Tình Anh Cho Em

Chương 4: "Xin chào, lại gặp nhau rồi"




Trước cổng W Entertainment, bên chiếc Ferrari màu bạc là một người đàn ông vạm vỡ, thu hút không biết bao nhiêu ánh nhìn mê đắm của các nữ ngôi sao và ghen tị của các nam thần tượng.

Lâm Kiệt Vũ, ông trùm kinh doanh, chỉ mới thay thế anh trai mình chưa bao lâu đã đưa Lâm gia vững bước trên con đường rộng mở sau một số biến cố lớn.

- Kiệt Vũ. Băng Vân gọi anh gây không ít sự chú ý.

Anh mỉm cười, giọng nói ngập tràn ôn nhu cùng lo lắng.

- Hôm nay có mệt không?

Cô lắc đầu, nhanh chóng ngồi vào xe. Anh nhấn phanh, bỏ lại phía sau làn khói mù mịt.

Nhà hàng Memory.

Ánh nến mờ ảo đầy lãng mạng, tiếng đàn vĩ cầm da diết say lòng người. Bóng dáng hai người dưới sự mê ảo này lại càng không thực, gây cho người khác cảm giác mộng mị.

Lâm Kiệt Vũ đối diện cô, nhìn vào đôi mắt trong veo không một gợn sóng kia, trong lòng thầm hít một hơi. Lần này hắn sẽ thổ lộ tử tế, hắn nhất định sẽ không bỏ lỡ cơ hội một lần nữa.

- Băng Vân, công việc của em không quá bận rộn chứ?

- Ưm… em thấy như vậy là phù hợp. Cô gật đầu, trong lòng thầm mong bận rộn hơn nữa để không còn thời gian suy nghĩ tới hắn. Nén không được, lại thở dài một hơi, tâm trạng trùng xuống.

- Vẫn… không quên được?

Chiếc thìa nhỏ trong tay cô đột ngột rơi xuống va vào thành bát gây ra âm vang thực chói tai. Những ngón tay trắng xanh run rẩy, ngập tràn trong ánh mắt là sự bi thương, thống khổ.

Đáy lòng Kiệt Vũ nổi lên một hồi đau đớn.

- Băng Vân, quên Phong đi được không? Quãng đường còn lại hãy cho anh cơ hội cùng em bước tiếp. Anh muốn được chăm sóc em, thật sự không muốn thấy em đau lòng như vậy.

Cô hồi lâu không nói. Những lời này của anh khiến cô cảm động nhưng lại bất giác khiến cô nhớ về lời nói của hắn dưới khung trời hoàng hôn màu hồng tím ấy.

Hắn cũng đã hứa sẽ bảo vệ cô suốt cuộc đời còn lại. Nhưng hiện thực, phũ phàng quá phải không.

Ngập trong đôi mắt trong veo, dòng nước ẩn ẩn hiện hiện, sống mũi cũng cay xè.

- Kiệt Vũ, em xin lỗi. Nhưng mà em… không thể thích anh.

- Em còn chưa thử qua!

- Em…

- Băng Vân. Yêu thích em là việc của anh. Chính vì vậy từ ngày mai anh sẽ theo đuổi em cho tới khi em hiểu được tấm lòng của mình.

Công việc bận rộn ngập đầu khiến Băng Vân không còn tâm tư đâu mà suy nghĩ. Chuyện Kiệt Vũ nói, cô cũng đã bỏ quên cho tới khi cửa phòng nghỉ bật mở.

- Chị Băng Vân, cái này của chị. Trợ lý Aly mỉm cười đưa cho cô một đóa hoa tương tư màu tím sẫm.

- Cảm ơn em.

Băng Vân nhìn đóa hoa, sau đó đọc những dòng chữ ghi trên thiệp: “Băng Vân, hoa tương tư loại này sẽ không khiến em bị dị ứng.”

Trong lòng dâng lên một hồi áy náy.

Nếu có thể cô hy vọng mình có thể đừng khiến anh ấy yêu thích. Cơ mà duyên phận là do trời định, muốn ngăn cũng chẳng có cách nào.

Nhưng tình trạng như vậy cũng không thể nào tiếp diễn mãi được. Cô cần phải dứt khoát với Vũ thôi.

“Tối nay em sẽ tới Lâm gia.”

Căn phòng im lặng, chỉ nghe thấy tiếng nước trà được rót vào chén. Mãi một hồi lâu, Kiệt Vũ cũng lên tiếng.

- Anh biết em gặp anh hôm nay để nói gì.

- Vậy chi bằng chúng ta dứt khoát luôn đi.,

Anh không đáp, nhìn cô bằng ánh mắt có chút suy tư, rồi đột nhiên hỏi.

- Em không thích anh?

- Hả?

- Không phải không thích tức là không ghét. Vậy thì anh đương nhiên có cơ hội theo đuổi.

- Nhưng mà… em không muốn điều đó. Em có lý do của riêng mình.

- Là vì Kiệt Phong?

Băng Vân lắc đầu, nhấp vội một ngụm trà, hương trà Long Tĩnh khiến tâm tư ổn định trở lại.

- Không phải do em không chịu mở lòng mà là vì… khuôn mặt của anh. Mỗi khi nhìn anh đều khiến em nhớ tới Phong.

Quả thực gương mặt hai người họ có vô số điểm chung.

- Băng Vân. Nếu thế em cứ coi anh là Kiệt Phong đi. Vũ đưa ra một ý định điên rồ. Dù cho làm người thay thế cũng được, anh nguyện ý, chỉ cần được ở bên cô thì chuyện nào cũng có thể.

- Kiệt Vũ. Em không làm được. Coi anh là người thay thế chính là chà đạp tình cảm anh dành cho em… Anh đối xử với em rất tốt nhưng rất tiếc, em không có tư cách đón nhận nó.

- Em cứ định trải qua cuộc sống như vậy sao? Lâm Kiệt Phong đã thực sự không còn nữa. Anh nhăn mày, đó là một sự thực đau lòng, không muốn mà bắt buộc phải tin vào.

Nước trà nóng đổ ập xuống tay Băng Vân, bàn tay run lên từng hồi.

- Băng Vân, tại sao lại không cẩn thận vậy chứ.

Lâm Kiệt Vũ vội lấy khăn lau cho cô, nắm chặt lấy bàn tay run rẩy và đỏ ửng vì bỏng mà tâm can chẳng tránh khỏi buồn phiền.

Nhìn cô như vậy, anh còn đau lòng hơn gấp bội.

Băng Vân nín thở, đôi bàn tay không còn run rẩy nữa vội rút khỏi tay Vũ. Giọng cô vô cùng nghiêm túc, khiến cho người khác không thể làm trái ý.

- Kiệt Vũ. Cho dù Phong… nhưng anh ấy vĩnh viễn là người em yêu.

- Thôi được. Coi như anh chưa nói điều gì. Anh than nhẹ một tiếng.

Không thể ở bên thì cũng đừng nên níu kéo. Anh buông tay từ giờ thì sẽ tốt hơn cho cả hai. Người đời quả nhiên luôn đúng, “hữu duyên thiên lý năng tương ngộ-vô duyên đối mặt bất tương phùng.”

Băng Vân và anh là vô duyên, ngày ngày gặp nhau nhưng mãi mãi không xuất hiện tình cảm. Thiên lý năng tương ngộ, mong rằng cô sẽ tìm được con đường đi bình an.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.