Lời Triệu Thần thành
vừa nói ra, thân thể của người tài xế họ Hổ chấn động, đạp mạnh chân ga,
một luồng ánh sáng xuất hiện, tông vào đuôi xe. . . . . .
Không
hề có sự đề phòng, cơ thể Triệu Thần Thành bổ nhào về phía trước theo
quán tính, nhưng khi ót chuẩn bị đụng vào lưng của thành ghế phía trước
thì được một đôi tay dùng lực kéo trở về. Lưng dựa vào thành ghế, Triệu
Thần Thành sửng sốt hồi lâu, khi tài xế xuống xe kiểm tra tình huống, cô
mới hắng giọng, mở miệng:
“Tổng giám đốc Tưởng, anh chỉ cần theo tôi, dường như. . . . . . kiềm chế không nên ở nơi này . . . . . .”
Tưởng Lạc Sanh khẽ cau mày, tầm mắt vốn đang nhìn cảnh bên ngoài xe quay lại, đáp: “Có không? Đều rất cảm xúc.”
Hít
sâu, lại hít một hơi thật sâu, Triệu Thần Thành khắc chế kích động muốn
lật bàn của mình. . . . . . Anh mới là Thái Bình công chúa, cả nhà anh
mới là Thái Bình công chúa! Mặc dù cô không có đường băng trên núi, tốt
xấu gì cũng có hai đồi núi nhỏ?!
Triệu Thần Thành không muốn tiếp
tục tự gây khó dễ cho mình trong vấn đề này, lập tức chuyển đề tài “Xe
này vẫn có thể chạy sao?”
“Có thể, nhưng phải tốn nhiều thời gian xử lý.”
Lúc
này, tài xế đi tới trước cửa xe, Tưởng Lạc Sanh hạ cửa xe xuống, đối
phương nói: “Thật xin lỗi, Tưởng tiên sinh. Giải quyết riêng, hay là chờ
cảnh sát tới đây?”
Tưởng Lạc Sanh ghé mắt, nhìn về phía Triệu Thần Thành.
“Ặc, hỏi tôi?” Triệu Thần Thành thấy người đàn ông vẫn không trả lời, lập tức hỏi tài xế: “Giải quyết riêng là thế nào vậy?”
“Đối phương là người ngang ngược, ra giá rất cao, thương lượng không ổn lắm.”
“Vậy
thì chờ cảnh sát.” Tưởng Lạc Sanh mở miệng, sau đó nghiêng đầu nói với
Triệu Thần Thành: “Nơi này cách nhà cũng không xa, chúng ta về đi.”
“Trên đường về nhà sẽ có phóng viên. . . . . .”
“Tom đang ở khách sạn chiêu đãi ký giả, không cần lo lắng.”
Vì vậy hai người lập tức xuống xe, đi dọc theo hành lang.
Đêm
khuya, trên đường không có nhiều người, Triệu Thần Thành mang giày đế
bằng, không trang diểm, cơn gió đêm mùa hạ thổi qua làm mái tóc ngắn
tung bay có phần hơi rối, đeo một chiếc mắt kính gọng đen, rất có khí
chất, cải trang như thế này xuất hiện trước mặt công chúng thì sẽ không
có sự tách biệt quá lớn, làm cho người ta khó có thể phân biệt ra.
Tưởng
Lạc Sanh đi bên cạnh cô, vẫn mặc một chiếc áo sơ mi được cắt may thủ
công, hai nút cổ được mở ra, tay trái cầm áo vest ngoài, vết đỏ trên
trán đã mờ đi, nhưng anh liên tục xoay xoay cổ tay, dáng vẻ rất khó
chịu.
Triệu Thần Thành thấy động tác của anh, mới nhớ tới trận
giương cung bạt kiếm ban nãy, hai người cũng chưa được xử lý vết thương
trên người. Vì vậy do dự nói: “Đau?”
“Ừ, hơi sưng.”
“Ưmh, cho tôi xem một chút? Để tôi chường đá cho, đôi khi cũng bị thương vì thế biết vài cách xử lý vết thương.”
Triệu Thần Thành gãi gãi đầu, người đàn ông nghe xong thì để tay xuống.
“Chúng ta đi đến nơi sáng sủa hơn đi, ừ, nơi này quá tối.”
Năm phút sau, hai người đứng trước một cửa hàng tiện lợi.
“Đây chính là. . . . . . nơi sáng sủa?”
“Nếu
đi vào cửa hàng, bị người ta nhận ra sẽ không tốt. Đứng ở chỗ này
thôi.” Triệu Thần Thành dứt lời lập tức cẩn thận chu đáo cầm lấy bàn tay
của anh ra.
Với góc độ của Tưởng Lạc Sanh, vừa vặn trong thấy
đỉnh đầu Triệu Thần Thành, tóc của cô rất mềm mại, bồng xốp, giống như
một con vật nhỏ nào đó. Cô ấn vào gân cốt làm cho cơ thể anh uốn éo, kỳ
quái là anh không có cảm giác đau, chẳng qua là cảm thấy tay của cô rất
ấm áp, làm lòng bàn tay anh trở nên ươn ướt.
Nhưng mà Triệu Thần
Thành hồn nhiên không hay biết, cúi đầu nghiêm túc kiểm tra vết thương,
sau đó nói: “Ưmh, chắc chắn không bị gãy xương. Trong nhà có dầu hồng
hoa không? Có thì khi nào về nhà tôi giúp anh xoa bóp một chút chắc chắn
không có vấn đề gì lớn.”
Cô dứt lời ngẩng mặt lên nhìn anh,
trong nháy mắt ánh mắt của người đàn ông hiện lên tia hoảng hốt, sau đó
khôi phục lại sự bình tĩnh, trả lời: “Cái đó là do dì Lưu dọn dẹp, không
rõ lắm.”
Triệu Thần Thành khinh bỉ bĩu môi: “Bác Lưu đã lớn tuổi
như vậy rồi, anh lại không biết xấu hổ mà làm phiền bác mãi.” Chẳng qua
sau khi nói xong, Triệu Thần Thành lại cảm thấy mình vượt ranh giới
rồi, dù sao đây cũng là việc nhà của người khác.
Nhưng mà rất dễ
nhận ra người đàn ông này không hề để ý đến, trả lời: “Tôi cũng đã đề
cập đến chuyện này, nhưng dì nói từ nhỏ đã đi theo chăm sóc tôi rồi, đổi
người khác dì không yên lòng.”
Trong lòng Triệu Thần Thành oán
thầm, nhất định đây là người đàn ông khó hầu hạ, trên mặt anh đã dán một
tờ giấy dài ghi chữ khó hầu hạ.
“Trở về thôi.” Tưởng Lạc Sanh
thu tay về, đồng thời cầm lấy tay Triệu Thần Thành. Bàn tay to lớn của
anh, có lực, làm cõi lòng Triệu Thần Thành không khỏi treo lên, cô nhìn
về phía người đàn ông bên cạnh, lại chỉ nhìn thấy một bên mặt khôi ngô
của anh, bước chân vẫn như bình thường. Cô lập tức cảm thấy chẳng còn gì
để nói nữa.
Ngẩng đầu, trên bầu trời có vài ngôi sao, đây là sự
kỳ diệu hiếm thấy. Bốn phía ánh đèn mờ ảo, chiếu rọi bóng dáng hai
người, tay trong tay, trên đường lớn vài chiếc xe hơi chạy qua truyền
đến âm thanh động cơ đặc thù, cảnh vật xung quanh dần lùi về phía sau. .
. . . .
Yên tĩnh như vậy, an bình như vậy, chỉ có nhịp tim của
Triệu Thần Thành, rõ ràng đang đập rất mạnh mẽ. Hình như đã rất lâu rồi
cô không nghe thấy âm thanh này, đây gọi động lòng.
Vì vậy, cứ đi như thế, vừa đi về phía trước, trái tim của Triệu Thần Thành gần như là nhảy loạn lên, hai người vẫn cứ bước.
“Tổng giám đốc Tưởng, không phải anh nói là gần đây sao. . . . . . Đã hơn một tiếng đồng hồ rồi. . . . . .”
“Nhanh.”
Thế
là, hai người tiếp tục đi về phía trước, Triệu Thần Thành từ bị người
đàn ông dắt đi biến thành kéo người đàn ông đi, hai người cứ đi như thế.
Bước vào cổng khu dân cư, thì đã lặng lẽ trôi qua thêm một tiếng đồng
hồ nữa. . . . . .
Rốt cuộc vào thang máy, hai tay Triệu Thần
Thành gần như là bám lấy ống tay áo của Tưởng Lạc Sanh, nhìn những con
số không ngừng nhảy nhảy, cảm động đến sắp khóc.
“Cô đang luyện làm tảng đá hả, sao đường lớn thế lại không chịu đi.” Tưởng Lạc Sanh liếc mắt nhìn dáng vẻ kinh hãi của cô, nói.
Triệu
Thần Thành trợn trắng mắt chẳng còn chút hơi sức nào cả, chỉ lầm bầm
trả lời: “Anh cũng biết là tảng đá, không phải thi chạy Marathon. Hơn
nữa người nào nói hành trình đi bộ hai tiếng đồng hồ là không xa. . . . .
. Trừ phi đó là con cháu của núi lớn. . . . . .”
Thang máy dừng
lại, hai người vào nhà. Bây giờ đã hơn một giờ, dì Lưu đã ngủ, nhưng
trong phòng vẫn mở đèn. Hai người lập tức thả nhẹ bước chân, Triệu Thần
Thành mới vừa đi tới phòng khách nhìn thấy chiếc ghế sa lon, lập tức đặt
mông ngồi xuống, sống chết cũng không chịu dời tổ nữa.
“Ai nói giúp tôi xoa tay, hiện tại lại ngã người trên ghế sa lon.”
“Tổng giám đốc Tưởng, chân của tôi tàn phế rồi. . . . . .”
“Nhưng tay cô không có.”
Đây
là áp bức nhân viên một cách trần trụi, Triệu Thần Thành vùi mặt vào
ghế sofa phơi thây giả chết. Cũng không đến hai phút, hông Triệu Thần
Thành bị ai đó siết chặt, trời đất quay cuồng, cô phát hiện mình bị
Tưởng Lạc Sanh vác trên vai.
Tim và dạ dày bị đẩy lên trên, đầu
óc rối loạn đi vào phòng tắm, người đàn ông đặt cô ngồi bên bồn mát xa
trong phòng tắm, sau đó mở vòi nước nóng, nước ngập qua mắt cá chân của
cô, nong nóng rất thoải mái. Triệu Thần Thành sợ sệt nhìn nước nóng tràn
tới, rồi nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, lông mi kỳ quái, xoạt
xoạt, Triệu Thần Thành cảm thấy gương mặt mình nóng lên. . . . . .
“Tôi sẽ đi tìm. . . . . . dầu hồng hoa.” Người đàn ông đổ đầy nước xong lập tức đứng lên nói.
“Ôi. . . . . . ừ.” Triệu Thần Thành đáp một tiếng, Tưởng Lạc Sanh lập tức đi ra ngoài.
Cô
ngẩng đầu lên, lắc lắc. . . . . . Trước mắt đều là gương mặt của bàn
chải mặt than. . . . . . Thật. . . . . . Đúng là sắc đẹp thay cơm. . . .
. . cô ôm đầu cảm xúc bỗng trở nên mơ hồ. . . . . .
Ước chừng
năm phút đồng hồ sau, Tưởng Lạc Sanh xách theo rương thuốc đi vào, đi
đến bên cạnh Triệu Thần Thành thì dừng lại, mở ra, chai chai lọ lọ được
sắp xếp ngăn nắp thẳng hàng.
Triệu Thần Thành nhìn rương thuốc một chút, nhìn lại Tưởng Lạc Sanh một chút: “Một mình anh. . . . . . Không biết tìm sao?”
Người đàn ông nhíu mày: “Không biết.”
Triệu
Thần Thành lấy ra một cái lọ nắp màu đỏ, chỉ vào thân lọ, phía trên
thình lình xuất hiện ba chữ to “Dầu hồng hoa” nói: “Không biết?”
“Hiện tại biết.” Người đàn ông không hề có cảm giác áy náy trả lời.
Triệu
Thần Thành híp mắt, mở nắp lọ ra, một mùi thuốc nồng nặc xông ra ngoài.
Triệu Thần Thành đổ ít dầu ra lòng bàn tay, sau đó chà nóng, ấn vào chỗ
gân cốt bị thương của người đàn ông, sức lực xoa bóp vừa phải.
Hai
người đều ngồi nghiêng người, hướng về hai phía khác nhau, rất gần
nhau. Ánh đèn vàng trong phòng tắm mang đến cảm giác dịu dàng ấm áp. Tạm
thời hai người cũng không biết nên nói gì với nhau, chỉ im lặng. Triệu
Thần Thành đem toàn bộ sự chú ý tập trung vào bàn tay của người đàn ông,
nhưng cứ xúc động ngẩng đầu lên nhìn gương mặt của người đàn ông.
Cô
len lén nhướng chân mày, dời tầm mắt lên trên, lại đụng phải ánh mắt
chăm chú của người đàn ông, cô lúng túng lập tức dời tầm mắt đi chỗ
khác. Cứ lặp đi lặp lại như vậy, cuối cùng người đàn ông thở dài một
cái.
“Triệu Thần Thành, nếu cô đã không thể tập trung thì đừng nên xoa bóp nữa, chốc lát lại nhẹ tay lát lại mạnh tay.”
“Thật
xin lỗi.” Triệu Thần Thành khó khăn lắm mới thu tay về được, trên căn
bản chính cô cũng không phát hiện được việc mình xoa bóp khi mạnh tay
khi nhẹ tay, lặng lẽ liếc nhìn.
“Cô đang nhớ gì thế?” Đột nhiên Tưởng Lạc Sanh hỏi, Triệu Thần Thành vội vàng không kịp chuẩn bị, mở miệng đáp: “Anh.”
Vừa
nói ra, cô lập tức che miệng của mình, nhưng bàn tay toàn là mùi dầu
hồng hoa, cực kì gay mũi, bỗng chốc những giọt nước mắt bị đè ép chảy ra
. . . . . . Trong khoảnh khắc đó, Triệu Thần Thành đã nghĩ đến việc rơi
nước mắt trước mặt Tưởng Lạc Sanh, hoa lê đẫm mưa rồi. . . . . .
Hiển
nhiên Tưởng Lạc Sanh cũng hoảng sợ khi nhìn thấy nước mắt của Triệu
Thần Thành, giơ tay lên muốn lau giúp cô, bởi vì tay anh cũng dính dầu
hồng hoa, nước mắt Triệu Thần Thành càng chảy nhiều hơn.
“Anh
đừng. Dầu hồng hoa, cay. Giấy, cho tôi khăn giấy.” Triệu Thần Thành nói
lung tung cản hành động của anh lại, sau đó Tưởng Lạc Sanh cuống quít
cầm khăn giấy đưa cho cô. Triệu Thần Thành bị sặc đến quơ tay múa chân
đụng ngã rương thuốc bên cạnh, âm thanh lộp cộp của những lọ thuốc rơi
xuống đất, vài lọ còn bị Tưởng Lạc Sanh đá đi.
Sau một hồi rối
ren, rốt cuộc Triệu Thần Thành cũng lau khô nước mắt, ngừng hít mũi, thở
mạnh một hơi. Sau đó hai người nhìn chung quanh phòng tắm bỗng chốc trở
nên ngổng ngang, lại ngơ ngác nhìn đối phương, một lúc lâu sau . . . . .
Bật cười.
Cười cười, Triệu Thần Thành không nhớ rõ đã xảy ra
chuyện gì, khoảng cách hai người mỗi lúc một gần, càng lúc càng gần. . .
. . . Môi chạm môi, tình cảm nhẹ nhàng, dịu dàng màtriền miên, ngay
sau đó thong thả xâm nhập, người đàn ông nắm cục diện trong tay, kéo cô
vào trong lòng mình, xoa đầu, công thành đoạt đất.
Triệu Thần
Thành nhắm mắt lại, đầu óc choáng váng. Đột nhiên, người đàn ông mở vòi
hoa sen, cả người cô bị túm lấy cùng nhau chìm trong nước. Ngay sau đó
nụ hôn trở nên dính chặt, quần áo dính vào da, nước không ngừng xối vào
mặt của cô, bàn tay rộng lớn của người đàn ông đặt ở phía sau ót cô,
trời đất quay cuồng.
Chết tiệt là cái cảnh cấm trẻ em dưới mười
tám tuổi, còn sảng khoái hơn đánh nhau . . . . . Chỉ là nếu như dì Lưu
không mặc bộ đồ ngủ rộng thùng thình đột nhiên xuất hiện ở cửa phòng tắm
miệng sợ hãi mở to thành hình chữ ‘O’. . . . . . Có thể, sẽ thoải mái
hơn một chút. . . . . .
Tác giả muốn nói: chương kế tiếp báo trước: bước ngoặc xuất hiện.