Tình Ca Lãng Mạn Bi Thương

Chương 41




Tiếng đàn du dương theo gió đưa tới làm cho người ta cảm thấy vui vẻ, thoải mái, sảng khoái đến cực điểm, còn có các loại nhạc khí khác phối hợp cùng, tạo thành một nhạc khúc tuyệt vời, có lẽ đây là ca khúc ca tụng Thanh Liên của Hỏa Hồ tộc?

Bắc Dao Bảo Bảo im lặng dán lên cổ tay Thanh Liên, âm thầm suy nghĩ, thật sự rất êm tai nhưng lại thiếu cảm giác ấm áp, không có khói lửa nhân gian, xem ra người của Hỏa Hồ tộc rất chờ mong Thanh Liên thành tiên, nếu bọn họ biết nành đến đây để làm vương vĩ đại của họ trở thành vương phu của nàng, e là cả tộc sẽ hận mình đến chết.

Nghĩ đến đây, Bắc Dao Bảo Bảo liền nhịn không được kích động hưng phấn lên, thật muốn nhìn xem người Hỏa Hồ tộc giận dữ sẽ đối đãi với nàng thế nào, nhất định sẽ rất náo nhiệt, chơi sẽ vui lắm. Đương nhiên chuyện này phải đợi khi nàng và Thanh Liên gạo nấu thành cơm mới có thể tiết lột thân phận của mình.

Như mẫu thân vĩ đại vẫn hay nói: thiên đình không thiếu một thần tiên như Như Mặc nhưng Bắc Dao Quang ta chỉ có một trượng phu Như Mặc. Bây giờ áp dụng với nàng thì sẽ đổi thành: thiên đình không thiếu một thần tiên như Thanh Liên, nhưng Bắc Dao Bảo Bảo ta thầm nghĩ phải có Thanh Liên làm vương phu.

Xem ra chuyện đầu tiên nàng đến nơi này là phải thay đổi khúc nhạc làm cho Thanh Liên không vướng bận trần tục kia mới được, Bảo Bảo cườn thầm, cũng may mẫu thân vĩ đại cuả nàng đem mấy ca khúc kinh hãi thế tục từ quê hương của nàng đến, ngày nào cũng ca ca hát hát, nàng nghe suốt một trăm năm qua, không thuộc mười thì cũng nhớ đến chín phần. Hỏa Hồ cung muốn nghe ca khúc thì chỉ có thể nghe ca khúc của Bắc Dao Bảo Bảo nàng.

Trong lúc Bảo Bảo đang nghĩ đến viễn cảnh tốt đẹp thì Thanh Liên lại không hiểu sao cảm thấy lạnh cả người, bước chân không chú ý mà lảo đảo suýt té, làm cho mấy thị nữ đi phía sau kinh ngạc đến suýt rớt tròng mắt ra ngoài, hầu hạ Hồ vương đại nhân mấy trăm năm qua, đây là lần đầu tiên thấy Hồ vương cao quý thanh nhã lại không chú ý khi đi đường như thế, vội vàng la lên “ Hồ vương đại nhân, người không có việc gì chứ?”

Thanh Liên cũng không hiểu được bản thân đang êm đềm tốt đẹp lại trở nên như thế, bất động thanh sắc nói nhỏ “ không việc gì”

Một bên âm thầm nhìn nhìn ống tay áo, cảm giác Bắc Dao Bảo Bảo vần nằm im trên cổ tay như vậy cảm giác không tốt lúc nãy là do đâu mà có?

Bắc Dao Bảo Bảo cũng vì hành động của Thanh Liên mà kinh ngạc, sau đó nghĩ lại mới nhớ Hỏa Hồ Thánh Châu của hắn đã bị mình nuốt vào bụng, cho nên bây giờ nàng và hắn tâm ý tương thông, nếu nàng có ý đồ gì với hắn, dù hắn không hiểu rõ nhưng lại cảm nhận được, xem ra sau này phải để ý nhiều hơn. Nhưng như vậy cũng tốt, Thanh Liên có suy nghĩ gì, khi cảm xúc dâng tràn thì nàng cũng có thể cảm nhận được.

” Các ngươi đi về trước đi! Ta muốn đến hậu sơn đi dạo!” Thanh Liên đột nhiên dừng lại cước bộ, thanh nhã ôn nhu nói.

” dạ đại nhân, nô tỳ cáo lui!” âm thanh đồng loạt vang lên, Bảo Bảo không nghe tiếng bước chân nhưng cũng biết các nàng đã rời đi, không phải nơi này còn các xa Hồ cung sao? Hắn đột nhiên dừng lại là thế nào?

Còn đang suy nghĩ thì tay áo đã phất lên, Bảo Bảo lập tức ngẩng đầu, thấy khuôn mặt tinh xảo như bức tranh của hắn lộ vẻ u sầu, nhịn không được liền hỏi “ vương thúc làm sao vậy? sao lại nhíu mi? vì chuyện gì mà buống? là do Bảo Bảo làm người khó xử sao?”

” A! Không phải!” Thanh Liên vội vàng lắc đầu, mặc dù là đúng, hắn cũng không thể trả lời nàng. Nàng đã nói rõ tình cảnh hiện tại của mình, nếu là đúng mà hắn không lưu giữ nàng thì Như Mặc sẽ trách hắn, huống chi khi nàng vừa mới sinh ra, hắn cũng đã từng nói với Như Mặc rằng đứa nhỏ của hắn cũng là đứa nhỏ của mình, bây giờ vẫn còn như văng vẳng bên tai nếu không chiếu cố nàng thì hắn sao còn có thể nhìn mặt người khác? Nhưng hắn luôn có cảm giác nếu để nàng ở lại thì từ đây Hỏa Hồ tộc sẽ không có một ngày yên bình, ba điều kiện đưa ra không biết có hiệu quả chút nào không?

” A! Bảo Bảo hiểu được, Vương thúc là muốn Bảo Bảo biến thành bộ dáng như người Hỏa Hồ tộc thì mới tiện cho vương thúc mang ta về phải không?” Bắc Dao Bảo bảo thấy hắn như vậy, hiểu rằng hắn đang do dự, nhưng nàng làm sao cho phép hắn làm như vậy chứ?

Không đợi hắn lên tiếng, nàng lại lần nữa biến hóa thành một hồ ly lông màu hồng, tứ chi ngắn ngủ, còn có một cái đuôi xù, ánh mắt inh hoạt..Tất cả đều đúng là bộ dáng của người Hỏa Hồ tộc.

Ngay cả Thanh Liên cũng vì bộ dáng sống động của nàng mà nở nụ cười, vì Hỏa Hồ Thánh Châu của hắn ở trên người nàng, nên lúc này Bảo Bảo đã biến thành một hỏa hồ đáng yêu, xinh đẹp, trên người cũng không có một chút mùi của Xà tộc, còn lộ ra hơi thở của Hỏa Hồ tộc, nếu hắn không tận mắt nhìn thấy nàng lớn lên thì cũng không thể phân biệt được nàng không phải là đồng tộc.

” Vương thúc ngươi cười! Thật là đẹp mắt! So với ta phụ thân còn đẹp hơn. Vương thúc, ngươi không ôm ta sao?” Bảo Bảo lộ ra vẻ mặt thiên chân vô tà, còn có ánh mắt vô tội động lòng người, âm thanh dễ nghe như tiếng nước suối chảy.

Thanh Liên giống như bị mê hoặc, ngồi xuống ôm lấy nàng, mà Bảo Bảo lại thoải mái tiến thẳng vào vòng tay hắn, dán sát vào ngực hắn, rốt cuộc cũng được hắn ôm vào lòng, điều duy nhất không hoàn mỹ chính là bị lớp quần áo ngăn cách.

Thanh Liên thấy bộ dáng đáng yêu của nàng ngoan ngoãn nhắm mắt nằm trong lòng hắn, đột nhiên tâm cũng mềm mại hơi, hắn cuối cùng cũng hiểu hạnh phúc của Như Mặc, Bảo Bảo lúc này nằm dựa vào ngực hắn, toàn tâm toàn ý ỷ lại vào hắn, làm cho hắn tuy biết nàng không phải là hồ, cũng không phải là đứa nhỏ của mình nhưng hắn lại có cảm giác thỏa mãn của một phụ thân. Có lẽ giữ nàng ở lại cũng không phải là chuyện không tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.