Tình Biến

Quyển 1 - Chương 51: Bằng hữu




“Đừng gọi nhiều thú triệu hồi như vậy, bây giờ tập khống chế hai con rồi hãy luyện lên!” Diệp Tu nói với Muội Quang.

Lúc này Diệp Tu trong mắt Muội Quang đã không còn như trước, lời vừa nói đã làm cho Muội Quang cực kì tin tưởng. Nhìn lại năm con thú triệu hồi lúc đầu giờ vừa hay chỉ còn hai con, ba con tinh linh nhỏ vì hết thời gian giới hạn mà tự động biến mất.

Thao tác thú triệu hồi của triệu hồi sư cũng rất phiền phức, mang cảm giác khá giống kiểu game RTS. Thế nhưng, góc nhìn ngôi thứ nhất của Vinh Quang lại không tiện để thao tác kiểu RTS.

*Real-time strategy – Chiến lược thời gian thực: ví dụ như Starcraft (chi tiết)

Cũng may triệu hồi sư cũng có vài kỹ năng thao tác. Đi Theo cấp 10 có thể khiến thú triệu hồi theo sau mình, Dấu Ấn cấp 15 có thể đánh dấu, thú triệu hồi sẽ đi tới nơi mình chỉ định. Hai kỹ năng đó tiêu hao mana rất thấp, triệu hồi sư dựa vào chúng để quản lý đám thú. Kỹ năng Dấu Ấn có thể dùng lên địa điểm, cũng dùng được lên người chơi hoặc quái, khi dùng lên người chơi hoặc quái thì thú triệu hồi sẽ tự động tấn công.

Cấp của hai kỹ năng càng cao, khoảng cách khống chế thú sẽ càng xa.

Kỹ năng Quất Roi sau cấp 20 dùng để quất thú triệu hồi, thú bị quất sẽ trở nên chịu khó hơn. Tốc độ tấn công và di chyển tăng lên. Cấp của kỹ năng Quất Roi càng cao, tốc độ sẽ càng tăng.

Ngoài ra còn có kỹ năng chuyển nghề cấp 20: Cường Hóa Thú Triệu Hồi. Tên như nghĩa, là cường hóa thuộc tính tấn công và phòng thủ của tất cả thú triệu hồi, cũng như vậy, cấp bậc càng cao thì mức cường hóa càng mạnh.

Từ cấp 25 đến cấp 30 lại có hai kỹ năng là Triệu Hồi Tinh Linh Sấm Sét và Triệu Hồi Tinh Linh Lửa. Lực công kích của cả hai không hơn kém nhau mấy. Điểm khác là, khi tinh linh sấm sét tấn công sẽ có tỷ lệ làm mục tiêu tê cứng, mà tinh linh lửa có tỷ lệ gây thiêu đốt.

Còn hai loại khác là tinh linh băng và tinh linh bóng tối, lực công kích không hơn kém và mang hiệu quả riêng biệt. Nhưng triệu hồi sư cấp 30 không thể triệu hồi được chúng, phải đến cấp 35 mới có thể học được.

Muội Quang nghe theo kiến nghị của Diệp Tu, chỉ chuyên tâm điều khiển hai con thú triệu hồi. Nhìn trái phải, lại không biết phải phối hợp cùng ai. Quân Mạc Tiếu quá lợi hại, không cần cậu hỗ trợ, những người khác lại chẳng quen biết, Muội Quang nhìn một vòng cuối cùng đành tìm Bánh Bao Xâm Lấn, một quỷ lùn và một tinh linh sấm sét cùng hướng về phía Bánh Bao Xâm Lấn đang dây dưa với đối thủ.

Hất tay ra, Muội Quang ném dấu ấn lên người đối thủ của Bánh Bao Xâm Lấn. Ai ngờ cả hai đang quần nhau lại đột nhiên đổi vị trí, dấu ấn dính lên lưng Bánh Bao Xâm Lấn.

Bánh Bao Xâm Lấn hiện đã là người từng trải trăm trận trên đấu trường, có hiểu biết về tất cả nghề, kỹ năng nào cũng được lĩnh giáo qua, lập tức biết đó là Dấu Ấn của triệu hồi sư. Kết quả nhìn thử lại thấy hai em thú triệu hồi của Muội Quang đang nhào đến, tức giận không thôi: “Ông làm gì đó, lòng dạ nhỏ nhen muốn báo thù hả?!”

Trước đấy, Bánh Bao Xâm Lấn đập gạch lên người Muội Quang để cậu chú ý lời Diệp Tu nói, giờ bị Muội Quang đánh dấu, lập tức hiểu lầm tên này chắc đang trả thù cục gạch hồi nãy.

“Nhường đường chút! Ông nhường đường chút!!” Muội Quang kêu to. Thời gian đóng băng của những kỹ năng chỉ huy thú triệu hồi rất ngắn. Lúc này lại cầm dấu ấn trên tay, chuẩn bị dùng lần nữa, kết quả Bánh Bao Xâm Lấn lại đứng chặn ở kia.

“Cả hai vào đội đã.” Diệp Tu vội gửi yêu cầu tổ đội cho họ. Cả hai chưa hề tổ đội nhau, nên vẫn tấn công nhau được.

Hai người vào đội, dấu ấn mà Muội Quang ném lên người Bánh Bao Xâm Lấn sẽ không phải công kích nữa, mà trở thành theo sau Bánh Bao Xâm Lấn. Đấy là một trong những cách triệu hồi sư chỉ huy thú di chuyển.

“Cho ông một em chơi nè!” Bánh Bao Xâm Lấn hét to, người đã lao đến phía sau đối thủ, dùng Tập Kích Gối, trông cứ như đang thúc vào mông người nọ. Người kia lảo đảo nhào về phía Muội Quang.

“Má nó!” Muội Quang chửi ầm lên. Hành động của Bánh Bao Xâm Lấn đôi khi còn làm cho Diệp Tu đoán không được, huống chi là cậu ta? Đối thủ giương nanh múa vuốt đánh tới, Muội Quang thoáng chốc đã nghĩ ra vài phương án, chờ xác định, đối phương đã tới trước mặt rồi. Người nọ là một nhà quyền pháp, nhấc chân “Đá Cao” đạp Muội Quang bay thẳng lên trời.

“Đồ ngốc!” Bánh Bao Xâm Lấn mắng xong định bụng chạy đến giúp đỡ.

“Tên này để anh, Bánh Bao coi chừng tên kia.” Diệp Tu vội gọi về, phía Bánh Bao Xâm Lấn đang có một tên ma kiếm sĩ thừa loạn muốn trốn. Diệp Tu sớm đoán được tình hình cuống quýt của cậu nhóc với Muội Quang bên này, bằng không sao lại đặc biệt đến giúp đỡ chứ.

Bánh Bao Xâm Lấn xoay người nhìn, quả nhiên thấy tên ma kiếm sĩ kia chuẩn bị chuồn, lập tức hét lớn, cục gạch chuẩn bị cứu viện Muội Quang lại quăng về phía tên đó.

Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu dùng Thuật Phân Thân xuất hiện bên đấy, hai ba chiêu đã đáng ngã nhà quyền pháp kia, Muội Quang đáp xuống, thao tác Chịu Thân quá khó với cậu, sau cùng nhân vật bị cạp đất.

Ở nơi khác, Hoàng Thiếu Thiên và Đường Nhu đều thuận lợi đánh bay đối thủ vào giữa vòng vây. Nhân vật của Tô Mộc Tranh và Kiều Nhất Phàm bị hạn chế phương thức tấn công, công kích thổi bay không so được với kiếm khách và pháp sư chiến đấu, hiệu suất kém hơn chút. Nhưngdù sao tiêu chuẩn của cả hai cũng thuộc hàng chuyên nghiệp, họ vẫn mạnh hơn Đường Nhu rất nhiều, tuy phải tốn thêm nhiều bước lật người trắc trở, đến cuối cùng vẫn xử lý toàn bộ đối thủ vào giữa, mười tám người của các công hội, vào giữa vòng mười sáu người, còn hai người đang ở phía đám Bánh Bao Xâm Lấn.

Quân Mạc Tiếu đánh ngã nhà quyền pháp kia, xoay tay hất một chiêu đánh bay, cũng đưa người tới. Lưu manh của Bánh Bao Xâm Lấn không hiểu rõ đấu pháp của nghề này lắm, cù nhây một hồi với tên ma kiếm sĩ, rốt cuộc nhờ vào trình độ cao hơn mà tiễn nốt tên kia vào giữa, giờ thì số đông lại bị số ít bao vây rồi.

Bị quần tới mức này, đám Cô Ẩm sao lại không biết rõ thực lực chênh lệch chứ, cả đám đều biết phải lui quân thế mà chẳng đứa nào chạy trốn. Ngay lúc này, chẳng cần quan tâm tâm trạng ra sao nữa, Cô Ẩmbất chấp nhảy ra gánh chức chỉ huy.

“Hướng 6 giờ, mọi người lao hết về phía ấy!!”

Cô Ẩm có khả năng quan sát, vừa nhìn đã biết ngay hướng của Bánh Bao Xâm Lấn lỏng lẻo nhất. Có điều gã lại không có tốc độ tay như tuyển thủ chuyên nghiệp, đang chiến đấu nên không rảnh gõ chữ, đành hắng giọng gào lên.

“Nào dễ chạy như vậy? Hướng 6 giờ à, nói toạc hướng 6 giờ còn chạy thế nào? Người anh em chú nên luyện tốc độ tay chút đi, giờ lén lút gửi tin có thể khiến tụi này bận rộn chút đấy! Ây da, hay là chú làm vậy rồi? Miệng thì bảo 6 giờ, trên thực tế lại âm thầm gửi tin chạy hướng khác? Ối trời ơi, mọi người phải cẩn thận đấy!” Hoàng Thiếu Thiên tiếp lời mệnh lệnh của người ta rồi blah blah không ngừng. Vừa có trào phúng lại vừa nhắc nhở tất cả.

Mười tám hảo hán giữa vòng vây của mấy công hội lớn cũng không rảnh để so đo bè phái công hội gì nữa, nghe thấy tiếng hét của Cô Ẩm, quả nhiên đồng loạt lao về phía 6 giờ.

“Ơ! Chạy hết về đây thiệt à!!” Đại tướng trông giữ hướng 6 giờ – Bánh Bao Xâm Lấn chợt thấy áp lực rất lớn: “Ông đó ông đó, xếp đám thú của mình thành một vách ngăn mau!”

Muội Quang luống cuống triệu hồi cả năm con thú, nhưng nhiều quá  cậu lại chỉ huy không nổi, năm con đứng chẳng thành hàng, nghiêng trái lệch phải như hàng rào sắp ngã.

“Ông làm gì vậy! Chăn dê hả?” Bánh Bao Xâm Lấn nói.

“Ném dấu lên tôi!” Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu lúc này chạy lại kêu một tiếng. Muội Quang đang luống cuống không vội xếp hàng lũ thú nữa, ném một dấu ấn về phía Quân Mạc Tiếu.

Ô Thiên Cơ Tán trong tay Quân Mạc Tiếu giơ lên, trước người bắt đầu ngưng kết thành một trận triệu hồi hình sao sáu cánh, hiển nhiên là kĩ năng triệu hồi sinh vật từ thế giới khác. Mà tán nhân dưới cấp 20 chỉ có thể triệu hồi được một con: quỷ lùn.

Cột sáng rực rỡ của trận triệu hồi dâng cao. Trận đồ biến mất, một em quỷ lùn da xanh đã đứng trước mặt Quân Mạc Tiếu. Dấu ấn của Muội Quang vừa hay bay đến, bay lên đầu quỷ lùn của Quân Mạc Tiếu.

Năm con thú của Muội Quang cứ như được chăn dắt mà lập tức vây quanh em quỷ lùn của Quân Mạc Tiếu. Lại thấy Quân Mạc Tiếu dùng ngay kỹ năng “Đi Theo”, quỷ lùn chạy theo hắn, thú triệu hồi của Muội Quang lại theo sau quỷ lùn. Chỉ với vài thao tác di chuyển thoạt nhìn đơn giản, sáu con thú triệu hồi lại xếp thành một hàng chỉnh tề.

Muội Quang trố mắt há mồm, với khả năng quan sát của mình, cậu lại nhìn không ra trong quá trình dẫn đường của Quân Mạc Tiếu ẩn chứa bao nhiêu thao tác nhỏ nhặt, thế nhưng tuyển thủ chuyên nghiệp như Hoàng Thiếu Thiên lại biết rõ. Chuyện xếp hàng trông thì đơn giản này, trong cách di chuyển không biết hiển lộ biết bao bản lĩnh.

Sau đó Quân Mạc Tiếu cũng vươn tay ném một dấu ấn, quỷ lùn tự động đi qua, vẫn mang theo năm con thú triệu hồi của Muội Quang, vậy mà đúng lúc xếp thành một rào cản ngăn lối mười tám hảo hán kia.

Có điều, không thể ngăn chặn thế công của mười tám người chỉ với sáu em thú nhỏ nhoi này, nó chỉ câu giờ thêm chút mà thôi. Mọi người đồng thời cải biến hướng tấn công về phía mười tám người. Lúc này sẽ không phải hạn chế hay chế ngự nữa, mà bắt đầu giết chết luôn.

Đường Nhu là người đến nhanh và tàn bạo nhất, quét ngang thường bằng chiến mâu, đám kia  nhảy tránh, tiếp đấy lại đâm liên tiếp như độc xà, đâm đối thủ đổ cả máu, Thiên Kích rồi Lạc Hoa, đối phương bay ra văng vào mấy người nữa, mười tám người y như một miệng vết thương lớn đang bị nứt ra.

“Ối, em gái uy phong quá! Lợi hại lợi hại! Còn quỷ kiếm kia, dùng trận... A, dùng rồi hả? Ồ tốt lắm, có khả năng quan sát đấy, có tiền đồ có tiền đồ.” Hoàng Thiếu Thiên lại bắn rap, ánh kiếm vẫn chớp lóe, mười tám người đều biết tên này lợi hại, những ba người đến chặn hắn, lại vẫn bị đánh phải đến lui bước, mà đám bóng thoại tăng lên liên tục càng khiến cả đám buồn ói hơn.

Khả năng quan sát tổng thể của Kiều Nhất Phàm rất tốt, đã sớm chú ý tới kiếm khách này. Lắm mồm mà lại sắc bén, cậu nhớ tới một người. Sau đó cậu len lén tìm tên “Lưu Mộc”, phát hiện kiếm khách nọ mới cấp 27.....

“Đây đây đây... là Hoàng thiếu ư...” Kiều Nhất Phàm như nghe được tiếng tim mình đập. Quá trâu bò rồi, bản thân mình lại được sóng vai chiến đấu với cả hai đại thần ư?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.