Tình Ca Lãng Mạn Bi Thương

Chương 35




Edit: Tiểu Thư Xà

Đợi đến lúc ly trà bên cạnh đã đổi đến bốn lần, trước cửa rốt cuộc cũng có chút động tĩnh, cùng một trận bước chân vội vã, đầu tiên tiến vào một nam tử trung niên mặc cẩm y màu nâu, râu ngắn, mặt mày sáng sủa, tướng mạo lịch sự, vừa vào đại sảnh, thấy Trữ Khanh Khanh liền lộ vẻ mặt không vui,

"Khinh Khinh, cha không phải đã nói với con, mới từ điền trang trở về, không được chạy loạn sao? Con mấy hôm nay đi đâu, khiến cha lo lắng gần chết!"

Khanh Khanh?

Chẳng lẽ tên thân thể này cũng giống mình.

Thật ra thì đây chỉ là trùng hợp, ban đầu cái di nương kia là từ trong thanh lâu ra, sinh một nữ nhi, đưa đến cho Lâm Bất Vi. Lâm phu nhân vừa vặn ở bên cạnh, liền tùy tiện lấy cho nàng một chữ 'Khinh'.

Châm chọc nàng mệnh yếu, người bình thường, địa vị thấp, cả đời cũng chẳng quan trọng.

Cùng với tên của Trữ Kanh Khanh, ý tứ hoàn toàn bất đồng.

Nhưng bây giờ Trữ Khanh Khanh cũng không biết cái tình huống gì, nàng không đứng lên nghênh đón nam nhân trung niên, cũng không phản bác lời hắn nói, chỉ nhìn nam tử trung niên kia, lẳng lặng nghe hắn nói.

Lâm Bất Vi thấy Trữ Khanh Khanh không ý phản bác mình, lúc này có chút hài lòng, xem ra mình suy đoán cũng không có sai, đây chắc chắn là một người muốn leo lên Lâm gia, vì vậy càng bày ra phong thái phụ thân uy nghiêm,

"Con giờ đã là đại cô nương, lại chạy loạn nơi khác. Mấy ngày nay ở bên ngoài, trên người có không bị thương chứ?"

Trữ Khanh Khanh nghe câu hỏi của hắn, ngộ nhỡ đây thật sự là phụ thân của thân thể này rồi, vì vậy lắc đầu một cái, bày tỏ mình không có vấn đề gì.

"Không bị thương là tốt rồi." Lâm Bất Vi thấy nàng đáp lời, thầm nghĩ không ngờ còn như thật sự quen biết, mỉm cười ngồi đối diện với nàng, "Ở bên ngoài lâu như vậy, có đói bụng hay không? Cha cho người chuẩn bị thức ăn cho con?"

Hắn không nói đến đói cũng tốt, vừa nói Trữ Khanh Khanh đúng là cảm thấy đói bụng, lúc đó cũng là nửa đêm, bây giờ giữa trưa nàng còn chưa ăn cái gì đây này.

"Ân." Trữ Khanh Khanh tin tưởng ăn no chắc bụng mới có khí lực làm việc, không cự tuyệt đề nghị của Lâm Bất Vi.

Lâm Bất Vi nhìn nàng phối hợp tốt như vậy, càng hài lòng, kêu Lâm quản gia đi chuẩn bị thức ăn.Tiếp đó hắn cùng Trữ Khanh Khanh nói chuyện phiếm, muốn từ trong miệng Trữ Khanh Khanh che dấu chút gì, nhưng Trữ Khanh Khanh hết sức cẩn thận, không nói câu nào.

Lâm Bất Vi nhìn nàng là muốn lưu lại trong phủ, hắn thấy Trữ Khanh Khanh những chuyện khác cũng không mấy quan tâm, liền không tiếp tục khách khí, mà trực tiếp hỏi nàng một vấn đề,

"Lâu như vậy không gặp con, có thể cho cha xem một chút Vũ Linh của con?" Hắn muốn xem một chút, Vũ Linh của nàng là cái gì, ngộ nhỡ Đại Gia Tộc truyền thụ Vũ Linh, nàng lại một thân bất đồng, chuyện này cần lo lắng một chút.

Sau khi Trữ Khanh Khanh đến nơi này, là lần thứ hai nghe đến từ "Vũ Linh" này.

Lần đầu tiên là từ miệng Độc Miệng Vương Gia, lúc ấy hắn cũng nói để nàng triệu hồi Vũ Linh ra.

"Vũ Linh là cái gì?" Lòng Trữ Khanh Khanh không kềm chế được ràn đầy nghi ngờ, cái chỗ này với nơi cổ đại ở chỗ nàng hình như bất đồng, nàng nhất định phải nghe ngóng một chút, cái này là cái gì.

Lần này Lâm Bất Vi thật sự kinh ngạc, "Con không biết Vũ Linh là cái gì?"

Trữ Khanh Khanh lắc đầu.

Lâm Bất Vi vứ đi cái ý tưởng nàng đến Lâm Phủ là vì phú quý, cái cô nương này chính là một kẻ ngu đi, người trên Tử Vân đại lục, thậm chí còn không biết Vũ Linh là cái gì, không phải người ngu thì là gì.

Nhưng hắn hiện tạo đang đóng vai phụ thân, dĩ nhiên sẽ không châm chọc Trữ Khanh Khanh, đối với người thay nữ nhi mình đi chịu chết, vẫn nhẫn lại tính tình mình cho nàng chút kiến thức cơ bản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.