Tình Ca Lãng Mạn Bi Thương

Chương 27




rử San San tự nhận chính mình tuyệt đối không phải vì ham kia bộ DVD phim “toà thị chính” mới đáp ứng tiếp tay làm việc xấu, mà là vì thay Mĩ Duyên xả giận. Tuy rằng sự kiện kia phát sinh đến nay đã hơn nửa năm, Mĩ Duyên xem ra cũng tốt hơn nhiều rồi, sớm đã mất đi vẻ thất tình vẻ lo lắng, nhưng là khi cô ấy chủ động mở miệng lấy đĩa DVD “toà thị chính” câu cô, cô liền biết nỗi đau của bạn vẫn còn.

Cho nên tuy rằng không muốn, cô vẫn rất trọng tình trọng nghĩa mà gật đầu đồng ý.

Nhưng nói thật, cô có chút hối hận.

Nhưng nếu đã đáp ứng rồi, còn có cả hiệp ước ký kết, cô cũng chỉ có thể cố gắng mà thôi.

Muốn nghe ngóng chuyện về tên kia, kỳ thật cũng không khó, gần nhất bởi vì hắn là thượng khách quan trọng của công ty, cho nên có rất nhiều tư liệu nhất định là có. Thứ hai, xem bộ dáng giống Triệu Quốc, tên này còn xuất hiện trên cả tạp chí bát quái, trở thành doanh nhân trẻ có mị lực nhất hiện nay, thật sự là buồn cười.

Tên của hắn là Sài Thiếu Phong, năm nay ba mươi ba tuổi, chưa kết hôn, là người rất yêu thích công việc, trừ bỏ công việc và công việc, không có kết giao bạn gái lâu dài, cũng bởi vậy cho nên hắn thay bạn gái rất thường xuyên.

Nghe qua chính là một người vô tình lại không thú vị.

Biết càng nhiều chuyện của hắn, Trử San San càng cảm thấy cho dù thật sự là nữ truy nam cách tầng sa, Cố Tinh cũng đuổi không kịp cái tên đáng ghét họ Sài này.

Nhưng là không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất.

Nếu ngày nào đó Sài tiên sinh đột nhiên điên, bởi vì bên người vừa vặn thiếu bạn gái lâm thời, sẽ vô tình mà tìm đến Cố Tinh vậy không phải thực sự thảm a? Cho nên cô vẫn nên mau chóng nghĩ biện pháp giải quyết chuyện này nhanh nha.

Phiền nha phiền nha, rốt cuộc nên dùng phương thức gì làm cho tên đáng ghét kia đem nhìn thấy Cố Tinh tránh xa như nhiễm bệnh độc đây?

Không thể trực tiếp tìm hắn mà nói, càng không thể sử dụng mỹ nhân kế, lấy tiên hạ thủ vi cường phương thức để hắn biến thành thân cận của chính mình, ngăn chặn Cố Tinh si tâm vọng tưởng.

Trên thực tế từ hai lần kinh nghiệm trước , tên kia căn bản là siêu cấp khinh thường của cô, làm cho cô cho dù muốn dùng mỹ nhân kế cũng không có biện pháp.

Bất quá cô cũng không nghĩ muốn làm như vậy, bởi vì trong cuộc đời này cô hận nhất chính là đùa bỡn tình cảm người khác .

Chẳng có kế sách nào khả thi, cô chỉ có thể lợi dụng ngày nghỉ chạy đến gần công ty hắn ôm cây đợi thỏ, xem có thể không hẹn mà gặp, cho nên cô hiện tại mới có thể ngồi ở chỗ này uống cà phê a.

Cuối tuần bên ngoài khu nhà thương mại này thật trống rỗng , so với những ngày bình thường người đến người đi chiếu cảnh tượng tương phản thật lớn, có vẻ lạnh lùng thanh thanh, nhưng ngoài ý muốn là làm cho người ta có loại ninh mật nhàn nhã cảm giác, phi thường thoải mái.

Trử San San vốn chính là tùy vào vận khí, tùy duyên tâm tính chạy đến nơi đây chờ, cho nên cô không áp lực cũng không nóng vội, hơn nữa gió nhẹ thổi tới thư sướng hợp lòng người, chóp mũi tràn ngập hương cà phê , làm cho cô nhất toàn bộ vui vẻ thoải mái đến nhịn không được nhắm mắt lại, khóe miệng khẽ nhếch theo giai điệu bản nhạc MP3 trong quán.

Sài Thiếu Phong khi đang dừng lại mua cà phê, nhìn thấy cô chính là cảnh tượng như vậy.

Anh gặp cô chính là thực ngoài ý muốn nhưng lại liếc mắt một cái liền nhận ra ngay là cô, bởi vì anh thật sự rất ít nhớ được diện mạo nữ nhân. Nhưng là đối với cô, cũng không biết vì sao, hai lần không hẹn mà gặp anh nhưng lại đều có thể liếc mắt một cái liền nhận ra cô ngay, thật sự là kỳ quái.

Lần trước gặp cô trong phòng hội nghị, anh cũng suy tư qua vấn đề này, anh đem nguyên nhân quy tội cho hai lần chạm trán trong khoảng thời gian không đến một ngày. Nhưng lúc này thì sao? Khoảng cách lần trước chạm mặt đến nay đều đã quá mười ngày , anh như thế nào vẫn còn có thể liếc mắt một cái liền nhận ra cô?

Anh cau mày suy tư vấn đề khó lý giải này, tiếp theo lại đột nhiên cả người cứng đờ, khó có thể tin trợn tròn hai mắt, anh thế nhưng nhớ rõ khoảng cách thời gian bọn họ chạm mặt là bao nhiêu ngày? Đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?

“Uỳnh!”

Đường cái đột nhiên truyền đến một tiếng hư hư thực thực tai nạn xe cộ, kinh động đến Trử San San nguyên bản hai mắt đang nhắm lại, hừ nhẹ theo ca khúc đang hát.

Cô đột nhiên mở to hai mắt, đứng thẳng lên, mắt sáng như đuốc bắn về phía tai nạn xe cộ phát sinh, tiếp theo lập tức nắm lấy ba lô bên cạnh, đứng dậy chay tới nơi xảy ra chuyện.

Cô ta đang làm cái quỷ gì? Chẳng lẽ trừ bỏ không phân rõ phải trái obasan tính cách ra, nàng ngay cả going obasan muốn xen vào việc của người khác góp vui sao?

Không cho là đúng phiết hạ khóe miệng, anh thanh toán tiền, cầm lấy cà phê xoay người hướng tòa nhà văn phòng đi đến, lại nghe thấy đường trên đường truyền đến tiếng kêu cứu.

“Cứu mạng a! Có ai có thể lại đây hỗ trợ không a? Làm ơn, nhanh chút kêu xe cứu thương, nhanh chút người đâu!”

Tiếng kêu cứu lo lắng làm Sài Thiếu Phong không tự chủ được dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn về phía đường cái.

Chỉ thấy nữ nhân kia đứng ở hiện trường tai nạn xe cộ, liều mạng muốn kéo một chiếc xe máy đang ngã xuống đất, dưới xe đang có một người tựa hồ bị đè nặng không dậy nổi — không, giống như hai người, còn có một đứa nhỏ ở phía sau, trên đường có rất nhiều xe qua lại nhưng lại không có lấy một chiếc dừng lại hỗ trợ , mà quanh mình những người nhìn thấy cảnh tượng này thậm chí là chủ quán cà phê kia cũng giống nhau, không có một ai tiến lên hỗ trợ.

Thói đời ngày nay, lòng người dễ thay đổi.

Hiện tại nhân tâm như thế nào đều trở nên lạnh lùng như thế?

Nhưng anh có tư cách gì để nói người khác đâu? Thấy tai nạn xe cộ, anh cũng chỉ là ngắm liếc mắt một cái, nhận việc không liên quan mình liền xoay người đi?

Thấy cô sức người gầy yếu đang dùng sức muốn nâng chiếc xe máy dậy, lại thiếu chút nữa đem chính mình bị đè ép, anh thấp rủa một tiếng, rốt cuộc ngăn chặn không được xoay người chạy tiến lên hỗ trợ.

Chiếc xe máy 125 phân khối ước chừng nặng khoảng 100kg, đừng nói là một cô gái gầy yếu, ngay cả nam nhân như anh, muốn đem người đang bị chèn dưới xe nâng dậy cũng phải cần một ít thời gian , huống chi là cô.

Hoàn hảo rốt cục cũng có những người khác tới giúp, một nam nhân khác giúp cô đem xe nâng dậy, giúp giải thoát cô gái đang bị thương kia.

Người mẹ mập mạp trên vẻ mặt toàn là huyết, cánh tay dường như là gãy xương , bên ngoài quần áo có rất nhiều vết trầy da nho nhỏ, bị thương không nhẹ. Tiểu hài tử bởi vì có mẫu thân thân thể cao lớn chống đỡ, cho nên không nghiêm trọng như vậy, nhưng tay chân cũng có nhiều chỗ trầy da, máu chảy khá nhiều.

Người đụng vào hai mẹ con này đã cao chạy, thậm chí cũng không dừng lại xem mẹ con nhà họ có sao không, mà cô khi vừa nhìn thấy tình hướng này liền lập tức chạy tới giúp người.

Sài Thiếu Phong nghe mọi người bàn tán quanh mình đã hiểu được như vậy.

Anh nhìn cô cởi chiếc áo bên ngoài băng tạm thời cho người bị thương, lại cẩn thận kiểm tra vết thương trên người đứa bé, tóc rối loạn, quần áo dính bẩn lại không hề để ý, vô cùng chuyên tâm, ôn nhu, nhẹ giọng trấn an đứa nhỏ và người mẹ.

Nhìn vẻ mặt bình tĩnh mà ôn nhu của cô, tựa hồ có loại ma lực làm lòng người yên ổn.

Cảnh sát đến, không lâu xe cứu thương cũng đi theo tới.

Anh nhìn cô bình tĩnh kể lại sự việc đã phát sinh, giúp nhân viên cứu hộ mang người bị thương lên cáng, đem đứa bé giao cho nhân viên cứu hộ, thậm chí cuối cùng còn ngồi trên xe cứu thương, đưa người bị thương kia vào bệnh viện.

Thanh âm xe cứu thương cũng dần dần xa cách, xe cảnh sát cũng đi rồi, đám người cũng đi theo dần dần tản ra, Sài Thiếu Phong vẫn không tự chủ được ngốc nghếch đứng tại chỗ bị mê hoặc .

Anh đột nhiên cảm thấy vừa rồi cô gái kia hẳn không phải là cô gái mà trước đây anh đã từng gặp qua hai lần?

Là chị em sinh đôi?

Người trước kia gặp anh gọi “Triệu nghị viên,” Cảm giác giống như một người chỉ biết mù quáng truy đuổi thần tượng, mỗi ngày đều gặp phải những nữ nhân nông cạn như thế, suốt ngày đến công ty chỉ để uống cà phê tán chuyện, thật vô vị.

Nhưng là vừa rồi anh lại thấy một người gặp nguy không loạn, bình tĩnh, ôn nhu lại giàu tình cảm, điểm bất đồng lớn nhất ở chỗ, cô thậm chí ngay cả ngắm cũng chưa ngắm anh liếc mắt một cái.

Hẳn là chị em song sinh đi!

Bất quá đôi song sinh này tính cách cũng không tránh khỏi chênh lệch nhiều lắm……

Sài Thiếu Phong đột nhiên khinh sợ run một chút, bỗng nhiên phát hiện chính mình giống như có nhiều thời gian tự hỏi những chuyện râu ria này, anh đang làm cái gì?

Nhíu nhíu mày, suy tư một chút, anh xoay người hướng công ty đi.

Trử San San đã thành thói quen công ty chỉ cần có khách quý đến, nếu Cố Tinh có việc gì không ở công ty, hoặc cô ta cảm thấy không thích hợp thì chính mình sẽ bị phái đi bưng cà phê, giống như giờ phút này đây.

Bưng bốn tách cà phê đi đến trước phòng họp, cô trước tiên gõ cửa, sau đó mới đẩy cửa mà vào.

Phòng họp to như vậy nhưng ngoài ý muốn bên trong chỉ có một người, nhưng lại là cái tên khiến cô vất vả bao phen liều mạng vẫn không gặp được, luôn hồ vụt hắn.

Trử San San bước vào phòng họp cước bộ bởi vậy tạm dừng một chút.

Nên đây là cơ hội ngàn năm một thuở, vẫn là hoàn toàn không uổng công phu đâu? Theo đáp ứng của Từ Hiểu Mạn đến này đã qua nửa tháng, kết quả cô lại ngay cả đối phương bóng dáng cũng chưa nhìn đến, cho tới bây giờ.

Tuy rằng biết rõ thời gian địa điểm toàn không đúng, hắn là khách quý của công ty, mà cô lại chỉ là nhân viên nhỏ bé, căn bản không nên đối hắn làm càn, trừ phi là không nghĩ muốn tiếp tục ở đây công tác. Nhưng là cơ hội khó có được, tận dụng thời cơ nha. Ai biết bỏ qua lần này còn có lần khác không? Bất cứ giá nào cũng phải làm!

Cô thướt tha bưng cà phê đi lên, mỉm cười xinh đẹp, học Cố Tinh thanh thanh lạc lạc khí nói:“Thỉnh dùng cà phê.”

Không dự đoán được hắn chính là lãnh đạm ngắm cô liếc mắt một cái, ngay cả một câu cơ bản cám ơn đều không có, hại cô thiếu chút nữa lại muốn đem cà phê đổ luôn lên đầu hắn.

Phải nhịn, phải nhịn a, Trử San San, ngẫm lại bản đĩa DVD “toà thị chính”– không phải, là nghĩ đến Mỹ Duyên, hết thảy đều là vì cô ấy.

“Thực xin lỗi, Sài tiên sinh, tôi nghĩ vì lần trước đáp tắc xi tạo thành hiểu lầm vẫn chưa giải thích thoả đáng, không biết khi nào anh rảnh, có thể mời anh ăn một bữa cơm được không?” Cô ôn nhu mở miệng hỏi.

“Không cần .” Hắn lạnh lùng từ chối, ngay cả xem cũng chưa liếc nhìn nàng một cái.

Nam nhân này thật sự đáng giận!

“Nhưng là tôi thực kiên trì a, thỉnh cho tôi một cơ hội thôi, làm ơn.” Cô học Cố Tinh làm nũng nói chuyện, nhưng thật sự không làm được kiểu dáng xoay mông dậm chân tư thái giống cô ta.

Hắn rốt cục ngẩng đầu nhìn cô, cũng là dùng một loại nhẫn nại kiêm ghét bỏ biểu tình, Trử San San nghĩ đến tiếp theo giây, hắn đại khái sẽ quát vào mặt cô một từ “Cút”, không nghĩ tới hắn lại đột nhiên mở miệng hỏi cô –

“Cô có chị em song sinh không?”

“A?” Bởi vì rất ngoài ý muốn, làm cho cô cứng họng giống một đứa ngốc tử nhìn hắn.

“Cô có song bào thai tỷ muội sao?” Sài Thiếu Phong nhẫn nại hỏi. Hắn có dự cảm đáp án tuyệt đối là khẳng định , bởi vì nữ nhân trước mắt này, cùng lần trước bình tĩnh trầm ổn giúp đỡ người bị thương trong vụ tai nạn xe hoàn toàn bất đồng, tuy rằng bộ dạng giống nhau như đúc.

“Không có.” Trử San San rốt cục hoàn hồn lắc đầu nói.

“Không có?” Sài Thiếu Phong nhịn không được mặt nhăn một chút, làm sao có thể không có đâu? Vẫn là cô nhất định có chị em nào đó có bộ dạng giống nhau như đúc?“Cô có chị em gì không?” Hắn hỏi.

“Có nha, tôi có hai chị, một em gái.” Tuy rằng không biết hắn làm sao lại đột nhiên quan tâm đến các thành viên trong gia đình cô, Trử San San vẫn là thành thật gật đầu trả lời hắn, bởi vì nói chuyện phiếm bình thường chính là hỏi thăm về gia đình, không phải sao?

“Các cô bộ dạng rất giống nhau phải không?”

“Bốn chị em nhà tôi sao?”

Hắn gật đầu.

“Có người nói giống, có người nói không giống.”

Này không phải vô nghĩa sao? Sài Thiếu Phong thiếu chút nữa thốt ra. Nữ nhân này nhất định không phải nữ nhân ngày đó hắn gặp, khẳng định không phải.

“Cô có thể đi xuống .” Hắn đem tầm mắt rời đi, cảm thấy không muốn lãng phí thời gian .

“Anh còn chưa có nói cho tôi biết chừng nào thì anh rảnh, tối nay sau khi tan tầm sau có thể chứ?” Trử San San nũng nịu hỏi, muốn nhanh chong đem chuyện này làm cho xong, miễn cho đêm dài lắm mộng.

“Cô không phải loại người tôi thích, cho nên cô có thể không cần lãng phí thời gian .” Sài Thiếu Phong đem tầm mắt di chuyển, gọn gàng dứt khoát nói, thanh âm rất mạch lạc.

Trử San San nháy mắt mở trợn to, cảm giác khó có thể tin. Hắn nghĩ cô làm như vậy là muốn theo đuổi hắn sao? Thật sự là gặp quỷ ! Loại nam nhân giống hắn đã không phong độ lại đáng ghét lại không thú vị suốt ngày chỉ biết làm việc, ai sẽ thích nha! Hắn thật sự rất tự cho mình là đúng !

“Tôi –” Cô mở miệng muốn cùng hắn nói rõ ràng, nhưng mới nói một chữ, cửa phòng họp đúng lúc này bị đẩy ra, truyền đến thanh âm phó tổng.

“Ngại quá, khiến anh phải đợi lâu rồi, Sài tổng.”

Cô nhanh chóng ngậm miệng lại, giống như một nhân viên đang tận tâm công tác, đem khay cà phê đặt lên bàn, sau đó lại mặt ngoài thì bình tĩnh, nhưng nội tâm thì đang mãnh liệt trào dâng rời khỏi phòng họp.

Thật sự là tên đáng giận, hỗn đản, hỗn đản, đại hỗn đản! Trử San San tức giận ở trong lòng mắng , hắn thật đúng là nghĩ hắn là Triệu Quốc, là xe thắng nguyên, là người vạn nhân mê nha? Hắn dám nói cô không phải loại hắn thích, thật sự là tên tự cho là đúng đại hỗn đản!

Cô dùng sức hô hấp, càng nghĩ càng tức, càng cảm thấy chuyện này không thể liền như vậy quên đi, cô thế nào cũng phải cùng hắn nói rõ ràng mới được, nếu không làm cho hắn thực nghĩ rằng đến cô thích hắn, muốn theo đuổi hắn, vậy cô không phải oan uổng chết sao?

Trọng điểm là, hắn tự cho là đúng làm cô cảm thấy thực khó chịu, phi thường , siêu cấp khó chịu!

Dùng sức hít một hơi thật sâu, cô quyết định tối nay mặc kệ hắn có thể hay không, cô đều phải tìm hắn, cùng hắn nói rõ ràng.

Thật sự là cái tên đáng ghét luôn tự cho mình là đúng!

5h10p sau khi rời khỏi công ty, Trử San San trực tiếp đáp tắc xi tới công ty của Sài Thiếu Phong đứng dưới lầu ôm cây đợi thỏ, chuẩn bị gặp hắn.

Tuy rằng biết hắn là cái tên cuồng công tác, một tuần sẽ có bảy ngày ở lại tăng ca, nhưng vì để ngừa đêm nay trở thành ngoại lệ, cô vẫn là không lãng phí thời gian đi ăn bữa tối, mà tùy tiện mua cái bánh cùng một lọ đồ uống đi thẳng đến đây.

Lợi dụng ưu thế mỹ nữ, cô đứng nói chuyện với bảo vệ toà nhà do thám biết hắn xác thực vẫn ở lại công ty chưa về, liền yên tâm ngồi ở nơi có thể nhìn thẳng đến cửa ra vào, mang bữa tối ra ăn.

Lúc này chính là thời điểm tan tầm, một số đông người đang ùn ùn kéo ra, cả trai lẫn gái, vui vẻ , mỏi mệt , mặt không chút thay đổi , tốp này tiếp tốp kia, người đi ra càng ngày càng ít, dần dần biến thành tốp năm tốp ba, cuối cùng khoảng cách hồi lâu mới có một hai cá nhân đi ra.

Thời gian càng lúc càng trễ, MP3 cô mang theo đã sắp hết pin nhưng vẫn còn không gặp người kia đi ra.

Cô nhìn đồng hồ đeo tay, 10h15p. (hix, anh này quá chăm)

Cái kia tên rốt cuộc muốn tăng ca đến mấy giờ đây, vì sao còn không xuất hiện? Hắn sẽ không là chuẩn bị tăng ca suốt đêm, sau đó mệt mỏi liền trực tiếp ngủ ở công ty, không trở về nhà chứ?

Nếu thật sự là như vậy, cô chẳng lẽ còn muốn tiếp tục si ngốc chờ đợi?

Không được, không thể đợi lâu như vậy mà không được gì.

Chỉ có thể chọn một trong hai, nếu không về nhà thì sẽ phải trực tiếp vào trong công ty đi tìm hắn.

Cô nhíu mày suy tư một chút.

Dù sao đã trễ thế này, tin tưởng trong công ty trừ bỏ hắn cái tên cuồng công tác ra thì những người khác hẳn là đều tan tầm đã về nhà ? Cho nên cho dù cô bị hắn làm cho tức giận đến không khống chế được, trở thành người đàn bà chanh chua chửi đổng, cũng không tất lo lắng tổn hại đến hình tượng mỹ nữ của cô a. Huống hồ đã lãng phí nhiều thời gian như vậy , cô thật sự không nghĩ thất bại trong gang tấc, cứ như vậy không thu hoạch được gì mà rời đi.

Đã quyết định, cô lập tức đứng dậy, đứng thẳng người khoác túi lên vai, sau đó ngẩng đầu mà bước vào trong toà nhà.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, một nam nhân tay cầm theo cặp tài liệu, thân hình thon dài cao ngất bỗng nhiên từ trong toà nhà đi ra.

Cô khinh sợ run một chút, không tự chủ được dừng lại cước bộ, trợn to hai mắt nhìn cho rõ cái người đang bước ra kia. Cô không có nhìn lầm. Đó chính là cái tên làm cho cô phải đợi cả buổi tối sao?

Không chút nghĩ ngợi, cô lập tức chạy tới phía hắn.

Hắn cước bộ cực nhanh, bước chân thật dài, tựa hồ trong chớp mắt bước đi không biết khi nào đã đứng ở bên đường đợi tắc xi, làm cô không thể không giương giọng gọi hắn lại.

“Chờ một chút, Sài Thiếu Phong tiên sinh.”

Nghe thấy có người gọi hắn, Sài Thiếu Phong phản xạ tính dừng lại cước bộ, quay đầu tìm người gọi mình, sau đó liếc mắt một cái liền thấy một nữ nhân đang hướng chính mình chạy tới.

Là cô? Sài Thiếu Phong không tự chủ được nhíu mày, hoài nghi cô như thế nào lại xuất hiện ở đây, còn có, lại là vì chuyện gì gọi mình?

Anh nhìn cô chạy đến trước mặt mình, sau đó dừng lại một bên thở, một bên oán giận,“Tôi chờ đã lâu, anh mỗi ngày đều tăng ca đến trễ như vậy mới tan tầm sao?”

Nghe vậy, Sài Thiếu Phong nhăn mày nháy mắt lại càng nhanh hơn.

Chờ?

Chẳng lẽ là cô cố ý đến chờ anh tan tầm ?

Nữ nhân này rốt cuộc muốn làm gì, cô chẳng lẽ là cái loại con gái dây dưa không dứt, đánh mắng cũng nghe không hiểu tiếng người chứ. Xem ra anh phải tỏ thái độ dứt khoát hơn mới được.

“Tiểu thư,” Anh lạnh lùng mở miệng nói,“Tôi đối với cô một chút ý tứ đều không có, mặc kệ cô làm cái gì cũng không thể thay đổi cách nhìn của tôi với loại con gái nông cạn, bề ngoài không xinh đẹp, đầu lại nhồi toàn cỏ rác như cô. Cho nên, tôi khuyên cô không nên uổng phí khí lực , nếu cô không nghe lời khuyên của tôi, cứ tiếp tục quấn quít lấy tôi như vậy, thì đừng trách tôi công và tư không phân biệt, để cho quý công ty thay tôi xử lý chuyện này .”

Nói xong, anh kính tự xoay người đi hướng chờ tắc xi ở ven đường.

“Anh đứng lại đó cho tôi!” Trử San San đột nhiên tức giận quát.

Sài Thiếu Phong dừng lại cước bộ, quay đầu nhìn, chỉ thấy cô giống như một nữ thần báo thù nổi giận đùng đùng hướng hắn đi đến.

“Anh!” Cô đứng ở trước mặt hắn, giơ tay lên, ngón tay dùng sức chỉ vào ngực hắn.“Anh nghe cho rõ đây, anh luôn tự cho mình là đúng, ai thèm thích cái loại người đã không phong độ lại ngạo mạn, vừa không thú vị lại cực đáng ghét như anh chứ. Tôi có điên mới đi thích anh!

“Còn có, anh dựa vào cái gì nói tôi nông cạn, nói tôi trong óc nhồi toàn cỏ rác? Anh cho anh là ai chứ? Anh hiểu được bao nhiêu về tôi? Ngay cả tên tôi là gì anh cũng không biết, dựa vào cái gì dám bình luận tôi?”

“Quấn quít lấy anh? Tôi làm cái gì mà quấn quít lấy anh, anh nói xem. Không cẩn thận giành tắc xi của anh chính là quấn quít lấy anh sao? Vì công việc mà phải đưa cà phê vào phòng họp chính là quấn quít lấy anh sao? Hiện tại bởi vì có chuyện muốn cùng anh nói rõ ràng, giải thích cho minh bạch, tôi ở chỗ này chờ anh tan tầm chính là quấn quít lấy anh sao? Anh nói rõ ràng xem, anh như vậy chính là cái tên hỗn đản đáng ghét luôn tự cho là đúng phải không!”

Sài Thiếu Phong ngây dại, cả đời này hắn còn chưa từng bị một nữ nhân như vậy liên châu nã pháo vào mình.

Cô chính là người thứ nhất, chỉ sợ cũng là người cuối cùng, bởi vì lấy thân phận địa vị cùng uy nghiêm hiện tại của hắn, căn bản là không ai dám lớn tiếng nói với hắn, càng miễn bàn đến người vừa một bên dùng sức chỉ vào ngực hắn, một bên rít gào điên cuồng hét lên bên tai hắn.

Cô hiện tại bộ dáng tràn ngập tức giận, hai mắt sáng lên, hữu thần sáng ngời, tựa hồ cả người tỏa sáng lên, cùng nữ nhân ngày đó hỗ trợ xử lý tai nạn xe cứu trợ người bị thương kia chính là giống nhau.

Nhưng nếu nói đến người giành tắc xi cùng hắn và người đưa cà phê vào phòng họp, hẳn là sẽ không cùng là một nữ nhân, không phải sao?

Nhưng là vì sao cô đột nhiên lại giống hệt nữ nhân ngày đó, làm hắn có loại cảm giác ánh mắt không rời nổi?

“Nói chuyện nha, giả câm điếc làm gì?” Cô khí thế bức nhân tiếp tục hướng hắn điên cuồng hét lên.“Không có lời nào để nói có phải hay không? Tốt lắm, anh không nói tôi nói! Anh nghe đây, loại người tự cho là đúng lại cuồng công việc như anh, tôi đối với anh một chút hứng thú cũng không có, đừng tưởng rằng anh lớn lên bộ dáng giống Triệu Quốc, tôi sẽ thích anh, anh so với Triệu Quốc căn bản chính là cái rắm, chỉ có loại người đần độn mới muốn đi quấn quít lấy anh, thích anh, đầu của tôi vẫn bình thường cho nên còn lâu mới có điều đó xảy ra. Nghe rõ rồi chứ ?”

“Cô nói tôi là cái rắm?” Sài Thiếu Phong hơi nheo hai mắt lại, trầm giọng hỏi.

“Đúng vậy!” Trử San San đã muốn tức giận đến khẩu không trạch ngôn .

“Chỉ có người đần độn mới thích tôi?” Hắn hỏi lại, thanh âm lại càng trầm càng nguy hiểm chút.

“Đúng vậy!” Trử San San đang bị tức giận bao trùm, căn bản vốn không có phát hiện hắn đang phát ra nguy hiểm, tiếp tục khẩu không trạch ngôn phát tiết lửa giận.“Không chỉ là đần độn, là người điên, bệnh thần kinh, mắt manh, đầu có vấn đề ngu ngốc –”

Thanh âm của cô trong nháy mắt bị im bặt, bởi vì hắn đột nhiên vươn tay kéo cô về hướng hắn, làm cho cô đứng không vững hung hăng đụng vào ngực hắn, cái mũi thiếu chút nữa rớt ra ngoài.

“Anh muốn làm gì –” Cô giận không thể không ngẩng đầu mắng chửi hắn, nhưng cô không dự liệu là hắn cúi người xuống chạm vào mặt cô.

Kế tiếp nháy mắt, hắn đã cường hôn cô.

Trử San San đầu trống rỗng, cái gì suy nghĩ, cái gì tức giận, tựa hồ trong nháy mắt tất cả đều đã rời xa cô, chỉ còn lại có một mảng khoảng không trống rỗng.

Đã xảy ra chuyện gì?

Hắn đang hôn nàng.

Vì sao hắn đột nhiên hôn nàng, còn có, là ai cho phép hắn hôn nàng?

“Ngô –” Tên hỗn đản này, dừng tay.

Cô giãy dụa muốn thoát ra mắng hắn một trận, sao biết miệng vừa mới hơi mở ra, đầu lưỡi của hắn lập tức chui vào trong miệng, cái lưỡi mang hơi ẩm ướt nóng hoà quyện cùng đầu lưỡi cô khiến tay chân cô như nhũn ra.

Trử San San chưa bao giờ bị người khác hôn như vậy, trên thực tế, đây là nụ hôn đầu tiên của cô, cho nên cô trừ bỏ cảm thấy đầu trống rỗng, có chút hô hấp bất thường, lỗ tai ong ong tác hưởng, tim đập cực nhanh, còn có tay chân như nhũn ra, cả người nóng lên, căn bản vô lực chống cự, chỉ có thể tùy ý hắn dùng cách thức hôn nồng nhiệt đem cô thổi quét, xâm chiếm.

Đột nhiên hắn rời khỏi cô nhanh như lúc tiếp xúc ban đầu khiến cô vẫn thấy choáng váng, mờ mịt không biết gì, đột nhiên bên tai cô nghe thấy giọng nói của hắn:“Bị cưỡng hôn cảm thấy thế nào?”

Tựa như người khác rót nước lạnh vào đầu, Trử San San nháy mắt cả người cứng đờ theo mê mang tỉnh táo lại. Cô không chút nghĩ ngợi, lập tức vươn tay hung hăng tát một cái.

“Ba!”

Thanh âm cái tát ban đêm vang đến tận mây xanh.

Hắn bị nàng đánh đến lệch một bên mặt, nhưng không có lập tức đem mặt chuyển đi, chính là khẽ nâng cằm, tà mắt nhìn cô, hiện ra bộ dáng như kiểu cô không đáng giá cho hắn xem.

Trử San San khuất nhục nước mắt nhanh chóng hiện lên trong hốc mắt, khiên cho cô không thể khống chế, nhưng cô lại càng không nguyện ý để hắn thấy cô yếu thế như vậy.

Cô bắt buộc chính mình phải chịu đựng, hung hăng trừng mắt hắn nói:“Lần sau anh còn dám gặp mặt tôi, tôi tuyệt đối sẽ khiến cho anh thân bại danh liệt.” Nói xong, cô xoay người phẩy tay áo bỏ đi, nước mắt tủi nhục trong nháy mắt được cô giấu giếm trong vành mắt nay đã chảy xuống.

Đó là nụ hôn đầu tiên của cô trong kiếp này nha! Mà hắn thế nhưng chỉ vì muốn nhục nhã cô, cứ như vậy mà cướp nó đi.

Cô sẽ không tha thứ hắn , cả đời cũng không .

Đáng giận hỗn đản!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.