Tình Ca

Chương 2: Trùng sinh vạn khởi




Khi nhóm hàng pháo phù du đến Thiên Bằng tinh đầu tiên, thì Phương Minh Nguy cũng nghênh đón một người, đó chính là Bảo Bột đại sư của Sĩ Tạp liên minh đến từ Liên minh 66.

Khi Phương Minh Nguy nhận được tin báo Bảo Bột đại sư đích thân đến, ngay cả hắn cũng cảm thấy bất ngờ.

Nhưng mà đối với Phương Minh Nguy bây giờ mà nói, Bảo Bột xuất hiện, quả thật là một tin tức tốt.

Trong vũ trụ, tất cả đều dùng thực lực để nói chuyện, Liên minh 66 mặc dù là do sáu quốc gia có nền văn minh cấp sáu tạo thành, nhưng thực lực của nó cường đại, không phải bất kỳ một quốc gia cấp sáu này có thể chống lại. Hơn nữa, bởi vì lực lượng khoa học kỳ thuật của họ có tính bù đắp rất mạnh, cho nên thực lực chinh thể của Liên minh 66, đã không còn dưới một quốc gia cấp bảy nào hết.

Đã từng có một nhân vật quyển thế của quốc gia cấp tám nói đùa rằng, chỉ cần Liên minh 66 có thể xác nhập làm một quốc gia, thì như vậy nó có thể lập tức tìm đại liên bang để cấp danh xưng quốc gia có nền văn minh cấp bảy.

Tuy tất cả mọi người đều hiểu rõ, chuyện này trên cơ bản là không có khả năng, nhưng bởi vì mà có thể thấy được, địa vị của Liên minh 66 trong suy nghĩ của các quốc gia đăng cấp

ít nhất là, loại địa vị này không phải là thứ mà Nữu Mạn đế quốc có thể với tới.

Hôm nay Phương Minh Nguy cùng Nguyệt Hanh đế quốc có ân oán với nhau, tuy Thái Thản đã bảo đảm răng. Nguyệt Hanh đế quốc sẽ không gây phiền toái cho hắn, nhưng mà Phương Minh Nguy cũng không chịu buông tha đơn giản.

Nếu lấy riêng thực lực của một mình Phương Minh Nguy, quả thật có chút đơn bạc, nhưng nếu có một chiến xa như Bảo Bột, thì tình huống lại khác nhau rất lớn.

Từ khi ở tại Nghi Linh Hà Nhã mỹ lệ một thời gian, Phương Minh Nguy đã mơ hồ hiểu rõ rõ gia tộc Bảo Bột cũng không đơn giản. Tối thiểu cũng là gia tộc có quyển thế trong Sĩ Tạp liên minh.

Nếu không có như thế, muốn tổ chức một hội đấu giá và giao dịch như vậy, người thường có thể làm được sao.

Cho nên, khi Bảo Bột bước xuống phi thuyền, liền được Phương Minh Nguy hoan nghênh nhiệt liệt.

Rất hiển nhiên, sự nhiệt tinh của Phương Minh Nguy đã nằm ngoài dự liệu của Bảo Bột. Nhưng mà đối với thứ này, ông cũng vô cùng cao hứng. Mục đích ông đến đây cũng vô cùng đơn giản, chính là đến chứng thật vị đại sư tinh thần hệ Phương Minh Nguy này. Còn mục đích khác, chính là tạo quan hệ hữu nghị và gần gũi với nhau hơn.

Nhưng vấn đề thứ nhất Bão Bộ đã có đáp án, bời vi khi ông bước xuống phi thuyền, rõ ràng đã nhìn thấy chiếc nhẫn thân phận trên tay của Phương Minh Nguy.

Ngoại trừ đại sư tinh thần hệ ra, không có ai dám đeo chiếc nhẫn có kiểu như vậy cả. Nếu không người này nhất định sẽ bị hiệp hội tinh thần hệ đuổi giết.

Với thế lực trải rộng khắp ngân hà của hiệp hội tinh thần hệ, muốn đua một người vào chỗ chết, đó là một việc rất dễ dàng. Cho nên đến tận lúc này, ngoại trừ những quốc gia ngu ngốc cân bản là không cách nào dạy dỗ được, thì đúng là không một nhân vật nào dám vi phạm quy định này.

Bảo Bột kéo tay Phương Minh Nguy, cười khổ nói: “Phương Minh Nguy đại sư, ngài gạt tôi thật khô”

Phương Minh Nguy lấy làm kỳ quái, hỏi: “Bảo Bột đại sư. chẳng phải thú bảo tôi cho ông không phải đỉnh cấp sao?”

“Đương nhiên là đỉnh cấp, chính bởi vì khối thú bảo này, cho nên vợ của đại ca tôi đã hồi phục. Lần này tôi đến đây. là nhận ủy thác của bọn họ. muốn cảm ơn cậu”

Phương Minh Nguy cười ha hả, nói: “Đã khỏe rồi, thì tốt lắm. Không cần nói lời cảm ơn. bởi vì sau này tôi còn cần ông hỗ trợ”

Bảo Bột vuốt ngực, nói: “Cậu yên tâm, chuyện của cậu chính là chuyện của tôi, nhất định sẽ cho cậu một kết quả thòa đáng”

“Thật tốt” Phương Minh Nguy cười rạng rỡ, bỗng nhiên hỏi: “ông nói tôi lừa ông chuyện gì?"

Bảo Bột nhìn Phương Minh Nguy, thân mật hỏi: “Phương đại sư, cậu rốt cục là đại sư thể thuật hệ. hay là đại sư tinh thần hệ?”

Cơ Nặc bên cạnh Phương Minh Nguy dừng chân lại. lời này mà cũng hỏi được, người này không biết có bệnh không.

Phương Minh Nguy giơ tay lên chỉ vào chiếc nhẫn thân phận, nói: “Tôi đương nhiên là đại sư tinh thần hệ"

“Cậu đã là đại sư tinh thần hệ, vậy vì sao có thể vận dụng nội kình và điều khiển cơ giáp yêu cầu thể thuật cao cấp nhất?"

Phương Minh Nguy sờ sờ gáy, cười nói: “Bảo Bột đại sư, mỗi người đều có một vài bí mật nhỏ không muốn cho người khác biết, mong ông có thể thứ lỗi”

Bảo Bột vội vàng khoát tay, nói: “Là tới không đúng, Phương đại sư xin thứ lỗi”

Thinh giáo bí mật quan trọng của một đại sư, quả thật là một chuyện vô cùng kiêng kị. Nếu Bảo Bột không phải thật sự muốn biết quá, thì tuyệt đối sẽ không phạm sai lầm rõ ràng như vậy.

Nhưng mà, Phương Minh Nguy cũng không nhớ việc nhỏ này trong lòng, mà mang ông ta đi thăm lãnh địa của mình đặc biệt là giới thiệu tình huống sản xuất Pháo Phù Du.

Khi Bảo Bột nghe nói Pháo Phù Du đã có gần hai trăm ngàn khẩu, ánh mắt không khói trợn lên.

“Phương Minh Nguy đại sư, cậu chế tạo nhiều Pháo Phù Du để làm gì? Chẳng lẽ cậu có thể tìm được binh lính tinh nhuệ, và hệ thống điều khiển hoàn hảo sao?"

“Tôi không cần binh lính cũng không cần hệ thống điều khiển” Phương Minh Nguy mỉm cười nói: “Tôi có biện pháp điều khiển những vật này”

Bảo Bột nhíu mày suy nghĩ, chỉ là với kiến thức của ông, vẫn không thể nào nhớ được cái gì có thể vừa điều khiển nhiêu máy móc mà đồng thời có thể phát huy tác dụng

Ông đã biết thân phận thật của Phương Minh Nguy là một đại sư tinh thần hệ, nhưng dù sức tướng tượng của ông phong phó cỡ nào đi chăng nữa, cũng không nghĩ ra rằng, Phương Minh Nguy có thể dựa vào lực lượng một người, điều khiển toàn bộ số máy móc này.

Vốn Phương Minh Nguy muốn dựa vào năng lực ki dị của vương miện nhỏ, khiến cho đổng Pháo Phù Du này hợp thể khi gặp kẻ địch mạnh. Dưới sự điều phổi của vương miện nhỏ, Phương Minh Nguy có thể khăng định tất cả hòa lực có thể tập trung vào một chỗ, không bị phân tán.

Đương nhiên, bởi vì như vậy sẽ gặp phải cảnh cả hai bị thương, tổn hại hết sức nghiêm trọng, những Pháo Phù Du này chắc chắn sẽ hao tổn số lượng lớn. Nhưng mà, sau khi có Đạo Cách Lạp Tư, Phương Minh Nguy có thể khăng định tuyệt đối có thể làm cho mức độ tôn thất của Pháo Phù Du xuống mức thấp nhất.

Chỉ cần nghĩ lại năng lực điều khiển và tính toán khiến cho người ta kinh hãi của Đạo Cách Lạp Tư thôi, cũng tuyệt đối đã vượt qua phạm trù mà người bình thường có thể đạt tới. Nhưng mà cái này cũng không phải là cảnh giới chỉ có cố gắng là có thể đạt đến. Có lẽ, chỉ có vị quan chỉ huy siêu cấp đã từng chỉ huy quân đội của quốc gia có nền văn minh cấp tám đánh thắng quân đội của quốc gia cấp chín, mới có thể có thiên phú đáng sợ như vậy.

Vỗ vỗ bả vai của Bảo Bột, Phương Minh Nguy cười nói: “Không nên suy nghĩ bậy bạ, tôi nhắc nhờ ông một câu, cái năng lực này chỉ sau khi tôi rời khỏi di tích, mới có”

Phương Minh Nguy nói không hề sai, vô luận là hấp thu linh hồn của Đạo Cách Lạp Tu. hay là thu hơn ba ngàn vạn linh hồn sau trận chiến ở Tư Liên Đặc, đều chỉ xảy ra sau khi Phương Minh Nguy rời khỏi di tích.

Nhưng mà lời này lọt vào tai của Bảo Bột, cảm giác lập tức khác hẳn, ông nhìn Phương Minh Nguy một cái, gật đầu tỏ vẻ hiểu được, ánh mắt lộ ra vẽ hâm mộ cực kỳ.

Phương Minh Nguy mỉm cười, hiểu rằng ngay cả Bảo Bột cũng đã hiểu lầm rằng minh đã từng tìm được truyền thừa khoa học kỳ thuật của quốc gia có nền văn minh cấp mười.

Đương nhiên, cái hiểu lầm này cũng là do Phương Minh Nguy chủ động hướng dẫn, có lẽ chỉ có danh xưng quốc gia cấp mười, mới có thể quang minh chính đại điều khiển nhiều Pháo Phù Du như vậy.

Đi hết một vòng, Phương Minh Nguy thu hồi nụ cười, nói: “Bảo Bột đại sư, tôi có một việc, muốn nhờ ông hỗ trợ"

“Cậu nói đi”

“Thời gian gần đây tại gần tinh cầu Tư Liên Đặc, tôi và quân đội của Nguyệt Hanh đế quốc có xảy ra một ít xung đột không thoải mái”

Bảo Bột không nhịn được cười, nói: “Thì ra là chuyện này, Nguyệt Hanh đế quốc không phải đã cho thấy là không truy cứu nữa sao?”

Phương Minh Nguy kinh ngạc nhìn ông một cái, nhưng liền nghĩ đến thân phận địa vị và thực lực sau lưng ông, phòng chừng chỉ cần hơi chú ý một chút, liền hiểu rõ chuyện này.

Hai vai hơi đứng thẳng lên. Phương Minh Nguy nói: “Nguyệt Hanh đế quốc tuy biểu hiện là không truy cứu. nhưng vẫn len lén áp dụng một số hành động nhắm vào tôi”

Sắc mặt của Bảo Bột đột nhiên thay đổi một chút, trong lòng kỳ quái, nếu đây là sự thật, vậy tại sao hệ thống tình báo của Tiểu Ba lại không có tin tức nào hết?

“Phương đại sư, bọn họ làm chuyện gì quá mức sao?”

“Ừ, Nguyệt Hanh đế quốc giúp đỡ cho một băng hải tặc tên là Cửu Đầu Xà” Phương Minh Nguy nghiêm mặt nói: “Trong hai tháng nay. đội thuyền của tôi đã liên tục bị chúng cướp bóc năm lần, ông nói đây không phải là chủ tâm trả thù, thì là cái gì?”

Bảo Bột suy nghĩ một chút, hỏi: “Phương đại sư, đội thuyền của cậu bị cướp ở đâu?”

“Góc đông bắc của Hoang Vu tinh hệ”

Bảo Bột khẽ cau mày, tuy rằng ông mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng lại không tìm ra bất kỳ khe hở nào trong lời nói của Phương Minh Nguy.

“Như vậy Phương đại sư có tính toán gì không?”

“Nguyệt Hanh đế quốc, trước mắt tôi còn không trêu chọc nổi, nhưng để cho đám hải tặc ấy sống khá gia, tôi cũng không cam lòng” Phương Minh Nguy cười ha hả: “Bảo Bột đại sư, có thể giúp tôi một tay, tiêu diệt đám hải tặc này không?”

Bảo Bột thở phào một hơi, nếu như muốn đổi phó Nguyệt Hanh đế quốc, Bảo Bột đúng là không cách nào làm chủ, nhưng đổi phó một ít hải tặc, Bảo Bột đương nhiên là chưa từng để bọn chúng vào mắt. Khó có được lời mời chủ động của Phương Minh Nguy, đây cũng là một cơ hội tốt để kéo gần quan hệ. Bảo Bột sao có thể từ chối chứ.

Cứ như vậy, trong mấy câu ngắn ngủi, bọn họ đã đạt thành hiệp định đồng minh thành công.

Để cho Cơ Nặc đua Bảo Bột vào phòng khách tốt nhất. Thi Nại Đức cầm một cái thẻ nhớ chạy đến. oán giận nói:”Minh Nguy. cậu làm cái quy gì thế, kêu tớ đưa phi thuyền đi dạo đến góc Tây Bắc của Hoang Vu tinh hệ, cái này thì hay rồi, chúng ta đã tôn thất sáu phi thuyền hàng hóa”

Phương Minh Nguy mím cười nói: “Sáu chiếc phi thuyền hàng hóa sao, những tên hải tặc ấy đúng là đoạt hết không bo"

Thi Nại Đức tức giận nói: “Nói nhảm, phi thuyền của cậu đua đến ồ của người ta, nếu như bọn họ mà không cướp, vậy không cần gọi là hải tặc, mà gọi là nghiệp vụ bất chính đi"

“Hắc hắc, cướp hay lắm. nếu bọn chúng không cướp, to sao có thể xuất sư nổi danh được” Phương Minh Nguy nhẹ cười nói một câu, cười to mà đi.

Thi Nại Đức kinh ngạc nhìn bóng lưng của cậu bạn tốt đang rời đi, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, lộ vẻ mặt chợt hiểu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.