa hồ ngay tại một khắc này đây tan thành mây khói.

Mở cửa ra, hơi lạnh từ những cơn gió phả vào hai bên má ta, cả người thoáng chốc thanh tỉnh lên rất nhiều.

Khi ta cảm thụ lễ vật tuyệt vời do thiên nhiên ban tặng này thì phía sau rất không hợp thời, truyền đến một tiếng nuốt nước miếng. Ta sửng sốt rồi chậm rãi quay đầu lại.

Đập vào mắt ta chính là ánh mắt sáng quắc đang nhìn ta chằm chằm của tên ‘quản ngục’. Tư thế tao nhã nằm ngiêng một bên trên giường, thân hình thon dài cường tráng dưới ánh mặt trời tỏa ra khí tức mê người, mà nơi đó, cũng đã sớm rất có tinh thần, ngẩng đầu lên, thậm chí còn muốn trướng thêm.

Tưởng tượng đến cái kia không ngừng ra vào trong cơ thể chính mình, ta liền nhịn không được mà đổ mồ hôi lạnh, đồng thời cũng không thể không cảm khái tiềm lực con người quả nhiên là vô hạn ── ta cho đến bây giờ sống cùng hắn mà sinh khí vẫn dồi dào thì quả có thể xem như là một kỳ tích .

Nếu nói theo một cách khác thì có lẽ thân thể của ta mới chính là cường hãn nhất, ngay cả tinh thần của ta cũng chỉ có thể lép về mà bái phục!

Vỗ vỗ đầu, ngăn cản những ý nghĩ lung tung của mình, vừa có lại tinh thần thì đột nhịn một bức tường thịt bỗng nhảy đến trước mặt.

Bất tri bất giác, tên ‘quản ngục’ đã bước xuống giường và đi tới phía trước ta.

Hai tay hắn vây quanh, giữ chặt lấy thắt lưng ta, thân thể gắt gao kề sát ta, cái phân thân đầy sinh khí kia cũng đâm ngay bụng ta. Cách một tầng áo ngủ nhưng cái nóng bỏng của phân thân hắn vẫn không ngừng truyền đến trên người ta, ta không khỏi có chút khẩn trương mà thân thể cũng bắt đầu đứng lên.

“Thân thể sao rồi?”

Mới vừa tỉnh không lâu, thanh âm hắn khàn khàn mà gợi cảm, đôi mắt vẫn còn phủ một tầng hơi nước.

“Hoàn hảo nhưng vẫn có chút vô lực.”

Hắn gật gật đầu, có lẽ là nhìn ra sự khẩn trương của liền khẽ cười một tiếng, dùng cái cằm có lún phún một ít râu thân mật cọ cọ vào hai bên má ta: “Thả lỏng đi. . . . . trước khi thân thể em còn chưa khỏe hẳn, ta sẽ không xằng bậy đâu, yên tâm đi. …”

Ta vẫn là như lâm vào đại địch, nhìn tên gia hỏa có chút buồn thiu nhưng ta cũng không dám lơ là cảnh giác.

Thấy phản ứng của ta, hắn bất đắc dĩ cười cười: “Mặc. . . . . . em vẫn không thể tin tưởng ta sao?”

Thấy trong mắt hắn tựa hồ hiện lên một chút bị thương, lòng cũng không khỏi. Khi ta còn chưa rõ rốt cuộc cảm giác vừa rồi là gì, hắn liền cúi đầu hôn nhẹ lên khóe môi của ta một cái: “Em dù sao cũng nên hảo hảo nghỉ ngơi một chút đi, ta. . . . . .” Hắn cười khổ nhìn phân thân vạn phần sinh lực của hắn mà nói, “Ta đi rửa mặt một chút. . . . . .” rồi mới chật vật trốn vào trong phòng tắm.

Ta nhìn chằm chằm vào phòng tắm, kinh ngạc vuốt vuốt khóe miệng vừa bị hôn, nhất thời không biết phải làm sao ── thật không nghĩ đến hắn cư nhiên có thể khống chế được dục vọng của chính mình, chẳng lẽ là ta nhầm rồi sao?

Mà vài ngày sau đó, sự thật cũng chứng minh ta quả thật là nhầm rồi.

Có lẽ vẫn cố kỵ cơ thể của ta nên từ hôm đó đến ngày đính hôn, hắn đều không có yêu cầu ta làm tình cùng hắn nữa, buổi tối ngủ cũng chỉ là gắt gao  ôm lấy ta, đến lúc nhịn không được lại nhảy vào phòng tắm dội nước lạnh.

Ta thật sự là nhầm ư?

Mỗi khi hắn đi dội nước lạnh, ta đều trừng trừng nhìn cánh cửa phòng tắm, không ngừng tự hỏi chính mình.

Trước lễ đính hôn một đêm, sau khi hắn từ phòng tắm trở về giường, ta chủ động ôm lấy thân người có chút ướt sũng của hắn, rồi mới nhẹ nhàng nói: “Thực xin lỗi. . . . . .”

Hắn gắt gao giữ lấy ta, trong bóng tối, vài giọt nước lạnh lẻo nhỏ lên mặt ta.

Tâm tư vốn đã đóng băng trong khoảnh khắc này bất tri bất giác tựa như đã tan đi một phần nhỏ.

**********

Hôm nay là lễ đính hôn, thời tiết tốt lắm, ta từ rất sớm đã bị Địch Tu Tư kéo dậy, dưới sự trợ giúp của người khác mặc lên bộ lễ phục màu trắng rườm rà. Sau khi mặc đồ xong, ta theo hắn đi xuống lầu, nghe sơ qua về trình tự làm lễ.

Mấy ngày nay hắn cơ hồ vẫn đều duy trì nhân cách Địch Tu Tư, xem ra người khẩn trương không phải chỉ có mình ta mà thôi.

Yến hội cơ hồ đã muốn biến thành một biển hoa, từng mảng từng mảng hoa hồng được đặt ở mỗi góc, nhờ tạo hình thiết kế những màu xanh vàng rực rỡ khiến yến hội thêm phần đẹp đẽ quý phái. Ngoài ra, những nhân viên, người thiết kế đang hoàn chỉnh những công đoạn cuối cùng, đảm nhiệm cảnh giới công tác do Mạch Khắc chỉ huy đang diễn tập, dàn nhạc cũng đang tiến hành dợt lại một lần nữa.

Ta cùng Địch Tu Tư dưới sự chỉ đạo của người điều khiển chương trình cũng tập luyện vài lần trình tự buổi lễ. Mọi chuyện cứ tiếp tục như vậy cho đến giữa trưa.

Sau khi ăn bữa trưa xong, ta tựa như người chết đến nơi, nằm gục ở trên giường, thực muốn không bao giờ … phải ra ngoài nữa.

Mẹ kiếp, không phải chỉ là một lễ đính hôn thôi sao, cần gì phải làm cho oanh oanh liệt liệt như thế, làm như là đám cưới trăm năm không bằng í, quả thực là ý nghĩ của kẻ có tiền, làm cho ngươi khác không thể nào hiểu nổi.

Buổi chiều, quan khách bắt đầu lũ lượt kéo tới, Địch Tu Tư đến tiền sảnh tiếp khách còn ta lại ở trong phòng chơi máy tính, dù sao mấy người khách đó vốn ta chẳng quen biết một ai, có đón tiếp cũng vô dụng.

Ngay khi đang đánh CS hăng máu thì đột nhiên có người đến gõ cửa.

Ta luống cuống tay chân tạm dừng trò chơi, rồi đi ra mở cửa.

“Hi!”

Áo Văn hé miệng cười sáng lạn với ta, đứng bên cạnh hắn còn có một người nam nhân tóc đen đẹp trai, là con lai, nhưng ta lại cảm giác giống như đã từng thấy hắn ở đâu thì phải, cho nên không tự giác nhìn qua vài lần. Thẳng đến khi hắn có chút không kiên nhẫn nhíu nhíu mày, lúc đó ta mới cảm thấy hành động của chính mình thập phần thất lễ, vội vàng hướng hắn giải thích, đồng thời lùi vài bước cho bọn hắn tiến vào.

“Vị này chính là. . . . . .”

Ta nhìn Áo Văn, hy vọng hắn có thể giới thiệu.

“Đây là một người bạn tốt khác của Địch Tu Tư, William Hách Nhĩ Duy Á.”

“Hách Nhĩ Duy Á? Họ này. . . . . .”

Nếu ta nhớ không lầm chồng của người kia cũng họ này.

“Thực nhạy cảm nga,” Áo Văn cười vỗ vỗ vai ta, “Ba của Uy liêm chính là Henri Hách Nhĩ Duy Á, cũng là một kẻ có thế lực tại nước Mỹ đó.”

Quả nhiên, hắn là đứa con của người kia!

Lòng ta chấn động, không nghĩ tới cư nhiên lại đụng phải người quen của người ấy, thế là ta lại không nhịn được nhìn thêm vài lần nữa, thật sự là càng nhìn càng giống, đặc biệt hắn có bộ dạng nhu hòa của người phương Đông hơn là người phương Tây.

Có lẽ là ánh mắt đánh giá của ta quá rõ ràng , Uy Liêm ngữ khí có chút không tốt nói: “Cậu làm gì mà nhìn tôi ghê vậy?”

“Ha hả, ngại quá, ngươi quá thực rất giống với một người bạn của tôi cho nên bất tri bất giác liền. . . . . .”

Những lời này khiến cho  hắn có chút hứng thú, sắc mặt có chút dịu đi, tò mò hỏi ta: “A? người kia là ai? thực giống tôi đến thể sao?”

Ta lắc đầu: “Thực xin lỗi, tôi không thể nói.”

Uy Liêm cũng rất thức thời, không tiếp tục truy vấn ta nữa, bắt đầu tinh tế đánh giá ta.

“Không nghĩ tới Địch cư nhiên thích loại người này, sở thích của hắn thật đúng là kỳ quái. . . . . . nhưng,” Hắn nâng cằm ta lên, “Đích thật là một mỹ nhân xinh đẹp phương Đông. . . . .ngay cả tôi. . . . . . cũng có chút động tâm. . . . . .”

Ta khóe miệng run rẩy nhìn hắn ── ngưu tầm ngưu mã tầm mã, bạn của công tử nhà giàu quả nhiên cũng là mấy tên công tử nhà giàu, chẳng có ai là bình thường cả.

******

Buổi trưa, lúc ta cùng Uy Liêm vẫn luôn ở thế đối địch thì Áo Văn đã hoàn tất mọi chuyện ở bên dưới.

Lễ đính hôn cử hành lúc 5 giờ chiều, mấy cái trình tự rườm rà phức tạp thiếu chút nữa làm đầu óc ta choáng váng, thật vất vả đeo nhẫn đính hôn rồi lại cùng Địch Tu Tư hôn nhau, đến khi tiệc bắt đầu, ta mới có thể hít thở lấy không khí.

Đứng ở một cửa sổ bí mật, ta lẳng lặng nhìn từng nhóm nhân vật nổi tiếng đeo nhưng mặt nạ khác nhau ở bên trong.

Những người này có thật tâm đến chúc mừng buỗi lễ đâu chứ?

La Toa chưa có tới, nghe nói là bị ba ba nàng giam lại.

Mà ba ba nàng, thủ lĩnh của gia tộc mafia Cartel, cũng chính là một lão nhân mập mập tròn tròn đáng yếu, tuy rằng tiếng Anh hắn rất nặng khẩu âm tiếng Ý, nhưng cùng hắn nói chuyện cũng rất thoải mái, thật không nghĩ tới hắn lại là ba ba của La Toa, người phụ nữ táo bạo kia. Thế giới quả thật là không có gì là không thể.

Bị gây sức ép một ngày, thân thể đã muốn mệt đến chết đi được, tiệc tối tiến hành chưa đến một nửa, ta liền lặng lẽ trở về phòng. Vừa mở cửa, ta liền thấy khuôn mặt tươi cười của Ellen.

“Hết thảy đã chuẩn bị xong.” Có thể sợ tai vách mạch rừng, nàng ghé sát tai ta nói. “Ông có cái gì muốn nói với tui không?”

Ta kinh hỉ ôm chầm lấy nàng, cũng nhẹ nhàng ở bên tai nàng nói:

“Cám ơn!”

*******

Ngày 15 tháng 7, sau lễ đính hôn 5 ngày, Địch Tu Tư đi tới nước Anh bàn luận chuyện làm ăn. Mà cùng thời gian đó, ta dưới sự trợ giúp của Ellen trộm bay từ đảo Sicilian đến La Mã, rồi lại bay từ La Mã đến Amsterdam. Rời xa Ý không sai biệt lắm khoảng 1 tháng thì ta mới ngồi trên phi cơ bay từ Amsterdam về Trung Quốc.

Nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ, ta thản nhiên nở nụ cười.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.