Tình Ca

Chương 45: ”Ta sưởi ấm cho nàng thôi!”




Reng… reng… reng

Tiếng chuông báo thức reo vang báo hiệu một ngày mới lại đến. Ở một vùng đất quanh năm nắng ấm như Đồng Nai thì buổi sáng quả thật là khoảng thời gian tuyệt vời nhất trong ngày. Nhiều người chọn cách khởi đầu ngày mới bằng một vài động tác thể dục đơn giản, số khác lại tìm đến những quán nhỏ ven đường để vừa nhâm nhi tách trà vừa cập nhật thông tin thời sự nóng hổi. Tuy nhiên, không phải với ai ngày mới cũng bắt đầu như vậy, ít nhất là…

“Trời ơi! Sáng nào cũng báo thức. Tâm, cậu làm ơn cho tớ sống với. Tắt ngay giùm đi.” – Thu Trang hướng phía giường Lệ Tâm gào to.

“Biết rồi biết rồi… tắt ngay đây.” – Lệ Tâm mắt vẫn nhắm tịt đưa tay quờ quạng xung quanh, miệng lẩm bẩm – “Hôm nay không cần dậy sớm, tớ quên. Ngủ tiếp đi.”

“Các cậu còn lẩm nhẩm nữa thì sáng thật luôn đó. Yên lặng giùm đi.” – Mỹ Dung há miệng ngáp to tiện đà không quên nhắc nhở.



Cốc cốc… cốc cốc

Vừa bắt đầu thiu thiu ngủ lại, tiếng gõ cửa rất có quy luật khiến ba cô nàng tỉnh ngủ hoàn toàn, đồng loạt hướng ánh mắt đầy phẫn nộ về hướng cửa phòng. Chẳng mấy khi được ngủ nướng, thế mà hết lần này đến lần khác bị phá đám.

“Tâm, đánh trước nói sau.” - Thu Trang với tay nhặt chiếc gối ôm nhắm thẳng hướng giường Lệ Tâm phóng tới.

“Sao lại là tớ? Tớ mặc kệ, gọi không thấy thì đi. Tớ ngủ rồi.” – Lệ Tâm lấy gối bịt chặt hai tai. Không đi, nhất định cô không đi.

“Gần cửa thì mở đi. Gõ thế này ngủ nghê gì được hả?” – Mỹ Dung dụi hai mắt, với tay lên đầu giường tìm mắt kính. Cả tuần nay nhận đề tài tiểu luận liên tục đã muốn đoạt mạng cả đám rồi. Nhất định phải nhìn rõ xem cái kẻ chết bằm nào lại cả gan làm phiền giấc ngủ vàng ngọc của tụi cô.

“Đổi giường, tớ muốn đổi giường.” - Lệ Tâm vô cùng uất ức hướng hai cô bạn gào to. Huhu… chẳng qua lúc đầu để thuận tiện cho việc đi lại nên cô chọn ngay giường gần cửa. Muốn tiết kiệm vài bước chân ai dè lại biến mình thành kẻ gác cổng A308. Thôi thì “hai đánh một không chột cũng què”, mở cửa thôi mà, sợ ai mà cô không mở, mở là được chứ gì.

Lệ Tâm đưa tay kéo khóa sắt, mắt nhắm mắt mở nhìn ra. Bên ngoài chẳng có lấy một ai, vắng lặng đến mức cô nghe được cả tiếng cô lao công đang quét rác dưới sân. Ý! Không phải cô mớ ngủ nên nghe nhầm đó chứ?

“Đứa nào vậy Lệ Tâm?” – Mỹ Dung sốt ruột hỏi.

Vậy là không phải mình bị ảo thính. Lệ Tâm thở phảo nhẹ nhõm hướng Mỹ Dung trả lời – “Không biết nữa, chẳng thấy ai hết á.”

“Ê ê… lại phụ tớ. Làm gì mà lâu mở thế hả?” – Hà My khệ nệ vác mấy bọc nilong đen to tướng từ phía cầu thang đi lên, mắt nhìn Lệ Tâm đang đóng cửa la lớn.

“Hà My?” – Lệ Tâm tròn mắt nhìn cô bạn cũng phòng tay xách nách mang lỉnh khỉnh n thứ, nhanh chân tiến lại gần.

“Ôi! Bạn thân yêu… tớ…” – Hà My quăng hết mọi thứ trên tay, hướng Lệ Tâm chạy tới.

“Xê ra nào… cậu mang lên gì thế? Ăn ngay luôn được không?” – Lệ Tâm ngồi bệt xuống nền căng mắt cố nhìn xuyên lớp bọc đoán thử Hà My sẽ mang lên thứ gì , quyết định lơ luôn chủ nhân của chúng. Xem nào, cậu ta về ăn cưới, chắc mấy cái này ăn không hết nên mang lên cải thiện bữa ăn cho phòng cô đây mà.

“Lúc nào cũng ăn. Có phải kiếp trước cậu nằm trong danh sách người chết trong nạn đói năm 45 không hả? Tình cảm của tớ dạt dào thế này mà cậu nỡ…”

“Dạt với chả dào!” – Lệ Tâm xì miệng, quét mắt nhìn cô bạn – “ Một tháng nay mới được ngủ nướng một ngày lại bị cậu phá đám. Chưa tính sổ với cậu là may rồi còn đòi ôm ấp. Nếu không có cái gì ngon thì cậu chết với tớ.”

“A haha… vào phòng, vào phòng đi…” – Hà My hắng giọng làm lành. Chết thật! Bình thường không phải giờ này Lệ Tâm đã dậy rồi sao? Sao số cô lại xui xẻo như vậy? Nếu biết mấy cái bọc kia đựng gì không khéo cô bị cả phòng truy sát luôn chứ riêng gì Lệ Tâm. Ôi mẹ ơi! Mẹ hại con rồi.

“Hà My? Không phải chiều nay cậu mới lên sao? Sao lên sớm vậy?” – Mỹ Dung ngạc nhiên vô cùng.

“Ôi cậu đừng nói nữa. Tớ bị đuổi khỏi nhà rồi.” – Hà My uể oải ngồi luôn xuống giường Lệ Tâm.

“Lại nói linh tinh gì nữa rồi? Thuộc cậu quá mà.” – Lệ Tâm dù đang đánh răng trong nhà vệ sinh vẫn không quên quay đầu ra hóng hớt vài câu.

“Tớ không nói bậy mà là nói thật. Lần này tớ oan thật đó.” – Hà My thanh minh.

“Oan cái đầu cậu ấy. Tin cậu tớ đổi họ từ lâu rồi.” – Thu Trang dù bận sắp xếp lại giường chiếu vẫn không quên mỉa mai cô bạn vài câu.

“Thế rốt cuộc là ra làm sao mà cậu bị hai bác tống cổ lên đây sớm thế? Nói nghe coi.” – Lệ Tâm với tay lấy khăn mặt, mỉm cười nhìn bộ dạng đầy oan ức của Hà My.

“Hức… tớ về ăn cưới chị. Lúc đưa dâu thấy mẹ khóc dữ quá nên nói vài câu. Ai ngờ bị đuổi thẳng cẳng.”

“Nói vài câu? Biết ngay “ họa từ miệng mà ra” mà.” – Lệ Tâm lắc đầu ngao ngán.

“Cấm xen vào giữa chừng, nói… rốt cuộc cậu nói cái gì mà bị đuổi thẳng cẳng. Học ở đâu cái kiểu kể nữa vời thế hả?” – Thu Trang vờ nghiêm mặt hướng hai cô nàng nhiều chuyện nói.

“Ừm thì… đại loại là… tớ bảo “Mấy năm nay chị toàn học xa nhà, giờ chẳng qua chỉ là chuyển hộ khẩu từ nhà mình sang nhà anh rể, có gì khác đâu, mẹ khóc cứ y như thật ý, long hết cả mi giả kia kìa”... Vậy mà đến đồ ăn thừa cũng chẳng buồn cho tớ… hức… “ – Hà My chớp chớp mắt, hướng mấy nàng cùng phòng tranh thủ sự đồng tình.

“Vậy mà còn kêu oan nữa hả? Đã dặn bao nhiêu lần là nếu không hiểu thì cấm cho ý kiến, cứ làm theo là được rồi.” – Thu Trang cằn nhằn – “Mất thời gian quá, nhặt hộ tớ cái gối ở giường Lệ Tâm đi.”

Không thông cảm thì thôi, lại còn sai cô nữa chứ! Hức… mặt cô dễ bắt nạt lắm hay sao mà ai cũng tranh thủ vùi dập cô thế này. Hà My mang một bụng ấm ức cúi người nhặt gối cho Thu Trang.

Lệ Tâm cười xòa. Nhiều lúc cô cũng ganh tỵ với Hà My, có một gia đình yên ấm, cha mẹ yêu thương thành thử dù cùng tuổi nhưng cô bạn lại trẻ con hơn bọn cô rất nhiều. Nhưng mà… khoan đã… hình như cô quên cái gì mất rồi…

“Này Hà My… cậu nói mẹ không cho mang đồ thừa lên…” – Lệ Tâm nhướng mày nhìn mấy cái bọc đen to ú ụ mình vác lúc nãy – “Vậy thì cái đống bọc này đựng cái quỷ gì vậy?”

“A… haha… Quà của bố mình đấy, rau xanh tự làm tự ăn… mang lên cho phòng mình ăn mì gói… đảm bảo tươi ngon an toàn à nha!”

“Quỷ thật! Tớ đánh chết cậu.” – ba cô nàng hướng gối phóng thẳng tới Hà My. Ai chả biết gia đình cô nàng nổi tiếng cả huyện về dịch vụ tiệc cưới. Dù được mời nhưng ngại ăn chực còn nhiều hơn ăn chính, muốn giữ thể diện nên quyết định gửi gắm cô nàng mang lên. Ai ngờ… Trời ơi là trời!

“Tớ biết lỗi rồi… tha cho tớ… tha cho tớ… huhu…” – Hà My khiếp sợ lui vào góc giường. Ôi tía ơi! Chỉ là mấy món ăn thôi mà, có cần kích động như thế không?

Ring… Ring… Ring…

“Lệ Tâm, Lệ Tâm… Có điện thoại.” - Hà My mừng quýnh. Ai mà đúng lúc thế không biết? Cô nhanh tay giơ cao điện thoại hướng Lệ Tâm hét to.

“Gừm… Lát xử lý cậu sau. Đưa tớ.” – Lệ Tâm đưa tay đón lấy – “Alo, chị ạ. Đợi em tí.” – Sau đó hướng Hà My đe dọa - “Phạt cậu nhặt rau, cấm sót sâu như lần trước đó. Tớ nghe điện thoại một lát sẵn tiện mua thêm ít mì dự trữ, các cậu có gửi gì thì nhắn tin sau nhé.”

“Yes, madam” – Hà My đưa tay chào theo kiểu quân đội – “À Dung, đánh răng xong thì mượn nồi cơm điện về luộc rau nhé. Nước nóng không chín hết đâu, phải nấu đó.”

“Ok… tớ đi mượn liền đây.”



“Chị… em nghe nè. Sao hôm nay chị gọi sớm thế?” – Lệ Tâm cất giọng vui vẻ.

“Con bé này, sớm gì nữa, cũng gần 7h rồi. Nhớ em nên gọi thôi. Sáng nay có phải đi học không?” – Lệ Giang mỉm cười. Em gái cô lúc nào cũng vui vẻ như vậy.

“Sáng nay em được nghỉ, chiều thì chạy chương trình S’café ở siêu thị thôi. Ôi… anh Hùng cũng thật phát xít. Hôm trước em chỉ tới muộn có vài phút đã phạt em đi sớm dọn hàng mấy ngày liền. Mệt muốn chết…” – Lệ Tâm mè nheo.

“Em cũng thật là, chị đã bảo cứ lấy xe của chị đi lại không chịu. Hay chị cứ sửa lại rồi cuối tuần này em sang lấy về nha?” – Lệ Giang thuyết phục.

“Không được. Em lấy rồi thì chị lấy gì đi làm? Em đi nhờ bạn là được. Hôm nào đi xa thì đi xe bus.”… - Lệ Tâm tíu tít – “Vả lại em chạy chương trình nhiều nơi, đạp xe tới nhiều khi cũng không thể gởi, em lại không trông được. Không sao đâu chị.”

“Ừ, tùy em vậy.” – Lệ Giang nghẹn ngào, cô biết em gái sợ cô đi bộ đến chỗ làm mệt nên luôn từ chối, thà mình vất vả chạy đi chạy về.

“Chị đừng ủ rũ như thế, em không sao thật mà. “ – Lệ Tâm chuyển đề tài – “Sáng nay chị không đi làm sao? Gọi điện cho em thế này không sao chứ chị?”

“Chị dọn xong rồi nên tranh thủ nghỉ một chút.” – Lệ Giang ngập ngừng – “Lệ Tâm này… cuối tháng này hai chị em mình đi thăm mẹ, được không em?”



“My… cậu nhặt rau kiểu gì vậy? Cái này bị sâu gặm gần hết cậu bỏ vào làm gì?” – Thu Trang vừa rửa rau vừa lên án Hà My. Chẳng giao cho cậu ta việc gì được mà.

“Uầy… Thì vẫn còn cái cọng đó thôi. Ăn cải ăn cọng ngon hơn mà.” – Hà My chống chế.

“Ngon thì lát cậu ăn hết đấy nhé! Chỉ giỏi chống chế thôi.” – Thu Trang đe dọa. Lát nữa nhất định cô phải tống hết mấy cộng rau này vào tô mì Hà My, có vậy lần sau cô nàng mới chú ý hơn thôi.

“Nước gần sôi rồi đó. Cậu rửa nhanh hộ tớ đi.” – Mỹ Dung mở nắp nồi kiểm tra.

“Xong ngay đây… Cậu mở nắp ra tớ bỏ vào.” – Thu Trang nhanh nhẹn vớt rau chạy đến.

“Cho thêm ít muối vào đi. Vậy rau mới xanh.” – Mỹ Dung khuấy đều rau, góp ý.

“Ok…” – Hà My nhanh tay cho nguyên nửa hũ muối vào – “Nhiêu được chưa?”

“Này… cậu đổ nhiều như vậy làm gì? Mặn vậy ai mà ăn nổi?” – Thu Trang thật muốn điên cái đầu. Ông trời cử cô nàng này xuống để thử thách khả năng kiên nhẫn của cô đây mà. Không sao không sao, hít vào thở ra… hít vào thở ra…. – “Trước khi tớ hết cầm cự nổi, cậu lấy mì cho ra từng tô đi. Im lặng mà làm… ok?”

“Éc… ok…ok…” – Hà My lập tức chạy ngay khỏi hiện trường. Híc! Mỗi lần Thu Trang chìa gương mặt đáng sợ này ra cứ y như rằng cô sẽ bị đập tả tơi. “Tẩu vi thượng sách” vậy.

“Được rồi đó Dung, tớ vớt ra trước, cậu thêm nước vào nấu. Bây nhiêu nước không đủ chế mì đâu.” - Thu Trang hướng Mỹ Dung nói. Uây… Đổ nước luộc thì tiếc nhưng mà mặn thế này làm sao ăn nổi, cứ thêm nước vào giảm độ mặn vậy.

Rầm…

Tiếng đẩy cửa mạnh khiến mọi người trong phòng giật mình. Ai lại bất lịch sự dữ vậy? Không biết gõ cửa hay sao? Thu Trang ngước lên định cho đối phương một bài học nhưng người trước mắt cô không phải là Lê Thúy hay sao? Cậu ta đi đâu cả đêm không liên lạc với mọi người trong phòng cô còn chưa hỏi tội, giờ về lại nổi giận đùng đùng. Thật muốn ăn chửi đây mà.

“Cậu điên hả? Mới sáng sớm đã…” – Thu Trang vô cùng tức giận.

“Đúng, tớ điên rồi.” – Lê Thúy ngắt lời, chỉ tay về phía Mỹ Dung – “Trước khi trách tớ, cậu thử hỏi cô ta xem đã làm gì với tớ rồi hãy nói…”

“Làm gì là làm gì? – Hà My bước vội đến gần Lê Thúy – “Thúy… từ từ rồi nói. Bĩnh tĩnh lại đã.”

“Bình tĩnh? Cậu muốn tớ bình tĩnh? Hà My… Tớ cũng muốn bình tĩnh lắm, nhưng mà… nhưng mà…” – Lê Thúy hét to, cô cũng muốn bình tĩnh lắm, cô cũng biết tức giận thì mọi chuyện không nói rõ được, nhưng mà…

“Rốt cuộc hai người làm sao vậy? Các cậu mới sáng sớm đã cãi nhau ầm ĩ, muốn cả ký túc xá cùng lên xem sao?” – Thu Trang tức giận quát lớn – “Hà My, cậu kéo cậu ta vào rồi khép cửa lại. Có gì thì từ từ nói.”

“Mỹ Dung, cậu nói đi chứ! Làm gì mà im thin thít vậy?” – Lê Thúy cất giọng mỉa mai – “Hay thấy tôi bị bạn trai đá rồi nên cậu vui mừng đến mức không còn gì để nói?”

“Bạn trai đá?” – Hà My và Thu Trang đồng thanh.

“Nhưng mà… đợi đã, Dũng với cậu chia tay thì liên quan gì tới cậu ấy? Không lẽ…” – Hà My tròn mắt nhìn Mỹ Dung – “Này Dung, không lẽ cậu cướp người yêu của cậu ấy?…”

“Cậu không cần tức giận với mọi người, tôi không làm gì sai, cũng không phải nguyên nhân khiến hai cậu chia tay…” – Mỹ Dung nhìn thẳng Lê Thúy – “Trước khi nói tôi, cậu nên nghĩ lại mình đi. Cậu thừa biết nguyên nhân là tại ai. Nếu cậu thực sự yêu cậu ấy cậu đã không như vậy.”

“Tôi làm gì? Haha… ý cậu tôi là kẻ bắt cá hai tay nên bị đá là đúng rồi? Mỹ Dung, vai thiên sứ không phải ai cũng đóng được đâu. Uổng công tôi xem cậu là bạn rồi.” – Lê Thúy chỉ thẳng mặt Mỹ Dung hét lớn.

“Hai cậu im đi. Chuyện hay ho lắm hay sao mà la hét ở đây. Thúy, cậu nói vậy là có ý gì? Nói rõ ra đi.” – Thu Trang cùng Hà My thay nhau giữ hai kẻ quá khích. Hôm nay rốt cuộc là ngày quỷ quái gì? Từ sáng tới giờ đủ mọi chuyện cả.

“Được… tớ nói. Mỹ Dung, tôi hỏi cậu, có phải cậu nói chuyện giữa tôi và Thiện cho Dũng nghe không? Đừng có chối, người duy nhất biết tối qua tôi đi với Thiện chỉ có mình cậu thôi. Rút cuộc thì cậu cũng chịu lộ bộ mặt giả dối của mình rồi phải không?”

“Tôi không giả dối. Người giả dối là cậu. Chính miệng cậu cũng thừa nhận mình bắt cá hai tay, chính miệng cậu cũng nói mình và Thiện có chuyện. Nói cho cậu biết, tôi không ưa gì kẻ bắt cá hai tay nhưng cũng không khốn nạn tới mức gọi điện để phá cậu đâu.”

“Không phá tôi? Buồn cười. Nói tôi bắt cá hai tay sao không nhìn lại mình? Cậu thì tốt lành gì? Đừng tưởng tôi không biết cậu nghĩ gì. Nói cho cậu biết, tôi và cậu ta không có kết quả, cậu tưởng sẽ đến phần cậu sao?” – Lê Thúy thật sự muốn phát điên. Đúng! Cô đã dao động trước một người con trai khác, là cô sai trước. Nhưng mà Mỹ Dung biết tối qua cô gặp Thiện vì muốn nói rõ quyết định của mình. Cô thật không ngờ Mỹ Dung lại đi nói với Dũng trước khiến cô đứng dưới nhà cậu ấy nguyên đêm mà ngay cả một câu giải thích cậu ấy cũng không muốn nghe cô nói.

Nghĩ đến đây, Lê Thúy thật sự không khống chế nổi bản thân, cô đưa tay hất Thu Trang đang ôm chặt mình, chồm người đẩy mạnh Mỹ Dung khiến Mỹ Dung va mạnh vào cửa, ngã sóng soài xuống nền.



“Híc… đến mì tôm giấy cũng tăng giá rồi. Kiểu này chắc có ngày mình cạp đất mà ăn quá.” – Lệ Tâm cầm bọc mỳ hướng cầu thang đi tới. Phải nhanh về phòng ăn sáng mới được, cả tháng nay đã chẳng có bữa nào ra hồn rồi. Ôi! Nghĩ tới đã muốn dần cho Hà My một trận rồi, hại cô đến đồ ăn thừa cũng chẳng có. Tháng này đừng mong cô nhận lương mời khách. Đến ly nước mía cô cũng không cho.

“Oái…” - Lệ Tâm bị một trong hai cô nàng chạy cùng hướng va phải, mỳ gói của cô cũng vì thế mà rớt luôn xuống đất.

“Cậu không sao chứ? Xin lỗi xin lỗi… tôi chạy vội nên không tránh kịp.” – Cô bạn hướng Lệ Tâm xin lỗi, nhanh chóng nhặt hộ mỳ cho Lệ Tâm.

“Không sao. Cậu đi đi, tôi nhặt lên là được rồi.” – Lệ Tâm mỉm cười nhìn cô bạn. Dù gì người ta cũng không cố ý, cô đâu thể nhỏ nhặt như vậy.

“Cảm ơn cậu nha.” – Cô bạn hướng Lệ Tâm mỉm cười đầy thành ý.

“Nhanh lên, nhanh lên...” – Cô bạn còn lại hướng hai người gọi to – “Kiểu này chắc đánh nhau to rồi.”

“Đánh nhau? Khoan đã… đánh nhau ở đâu vậy hai bạn?” – Lệ Tâm kéo tay cô bạn đụng mình lúc nãy, thắc mắc. Hướng đó không phải là…

“A308…Từ nãy tới giờ rồi. Có người xuống gọi…”

Không kịp nghe cô bạn nói hết câu, Lệ Tâm vội vã chạy nhanh về phòng. Cô mới chỉ đi có vài phút mà phòng cô đã xảy ra đánh nhau. Bình thường Hà My và Thu Trang cũng hay gây gổ nhưng cũng chỉ nội bộ trong phòng đâu có ảnh hưởng tới mấy phòng khác. Không lẽ là… Nghĩ tới đây, Lệ Tâm càng chạy nhanh hơn, linh tính mách bảo cô lần này lớn chuyện thật rồi.

Bên ngoài cửa, nhiều người từ phòng khác nghe tiếng động đã vây quanh A308. Ai cũng hướng ánh mắt tò mò nhìn vào phòng. Trước giờ A308 nổi tiếng là đoàn kết, chưa từng gây chuyện với nhau cũng chưa từng mích lòng các phòng khác. Không hiểu đã xảy ra chuyện gì mà mới sáng sớm đã ầm ầm như vậy.

“Á… Cho tớ qua… cho tớ qua… “ – Lệ Tâm khó khăn lách người qua đám đông. Ở với nhau cũng đã ba năm, không lẽ bọn họ muốn đánh nhau thật sao?



“Dung… cậu cậu…” – Hà My hoảng sợ, vội vã chạy lại dìu Mỹ Dung – “Thúy, cậu quá đáng lắm rồi. Cũng chưa rõ mọi chuyện, đâu chắc là do Dung nói.”

“Cậu nổi điên đủ chưa?” – Thu Trang đứng bật dậy nắm tay Lê Thúy kéo lại gần mình – “Nếu từ đầu cậu không dao động thì Dung lấy gì để nói cậu. Rõ ràng là cậu sai trước, ai nói thì có khác gì nhau.”

“Các cậu không cần nói đỡ cho tớ. Tớ không làm gì sai, tớ không sợ.” – Mỹ Dung với tay ra hiệu Hà My cô vẫn ổn, đây là chuyện riêng của cô và Lê Thúy, cô không cần hai người bọn họ can dự vào – “Tôi yêu thầm Dũng, tôi không phủ nhận. Nhưng có một điều tôi muốn nói với cậu là… Lê Thúy, ít nhất tình cảm của tôi là chân thật, yêu ai sẽ không dễ gì thay đổi… không giống cậu…” – Mỹ Dung hướng thẳng ánh mắt nhìn Lê Thúy, rít từng chữ qua kẽ răng – “Ai cũng có thể xem là chồng.”

“Mày…” – Câu nói của Mỹ Dung như giọt nước tràn ly khiến chút lý trí còn sót lại của Lê Thúy cũng theo đó mà trôi đi mất. Cô đưa mắt nhìn xung quanh, và…

“Dung…” – Lệ Tâm hướng Mỹ Dung la lớn, không kịp suy nghĩ nhiều, cô vươn tay muốn kéo Mỹ Dung về hướng mình nhưng không kịp.

Ào… Lê Thúy hất thẳng nồi nước về phía Mỹ Dung. Quá bất ngờ, Thu Trang và Hà My không kịp ngăn chặn chỉ có thể đưa mắt nhìn Mỹ Dung bị nước sôi tạt vào.

“Á…” – Mỹ Dung la lên đau đớn. Cảm giác nóng rát khiến cô ngã quỵ xuống đất.

“Á…” - Mọi người hoảng sợ nhìn cảnh tượng trước mắt không nói nên lời.

Thu Trang và Hà My nhanh chân chạy đến phụ Lệ Tâm đỡ Mỹ Dung dậy. Các cô thật sự không dám nhìn. Vai và lưng cậu ấy…

“Các cậu nhìn đủ chưa hả? Mau gọi phòng y tế… không… gọi cấp cứu… gọi nhanh lên đi.” – Lệ Tâm hướng đám đông đang hoảng loạn ngoài cửa quát to.

Tiếng la của Lệ Tâm khiến Lê Thúy như người tỉnh mộng. Cô giật mình thả luôn nồi xuống, tiếng kim loại va xuống nền gạch vang lên chát chúa.

Cô hướng mắt nhìn Mỹ Dung và mọi người đang ở trước mặt. Đôi mắt cô như dại đi, cô không hiểu chuyện gì đang xảy ra nữa. Cảm giác nóng rát ở lòng bàn tay khiến cô giật mình hoảng sợ.

Cô… đã làm gì vậy?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.