Tình Ca

Chương 5: Hung hiểm




Trầm Lục vào thành trong một đêm tuyết lớn mà không thông báo cho bất luận người nào, bao gồm Trầm Tam gia.

Trận tuyết này bắt đầu rơi khi chạng vạng tối, bông tuyết bay lượn lờ. Lúc Liên Mạn Nhi rời khỏi phòng Trương thị, Liên Thủ Tín còn đang cảm thán trận tuyết này rơi thật tốt, rất đúng lúc, chính là điềm báo năm nay sẽ được mùa. Lúc ấy Liên Mạn Nhi không nói gì, trở lại phòng mình, ngồi trên giường gạch gần cửa sổ nhìn ra cảnh vật bên ngoài, bỗng nhiên nàng nhớ tới Trầm Lục.

Phủ thành nơi này tuyết rơi lớn như vậy, không biết những nơi khác thì thế nào?! Trầm Lục lúc này hẳn là đang trên đường về phủ thành. Không biết ở nơi Trầm Lục đang đi có tuyết rơi không!

Lúc này, trong lòng Liên Mạn Nhi còn đang suy nghĩ… Trời đông giá rét đi đường rất khó khăn, nàng hy vọng Trầm Lục một đường thuận lợi, không gặp phải gió tuyết.

Trận tuyết này rơi cũng lâu rồi, có lẽ ngày mai sẽ ngừng. Liên Mạn Nhi nằm trong chăn thầm nhẩm tính, chờ lúc Trầm Lục về đến có lẽ sẽ quét dọn được sạch sẽ tuyết đọng.

Mang ý nghĩ như vậy, Liên Mạn Nhi dần chìm vào mộng đẹp.

Nửa đêm, Liên Mạn Nhi đang ngủ say bị Trương thị đánh thức. Nàng mơ mơ màng màng mở mắt ra, chỉ thấy ánh đèn trong nhà đều đã sáng lên, Trương thị ăn mặc thật chỉnh tề đứng trước giường nàng.

Liên Mạn Nhi khẽ run sợ trong lòng.

“Mẹ, xảy ra chuyện gì vậy?” Ý niệm đầu tiên của Liên Mạn Nhi là trong nhà xảy ra chuyện. Không trách được nàng có suy nghĩ như vậy. Kể từ khi ở Tam Thập Lý Doanh Tử chuyển vào nhà mới, nàng đã có phòng riêng. Sau đó, bên cạnh lại có nha đầu hầu hạ. Buổi tối, người một nhà cũng ngủ riêng trong phòng mình, Trương thị rất ít khi đến phòng nàng.

Cho dù có chuyện gì, đều có nha đầu trực đêm bên ngoài phòng, căn bản không cần Trương thị phải làm gì.

Nửa đêm Trương thị đến phòng đánh thức nàng dậy, nhất định đã xảy ra đại sự gì đó.

“Không có chuyện gì xảy ra, con đừng sợ.” Trương thị vội trấn an: “Mau mặc quần áo vào đi con… Lục gia tới.”

Trương thị vừa nói với Liên Mạn Nhi, vừa bận rộn cùng hai người Như Ý, Cát Tường bưng nước ấm để cho Liên Mạn Nhi rửa mặt, cầm quần áo, đồ trang sức đeo tay tới đây, để Liên Mạn Nhi đeo vào.

Liên Mạn Nhi có chút không tin vào tai mình. Nàng nghĩ có phải mình đang mơ không, chắc là còn chưa tỉnh ngủ.

“Mẹ, mẹ nói gì vậy?” Liên Mạn Nhi liền xác thực: “Sao Lục gia tới được? Lúc này, đoán chừng huynh ấy nhanh nhất cũng còn đang ở địa phận phủ Hà Gian. Cách ranh giới phủ Liêu Đông chúng ta còn xa lắm. Hơn nữa, giờ là nửa đêm canh ba, huynh ấy cũng phải nghỉ ngơi chứ. Cho dù không nghỉ, cũng không thể vừa về đến đã tới nhà chúng ta lúc nửa đêm thế này.”

“Con nói nhiều quá, nhanh chút xem nào.” Trương thị lôi kéo Liên Mạn Nhi, quở trách: “Chuyện này mẹ có thể lừa con sao. Nói thật mẹ cũng không tin, nhưng Lục gia đang ngồi ở tiền thính nhà chúng ta kìa. Cha con, ca con và tiểu Thất đều đã thức, đến trước sảnh tiếp đón rồi. Con mau chuẩn bị đi, chúng ta liền đi qua.”

Lúc này, Liên Mạn Nhi đại khái đã tỉnh, rốt cục cũng nghe rõ lời Trương thị. Cho dù không ngờ tới nhưng Trương thị sẽ không lừa nàng chuyện này, nàng rất chắc chắn.

“Thật sự Lục gia đã đến!” Liên Mạn Nhi vội vàng ngồi dậy. Ánh mắt thoáng mở to, buồn ngủ đã sớm biến mất vô ảnh vô tung.

“Đến rồi” Nét mặt Trương thị đầy vẻ nhu hòa: “Do trên đường về nhận được tin của Trầm Tam gia, biết bên này chúng ta xảy ra chuyện, nên ngài ấy ngày đêm phi ngựa vội trở về.”

“Lúc nãy mới vừa vào thành, nhà cũng chưa về, liền tới chỗ chúng ta. Mau thay đồ, mẹ dắt con ra tiền thính xem xem thế nào… Tuy không hợp quy củ lắm, nhưng vẫn có thể xem xét. Lục gia tâm trạng không yên, vội vã trở về như vậy, chắc là trong lòng lo lắng, phải tận mắt nhìn thấy con không sao, ngài ấy mới có thể an tâm.”

Liên Mạn Nhi phối hợp với Trương thị, Cát Tường, Như Ý, tay chân máy móc cử động, một câu cũng nói không nên lời. Ngược lại Trương thị vừa giúp Liên Mạn Nhi thay áo, vừa không ngừng nói.

“Chính mẹ cũng không nghĩ tới chuyện này. Lục gia thật là không có gì đáng chê trách, đổi thành người khác chưa chắc đã làm được như vậy… Quả thật đã để con trong lòng, người trọng tình a.”

“Trải qua sự kiện như vậy, hai ngày này đầu óc mẹ vẫn không mấy dễ chịu. Tiền Ngọc Thiền sao lại ghen ghét con như vậy, còn không phải bởi vì cái gia tộc Trầm gia này, còn có Lục gia… Lục gia quá mức dẫn người gây chuyện. Hai ngày này, mỗi đêm mẹ đều không ngủ được, sợ sau này con lại gặp chuyện như vậy. Nếu cứ như vậy, còn không bằng ta chọn một nhà bình thường, một người bình thường cho yên tâm.”

Quả thật Trương thị đã nghĩ như vậy. Mặc dù mấy người Trầm tam phu nhân, Tần phu nhân, thậm chí Liên Mạn Nhi cũng nói cho bà biết, chuyện Tiền Ngọc Thiền là trường hợp đặc biệt. Tuy nói nhà giàu người ta không thể đơn thuần như nhà nghèo cửa nhỏ, nhưng không đến nỗi khắp nơi đều giống như Tiền Ngọc Thiền. Trầm Tam phu nhân và Tần phu nhân thậm chí còn lấy chính họ làm ví dụ, nói các bà đều sống tốt, Liên Mạn Nhi tuyệt sẽ không khác với các bà là bao, bảo Trương thị cứ việc yên tâm.

“Chỉ là, Lục gia như vậy, lòng mẹ… Haiz~, mệnh đã định trước, Lục gia có thể như vậy, mẹ còn nghĩ này nghĩ nọ, sợ này sợ kia, vậy thì thật có lỗi với người ta… Mẹ cũng đã qua một thời tuổi trẻ, nữ nhân cả đời này a, cần nhất chính là có một người thật lòng như vậy.”

“Mẹ với cha con nhiều… năm thế này, khổ nhiều như vậy ta đều chịu đựng qua, ta cũng không oán trách ai, còn không phải bởi vì người cha này của con!”

Trầm Lục đột nhiên trở về, khuấy động rất nhiều cảm xúc của Trương thị. Giờ phút này, đối với con gái mình, còn có hai nha đầu tâm phúc bên cạnh con gái, Trương thị cũng không còn cố kỵ cái gì, nói tất cả những gì trong lòng đắn đo.

Liên Mạn Nhi vẫn không nói chuyện, chẳng qua chỉ im lặng lắng nghe.

Rất nhanh, dưới sự giúp đỡ của Trương thị cùng hai nha đầu, Liên Mạn Nhi đã chỉnh trang xong. Mấy người liền đi ra ngoài, Cát Tường đem mũ tuyết đính lông chim đỏ thẫm cùng áo khoác lông chồn phủ thêm cho Liên Mạn Nhi, lại nhận lấy chiếc ô từ trong tay tiểu nha đầu bên cạnh.

“Phía ngoài, tuyết còn rơi sao?” Liên Mạn Nhi hỏi một câu. Lúc này, cả hậu viện đều sáng đèn, nhưng bởi vì rèm cửa sổ được hạ xuống nên Liên Mạn Nhi không biết tình hình phía ngoài như thế nào.

“Vẫn không ngừng rơi ạ.” Cát Tường vội bẩm báo: “Cô nương, vừa rồi nô tỳ đi ra ngoài, tuyết đọng trong viện chúng ta cũng gần dưới bắp chân rồi.”

“Trên đường tới đây, gió tuyết còn lớn hơn trong phủ thành, hẳn là Lục gia vượt tuyết về đến.” Trương thị liền thở dài một tiếng.

Trời mùa đông giá rét, đường từ kinh thành đến phủ thành đa số ngược gió, chuyện này Liên Mạn Nhi cũng biết.

Mấy người đi ra khỏi cửa, đứng ở dưới hành lang. Liên Mạn Nhi nhìn phía trước một màu tuyết trắng, tuyết rơi nhẹ tung bay như lông ngỗng, liền hơi dừng một chút. Cát Tường lập tức bật ô che cho Liên Mạn Nhi, Thiện Hỷ còn nâng lên một túi lông dày để ủ ấm tay nàng. Bên trong còn có lò sưởi vừa cho thêm than.

“Thời tiết này, người ra bên ngoài thật đúng là chịu tội.” Trương thị cảm thán một câu: “Mẹ chưa có chuyện gì cần xa nhà, cũng chưa chịu qua tình cảnh này, nhưng mẹ biết, người ta không dễ dàng chút nào.”

Trong viện, sớm đã có hạ nhân hầu hạ quét dọn đường đi, Liên Mạn Nhi và Trương thị trong vòng vây của bọn nha đầu đi tới Tiền viện.

Từ lúc Trương thị nói với Liên Mạn Nhi, Trầm Lục đã tới. Liên Mạn Nhi vẫn rất an tĩnh. Nhìn ngoài mặt, lúc này thậm chí Liên Mạn Nhi có chút ngơ ngẩn. Nhưng chỉ có nàng mới biết, dòng suy nghĩ của nàng lúc này không bình tĩnh thế nào.

Không phải chỉ có Trương thị bất ngờ. Mà chính nàng cũng không nghĩ đến. Vốn hành trình của Trầm Lục đã an bài hết sức chặt chẽ. Hôm nay biết được tin tức nàng gặp chuyện không may, lại không dừng không ngủ, mạo hiểm gió tuyết đi suốt đêm trở về như vậy. Hơn nữa, vừa vào thành liền trực tiếp đến nhà nàng.

Trương thị nói những lời đó, Liên Mạn Nhi nghe vào tất cả. Không cần Trương thị nói, nàng cũng biết, Trầm Lục làm như vậy đã hàm chứa bao nhiêu coi trọng và tình ý.

Trầm Tam gia cũng không phải người làm việc qua loa, hẳn khi viết thư đã nói cho Trầm Lục rằng nàng bình an vô sự. Trầm Lục lại càng là một tướng quân trải qua sóng to gió lớn, gặp chuyện ổn trọng và trấn định, không ai bì được với hắn. Trầm Lục tuyệt đối là người có thể bất động thanh sắc cả khi thái sơn sụp đổ trước mắt.

Ngay cả khi biết rõ nàng không việc gì, còn vội vã chạy về như vậy, khác một trời một vực với người chững chạc, trấn định trước kia. Hết thảy những chuyện này, đều chỉ vì một chuyện, làm Liên Mạn Nhi không thể không động tâm.

Từ hậu viện đến tiền thính không xa. Liên Mạn Nhi đi cũng không chậm, nhưng nàng suy nghĩ rất nhiều. Từ những giây phút đầu tiên quen biết Trầm Lục, tựa hồ đều tái hiện từng chút, từng chút trước mặt nàng. Thời gian nàng quen biết Trầm Lục coi như rất lâu, nhưng thời gian hai người thật sự chung đụng lại ít đến đáng thương.

Mặc dù như thế, Trầm Lục mang đến vui mừng cho nàng không hề ít. Quen biết càng lâu, thì càng nhiều ưu điểm của Trầm Lục được biểu lộ trước mặt nàng, nàng càng thêm cảm nhận rõ mối thâm tình này của Trầm Lục.

Trầm Lục luôn mang đến cho nàng nhiều hơn những thứ nàng mong đợi. Từng chút, từng chút một không ngừng tích lũy, như từng giọt nước tụ lại thành dòng sông, cuối cùng bừng sáng trước mắt nàng là cả bờ biển bao la.

Liên Mạn Nhi không khỏi nghĩ đến câu nói kia, tình sâu như biển.

Liên Mạn Nhi đi qua phòng ngoài, hơi dừng bước. Nhìn đèn dầu sáng rỡ ngoài tiền thính, trên cửa in bóng người chập chờn. Nàng nghĩ đến, nếu như ngay từ đầu Trầm Lục đã thể hiện thâm tình như vậy, vậy thì sẽ như thế nào. Có lẽ, nàng sẽ sợ, sẽ cảm thấy khó mà gánh nổi, tóm lại không thể như bây giờ.

Phần tình cảm này của Trầm Lục là từng giọt từng giọt, từ từ thẩm thấu vào lòng nàng. Hết thảy đều như chuyện tự nhiên, nước chảy thành sông.

Là một người trong lòng hắn, nhìn phương thức hắn thích nàng, hết thảy đều lớn hơn mong đợi của nàng. Hắn còn yêu nàng sâu đậm như thế, còn gì vui sướng bằng.

Tìm kiếm bao lần giữa biển người, chợt quay đầu, người nọ đã ở trước ngọn đèn lập lòe.

Liên Mạn Nhi nghĩ, người này, phần thâm tình này, có lẽ chính là gặt hái thành công nhất đời nàng.

Nghĩ như vậy, khóe miệng Liên Mạn Nhi không khỏi cong lên một nụ cười. Gió tuyết dường như cách nàng rất xa, mọi tiếng động chung quanh cũng biến mất. Toàn bộ thế giới chỉ còn lại bóng người in trên cửa kia và chất giọng người kia nói chuyện. Liên Mạn Nhi sải chân bước nhanh về hướng đèn dầu sáng rỡ trong tiền thính.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.