Tình Anh Cho Em

Chương 7: Em sẽ đố kỵ với cô gái của anh




Hôm nay ta tặng cho mọi người một bất ngờ nha, ta đăng tới 2 chương lận...hì hì...chúc mọi người đọc vui vẻ :bighug:

Sau bữa cơm chiều, Ngô Tuệ Nghiêu vẫn còn đang “ợ” một cái, Hà Đường đã nhanh tay dọn dẹp sạch sẽ phòng bếp.

Ngô Tuệ Nghiêu đứng dựa ở cửa phòng bếp nhìn cô, vừa xỉa răng răng, vừa lắc đầu không ngừng: “Hà mẹ, nếu mình là đàn ông, nhất định cưới cậu về nhà, mình tới giờ chưa từng thấy qua người con gái nào chịu khó như cậu vậy.”

“Đó là tại cậu quá lười thôi.” Hà Đường lau khô tay, quay đầu lại trừng cô, “Thay quần áo, đi ra ngoài tản bộ.”

Ngô Tuệ Nghiêu rên lên: “Ôi! No!”

Vì Ngô Tuệ Nghiêu bán hàng qua mạng, trừ khi về nhà lấy hàng, đã biến thành một trạch nữ điển hình, Hà Đường thấy vậy, mỗi ngày sau khi ăn xong cũng sẽ kéo cô ra ngoài tản bộ để rèn luyện sức khỏe.

Ra khỏi Xuân Sơn Uyển, đi qua hai đầu đường là đến đường Xuân Sơn. Ban đêm, hai bên đường đều bày đầy hàng trên vỉa hè, đương nhiên hình thành nên một phố chợ đêm tự phát. Hà Đường cùng Ngô Tuệ Nghiêu đều là những cô gái trẻ tuổi, nói đến tản bộ, rất tự nhiên liền hướng chợ đêm mà đi tới.

Hai người mỗi ngày đều chỉ là đi ngắm mà không mua. Ngô Tuệ Nghiêu thích đi dạo chỗ bán trang phục quần áo, bởi vì cô cũng bán quần áo, so với loại hàng hóa này không khác biệt lắm, cho nên cô rất quan tâm giá cả để thuận tiện cho việc buôn bán.

Có một gian hàng bày bán áo phông tình nhân, một cái 40 đồng, hai cái 70 đồng , rất nhiều người vào mua. Ngô Tuệ Nghiêu vừa sờ mặt vải, vừa nhỏ giọng nói với Hà Đường: “Mình chỉ bán có 30 đồng một cái, hai cái chỉ có 50 đồng.”

Hà Đường nhìn gian hàng có thật nhiều khách, cũng hạ thấp giọng nói: “Vậy cậu chẳng phải là kiếm bộn tiền sao?”

Ngô Tuệ Nghiêu trợn trắng mắt: “Chó má. Cậu có muốn mua không? Mình bán cho cậu một cái 20 đồng.”

“10 đồng một cái thì mình mua!”“Cút!”

Đi dạo hơn nửa tiếng thì quay về nhà, Hà Đường lấy từ túi quần ra hai sợi dây dài, đưa một sợi cho Ngô Tuệ Nghiêu.

“Lại muốn nhảy dây?!” Ngô Tuệ Nghiêu vuốt bụng kêu khổ “Hà mẹ! Cơm tối ngon nên tớ ăn no muốn vỡ bụng, giờ nhảy dây có thể hay không nát ruột thừa!”

“Mình chỉ biết cậu mà không nhảy dây sẽ hại ruột già. Cậu nhìn bụng của cậu đi kìa.” Hà Đường vừa nói thì đã đi tới, tìm chỗ đất trống rồi tự nhảy.

Quy luật cuộc sống mỗi ngày: ba bữa cơm bình thường, ngủ sớm dậy sớm, và đúng giờ rèn luyện. Đây chính là quy định trong cuộc sống của Hà Đường. Cô từ nhỏ đã chứng kiến qua sinh lão bệnh tử, cho nên hết sức quý trọng thân thể của mình, cho dù không có tiền, cũng sẽ suy nghĩ cách để giữ cho mình được khỏe mạnh.

Anh Hà Hải từ nhỏ ngã bệnh, không biết ngày nào đó sẽ đột nhiên rời bọn họ mà đi. Hà Đường nhớ lúc rời nhà đi học, cha cô _ Hà Khánh cẩn thận dặn dò cô là nhất định phải tự chăm sóc mình thật tốt, nếu như ngày nào đó Hà Hải ra đi, ba mẹ cũng chỉ còn lại mình cô.

Thật ra thì, chỉ có ba là nghĩ như vậy thôi.

Hai cô gái lần lượt nhảy dây hơn nửa tiếng, rốt cuộc trở về nhà, chân Ngô Tuệ Nghiêu run rẩy đi tắm, Hà Đường thì mở máy tính xách tay của mình.

Đăng nhập QQ, tìm được biểu tượng tìm người , mở khung đối thoại ra.

Khả Khả ngây ngô: Chú Điền, bây giờ mỗi tuần cháu sẽ một lần báo cáo công việc. Một tuần này……

Cô “lách cách lách cách” gõ rất nhiều chữ, cặn kẽ nói nội dung công việc trong một tuần. Sau khi gởi đi, cô đợi một hồi lâu không thấy đối phương trả lời. Hà Đường tập mãi thành thói quen, tâm tình khoan khoái đứng dậy đi tắm.

******

Mộ Phương Lý

8 giờ tối, Tần Miễn cùng Tần Lý chuẩn bị ra về.

Tần Lý nói bà nội và cha mẹ không cần tiễn, tự mình điều khiển xe lăn dọc theo con dốc chậm rãi ra khỏi phòng, một đường đến cửa nhà để xe, tài xế _ lão Tống, đã chạy xe ra tới.

Cửa xe tự động mở ra, lão Tống nhấn cái nút, chiếc ghế đơn một người ngồi ở phía sau liền hướng cửa xe xoay tới.

Ghế ngồi này đã trải được cải tiến , có thể điều khiển xoay tròn, ghế ngồi thậm chí có thể kéo dài tới ngoài xe.

Tần Lý ngồi đợi, lão Tống xuống xe đi tới bên cạnh anh, đang muốn đưa tay, liền nghe Tần Miễn vừa đi đến nói: “Không cần, để tôi.”

Tần Lý đã tự tháo dây nịt an toàn trên người, Tần Miễn đưa lưng về phía anh, khom lưng ngồi xuống, Tần Lý dùng tay trái mình kéo cánh tay phải yếu ớt khoác lên vai phải của Tần Miễn, sau đó dùng sức ở eo, rướn người về phía trước, thân thể liền nằm trên lưng Tần Miễn. Hai tay Tần Miễn quàng ra sau, liền ôm lấy hai chân Tần Lý.

Cánh tay trái của Tần Lý vững vàng vòng ở vai Tần Miễn, nói: “Được rồi.” Tần Miễn liền đứng lên, cõng đi hai bước, xoay người đem Tần Lý đặt ở chỗ ngồi phía sau xe.

Cuối cùng, anh sửa sang lại quần áo cho Tần Lý , cài dây an toàn, ghế ngồi liền trở lại 90 độ như lúc đầu, Tần Lý cúi đầu, lặng lẽ điều chỉnh vị trí hai chân của mình.

Dọc đường đi, bên trong xe không có một chút thanh âm, Tần Miễn nhắm mắt , Tần Lý thì dựa vào ghế ngồi, lẳng lặng nhìn phong cảnh lướt qua bên ngoài cửa sổ.

Hai mươi phút sau, xe đến bãi đậu xe dưới đất của Cẩm Hoành Quốc Tế , Tần Miễn xuống xe trước, từ cốp sau lấy ra một chiếc xe lăn nhẹ, mở ra, đẩy tới cửa sau xe, bế Tần Lý xuống, đặt anh ngồi ở xe lăn.

Lão Tống lái xe về nhà, Tần Miễn đẩy Tần Lý đi đến cửa thang máy, cho đến khi vào thang máy, Tần Lý mới thật dài thở phào nhẹ nhõm.

“Về nhà một chuyến, thật là phiền toái.” Anh nới lỏng cổ áo của mình, giọng mệt mỏi, tiếp theo lại nheo mắt hỏi Tần Miễn, “Có phải bà nội lại nhắc nhở muốn em tìm bạn gái phải không?”

Tần Miễn mí mắt cũng lười nâng lên: “Ừ.”

“Anh nói, em coi như giúp anh một chuyện đi, mau mau đáp ứng yêu cầu của bà đi, tìm cô gái nào đó để yêu đương , kết hôn rồi sinh con, như vậy không còn ai ở bên tai chúng ta cằn nhằn nữa.”

Tần Miễn rốt cục ngước mắt quét qua Tần Lý: “Tại sao không phải là anh tìm?”

“……” Tần Lý mỉm cười, “Biết rõ còn cố hỏi.”

Tần Miễn đứng nghiêm, giọng nói lạnh nhạt: “Em không có hứng thú.”

Tần Lý kinh hãi: “Em không có hứng thú với phụ nữ?”

“……” Huyệt thái dương Tần Miễn giật giật, “Em đối với chuyện yêu đương không có hứng thú.”

Tần Lý than thở: “Được rồi, tùy em. Dù sao lúc về nhà, người bị bà cằn nhằn cũng không phải anh.”

“Đinh ——” thang máy đến lầu 10, Tần Miễn đẩy Tần Lý đi ra, qua mấy khúc quanh đến trước thang máy , anh đưa tay nhấn mật mã, cửa thang máy mở ra, hai người đi vào trong.

Đến lầu 12, lúc cửa thang máy mở ra, Tần Lý thấy Quách Kiến Vân đã chờ ở ngoài cửa, bên cạnh ông là chiếc xe lăn chạy bằng điện.

Quách Kiến Vân tuổi gần năm mươi, dáng dấp không cao, vóc người trung bình, mặt mày rất hiền lành.

Thấy Tần Lý, ông định xoay lưng đến, Tần Miễn vội ngăn ông lại: “Chú Quách, để tôi.”

Với Tần Miễn mà nói, động tác như vậy đối với Tần Lý không có gì là mất tự nhiên cả. Từ ngày Tần Miễn có thể cõng Tần Lý trở đi, anh không nghĩ qua đôi vai của mình sẽ bỏ xuống phần trách nhiệm này.

Hà Đường cũng không biết, cô cho là chàng thanh niên đẹp trai ngồi xe lăn chừng 25 tuổi, còn anh chàng chủ tịch mặt lạnh là 28, 29 tuổi. Thật ra thì, hai người là sinh đôi cùng trứng.

Thậm chí, Tần Lý còn là anh của Tần Miễn, dĩ nhiên, hai người ra đời chỉ cách nhau năm phút.

Tần Miễn đem Tần Lý từ xe lăn bình thường cõng đến xe lăn điện, lại mở ra chốt mở ở xe lăn. Tay trái Tần Lý cầm tay phải đặt lên tay vịn xe lăn, đầu ngón tay phải thuần thục nhấn cái nút, xe lăn trước sau vận chuyển một chút, anh rốt cuộc cười rộ lên, giọng nói thoải mái: “A! Rốt cuộc tự do!”

“Chú Quách, A Lý liền giao cho chú.” Tần Miễn vỗ vỗ vai Tần Lý: “Em về phòng đây, anh cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi.”

Tần Lý lười biếng đáp: “Được, ngủ ngon.”

Gần 9 giờ tối, đối với Tần Lý mà nói, cuộc sống đêm vừa mới bắt đầu, anh còn có rất nhiều chuyện phải làm.

Anh giơ cánh tay trái lên cao duỗi lưng một cái, lại bẻ bẻ cổ, đối với Quách Kiến Vân nói: “Chú Quách, hôm nay hơi trễ, muốn phiền chú làm thêm giờ.

"Phiền toái gì chứ. Đó là công việc của chú mà.” Quách Kiến Vân cười hiền lành, “Đi thôi, A Lý.”

******

7 giờ sáng, chuông báo thức vang lên, Hà Đường mắt nhắm mắt mở từ trên giường ngồi dậy.

Đêm hôm qua cùng Ngô Tuệ Nghiêu xem phim kinh dị, khiến cô sợ đến nửa đêm không ngủ được, đến bây giờ vẫn còn sợ.

Hà Đường đi tới phòng tắm, múc một ca nước lạnh rửa mặt, thần trí mới thanh tĩnh một chút. Cô đến phòng bếp nấu một ấm nước nóng, lại đặt một cái nồi trên bếp khác chuẩn bị nấu sủi cảo.

Trong lúc chờ nước sôi, cô đánh răng rửa mặt chải đầu, cuối cùng là lau mặt.

Làm xong mọi việc, Hà Đường chống nạnh đứng trước gương, phải chiếu trong gương hình ảnh một cô gái với mái tóc đen ngang vai, tóc mái dài ngang trán, gương mặt tròn trịa như em bé, làn da trắng sáng, ánh mắt thật to, một bộ dáng mười phần phấp phới tinh thần.

“Cố gắng lên!” Hà Đường hướng về phía gương làm mặt quỷ, động viên mình như thường ngày, sau đó đi vào phòng bếp.

Ngô Tuệ Nghiêu còn đang ngủ, Hà Đường ăn một chén sủi cảo, trở về phòng, mở tủ treo quần áo ra, lấy quần áo chuẩn bị đi làm, tông ăn mặc của cô vẫn vậy, áo sơ mi màu xanh nhạt, phía dưới là quần tây vàng nhạt, chân mang giày da màu đen, mang một túi xách màu đen thật to.

7 giờ 40 phút, Hà Đường đúng giờ ra khỏi nhà, đi 10 phút đến trạm xe, lại chen lấn 5 chuyến xe bus, xuống xe lại đi bộ 10 phút, trước 8 giờ 30 là đến công ty.

Nhưng giờ làm việc ở Kiến trúc Phú Dương là 9 giờ sáng.

Sau khi đến phòng làm việc, Hà Đường sắp xếp bàn làm việc một chút. Mặc dù dì Bảo Khiết đã quét dọn qua, Hà Đường vẫn lau lại bàn ghế và màn hình máy tính của mình một lần, tưới thêm chút nước cho chậu hoa nhỏ của mình, sau đó pha một ly trà xanh, suy nghĩ một chút an bài công việc trong ngày. Bình thường đến lúc này, các đồng nghiệp mới lục tục đến.

Đỗ Phương Phương trong tay mang theo một cái sandwich cùng một tách trà ngồi xuống đối diện Hà Đường, hỏi: “Chiều hôm qua cô không trở về công ty sao?”

Hà Đường đáp: “Đúng vậy, làm xong chuyện, quản lý Vương nói tôi trực tiếp tan sở.”

“Là cô đi Trung Cần đóng dấu ký tên sao?”

“Đúng vậy.”

Đỗ Phương Phương đột nhiên nghiêng cổ dò xét, thần bí hỏi: “Nghe nói Tần đổng của Trung Cần tuổi còn rất trẻ, còn đẹp trai muốn chết, có phải thật vậy không?”

Trong đầu Hà Đường nhớ tới khuôn mặt Tần đổng lạnh lùng cứng rắn, nói: “Dáng dấp thì đúng là vậy …… Còn có thể, nhưng mà không có ‘đẹp trai muốn chết’ khoa trương như vậy đâu. Ngược lại, một nhân viên nhỏ cấp dưới của anh ta lại có bộ dạng rất đẹp mắt.”

“Hứ,” Đỗ Phương Phương bỉu môi, “ánh mắt cô sao vậy, cô có biết không, D thị này có bao nhiêu người hai mắt sáng lên nhìn chằm chằm Tần đổng kia đấy.”

Hà Đường nhíu mày: “Vậy thì sao? Chẳng phải là phú nhị đại sao, nhiều lắm là chính là so một loại con nhà giàu ăn chơi trác táng tốt hơn một chút mà thôi.”

“Cái gì phú nhị đại nha! Trung Cần không phải là sản nghiệp của nhà họ có sắn đâu, hoàn toàn là do một tay Tần đổng gầy dựng nên đó, ai da, cô không phải dân D thị, dĩ nhiên là không biết rồi.”

Hà Đường chớp chớp mắt: “Làm sao có thể. Anh ta thoạt nhìn cùng lắm cũng chỉ 30 tuổi thôi, tốt nghiệp đại học sớm đi nữa cũng mới 21. Điều kiện của họ như vậy chẳng phải là còn muốn xuất ngoại để học nghiên cứu sinh gì đó sao, chẳng lẽ trở lại gây dựng sự nghiệp, tay trắng dựng nghiệp 4, 5 năm mà có thể làm được tới trình độ này?”

Hà Đường vừa nói như thế, Đỗ Phương Phương cũng nghi ngờ: “Đúng ha, có chút kỳ quái. Trung Cần nổi tiếng đại khái cũng khoảng 6, 7 năm gần đây thôi . Chuyện kia chắc là tôi nghĩ sai rồi, tôi cũng là nghe lão Hoàng ở bộ nghiệp vụ nói thôi. Nhưng bất kể nói thế nào, Tần đổng rất tuấn tú luôn là thật!”

Hà Đường buông tay: “Thật không có đẹp trai lắm đâu, nếu phải nói, thì quản lý Vương của chúng ta còn đẹp trai hơn nhiều.”

“……”

Đỗ Phương Phương hướng về phía Hà Đường nháy mắt ra hiệu, Hà Đường không hiểu, Đỗ Phương Phương đột nhiên đứng lên, sắc mặt bình tĩnh cầm ly trà đi ra ngoài.

Hà Đường ngây người nửa ngày, dần dần cảm giác sau lưng có một luồng khí lạnh.

Cô chậm rãi quay đầu lại, mặt đã trở nên đỏ bừng: “Quản lý Vương… sớm.”

“Sớm.” Vương Vũ Lâm mặc áo sơ mi màu xám nhạt ủi thẳng thớm, hai tay để trong túi quần , cả người thon dài cao ngất, tinh thần sảng khoái. Thần sắc tự nhiên bước đến hai bước, nói, “Hôm qua làm công chứng cho anh, 10 giờ họp xong em tới phòng làm việc của anh, anh cần trao đổi với em một chút công việc sau này.”

Hà Đường cúi đầu đem tập hồ sơ giao cho anh ta: “Vâng.”

“Làm việc cho tốt, đừng cùng lão Cố nói chuyện phiếm.” Trước khi đi, đôi mắt sau tròng kính của Vương Vũ Lâm thoáng hiện lên ánh cười, anh cầm tập hồ sơ trong tay, tay kia rất nhẹ rất nhẹ vỗ vỗ đầu Hà Đường, sau đó thản nhiên đi.

Sau khi anh ta rời phòng làm việc, Hà Đường cả người “phốc” một cái liền nằm sấp trên bàn, buồn bực bứt tóc của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.