Tín Đồ Shopping Lấy Chồng

Chương 48




Lăng Canh Tân rất hợp với tình hình dò vào trong váy nàng, xuân sắc bên trong mê người hơn bóng đêm này.

Dưới lục lọi của Lăng Canh Tân, váy An Nhược Hảo hơi mở rộng, gió đêm thổi lên tóc nàng, chui vào trước ngực, cảm giác nhồn nhột phủ trên người, hơn nữa như lướt nhẹ trong lòng.

Nhỏ giọng ngâm nga này càng là ủng hộ lớn lao với Lăng Canh Tân, vùi đầu hôn lên trước ngực nàng.

An Nhược Hảo chỉ cảm thấy cảm giác ướt át khiến cho lòng nàng khó chịu, đôi tay không có chỗ dùng sức, chỉ duỗi vào trong tóc hắn, không ngừng vuốt ve.

Lăng Canh Tân cảm thấy sức lực của nàng, buông một tay ôm nàng ra, dán chặt lên đường cong uyển chuyển của nàng, nhẹ nhàng vén y phục lên, dừng lại một chút ở rốn, hắn biết đó là điểm mẫn cảm của nàng.

Tiếng ngâm nga bên tai càng trở nên mất hồn trong nháy mắt, hắn hài lòng cười cười, ngón tay chậm rãi đi vòng quanh bụng. Váy áo cản trở bị tháo ra, đưa tay muốn cởi quần trong, lại bị An Nhược Hảo cách vải bông đè xuống: “Không nên ở đây.”

“Nơi này chỉ có hai người chúng ta, không sợ.”

“Không cần, ta ngượng.”

“Nhan Nhan, ta vẫn nhớ lần đó bên dòng suối, mặc dù không phải chỗ giống vậy, nhưng ta vẫn nhớ cảm giác kích thích, ta vẫn muốn một lần nữa.”

“Nhị ca…”

“Nơi này chỉ có hai người chúng ta.” Lăng Canh Tân sợ nàng nhiều lời, hôn môi của nàng.

Toàn bộ ám vệ ở bên cạnh kìm nén đến không chịu nổi, ở lại cũng không xong, truyền tin tức cách mấy trạm gác.

Cuối cùng, thủ lĩnh ám vệ hạ quyết tâm: coi như bọn họ hung ác, chúng ta đi!

An Nhược Hảo chỉ cảm thấy một trận gió thổi qua bên tai, lớn hơn vừa rồi, nhưng nhiệt độ trên người tăng dần, cũng không cảm thấy lạnh.

Lăng Canh Tân đã sớm lột quần trong đáng ghét ra, cảm nhận một hồi ấm áp trên tay, trong lòng cười thầm: Nhan Nhan nhà hắn rất dễ động tình.

Tay của hắn nhất thời nhẹ nhàng đè xuống chỗ đó của nàng, chất lỏng ấm áp càng ngày càng nhiều.

Tiếng rên của An Nhược Hảo thoắt nặng thoắt nhẹ, mang theo mùi vị ham muốn nồng đậm.

Lăng Canh Tân nghe được một dòng nhiệt huyết xông lên tận occs, hai ngón tay khép lại nhanh chóng dò xét đi vào, khiến An Nhược Hảo liên tiếp kêu lên, chỗ khít khao cũng theo đó mà thít chặt.

“Cho ta, khốn kiếp!” An Nhược Hảo đã sớm không để ý đến thẹn thùng, ghé vào bên lỗ tai hắn gầm nhẹ, trong lòng thầm nghĩ: kỹ thuật của hắn càng làm càng tốt, không biết có phải lại nhìn sách gì không.

Lăng Canh Tân không phải Liễu Hạ Huệ, tình cảnh lúc này làm sao có thể khống chế nổi nữa, một tay đặt An Nhược Hảo lên chiếc bàn duy nhất ở đình bát giác, nâng chân nàng lên ngang hông mình, hai ba cái cởi quần trong của mình, thẳng một lưng, đưa tiểu đệ đệ của mình đã đói bụng đến hốt hoảng vào chỗ khít khao mất hồn.

Bóng đêm kiều diễm, hai người tình ý dạt dào trong gió mát giữa hè lan tràn ra, thành một cảnh tượng đặc biệt.

Sáng sớm hôm sau, Lăng Canh Tân lại tỉnh vô cùng sớm.

Hắn nhìn xuyên qua ánh mặt trời, nhớ tới kích thích đêm qua, cao hứng mà hôn lên trên trán An Nhược Hảo, một cái không đủ, hai cái, hai cái không đủ, ba cái…

“Tôn thiếu gia?” Giọng Tử Mạch đột nhiên vang lên ngoài cửa.

“Hả?” Lăng Canh Tân vội dừng trêu chọc lại, cao giọng lên tiếng.

“Tử Mạch mang đồ dùng rửa mặt còn có xiêm áo tắm rửa đặt ở cửa, tôn thiếu gia và tôn thiếu phu nhân nhanh chóng thức dậy rửa mặt đi, lão thái quân còn ở bên kia chờ hai người đi dùng đồ ăn sáng đấy.”

“A, được.”

Tử Mạch nghe xong rồi đi.

Lăng Canh Tân vội vàng xốc An Nhược Hảo ở trên giường lên: “Nhan Nhan, Nhan Nhan, đứng lên.”

“Ưmh, ta mệt chết đi được, chàng là tên khốn kiếp, tối qua ra sức như vậy.” An Nhược Hảo hất tay hắn đang cầm ra, xoay người ngủ tiếp.

“Nhan Nhan, bà ngoại đang chờ chúng ta ăn cơm đấy.” Lăng Canh Tân cố ý chậm rãi nói bên tai nàng.

“Cái gì?” An Nhược Hảo nghe đến bà ngoại, thoắt cái đã ngồi dậy.

Lăng Canh Tân nhìn thấy hai khối trắng trắng cứ như vậy mà bại lộ trước mặt hắn, ánh mắt nhìn đã không chớp rồi.

“Háo sắc.” An Nhược Hảo kéo xiêm áo tới che lên, qua quýt mặc vào,chạy ra cửa bưng đồ rửa mặt vào, bản thân mình trốn đến sau bình phong lau lung tung qua quýt hai ba cái, mặc xiêm áo Tử Mạch vừa đưa. Nàng nhìn bộ đồ mới, chẳng lẽ Tử Mạch biết bọn họ sẽ làm dơ bộ đồ mới hôm qua? Nàng nhớ tới điên cuồng đêm qua, lại đỏ mặt.

“Nhan Nhan, ta xong rồi, nàng xong chưa?” Lăng Canh Tân vọt đến sau bình phong, thấy trên mặt nàng đỏ ửng, “Nhan Nhan cảm thấy dư vị đêm qua vô cùng sao? Về sau chúng ta có cơ hội.”

“Bớt miệng lưỡi trơn tru cho ta, lần sau tuyệt đối không để cho chàng được như ý.” An Nhược Hảo trừng mắt nhìn hắn một cái.

Lăng Canh Tân cười ha ha, hắn mới không để lời khẩu thị tâm phi * này ở trong lòng, dắt tay nàng đi về chỗ bà ngoại.

(*) khẩu thị tâm phi: ăn ở hai lòng, nói một đường làm một nẻo.

Sau khi dùng xong bữa sáng, Bạch tiên sinh dẫn Bạch Tịnh Thiền và Tề Phỉ Dương đến.

Tề đại thúc vừa vào cửa đã tìm An Nhược Hảo, thấy An Nhược Hảo không có vấn đề gì, hắn an tâm.

Hành vi của Tề đại thúc rơi vào trong mắt Bạch Tịnh Thiền, nhịn không được muốn ăn giấm, nhéo mạnh bên hông hắn một cái. Nhưng Tề đại thúc da dày thịt béo, mặc kệ cho nàng vặn.

An lão thái quân ra dấu bảo bọn họ ngồi xuống, đợi đến khi mọi người ngồi vào chỗ của mình thì nói: “Biết ngày giờ các ngươi đã định, bên Tề phủ ta cũng sẽ báo một tiếng. Đưa phủ đệ ở sau lưng Hoắc phủ cho Thiền Thiền, về sau cách chỗ nghĩa mẫu cũng gần một chút, dễ chăm sóc. Hơn nữa sát vách với Canh Tân, Tiếu Nhan, hai bên cùng chăm sóc lẫn nhau.”

Tề đại thúc nghe, vốn định có ý kiến nhưng nghe bà nói dễ dàng chăm sóc cô nương, hơn nữa lại là phủ đệ của đại nhân, liền gật đầu đáp ứng. Bạch Tịnh Thiền nghe há miệng, nhưng không lên tiếng.

An lão thái quân nhìn nàng một cái, tưởng còn để ý chuyện trước kia “Thiền Thiền, ngươi do ta chăm sóc đến lớn, chỉ có điều chuyện khi đó uất ức hai huynh muội các ngươi. Nhưng hôm nay để cho ta thông báo thiên hạ thì cũng không thể, chỉ có thể đền bù các ngươi như vậy, cái khác mặc cho người suy đoán đi, người bên cạnh cũng không dễ nói xấu. Ta biết nếu để cho các ngươi gọi một tiếng nương cũng khó, về sau các ngươi gọi ta là nghĩa mẫu đi, như vậy trong lòng ta và ngươi cũng thoải mái chút!”

“Chúng ta không muốn phải đền bù. Về chân tướng sự thật, chúng ta cũng biết không thể nói ra ngoài, việc đã đến nước này, cứ bỏ qua không đề cập đến đi.” Bạch tiên sinh yên lặng trong chốc lát, lại nói, “Hôn sự của Tịnh Thiền làm phiền lão thái quân giúp đỡ nhiều rồi.”

An lão thái quân biết hắn còn để ý, nhưng mỗi người đều có đau khổ, nếu hắn nguyện ý để xuống, vậy thì chấm dứt, khoảng thời gian này làm xong hôn sự của Tịnh Thiền trước.

“Lão thái quân.” Tử Mạch đi vào cửa đưa cho lão thái quân một tập giấy đỏ rất dày.

“Ừ, đây là danh sách đồ cưới đã mua, còn muốn mời người có tiếng tăm, tất cả đều lấy danh nghĩa lão thái quân gả nữ nhi để mời.” Lão thái quân xem bảo ý bảo có thể, Tử Mạch đưa tập giấy đỏ cho đám người Bạch tiên sinh.

Nhưng hỉ phục của Bạch Tịnh Thiền đại tiểu thư là một vấn đề lớn, trừ nói tới viẹc nàng sẽ không thêu. Giá y của gia đình giàu có cho tới bây giờ là kiểu trang hoàng tốt, hơn nữa phải tận lực hiện ra khác nhà khác. Thời gian lại gấp, ngay mười lăm tháng này.

“Bà ngoại, lúc chúng cháu rời thôn Thuấn Thủy có mang theo giá y tới, trong đó một bộ phụ thân gửi về cho cháu, một bộ khác dường như nương lưu lại.” An Nhược Hảo nói.

“Cái gì?” An lão thái quân không khỏi giật mình, “Hỉ phục của Ngọc nhi ở đâu?”

An Nhược Hảo vội vàng chạy đến nhà cũ, nhưng chuyến đi này của nàng thật lâu không trở lại.

“Sao Nhan Nhan đi lâu vậy?” Theo lý thuyết đường ngắn như vậy rất nhanh sẽ trở lại mới đúng.

“Ngươi buông ta ra! Khốn kiếp!” Đột nhiên, giọng An Nhược Hảo truyền đến không xa không gần.

Lăng Canh Tân đứng bật dậy chạy ra ngoài: Có kẻ khốn kiếp đang bắt nạt Tiếu Nhan!

Người còn lại cũng vội vàng chạy theo, vừa vào hậu viện đã nhìn thấy An Nhược Hảo và Hoắc tam thiếu túm thành đoàn, hỉ phục tán loạn trên đất.

Lăng Canh Tân đã sớm một cước đá văng Hoắc tam thiếu ra: “Dám bắt nạt Tiếu Nhan nhà ta, ngươi không muốn sống nữa!”

“Ngươi mới không cần mạng, dám lén lút đi vào Hoắc phủ ta!” Hoắc tam thiếu lau vết máu bên miệng, vung một quyền lqd về phía hắn, nhưng lại rơi vào khoảng không, còn mình lảo đảo vấp ngã, “Đây là Hoắc phủ nhà ta, ngươi lại dám đánh ta! Ngươi để lại tiểu nương tử này cho ta, ta sẽ tha cho cái mạng chó của ngươi!”

“Ta không buông tha ngươi thì sao!” Lăng Canh Tân lại vung một quyền đi qua.

“Người đâu, bắt hắn phế cho ta!” Hoắc tam thiếu kêu lên về phía sau lưng.

Hoắc tam thiếu vừa nhìn sau lưng không có ai mới nhớ ra, hắn quên đây là sân của tổ mẫu hắn, làm gì có lũ ác ôn cho hắn sai khiến, liền gỡ tay áo tự mình chuẩn bị. Nhưng hắn là hỗn thế tiểu ma vương Bắc Đô, mặt mũi này thật sự ném không nổi: Hai lần bị hắn ta đánh bại.

“Dừng tay!” Tử Mạch đỡ lão thái quân đi tới cửa, cao giọng hét.

“Đồ khốn kiếp, biểu tẩu ngươi cũng dám ức hiếp, trong khoảng thời gian tổ mẫu không ở đây không ai giáo huấn ngươi phải không!” An lão thái quân giận đến cả người run rẩy.

“Tổ mẫu, là hắn đánh cháu trước đó!” Hoắc tam thiếu đành dừng tay lại, la hét, còn ngước cái mặt bị đánh sưng của hắn lên cho lão thái quân nhìn, chờ mong lão thái quân có thể thương hại hắn.

Nhưng lão thái quân không mù cũng không điếc, huống chi chuyện này rõ ràng là lỗi của Hoắc tam thiếu: “Đồ khốn kiếp, trong ngày thường dạy dỗ không tốt, lúc này ức hiếp cả lên đầu ta, có còn gia pháp không!” An lão thái quân vỗ khung cửa, Hoắc tam thiếu bị sợ đến cả người run rẩy, rụt cổ.

“Bọn họ là ai, tổ mẫu muốn thiên vị bọn họ! Hơn nữa nhìn mấy nô tỳ này, tại sao lại chạy đến Hoắc gia rồi!” Hoắc tam thiếu thấy An lão thái quân vì người ngoài mà rống hắn, mặc dù trong ngày thường không cưng chiều, nhưng không phải chuyện gì cũng để mặc hắn sao.

“Đây là nhi tử và con dâu của tiểu cô cô ngươi!”

“Tiểu cô cô?” Hoắc tam thiếu vừa nghe, giống như nghe được chuyện cười, “Chính là nữ nhân đê tiện làm hại phụ thân ta thiếu chút nữa bị mất chức quan?”

Lần này An lão thái quân thật sự nổi giận, tiểu tử thúi này càng lúc càng không có giáo dưỡng, hôm nay còn sỉ nhục nữ nhi bảo bối của bà: “Người nào nói cho ngươi những lời khốn kiếp này! Cút ra ngoài đóng chặt cửa phòng cho ta, không cho ăn uống, đóng cửa ba ngày rồi đi ra!”

“Hừ, tiện nữ nhân sinh tiện chủng!” Hoắc tam thiếu vừa nghe, vừa phỉ nhổ vừa đi.

“Tuổi tam thiếu gia còn nhỏ chưa hiểu chuyện, lão thái quân đừng quá tức giận.” Tử Mạch vội vàng trấn an lão thái quân.

“Ngươi nhìn cái dạng kia, nếu không phải khi còn nhỏ nó đã để tang phụ thân, ta đã sớm đánh gãy chân nó rồi!”

“Hả, hừ! Nếu không phải do tiện nữ nhân này, phụ thân ta có thể gặp chuyện không may?” Hoắc tam thiếu nghe nói đến phụ thân hắn, quay đầu lại oán hận mà phỉ nhổ, không đi về phía cửa phòng khép chặt mà đi ra ngoài cửa chính Hoắc phủ, mà ở cửa đã sớm có người có lòng chờ hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.