Tình Ca Lãng Mạn Bi Thương

Chương 7




ĐCMN! Mình muốn giết Trần Trym Nhỏ. Chẳng lẽ hắn dán poster tuyên truyền ở công ty à?

Tại sao từ ông bác bảo vệ đến mỗi người chủ nhân gặp, dù quen biết hay không, đều quay đầu liếc nhìn mình một cái, rồi nở một nụ cười đầy ẩn ý!?

Cái kiểu cười này giống như bên má trái khắc dòng chữ “Mày ra sớm”, má phải thì ghi “Há há há há” ấy.

Thế nên chủ nhân phải dùng cặp tài liệu che phía trước rồi đi thẳng.

Thế nhưng cặp tài liệu sao có thể đỡ nổi ngần ấy ánh mắt nóng rừng rực. Chủ nhân đành phải chuyển thành che mặt…

Vừa mới tới cửa văn phòng, tiếng gào rít của sếp đã vọng ra: “Trương, đủ rồi đấy! Tao không muốn lằng nhằng với mày nữa! Nhanh đưa nó cho tao!”

Đưa cái gì? Chú Trương là chỗ bạn bè lâu năm đồng thời cũng là tay trái tay phải của sếp. Một nhân viên lâu năm như thế mà sếp lại quát tháo như vậy… Chẳng lẽ chú Trương vì tiền nên đã ăn trộm tài liệu bí mật của công ty?

Trong chớp mắt, đầu mình xẹt qua vô số những tình tiết máu chó: Huynh đệ phản bội, gián điệp tung hoành, đánh nhau tóe khói……

Quả nhiên, cuộc sống mới là bà dì ghẻ độc ác nhất! Tội cho chú Trương……

Thế nhưng ngoài dự đoán của mình, chú Trương cũng rống lên, giọng còn phẫn nộ hơn sếp: “Tao mới là người phải nói đủ rồi đấy! Tao nói bao lần rồi! Tao không có vấn đề gì về sinh lý gì hết!”

…… Nani?!

Sếp: “Đương nhiên mày không có! Chữa khỏi rồi sao còn bị nữa. Nên giờ… đưa phương thuốc bí truyền của mày ra đây!”

Mình và chủ nhân: “……”

Mình tự nhiên nghĩ, trước khi làm thịt Trần Trym Nhỏ, mình có nên làm gỏi lão sếp trước hay không?

Chú Trương: “Không có phương thuốc nào cả! Thằng này không bị liệt! Chưa bao giờ bị!”

Sếp: “Sao lại không có!? Cả công ty đều biết! Mọi người đều rỉ tai nhau, mày sống độc thân nhiều năm, đùng một phát lại kết hôn, chắc chắn là do chữa khỏi bệnh rồi!

…… Chỉ là chuyện buôn dưa bán thúng thôi mà…… Mà sao lão có thể bò lên được vị trí này nhỉ?

Chú Trương: “Liên quan cái trym nhà mày!”

“Nhìn mày đi! Thẹn quá hóa giận! Còn dám bảo không có à!?” Sếp lại gào lên. “Trương à, quen biết bao năm như vậy, mày không thể giúp tao được sao? Mày với em Tần cũng là chỗ quen biết, giúp em ấy có mất gì đâu?”

…………………………

……………

Chủ nhân: “…… = =!”

…… Không ngờ, họ của nhân vật chính trong truyện này lại xuất hiện lần đầu tiên trong tình cảnh như vậy……

Giọng chú Trương như từ xa xôi vọng lại, kèm theo cơn giận ngút trời, chui vào lỗ tai chủ nhân: “Tao mù mắt rồi mới làm huynh đệ ngần ấy năm với một thằng gay chết dịch như mày! Mày với thằng vẹo bị ra sớm của mày ôm nhau cả đời đi!”

Quả nhiên, cuộc đời mới là bà dì ghẻ độc ác nhất. Tội cho chú Trương, chủ nhân, và mình!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.