Tin Xấu Của Hắn Bay Đầy Trời

Chương 59




Khách sạn cao cấp trước bãi biển có hình dạng sò biển màu trắng uốn lượn chiếm cứ một vùng rộng lớn..

Một tầng một tầng chồng xếp lên nhau, ở mặt ngoài màu trắng kia khảm vào một lớp đèn lớn giống như trân châu, ban ngày, dưới ánh mặt trời chiếu rọi lóe ra chói mắt, ban đêm, phát ra bạch quang thản nhiên lại phi thường ái muội……

“Xin chào, đây là chìa khóa phòng ngài, chúc ngài ngoạn vui vẻ!” Đồng dạng quầy tiếp tân cũng làm thành hình sò biển. Tiếp tân mặt mang mỉm cười lấy xuống chìa khóa vắt trên vách tường, đưa tới trước mặt Hoắc Mẫn Lăng.

Chìa khóa màu vàng chế tác tinh xảo, mặt sau lẫn trước rất khác biệt còn treo một chuỗi vật phẩm trang sức công nghệ sò biển, nhìn qua rất có phong thái của địa phương.

Phía trên chìa khóa rõ ràng khắc ba dãy số màu trắng ──‘403’.

Hoắc Mẫn Lăng thế nhưng không cầm lấy, chính là ngơ ngác nhấc nhấc đại thấu kính, nhìn chăm chú xuyến chìa khóa nhìn rất đẹp kia, không biết là đang suy nghĩ cái gì, hay là nói lại không biết thất thần đến cái gì đi.

Hai tay thoải mái xách hành lý vì vội vàng đi mà không mang cái gì, vẻ mặt kia thật giống như đứa nhỏ mới sinh ra, tràn ngập mê mang cùng khó hiểu.

Bất quá suy nghĩ bình thường của Hoắc Mẫn Lăng đều khác với thường nhân,= =b cho nên vẫn là chậm một chút hãy đưa ra kết luận thì tốt hơn.

“Sa……” Một bàn tay trắng nõn mà rắn chắc bỗng nhiên từ trước mặt mình cầm đi cái chìa khóa, chậm rãi quay đầu, trên đại thấu kính ánh lên hình ảnh khuôn mặt xinh đẹp mà lạnh nhạt của Phương Vu Hi.

“Đi thôi.” Nhẹ nhàng hai chữ, Phương Vu Hi đã xoay người hai tay xách hai cái túi, chậm rãi bước đi.

Đi được vài bước, chỉ thấy hắn đối với một phục vụ nói cái gì đó, trong chốc lát phục vụ  kia liền chạy lại đây đoạt lấy hành lý của Hoắc Mẫn Lăng, lễ phép hướng hắn khom người chào,“xin Ngài theo ta đến.”

Nhưng mà Hoắc Mẫn Lăng vẫn là ngơ ngác không hề động, trên đại thấu kính vẫn một mảnh bình tĩnh như nước, hơi thở kia thậm chí làm cho người ta hoài nghi hắn là không phải đang ngủ đứng đó chứ ……

Bất quá, dựa theo tính cách của hắn, ngươi hẳn là hoài nghi hắn là không phải đang suy nghĩ tới đề mục gì mà thất thần đi,= =b trên thực tế…… Dường như quả thật là như thế này……

Dưới đây là suy tưởng hiện tại của Hoắc Mẫn Lăng ↓

Từ năm cái chìa khóa bất đồng xuất ra ba cái cho ba người bất đồng…… Tổng cộng có bao nhiêu cách lấy?

Từ năm cái chìa khóa chính là có ba cách chọn, như vậy chính là c53 [= =b tránh không khỏi hiệu quả của sách giáo khoa……]

Năm cái chìa khóa, mỗi người có năm loại lựa chọn, cho nên chính là c55……

Căn cứ vào nguyên lý tích phân, hẳn là c53xc55……

Cho nên cuối cùng kết quả là……

20……

Ngô…… Hẳn là như vậy……

Ai, đau……

Nhìn đến cái chìa khóa bỗng nhiên nổi lên đề mục toán học, ở trong đầu hoàn thành chìm sâu vào hiểu biết đề bộ, khi phục hồi tinh thần lại phát hiện bên má mình nổi lên đau xót, Hoắc Mẫn Lăng sửng sốt, thấu kính chợt lóe, nhìn thấy hai ngón tay đang niết (xoa/nắn) hai má của mình.

“Không cần luôn thất thần……” song chỉ (hai ngón tay) của Phương Vu Hi nhéo lên cái má nhỏ nhắn bạch hoạt, đôi mi dài thanh tú cau lại.

– -| trong lòng hắn chẳng lẽ thật sự đang nghĩ tới sách sao?

Thật không biết…… Hắn là sao vậy sống sót ……[= =b… Những lời này cũng……]

Thứ chán ngắt như vậy ở trong lòng hắn lại như bảo bối, thật sự là người kỳ quái……

“Ta có việc, không thể cùng ngươi cùng đi, cứ theo người phục vụ này, hắn sẽ dẫn ngươi đi. Tiểu phí ta đã thanh toán, cứ như vậy, có nghe hay không?” Nhìn đến phó thấu kính kia cuối cùng cũng thấy được mình, Phương Vu Hi thở hắt ra, bất đắc dĩ lắc đầu, buông ra ngón tay của mình. Dặn cho tới khi nào xong thì thôi, còn có chút lưu luyến vỗ nhẹ hai gò má đã muốn bị hắn nhéo tới đỏ bừng.

“Nga.” Nhẹ nhàng mà gật đầu, xem như đã hiểu biết, trên mặt mặc dù đau nhưng vừa nhìn thấy Phương Vu Hi sẽ nghĩ ngay đến năm bản sách tham khảo kia của mình, cứ như vậy mà suy tưởng, đau đớn trên mặt cũng không khỏi tan thành mây khói……

Thiệt hay giả? Đôi mi thanh tú nhíu nhíu, nghi hoặc quan sát gương mặt đang trưng ra một cách điềm tĩnh kia.

“Ngô, nhất định phải nhớ kỹ.” Lo lắng phân phó thêm lần nữa, Phương Vu Hi kéo qua người phục vụ nói thêm gì đó mới an tâm rời đi.

“Tiên sinh, xin theo ta đến đây đi.” Người phục vụ mỉm cười xách hành lý, tay hướng về phía cửa thang máy duỗi ra, dẫn đầu đi ở trước mặt Hoắc Mẫn Lăng.

Đi vào thang máy lạnh như băng, nhìn cửa sắt kia dường như rất nặng, Hoắc Mẫn Lăng bỗng nhiên nhớ tới một vấn đề……

Vừa rồi Phương Vu Hi cùng hắn nói cái gì?

= =b……

Dừng một chút, rồi mới lại nghĩ tới một cái vấn đề thật buồn bực……

Di? Vừa rồi người kia là Phương Vu Hi sao?

…………

Hoàn hảo Phương Vu Hi trước đó có an bài tốt người phục vụ, nhớ tới lời căn dặn của Phương Vu Hi, người phục vụ vẫn là làm hết phận sự đem Hoắc Mẫn Lăng lĩnh đến phòng hắn.

“Tiên sinh, chúc ngài ngoạn vui vẻ.” Trước đó đã thu tiểu phí, nhìn ‘Hàng hóa’ đã an toàn đưa đến nơi, người phục vụ mỉm cười nói xong những từ trong chức nghiệp liền muốn vội vàng ly khai, đi được một nửa bỗng nhiên như là nghĩ tới cái gì, lại quay trở về.

“Tiên sinh, vừa rồi vị tiên sinh kia phân phó nói muốn đem thứ này đưa cho ngươi.” Dứt lời, người phục vụ từ trong lòng đem một quyển sách vừa rồi thu hồi đưa cho Hoắc Mẫn Lăng.

Đại thấu kính chợt lóe……

Bởi vì trên sách viết n chữ cái to ──‘ Sách tham khảo cao cấp giáo dục cả nước thi vào trường cao đẳng Kim Lộ’…..

Hắc hắc hắc……

Trên mặt bỗng nhiên nở một cái mỉm cười quỷ dị, hai mắt Hoắc Mẫn Lăng lòe lòe đem quyển sách kia nâng đến trước mắt, trên thấu kính phát ra lam quang sâu kín……

= =! Hảo, thật đáng sợ……

Người phục vụ đứng một bên nhất thời bị dọa, bỗng nhiên có một loại cảm giác mạng nhỏ nếu không bảo toàn sẽ tiêu đời, lập tức chạy nhanh như điên mà xông ra……

…………

Đêm đã bủa vây, vắng lặng rơi xuống càng lúc càng trầm, ánh sáng như từng vì sao điểm tỏa khuấy động tâm tư.

Nguyên bản bãi biển huyên náo cũng lập tức trở về tĩnh lặng, chỉ còn lại thanh âm của biển lớn nhẹ nhàng mà trấn an lòng người……

Phòng khiêu vũ trong Khách sạn sớm đã chật ních người, du khách đến từ ngũ hồ tứ hải tận tình vui chơi, đèn hoa nhiều màu hòa với nhạc cảm kịch liệt làm vơi đi một ngày mỏi mệt của hôm nay.

9:00

Trái ngược với náo nhiệt bên ngoài……

Tựa vào trên giường, Hoắc Mẫn Lăng sớm đã rửa mặt sạch sẽ,,đợi xem xong quyển sách trên tay rồi mới có thể ngủ.

Một loại sinh vật như Hoắc Mẫn Lăng cũng không dám ngỗ nghịch quá một lần.

Tựa hồ ấn định quy luật cuộc sống, rồi mới trở lại ấn định quy luật về số mệnh cuối cùng của mình.

Nhân sinh cứ như vậy mà kết thúc.

Không có một tia tiếc nuối, cứ như vậy bình tĩnh chấm dứt……

Nhưng là…… Hắn tình nguyện……

Cũng bất giác……

Cửa phòng bỗng nhiên bị người nhẹ nhàng mà mở ra, một đôi chân chậm rãi tiến vào.

Nhiệt khí bốc lên, bọt nước còn lưu lại trên làn da xinh đẹp, mái tóc mềm mại bị nước làm ướt dán trên cái cổ dài nhỏ, nửa thân trên loã lồ được thủy khí vẽ ra một hình dáng xinh đẹp động lòng người.

Phương Vu Hi nhìn người đang ngồi ở trên giường chuyên chú đọc sách,trên mặt được nước tẩy qua câu ra một chút thản nhiên tươi cười.

Vừa tẩy xong rồi tắm, hạ thân bao bọc bởi khăn tắm mà tới đây. Dù sao cũng gần, bất quá chỉ là khoảng cách từ cửa đối diện.

Chậm rãi ngồi xuống trên giường, nhìn nệm kia giống hệt phòng mình nhưng không biết vì cái gì, chính là cảm thấy sạch sẽ hơn rất nhiều.

Quả nhiên…… Hắn có sửa sang lại đi……

Sờ sờ sàng đan (đệm giường) đã được vệ sinh qua, Phương Vu Hi vừa lòng cười cười, trên gương mặt lãnh mĩ bên dưới đôi kính mắt viền vàng nhìn qua nhu hòa không ít, da thịt trắng nõn, cánh môi hồng diễm, hơi nước tỏa nhẹ, phượng nhãn tràn ngập sương mù tà mị ngồi ở bên người…… Tựa như hải yêu mới từ biển sâu ngoi lên, đẹp say lòng người.

Sạch sẽ…… Sạch sẽ…… Năm ngón tay ở trên giường sờ soạng thông suốt, Phương Vu Hi xoay người, toàn bộ thân thể cao gầy lập tức nằm thẳng ở trên giường.

Bởi vì có điểm khiết phích (ưa sạch sẽ)  nên luôn cảm thấy giường khách sạn không quá sạch sẽ, suy nghĩ xong quyết định đến chỗ Hoắc Mẫn Lăng xem thử, không nghĩ tới con mọt sách này cư nhiên có sửa sang lại, bộ dáng thoạt nhìn sạch sẽ làm cho hắn cảm thấy rất là thoải mái……

Trên giường còn có một loại hương vị tươi mát trước kia từng ngửi qua ……

Phượng nhãn khẽ giương, cánh tay rắn chắc kéo qua thân thể đang bị chăn bao lấy, tay kia thì ở bên trong lôi kéo, đem khăn tắm duy nhất trên người lột ra.

“Mẫn Lăng, thật có lỗi, đêm nay cùng ngươi ngủ được không?” Để tay khoác trên vai, Phương Vu Hi mềm nhẹ hỏi.

Người đọc sách rất chuyên chú, còn chưa phát hiện người tựa vào người hắn chính là đại ‘Giống đực sinh vật’……

“Mẫn Lăng?” hai má kia còn bắn ra tia ửng hồng, Phương Vu Hi mặt nhăn mày nhíu, ngươi cũng không phải là đọc sách đến quá khoa trương đi……

Vẫn như cũ vẫn là không có phản ứng……= =b……

Ta nhẫn……

Phương Vu Hi nhắm mắt lại, nhu nhu huyệt thái dương có điểm phát đau, đưa tay đem khuôn mặt nhỏ nhắn kia cứng rắn quay lại đây.

“Hoắc Mẫn Lăng! Ta đêm nay muốn ngủ ở nơi này của ngươi!”

Ngữ khí thoáng lớn thêm chút, nếu không thật sự là sợ con mọt sách này căn bản là không có nghe đến.

“A…… Nga……” Tuy rằng không biết trong phòng sao lại xuất hiện một cái giống đực sinh vật, nhưng Hoắc Mẫn Lăng nóng lòng xem xong vài tờ cuối cùng cũng lười suy nghĩ nhiều, ứng phó xong hai tiếng liền đem mặt mình từ trong tay Phương Vu Hi tránh ra, tiếp tục vùi vào trong biển đề……

= =b…… Thật sự là…… Ai…… Rốt cuộc là sách gì có thể mê hoặc ngươi như thế nha? Phương Vu Hi thật sự là bất đắc dĩ, đôi mi thanh tú nhíu lại, tựa vào bên người Hoắc Mẫn Lăng hướng tới cái thứ sách có gì tốt kia nhìn ại.

Mặt trên bất quá trừ bỏ một vài công thức phức tạp thì còn lại chỉ là vô vị, rốt cuộc là làm sao hay đâu?

Khó hiểu trật nghiêng đầu, Phương Vu Hi tuy rằng thành tích học tập cũng rất tốt, nhưng hắn chẳng thích đọc sách nhiều như vậy……

Bất quá, này thật là chỗ đặc biệt của ngươi đi……

Khóe miệng hiểu rõ liền giương một cái tươi cười, Phương Vu Hi đơn giản cũng áp sát qua, nhìn đề mục trên sách chậm rãi trở nên suy tư.

9:10 phút……

Lật xong trang sách cuối cùng, Hoắc Mẫn Lăng vừa lòng hít vào một hơi, nhấc nhấc cái đại thấu kính chuẩn bị ngủ. Bỗng nhiên phát hiện Phương Vu Hi thân thể trần trụi tựa vào bên cạnh ……

Nâng nâng đại thấu kính, Hoắc Mẫn Lăng nhìn cái mặt đang trương ra nhiều ý cười kia, lặng yên, gằn từng tiếng hộc ra một câu làm cho Phương Vu Hi buồn bực một đêm ……

“Ngươi sao lại ở trong này?”

= =b……

Phương Vu Hi nhìn gương mặt trưng ra vẻ hoàn toàn không ấn tượng kia, chỉ đành phải hờn dỗi nằm xuống xoay lưng ngủ……

Tuy rằng vẫn là không hiểu được, nhưng buồn ngủ đã muốn đánh úp lại, sinh vật đúng giờ không chấp nhận được hắn nghĩ nhiều thêm làm gì, Hoắc Mẫn Lăng liền mang cái mắt kính to nằm ở bên người Phương Vu Hi trầm trầm ngủ……

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.