Tình Biến

Quyển 1 - Chương 37: Khát vọng sửa chữa robot




“Người viết bài này có hơi độc đoán.” Diệp Tu nói.

“Nhưng ít ra vẫn đoán đúng vài chỗ.” Đường Nhu nói.

“Thật ra, chỉ cần có lòng nghiên cứu thì không khó để tìm ra đấu pháp này, vấn đề là sớm hay muộn mà thôi.” Diệp Tu nói.

“Vậy có cần nhìn những bản hướng dẫn khác của người này không?” Đường Nhu hỏi.

“Nhìn lại BOSS đi.” Diệp Tu nói.

Vì thế Đường Nhu lại mở bài hướng dẫn ngu ngốc của phó bản BOSS ẩn Thích Khách Bò Cạp Đỏ ở Khe Núi Nhất Tuyến trước đó. Do nguyên nhân tổ hợp nghề biến hóa, nên cô nghi hoặc xong liền tạm thời không xem tiếp.

Cứ như vậy, Diệp Tu nằm ườn trên quầy như đứa ngốc xem bài hướng dẫn ngu ngốc. Đường Nhu xem cùng, nhưng kinh nghiệm của cô không đạt được hiệu suất đọc như Diệp Tu. Bài hướng dẫn quy trình siêu tường tận này, cần mường tượng rất nhiều. Đường Nhu không theo kịp, không qua bao lâu đã sa vào động tác chuyển trang một cách máy móc.

Ở phương diện này thì Trần Quả mạnh hơn Đường Nhu, nhưng được một lát liền ngừng. Lúc cô xem bài đầu tiên, vừa xong trang đầu đã không còn hứng thú nữa. Loại tiểu BOSS này, mặc dù là ẩn, nhưng cũng không khó lắm, làm một bài hướng dẫn tường tận phức tạp như thế kỳ thật rất dư thừa.

“Có cái gì để nhìn chứ…” Trần Quả than thở.

“Bài hướng dẫn không có gì để nhìn.” Diệp Tu khẳng định bài hướng dẫn này chẳng có giá trị gì. “Nhưng xem thử coi người này có phạm lỗi gì không.”

“Cậu chơi trò bới lông tìm vết đấy à?” Trần Quả hết nói nổi.

“Ha ha” Diệp Tu cười cười, nhìn tiếp.

Từng trang lại từng trang, tương tự hai mươi ngàn chữ. Lật đến trang cuối cùng, Đường Nhu và Trần Quả không đọc nữa mà cùng nhau nhìn Diệp Tu, chờ hắn tuyên bố kết quả bắt lỗi sau khi coi xong.

“Không có vấn đề gì.” Xem hết Diệp Tu nói.

“Còn chơi tiếp không?” Trần Quả hỏi.

“Thêm một bài nữa há?” Giọng Diệp Tu mang theo ý trưng cầu, bên này Đường Nhu lập tức mở một bài mới cho hắn.

“Hai tụi bây chơi tiếp đi.” Trần Quả đau lưng mỏi vai, mất hết hứng thú với trò chơi bới lông tìm vết này.

“Ý” Kết quả vừa quay đầu đi, chợt nghe thấy giọng điệu ngạc nhiên và ngờ ngợ của Diệp Tu, Trần Quả lập tức vòng về: “Sao thế, sao thế?”

“Đổi nghề rồi.” Diệp Tu nói.

“Cậu còn cần ngạc nhiên bao nhiêu lần nữa?” Trần Quả trợn mắt, chức nghiệp cũng đã đổi hơn một lần, mọi người đã ngạc nhiên cả rồi.

“Nhưng lần này không có triệu hồi sư, tên này là triệu hồi sư nhỉ?” Diệp Tu nói.

“Ừm” Đường Nhu gật đầu, vừa nãy đã xác nhận trong trò chơi, Muội Quang, triệu hồi sư cấp 32.

“Tên này có rất nhiều acc chăng?” Trần Quả đoán.

Diệp Tu cũng không dám phủ nhận giả thiết này, lắc đầu như cũ, lại yên lặng xem tiếp.

Nuốt gọn hơn hai mươi ngàn chữ nữa, Diệp Tu vẫn không bới được lỗi nào. Mặc dù trong đấy có vài nơi dự trù không được tính là chuẩn nhất, nhưng vẫn chắc chắn khả năng thực hiện, không phải sai lầm.

Lúc này có khách bên khu hút thuốc ra về. Theo lý vào những lúc làm ăn khấm khá thế này phải đem máy tính ưu tiên cho khách, nhưng nhìn dáng vẻ nằm bò trước quầy đáng thương của Diệp Tu, Trần Quả mềm lòng, vung tay lên, Diệp Tu hiểu rõ ý cô, chạy nhanh đến dùng máy.

Hai người Trần Quả và Đường Nhu vẫn ngồi trước quầy ngơ ngác nhìn những dòng chữ chi chít trên màn hình máy tính.

5 phút sau…..

“Thú vị không?” Trần Quả hỏi.

“Không…” Đường Nhu thản nhiên thừa nhận, cô xem mà mệt chết đi được.

“Tìm hai cái video coi đi.” Thật ra, Trần Quả vẫn thích xem những video đối chiến đặc sắc hơn.

“Được” Đường Nhu rất đồng ý, cô chẳng cảm thấy bài hướng dẫn này giúp ích gì được cho mình. Cô chỉ muốn biết đặc điểm của từng BOSS, để tránh sai lầm như lúc giết Ảnh Đao Khách vậy. Biết chiêu trò của BOSS, Đường Nhu tin tưởng bằng kỹ thuật của mình cũng có thể ứng phó được.

Vì thế nhanh chóng tắt bài hướng dẫn ngu ngốc kia, chuẩn bị tìm video nhìn, chợt phát hiện Vinh Quang còn đang mở. Vừa nãy đăng nhập trò chơi tìm thử Muội Quang xong thì quên lui.

Nhưng hình ảnh trong trò chơi lúc này lại phủ một màu trắng xám. Hàn Yên Nhu nằm thẳng tắp trên mặt đất, hệ thống xuất hiện ra một ô, hỏi người chơi có muốn để nhân vật sống lại hay không?

“Sao chết rồi?” Đường Nhu mờ mịt nhìn Trần Quả.

“Để ở khu hoang dã hả?” Trần Quả hỏi.

“Ừ..”

“Thật không cẩn thận tí nào.” Trần Quả nói. Cứ đứng vậy ở khu hoang dã, dù bị quái cào chết hay bị một số người chơi độc ác PK chém chết cũng là chuyện rất đỗi bình thường.

“Sống lại đi, xem có rớt gì không.” Trần Quả nói.

Đường Nhu xác nhận sống lại, trạng thái nhân vật lâm nguy trở lại thành Không Tích, mở túi ra nhìn trang bị và vật phẩm, lắc đầu: “Không rớt gì cả, chỉ rớt tiền bạc và kinh nghiệm.”

“Đương nhiên rồi, xem nhật ký hệ thống đã.” Trần Quả nói.

“Hở?” Đường Nhu thế nhưng không biết trò này.

“Ở đây” Trần Quả cướp chuột thao tác dùm Đường Nhu, trong nhật ký hệ thống có ghi lại lần chết lúc nãy của Hàn Yên Nhu. Không phải bị quái gặm chết, mà bị một người chơi tên là Không Đột Phá đánh chết.

“Không Đột Phá…” Trần Quả lặp lại, nhanh chóng mở bảng tìm kiếm bạn bè, đưa ID này vào.

Nhân vật đang online, một ma kiếm sĩ nam cấp 33.

“Cấp 33 nhất định đang ở Khe Núi Nhất Tuyết luyện cấp, đi báo thù nào.” Trần Quả trả lại bàn phím và chuột cho Đường Nhu, chỉ huy như đại tướng.

“Hiện tại?” Đường Nhu nghi hoặc.

“Đương nhiên” Trần Quả gật đầu khẳng định.

Đường Nhu chỉ chỉ bên cạnh, Trần Quả quay đầu lại, chỉ thấy một đám khách đang nằm bò trước quầy thu ngân, ngơ ngác nhìn hai người đẹp chơi game mà không hề để ý mình.

“Để chị, báo thù cho em.” Trần Quả chào khách.

“Thôi được rồi, ai biết có tìm được không, trễ hay sớm cũng như nhau.” Đường Nhu lại chẳng để tâm lắm, thoát game lo đón khách.

Khu hút thuốc bên này, Diệp Tu tiếp tục lật từng trang đọc hướng dẫn ngu ngốc của Muội Quang. Tiến độ trước mắt của khu mới có bốn phó bản, mỗi phó bản gồm 3 BOSS ẩn, tổng cộng có 12 con. Con nào Muội Quang cũng viết hướng dẫn, đều là loại quy trình siêu chi tiết khoảng  hai mươi ngàn chữ, mặc dù tốc độ não bổ của Diệp Tu nhanh phi thường, nhưng cũng phải nhìn kỹ từng con chữ. Mãi đến khi Trần Quả kêu hắn ăn cơm, hắn chỉ mới xem xong bài thứ sáu, mười hai bài hướng dẫn chỉ xem được một nửa.

“Còn đang xem hả, ăn cơm trước đi.” Trần Quả hoàn toàn chịu phục trước sự cố chấp và say mê của Diệp Tu đối với trò chơi này.

“Ờ…”

“Bới được chỗ nào sai không?” Trần Quả hỏi.

“Không.” Diệp Tu lắc đầu.

“Cậu định coi hết thiệt hả?” Trần Quả thấy trò bới lỗi này chẳng vui gì cả, khá hao tổn trí nhớ con người. Trình độ như cô đỡ không nổi trò này.

“Nhìn xong rồi nói.” Diệp Tu nói.

“Tiểu Đường buổi chiều bị người giết.” Trên bàn cơm, Trần Quả bỗng dưng nói tới việc này.

“Sao lại thế?” Diệp Tu hỏi.

“Quên thoát trò chơi, nhân vật đứng ở nơi hoang dã, bị người giết.” Đương sự còn bình tĩnh hơn so với Trần Quả.

“Người giết tên là Không Đột Phá, ma kiếm sĩ cấp 33, thấy thì chú ý.” Trần Quả nhớ kỹ hơn Đường Nhu, cường điệu giới thiệu hung thủ.

“Biết rồi.” Diệp Tu cười, “Thấy là tiễn về thành ngay.”

“Ừ” Đường Nhu gật đầu, tiếp đó liền chuyển đề tài: “Anh có nhìn ra gì trong mấy bài hướng dẫn này không?”

“Trong tay người này chưa chắc có nhiều acc đi bản, tính theo thời gian khu mới mở, anh không cho rằng hắn ta có đủ thời gian để tìm hiểu tỉ mỉ toàn bộ BOSS ẩn như vậy. Dự là bản thân người này còn chưa từng giết được bao nhiêu BOSS ẩn, chỉ dựa vào tư liệu của mấy bài hướng dẫn trước đây và video mà viết, cuối cùng tổng kết ra “quy trình ngu ngốc” này.”  Diệp Tu nói.

“Không phải đó chứ?” Trần Quả kinh ngạc.

“Nếu nói vậy, người này thật sự là một người mới rất giỏi.” Diệp Tu nói.

“Cứ mường tượng rồi viết ra bài hướng dẫn, không hề phạm chút lỗi nào?” Trần Quả nói.

“Đây là nguyên nhân tui bảo hắn ta giỏi đấy.” Diệp Tu nói.

“Thật không dám tin luôn.”

“Ăn xong rồi, còn một nửa chờ tui đến bới lỗi đây.” Diệp Tu nhanh chóng ăn cơm xong, đứng dậy  chạy về tiếp tục đọc hướng dẫn.

Một bài rồi một bài, Diệp Tu quả thực không hề bỏ sót chữ nào, hắn càng chắc chắn suy đoán của mình hơn. Trong bài hướng dẫn này có rất nhiều chỗ không thích hợp, Diệp Tu đoán rằng kinh nghiệm thực chiến của tác giả có hạn. Thật ra mười bài hướng dẫn này là người này nắm chắc lý thuyết xong thì lớn mật suy diễn ra. Thế nhưng, hắn ta chém hoàn toàn hợp lý, chém hết sức logic, có thể nói, đây là chỗ không đơn giản của người này.

Xem xong bài hướng dẫn cuối cùng, Diệp Tu hoàn toàn chắc cú. Mười hai bài hướng dẫn, không chút sai lầm, nhưng những chi tiết sơ sót lớn nhỏ lại vạch trần toàn bộ về tác giả. Muội Quang này là người chơi thế nào, Diệp Tu đã thầm nghĩ trong lòng. Hắn rất hứng thú với người này.

Sau khi tắt hướng dẫn, nhìn thời gian, thế nhưng đã gần 11 giờ. Sắp đến giờ thay ca, Diệp Tu vội vàng đóng máy tính đi đến quầy. Chủ nhật, khách chơi thâu đêm rất nhiều, trước quầy thu ngân bận rộn một trận, chờ Diệp Tu được yên ổn cũng đã 11 giờ 10 phút.

Đường Nhu cũng đã vào vị trí của mình, hai người chân trước chân sau đăng nhập vào trò chơi. Diệp Tu đi lên tìm tên Muội Quang, kết quả nhân vật không online. Diệp Tu gởi yêu cầu thêm bạn, sau đó cũng không để ý nữa. Nhìn lướt qua khung bạn tốt, Tô Mộc Tranh và Kiều Nhất Phàm còn chưa login, Bánh Bao Xâm Lấn đã lên. Vì thế gởi tin cho Bánh Bao Xâm Lấn và  Đường Nhu, kêu mọi người chuẩn bị tập hợp ở cửa phó bản.

“Vâng.”

“Nhận được rồi.”

Cả hai thay phiên gởi tin trả lời lại, Quân Mạc Tiếu của Diệp Tu cũng lập tức rời thành Không Tích đi tới phó bản Khe Núi Nhất Tuyến.

“Quân Mạc Tiếu login rời thành chủ đi đến Khe Núi Nhất Tuyến.”

“Hàn Yên Nhu login, đang đi về phía Khe Núi Nhất Tuyến, trạng thái nhân vật vẫn lâm nguy.”

“Bánh Bao Xâm Lấn từ đấu trường đi ra, đã ra ngoài chủ thành.”

Ba người không hề biết rằng, hành động của mình đã bị người khác theo dõi, tin tức tiết lộ hành tung của họ đang âm thầm lan rộng không ngừng.

11 giờ 41 phút.

“Vùng Đất Lưu Lạc, tọa độ 1256, 1475; Phong Sơ Yên Mộc login.”

11 giờ 44 phút.

“Vùng Đất Lưu Lạc, tọa độ 1254, 1466; Một Tấc Tro login”

Tin tức mới lại tiếp tục được truyền đi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.