Từ bệnh viện tâm thần
ra ngoài, Tô Lưu Cảnh vẫn không cách nào bình tĩnh nổi, lời của Tiếu
Như Nghê giống như một câu tà chú muốn xua đi cũng không được, cứ mãi
quanh quẩn bên tai.
Trong khoảnh khắc sau cùng, Tiếu Như Nghê
ngồi trên xe lăn, mặt tái xanh, nhìn về phía cô đầy ngạo nghễ, chờ đợi
cô bước chân vào hố lửa, dần dần bị hủy diệt.
Tô Lưu Cảnh, cô nhất định sẽ bị trừng phạt.
Nhất định sẽ bị trừng phạt, bị nguyền rủa.
Nhất định. . . . . .
Tô
Lưu Cảnh chợt cảm thấy tim như bị bóp chặt, không tài nào thở nổi, câu
nói ngắn ngủn kia chẳng khác nào một cơn ác mộng, liều lĩnh xông tới,
bao phủ toàn bộ thế giới của cô, len vào từng ngóc ngách, tựa như ma chú
khiến cho trái tim run lên từng hồi, toàn thân lạnh lẽo không thôi.
Cô thật sự . . . . . bị nguyền rủa sao?
Ma
chú này xuất phát từ đâu, người nào . . . . . người nào có thể giải
thích ngọn ngành cho cô biết, ai có thể! Ai có thể chứ. . . . . .
Thấy
sắc mặt Tô Lưu Cảnh đột nhiên tái nhợt, cùng với đó là biểu cảm bi
thương nặng nề, Nghiêm Hàn Dư vội dừng bước lại nói: “Lưu Cảnh, em làm
sao vậy? Đừng nên để những lời Như Nghê ở trong lòng, em hẳn cũng biết
tình trạng hiện tại của cô ấy không ổn chút nào mà!“.
Tô Lưu Cảnh
gắt gao ôm ngực, chậm rãi, chậm rãi xoa dịu nội tâm đau đớn, lúc này
mới ngẩng đầu lên, miễn cưỡng cong cong khóe môi đáp: “Em. . . . . .
Không sao!“. Lời như thế này làm gì có sức thuyết phục nào.
Nghiêm
Hàn Dư lo lắng nhìn người trước mắt, nhưng không biết phải an ủi như
thế nào. Anh biết sâu tận đáy lòng của Tô Lưu Cảnh từ trước tới nay vẫn
tồn tại một ung nhọt, mà ung nhọt đó hôm nay đã bị Tiếu Như Nghê chọc
thủng rồi. Tuy vậy anh lại không có bất kỳ biện pháp nào để giải quyết,
để chữa lành cho cô. Ông trời đúng là thích trêu đùa con người, thành
tâm đấy nhưng lại chỉ có thể bất lực đứng ở bên cạnh, chịu đựng số mạng
đã định. Trừ việc ở bên cạnh cô anh hoàn toàn không thể giúp được gì.
Thậm
chí anh còn thấy thống hận sự bất lực này của mình, tại sao lại không
có cách nào kéo người con gái này ta khỏi nhà tù tối tăm lạnh lẽo đó.
Bọn
họ vốn trở về nước là vì muốn tìm kiếm biện pháp giải quyết vậy mà mới
vừa nghe được những lời điên điên khùng khùng của Tiếu Như Nghê lại làm
cho mọi chuyện một lần nữa lâm vào ngõ cụt.
“Muốn tôi giúp cô? Tô
Lưu Cảnh, cô không cảm thấy thực buồn cười sao? Ha ha. . . . . . Ha ha
ha, nói cho cô biết, tôi không biết, cái gì cũng không biết, mà cho dù
có biết, tôi cũng sẽ không nói cho cô hay!“.
“Tô Lưu Cảnh, cô cứ chờ mà xem, chống mắt chờ xem, coi như có phải xuống địa ngục, tôi cũng sẽ kéo cô theo cùng ——! ! !”
Tô
Lưu Cảnh cố xua đi những lời nói ác độc cứ quanh quẩn trong đầu mình,
rốt cuộc cũng bình phục tâm tình, nói: “Anh Nghiêm, em không sao, nhưng
Tiếu Như Nghê thật sự điên rồi sao?”
Cô ta nhìn như bị điên thật
rồi, nhưng lại như tỉnh táo, khiến người ta thật hoang mang không thể
nào phân định rõ. Hiện tại, Tiếu Như Nghê chính là sợi dây thừng cuối
cùng mà cô túm được, trong tình trạng lâm vào ngõ cụt như thế này thì
đây chính là biện pháp duy nhất, nhưng xem ran gay cả biện pháp cuối
cùng cũng không thể thành được rồi?
Nghiêm Hàn Dư nhíu mày nói:
”Anh đã hỏi thăm bác sĩ, tinh thần của Như Nghê thật sự không tốt, nhưng
cô ấy lại cự tuyệt trị liệu, các bác sĩ cũng bó tay hết cách. Nhưng xem
ra cô ấy vẫn còn cảm giác đối với chúng ta, hơn nữa từ thái độ ngày hôm
nay cho thấy Như Nghê vẫn còn tỉnh táo, hay nói đúng hơn là đang giả vờ
điên!“. Nghiêm Hàn Dư cũng xuất thân từ y khoa, tuy không tinh thông về
vấn đề tâm thần nhưng về phương diện tâm lý học cũng biết một chút, có
thể nhạy cảm bắt được sự bất đồng trong đó.
“Anh muốn nói cô ấy không hề bị điên mà chỉ là đang giả bộ?”, Tô Lưu Cảnh nhanh chóng bắt được trọng tâm trong lời nói của anh.
Nghiêm Hàn Dư nghiêm mặt đáp: “Anh nghĩ, rất có thể như vậy!“.
“Tại
sao cô ấy lại muốn giả điên, vào một nơi quỷ quái như bệnh viện tâm
thần kia? Cô ấy điên rồi sao?“. Tô Lưu Cảnh kinh ngạc nói. Bệnh viện tâm
thần chẳng khác nào địa ngục, một chỗ như thế đừng nói là kẻ điên, cho
dù là người bình thường, cũng sẽ bị ép thành người điên mất.
“Anh
đã cố gắng hỏi cô ấy rất nhiều lần, nhưng mỗi lần đều. . . . . .“.
Nghiêm Hàn Dư nói đến đây liền khựng lại. Kết quả…. dĩ nhiên là không có
kết quả rồi.
Tô Lưu Cảnh nghĩtới lời vừa rồi của Nghiêm Hàn Dư
liền dùng sức cắn môi nghĩ: nếu như Tiếu Như Nghê hoàn toàn không bị
bệnh, thì tại sao cô ta lại muốn giả điên vào ở trong bệnh viện tâm thần
chứ? Hay là. . . . . .
Cô ta muốn trốn tránh một ai đó?