Tinh Ấn Online

Chương 25: Đấu trí đấu dũng




Tin tức Diệu Đảm chưa kết hôn mà có con không biết là người phương nào truyền ra, hiện khắp phố lớn ngõ nhỏ đã không ai không biết không người không hiểu, Diệu Đảm không ngừng khóc lớn, nhiều lần tự sát đều được người cứu.

Lòng Triêu Mặc như lửa đốt, trước mắt tự nhiên không thể nào lập Diệu Đảm làm phi. Quang nhi bưng một ly trà, yếu ớt đưa cho hắn, “Thái tử điện hạ, có lẽ nô tì có thể giúp người.”

Nàng nói nàng có thể giúp hắn.

Điều kiện là không lập Diệu Đảm làm chánh phi. Triêu Mặc nhíu lông mày ngọn núi, không phải bởi vì Diệu Đảm không cách nào làm thê tử của hắn mà là không thích Quang nhi ích kỷ như thế, “Quang nhi, như vậy không giống ngươi. Ngươi ghen ta rất vui vẻ, nhưng không đáng bởi vì thứ mình không có được lại không để người khác có được.”

Thần Quang cười nhạt, “Quang nhi biết tội, nhưng điện hạ nên rõ ràng hơn Quang nhi, Quận chúa xảy ra chuyện như vậy đã sớm mất đi tư cách làm chánh phi, nhưng điện hạ là người thủ đoạn trác tuyệt, nếu như muốn, tự nhiên sẽ có đường khác. Nhưng Quang nhi ghen tỵ nha, thật không muốn cho nàng trở thành chánh phi.”

Nàng nhẹ nhàng ngang nhiên xông qua, rúc vào trong ngực hắn, Triêu Mặc chưa từng thấy Quang nhi chủ động như thế, tâm thần ngẩn ra, nhưng lại không có từ phản bác, si ngốc nhìn nàng ngượng ngùng hôn mình, nửa hí lông mi dài, đẹp vô cùng quyến rũ vô cùng, rất có mấy phần phong thái của Hiền phi.

Thân thể nữ nhân là một tài nguyên khoáng sản tiềm lực vô cùng.

Nàng phục vụ Triêu Mặc vô cùng tốt, hắn cũng rất hài lòng, lại khôi phục thời gian sủng ái ngày đêm như trước. Thần Quang lấy cớ nha đầu quá ít, kêu Đào Diệp kêu đến bên cạnh sai bảo.

Hôm đó, Quang nhi mời rượu hắn, uống hơi nhiều, trong hỗn loạn được người đỡ đến giường hẹp, đôi tay mò tới da thịt bóng loáng mịn màng, hắn cười tà một tiếng, “Tiểu yêu tinh thích nếm ngon ngọt này, còn gấp hơn cả ta.” Nói xong, cúi đầu hôn lên, lại một phen điên loan đảo phượng.

Khi tỉnh lại, Đào Diệp đang e lệ nằm ở lồng ngực bình thản của hắn, cả người Triêu Mặc ngẩn ra, đầu tiên là kinh hoàng, Quang nhi thấy một màn như vậy sẽ nghĩ như thế canào, hắn lại lâm hạnh nha đầu của nàng trong phòng của nàng, nhưng ngược lại, ý lạnh lan tràn đáy lòng, nàng cố ý...

Nàng thích cùng hưởng trượng phu của mình với người như vậy, thế vì sao còn phải quan tâm hắn có yêu Diệu Đảm hay không, đã như vậy, hắn càng muốn làm ra bộ dạng yêu Diệu Đảm, thật ra thì từ vừa mới bắt đầu hắn không phải có khuynh hướng này sao! Hắn muốn yêu Diệu Đảm, yêu đến khiến nàng ghen tỵ đến chết mới thôi!

Triêu Mặc lạnh lùng mặc y phục, Đào Diệp ở một bên uất ức khóc, đêm qua điện hạ thật dã man, nàng là lần đầu tiên mà, tỉnh lại trừ đau đớn chỉ là đau đớn, lại không chiếm được nửa phần trìu mến. Ngày trước, mỗi sáng sớm bưng đồ dùng rửa mặt tiến vào, nàng rõ ràng thấy điện hạ dịu dàng như nước, luôn ôm thật chặt trắc phi nương nương, vì sao đến phiên nàng thì lại rét lạnh như vậy...

“Đêm qua điện hạ ngủ có ngon giấc không?” Thần Quang mỉm cười đi vào, dịu dàng giúp Triêu Mặc thay quần áo, Đào Diệp nức nở trả lời ngon, lại bị một ánh mắt của Triêu Mặc dọa lui, không thể không cúi đầu thối lui khỏi.

“Rốt cuộc leo lên giường của ta, ngươi có phải cảm thấy ta nên thưởng nàng một danh phận hay không?” Triêu Mặc cười âm lãnh.

“Điện hạ có tình có nghĩa, Đào Diệp có thể có phúc phận này, Quang nhi cũng vui mừng thay điện hạ.”

“Vậy sao? Các ngươi thật đúng là tỷ muội tình thâm. a Ta cũng không dám cô phụ ngươi, như ngươi mong muốn, bắt đầu từ hôm nay Đào Diệp thăng làm trắc phi ở đông viên, ngươi đến tây viên!”

“...”

“Cao hứng đi, cao hứng nữa, hiện tại địa vị muội muội tốt của ngươi cao hơn ngươi.” Triêu Mặc lạnh lùng cười một tiếng.

“Điện hạ...” Thần Quang đột nhiên quỳ xuống đất, vẻ mặt cũng là kiên định trước nay chưa có.

“...”

“La Trường Khanh ghen ghét Quận chúa tính toán hắn, tự nhiên sẽ không thành toàn thâm tình của nàng và điện hạ, Quang nhi có biện pháp khiến La gia nhượng bộ. Đến lúc đó chỉ cần tuyên bố với bên ngoài Quận chúa bởi vì bệnh mà qua đời, đổi lại danh xưng cho Quận chúa rồi cưới vào trong phủ cũng không khó.”

“Khiến La Trường Khanh buông tay, ha ha, đúng nha, có việc gì Thính Tuyết ngươi không làm được, một ánh mắt quyến rũ không phải giải quyết sao. Ta thành toàn ngươi, đi đi, đi đi!” Triêu Mặc nặng nề đẩy nàng ra.

“Điện hạ! Quang nhi chỉ muốn một danh phận thật khó khăn vậy sao!” Thần Quang chợt đứng lên, giọng nói cất cao rất nhiều, nước mắt chứa đầy đáy mắt chảy xuống, Triêu Mặc trố mắt, lại ngừng lại thân hình.

“Được rồi, ta thừa nhận trước khi gả cho ngươi đã không trong sạch, ngươi không cho danh phận ta cũng chịu, nhưng ngươi có nghĩ tới ta chỉ là một nữ cô nhi không nơi nương tựa, trong địa phương ăn thịt người này, sau lưng không có thế lực nào, thử hỏi tương lai già rồi phai sắc, ai sẽ bảo vệ ta chu toàn? Điện hạ là nam nhân, tương lai là quân vương, làm sao cam kết trăm phần trăm chăm sóc hết toàn bộ muối biển trong cung? Ta và Đào Diệp tình cảm tốt, thân thể nàng sạch sẽ, muốn điện hạ cho một danh phận thôi, chúng ta có lỗi sao? Chúng ta chỉ là hi vọng tương lai lúc không thể lấy lòng điện hạ còn có thể có một chút kỷ niệm tốt đẹp...”

Triêu Mặc khiếp sợ ở trong hai mắt đẫm lệ của Thần Quang, lần đầu tiên hắn thấy nàng rơi lệ.

Thật chỉ là bởi vì thế này sao? Cho tới nay cả hai đều dùng phương thức xử sự hai mặt, hư tình giả ý sống chung, Triêu Mặc cho tới bây giờ cũng không dám tin tưởng thật tình của Thần Quang, cho nên cả hai mới vẫn không ngừng tổn thương nhau?

Nhưng tại sao khi đối chọi kịch liệt với nàng lại khiến người ta căm tức và không có cách nào như vậy.

Triêu Mặc hất tay bị nàng bắt được ra, “Ta không hiểu ngươi, thật không hiểu. Hiện tại mục đích của ngươi cũng đạt tới. Về phần Diệu Đảm, ha ha, không có ngươi, ta làm sao có thể lấy nàng. Trừ nàng ai cũng không làm được chánh phi, ngươi chết cái ý niệm này đi!”

“Điện hạ thật cảm thấy Diệu Đảm thích hợp làm chánh phi, nàng nguyện ý dễ dàng tha thứ tam cung lục viện tương lai của ngươi?”

“Có lẽ nàng không tốt như ngươi, không đại độ như ngươi, nhưng mà ta lại thích nàng như vậy! Về phần ngươi, chẳng qua là công cụ thị tẩm của ta mà thôi, cả đời cũng đừng vọng tưởng.” Hắn thật không nghĩ tới mình sẽ càng nói càng tức giận, thậm chí không lựa lời nói. Khi nói hết lời đả thương người như vậy hắn liền hối hận, nhưng lòng tự ái lại làm cho hắn không muốn thu hồi, chỉ có thể trơ mắt nhìn tròng mắt sáng ngời của Quang nhi chuyển qua chán nản.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.