Tình Anh Cho Em

Chương 2: Bông tuyết của quá khứ




Thiên cung im ắng, tất cả đều đã biết tới sự tan biến của Diêm la Đại đế cao cao tại thượng. Nếu là trước đây, hẳn là họ sẽ vui sướng bởi không phải chịu sự chi phối của kẻ tàn nhẫn đó thì giờ đây trong lòng lại tràn ngập thương tiếc, họ đau lòng cho thiên nữ.

Nàng từ ngày hôm đó trở về đều giam mình trong cung Mẫu Đơn, ngay cả Hằng Nga cũng không gặp.

Bảo Thạch khi tu luyện thoát khỏi chất độc của Thần điện đã quay lại Thiên cung và chứng kiến chuyện này. Thần đau lòng, không nỡ nhìn Băng Vân như vậy nên cuối cùng đã xông vào cung Mẫu Đơn.

- Băng Vân.

Nàng u uất ngồi ôm bó huân y thảo trong lòng, màu tím của loài hoa này lại khiến nàng mơ tưởng tới hắn, chừng như hắn đang ở ngay bên cạnh.

Nhưng thực tại vẫn luôn khiến lòng phiếm đau. Diêm la, thực sự - không - còn - tồn - tại!

- Sư huynh?

- Muội thành ra vậy sao? Bảo Thạch ngồi xuống bên cạnh nàng.

Băng Vân chỉ mỉm cười, nụ cười so với khóc còn tệ hơn. Nàng chỉ lo nghĩ tới Diêm la mà quên mất nhị sư huynh từ hôm ấy tới giờ.

- Huynh thoát ra bằng cách nào? Muội… xin lỗi, đã không giúp được gì. Ngữ điệu của nàng chứa đựng sự ái ngại không thôi.

- Ta không trách muội. Muội… Thần điện Nương nương chết, lớp bảo vệ suy yếu, ta có thể thoát ra được.

Không gian chìm vào sự im lặng vốn có. Bảo Thạch nhìn xung quanh một vòng mới phát hiện vườn hoa của nàng hoàn toàn héo úa, lá rụng đầy khắp sân gạch, cành khô trụi lá. Thứ duy nhất sống sót là những bông huân y thảo mới nở và bỉ ngạn hoa đỏ rực bắt mắt.

Có lẽ, vườn hoa này cũng giống như tâm hồn nàng. Không còn sự sống, ngày càng bị thời gian ăn mòn.

- Băng Vân, đừng đau buồn nữa.

Nàng không đáp, hồi lâu sau lại hỏi một câu chẳng hề ăn khớp.

- Sư huynh, huynh có biết ý nghĩa của loài huân y thảo này không?

- Là gì?

- Sự chờ đợi.

Khi trở về, nàng cất công trồng huân y thảo cùng với mong ước ấy. Nàng nguyện chờ hắn, nàng tin chắc một ngày sẽ gặp lại hắn. Dẫu đó là viển vông nhưng nàng luôn coi là thật, từng ngày từng ngày đợi chờ, số lượng hoa cũng chính là số ngày nàng đợi hắn quay lại.

- Thạch huynh, có bao lâu đi chăng nữa, muội cũng không thể nào quên hắn. Hắn rất quan trọng với muội và muội tin nhất định một ngày nào đó hắn cùng muội trùng phùng.

- Băng Vân.

- Đừng cố ngăn cản muội, được không? Đó là cách duy nhất để muội tiếp tục tồn tại.

Bảo Thạch không đáp, lắc nhẹ đầu rồi rời đi bởi hiểu nàng cần tĩnh tâm một mình.

- Vương Mẫu, Băng Vân không ổn chút nào.

- Nàng ra sao?

Bảo Thạch không đáp, đồng nghĩa với việc tình hình hiện tại của Băng Vân vô cùng tồi tệ.

Gương mặt Vương Mẫu trắng nhợt, người nghe tin Băng Vân như vậy cũng ăn không ngon ngủ không yên.

- Hay là… đưa Băng Vân giam vào vườn Mãng Giác hoa? Người đề xuất.

- Cái gì?

- Thôi, coi như ta chừng nói.

Bảo Thạch cau mày. Mãng giác hoa là loài hoa phong ấn trí nhớ, khiến người ta có thể quên đi mọi kí ức.

- Vương Mẫu, hãy làm vậy. Còn nữa…

- Chuyện gì?

- Tại sao người phải quan tâm tới Băng Vân như vậy?

Vương Mẫu sững người trước câu hỏi ấy, hồi lâu sau người mới đáp khe khẽ.

- Đó… là con gái của ta.

Người cười nhẹ nhàng, khóe miệng ẩn giấu nỗi buồn thương sâu sắc. Đây là bí mật, một phần trong mảnh kí ức của người. Bảo Thạch hiểu điều đó liền chào từ biệt và lui đi.

“Băng Vân, con cần được hạnh phúc hơn ta.”

Cây Sala sừng sững nơi cổng Thiên cung. Thu, lá đã rụng hết, còn những cành khẳng khiu cô đơn vươn xa.

Những tấm lụa đỏ đem theo nguyện ước treo đầy cành cây khiến nàng bất giác nhớ về ngày còn ở trần gian đã đi chùa cầu nguyện.

Mọi mong muốn có lẽ đều thành sự thật ngoại trừ đối với nàng. Dù đã nhận được một cánh hoa rơi nhưng…

Đột ngột, bao phủ nàng là bóng tối, hương hoa mãng giác vây quanh khoang mũi.

Mở mắt, ngập tràn sắc trắng trắng hồng hồng của loài hoa lãng quên quá khứ.

Hình bóng ấy luẩn quẩn trong tâm trí, nhạt dần, nhạt dần thêm… Cho tới khi mùi bóng tối và đôi mắt tím thu hút kia không còn trong tâm trí nữa.

Quên, mãi mãi hay chỉ tạm thời đây?

Nỗi thương tâm, day dứt có vì vậy mà xóa hết? Mãng giác hoa làm quên kí ức, nhưng tình yêu khắc cốt ghi tâm nào có dễ dàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.