Hoắc Nhĩ Phi cầm bản
thỏa thuận lên, rất cẩn thận nhìn qua một lần, phía trên viết rất rõ
ràng: Chỉ cần cô bình yên sinh đứa nhỏ ra, thì có thể rời đi, từ đó Thư
Yến Tả sẽ không bao giờ quấy nhiễu tất cả cuộc sống của cô.
Từ ngày sinh đứa bé ra, cô hoàn toàn tự do.
Phía dưới còn có chữ ký của đích thân ác ma.
Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy rất hài lòng, tự do, cuối cùng cô đã chờ đến được.
Cô nhắm mắt lại hít vào một hơi thật sâu, chỉ cảm thấy ngay cả trong không khí cũng tràn ngập mùi vị tự do.
“Vui vẻ đến khóc.” Đoạn Tử Lang vắt chéo hai chân nghiêng người dựa vào ghế sa lon, trước sau như một lưu manh.
Hoắc Nhĩ Phi hít mũi một cái, lau sạch nước mắt, mím miệng cười nói, “Tôi nghe thấy mùi vị tự do.”
Đoạn Tử Lang không nói chuyện nữa, cười rất nhạt nhẽo.
Có
lẽ, làm như vậy mới là tốt nhất với mèo nhỏ, Yến có thể làm ra quyết
định này, thật sự không dễ dàng. Chuyện tình cảm, đúng là không có ai
đúng ai sai.
Sau đó mấy ngày, Hoắc Nhĩ Phi cực kỳ phối hợp với
điều trị của bác sỹ, khiến John rất kinh ngạc, sao cô gái này lại lập
tức nghĩ thông suốt, thật đúng là chuyện tốt.
Hoắc Nhĩ Phi là
người đơn giản hơi cố chấp, cô chỉ kiên trì cho mình là đúng, cho dù máu
tươi đầm đìa, cô cũng sẽ cắn chặt hàm răng chịu đựng.
Đã mấy
ngày không thấy người đàn ông ác ma kia, Hoắc Nhĩ Phi cảm thấy rất kỳ
quái, dĩ nhiên, không phải cô muốn nhìn thấy anh ta, chỉ có lòng hiếu kỳ
thuần túy quấy phá.
Đoạn Tử Lang cũng nhìn thấu nghi vấn của cô, không khỏi trêu ghẹo nói, “Nhớ Yến rồi hả?”
“Có quỷ mới nhớ anh ta, tôi kỳ quái anh ta lại không đến chọc tôi?” Hoắc Nhĩ Phi bĩu môi, phồng má.
“Oh! Thì ra cô thích ngược đến điên.” Đoạn Tử Lang như vỡ lẽ hiểu ra.
Hoắc Nhĩ Phi cầm gối đầu ném tới, “Anh mới thích ngược đến điên, cùng dính vào ác ma kia cả ngày.”
Đoạn Tử Lang nâng gọng kính suýt nữa bị Hoắc Nhĩ Phi đập trúng, híp mắt, âm trầm nhìn người nào đó.
Người nào đó chỉ đảo tròn mắt, rất vô tội bĩu môi, phối hợp cười khúc khích hai tiếng.
“Xem ra thân thể cô đã khôi phục không sai rồi, chúng ta cũng có thể trở về Hương Cảng.”
“A!
Đoạn lưu manh, anh không thể mang thù như vậy!
Có thể ở đây không, tôi không muốn về Hongkong.” Một câu cuối cùng, Hoắc
Nhĩ Phi nói như chém đinh chặt sắt.
“Đây là dặn dò trước khi đi
của Yến, chỉ cần thân thể cô khôi phục, sẽ dẫn cô trở về Hongkong yên
tâm dưỡng thai.” Đoạn Tử Lang nói rất vô tội.
“Tôi... Thân thể
tôi còn chưa khôi phục, tôi không muốn trở về, sau khi về tâm tình của
tôi sẽ trở nên kém, cũng không sinh đứa bé ra được.” Hoắc Nhĩ Phi dẩu
môi, vẻ mặt rất nghiêm túc.
“Phì.” Đoạn Tử Lang thiếu chút nữa
phì cười, con mèo nhỏ lấy cớ cũng quá sứt sẹo đi, tâm tình không tốt,
không sinh đứa bé được, cái này cũng coi là lý do?
Hai tay anh nhét trong túi quần, “Hai ngày sau, chúng ta trở về Hongkong.”
Không đợi Hoắc Nhĩ Phi nói chuyện, đã đóng cửa đi ra ngoài.
“A...”
Hoắc Nhĩ Phi nhào lên giường thét chói tai, Hongkong đã thành cơn ác
mộng của cô, cô thật sự không muốn trở về cái lồng vàng kia, cô không
thích tất cả ở đó, cho dù là người hay đồ vật, cô đều ghét!
Nằm
thẳng trên giường, cô vuốt bụng vẫn bằng phẳng của mình, nơi này, thật
sự có một cục cưng nhỏ rồi sao? Sao cô lại hoàn toàn không có cảm giác
gì chứ?
Nhưng vừa nghĩ tới là đứa bé của người đàn ông ác ma, cô
đã cảm thấy không được tự nhiên, rất muốn phá bỏ nó, nhưng khi John cho
cô nhìn hình bé cưng trong bụng thì cô đột nhiên không hạ quyết tâm
được, bé cưng, con vô tội.