Tín Đồ Shopping Lấy Chồng

Chương 42: Cảnh quay đầu tiên (hai)




Một năm mới được nghênh đón trong ngày tuyết rơi nhiều bay lả tả, một năm này, Yên Nhiên chín tuổi rồi, Lý Dực, cũng mười lăm rồi, mười lăm tuổi, có một số việc, có trốn tiếp, vẫn là phải đối mặt.

Vừa qua khỏi tháng giêng, chỗ ở của Lý Dực liền được hoàng hậu đưa tới hai nha đầu ấm phòng, nếu không phải Lý Hãn ngăn cản, năm ngoái đã đưa rồi. Lý Dực đối với hai nha đầu này, thật đúng là khó xử, tâm tư tất nhiên là không có, nhưng là, cũng không thể trả lại, đó là bất kính với mẫu hậu. Nhưng là, cứ treo như vậy, cũng không thể không cho mẫu hậu một khai báo, để cho mẫu hậu lầm tưởng hắn có bất mãn.

Lý Dực suy nghĩ một chút, liền tới tìm Tử Tình, thói quen của những năm này, Tử Tình đã là một mẫu thân khác trong lòng hắn.

Tử Tình thấy Lý Dực lần đầu tiên tránh né Yên Nhiên, bộ dạng ấp a ấp úng, không nhịn cười được, hỏi: “Là chuyện thông phòng?"

Bởi vì Hoa ma ma từng đề cập với Tử Tình, những gia đình này thông thường mười lăm mười sáu tuổi sẽ cho sắp xếp thông phòng, cho nên, Tử Tình vừa thấy Lý Dực xoay đi xoay lại, cũng không biết đột nhiên nghĩ đến chuyện này.

Lý Dực nghe xong ngạc nhiên ngẩng lên đầu nhìn Tử Tình, "Cô cô?"

"Cô cô đoán, trước kia từng nghe Hoa ma ma nói, thấy vẻ mặt của ngươi, liền đoán được chỗ đó."

"Cô cô đã biết, ta cũng không dối gạt cô cô nữa, ta vốn đã là không có tâm tư này, người là của mẫu hậu đưa tới, ta càng không thể muốn."

Những chuyện này, Tử Tình đâu có hiểu? Đừng bảo là cung đấu, ngay cả trạch đấu cũng chưa từng trải qua, chẳng qua, Tử Tình trái lại nghĩ, đứa nhỏ còn nhỏ như vậy, thân thể còn chưa có trưởng thành, làm loại chuyện này, nhất định là có hại không có lợi, bèn nói ý nghĩ ra, về phần Lý Dực muốn làm, chỉ có thể xem thủ đoạn của hắn rồi.

Chẳng qua Tử Tình cũng là có chút tiếc nuối, lúc này mới mười lăm tuổi, đã đưa thông phòng tới, sang năm mười sáu, Lý Dực sẽ đính hôn rồi, nghe nói, đứa nhỏ của Hoàng gia thông thường thành thân tương đối sớm, có lẽ năm nay sẽ đính hôn sang năm thành thân, cứ như vậy, Yên Nhiên nhất định là không được rồi, nhưng là, Tử Tình đã sớm nói, Yên Nhiên không làm thiếp, đến lúc đó, Lý Dực sẽ buông tay sao? Còn có, nhìn Yên Nhiên, đối với Lý Dực, cũng không phải là không có tình cảm, tình cảm này, sau khi lớn lên, sẽ thay đổi?

Nghĩ tới đây, Tử Tình nói với Lý Dực: “Hôm nay nếu tới tìm cô cô, nói rõ ngươi vẫn là rất tin cậy cô cô, cô cô có thể hỏi ngươi một câu hay không, có phải ngươi qua hai năm nữa sẽ thành hôn hay không? Cô cô hi vọng ngươi từ nay về sau, từ từ giảm bớt số lần tới nhà ta, tận lực cho Yên Nhiên thích ứng một chút, nhìn ở phần đối xử của cô cô với ngươi những năm này, nhìn ở phần ngươi yêu thương Yên Nhiên những năm này, ngươi cũng không nhẫn tâm để cho nàng tương lai vì ngươi mà đau khổ, ngươi cũng không nhẫn tâm để cho nàng làm làm thiếp ngươi chứ? Nhìn nàng bị chính thê ức hiếp, sống tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục, như vậy ngươi có thể nhẫn tâm sao?"

Tử Tình mặc dù chưa từng chứng kiến, nghĩ cũng có thể nghĩ được những thứ này, trên TV cũng xem không ít, nhất là trong《 Hiếu Trang bí sử 》 kia, bi kịch của Thuận Trị và Đổng Ngạc Phi, cho dù Thuận Trị sủng Uyển Như nhiều hơn nữa, Uyển Như cũng không chạy thoát một kết cục bi thảm, cho nên, Tử Tình muốn lợi dụng cơ hội này, khuyên Lý Dực buông tay.

Ai ngờ Lý Dực nhìn Tử Tình, kiên định nói: “Cô cô, ngươi yên tâm, chính thê ta muốn cưới, chỉ có thể là muội muội, việc này, bất luận như thế nào ta cũng không có thể thỏa hiệp."

"Nhưng là, ngươi không phải có đại sự ngươi muốn làm, Yên Nhiên cũng không giúp được ngươi, căn cơ nhà ta cũng rành rành ra đấy, sẽ chỉ là liên lụy, ngươi hãy tìm một hộ thế gia đứng đắn, chuyện của ngươi cũng có trợ giúp, như vậy không phải là càng tốt sao.”

"Cô cô, ta không dám nói, đời này, ta chỉ có thể có một mình muội muội, nhưng là, trong lòng ta, nàng tuyệt đối là chính thê duy nhất. Ta cũng sẽ không nói, ta chỉ cần muội muội, không cần giang sơn xã tắc, trong lòng ta, hai thứ này là song hành, nếu không, ta cũng không che chở được muội muội, cho nên, hai thứ này ta đều sẽ không buông bỏ." Lý Dực nghiêm nghị nói.

Tử Tình nhìn Lý Dực trước mắt, đứa nhỏ này, trong lúc bất thình lình làm cho Tử Tình xa lạ rồi, đây mới là hắn thực sự, hắn nguyên bản, vừa đổi mặt, không giận tự uy, trong xương đã mang theo ngạo cốt cùng với ngạo khí bẩm sinh của Hoàng gia.

Lý Dực thấy Tử Tình nhìn kinh ngạc đến ngây người, vội đổi sắc mặt bình thường, nói: “Cô cô cứ yên tâm đi, phụ hoàng rất thích muội muội, hắn đã sớm đồng ý ta cưới muội muội rồi, nếu không, cũng sẽ không tặng như ý hắn thích nhất cho liễu muội muội, nói là lễ vật đính hôn, cô cô, có ta ở đây, nhất định có thể che chở được muội muội chu toàn, tuyệt đối sẽ không để nàng ấm ức, cô cô cũng không cần lo lắng sau này khó gặp được muội muội một lần, ta sẽ cùng muội muội thường đến thăm cô cô, ta chắc chắn."

Tử Tình nghe nửa ngày, vốn là muốn khuyên Lý Dực buông tay, ai ngờ thay đổi thành Lý Dực thẳng thắng bức hôn, lúc này muốn giả bộ hồ đồ cũng không giả được, hôm nay không riêng gì một Lý Dực, cộng thêm một Lý Hãn, Tử Tình còn có tư cách nói không thể sao?

Lý Dực dường như đoán được tâm tư của Tử Tình, lại nói: “Hôm nay nói toạc ra cũng tốt, sau này cô cô cũng không cần nghĩ tới giả bộ hồ đồ rồi, cô cô, trừ một chuyện muội muội này, ta sẽ không buông tay, những chuyện khác, cô cô có yêu cầu, chỉ cần ta có thể làm được, tuyệt không từ chối."

"Được, ta hỏi ngươi, cho dù ngươi có thể cưới Yên Nhiên làm chính thê, vậy ngươi chuẩn bị cưới mấy người thiếp, ngươi muốn để cho muội muội nhìn ngươi vào phòng người khác ngày ngày trôi qua trong nước mắt? Người nào không có lòng ghen tỵ? Tình cảm càng sâu, tính độc chiếm trong lòng càng mạnh, lòng ghen tỵ liền càng nặng, đến lúc đó, Yên Nhiên ở trong lòng ngươi, trong mắt ngươi, không bao giờ là muội muội ngoan ngoãn đáng yêu kia nữa, nàng chỉ là một oán phụ, ghen phụ không thể nói lý, ngươi có thể bảo đảm, ngươi còn thích nàng? Ngươi đừng nghĩ quá đơn giản, yêu nhau thì dễ chung sống mới khó, đến lúc đó, ngươi sẽ hiểu được." Nếu nói toạc ra rồi, Tử Tình dứt khoát nói hết băn khoăn ra ngoài.

Lời Tử Tình nói, Lý Dực nhất định là chưa từng nghĩ tới, cho nên, Lý Dực nhất thời cũng ngây người, hắn đột nhiên nhớ tới, có một lần hắn thấy Yên Nhiên ngẩn người, thấy hắn trong mắt rưng rưng hỏi hắn, nếu như hắn đón dâu rồi, có phải sẽ không cần nàng rồi hay không?

Lý Dực ngơ ngác mà ra khỏi cửa, Tử Tình cũng không cản hắn, hắn nhất định cần đi suy nghĩ, tối thiểu, Lý Dực không có tùy tiện cho Tử Tình một hứa hẹn, nói rõ hắn đã trưởng thành rồi, là nghiêm túc với vấn đề của Tử Tình. Trong lúc hắn chưa nghĩ ra cách giải quyết vấn đề này, hắn sẽ không nên quấy rầy Yên Nhiên nữa.

Lý Dực mới ra khỏi cửa viện của Tử Tình, Đại Đào đang canh giữ ở cổng viện tử của Yên Nhiên chờ, lần đầu tiên Yên Nhiên thấy Lý Dực có tâm sự, hơn nữa, Tử Tình còn đuổi nàng đi, lòng hiếu kỳ nặng, bèn để cho Đại Đào coi chừng Lý Dực đi ra ngoài, nói cho nàng biết một tiếng.

Yên Nhiên nghe thấy tiếng la của Đại Đào, vội mặc áo khoác ngoài vào rồi đi ra ngoài, thấy Lý Dực đang đi ra ngoài cổng trong, gọi: “Ca ca, ngươi muốn đi sao? Cũng không nói một tiếng với muội muội."

Lý Dực quay đầu lại nhìn Yên Nhiên, Yên Nhiên vội vàng ra ngoài, mũ, bao tay cũng không mang, ngay cả giầy cũng là giày vải thêu hoa thường đeo trong nhà, mới ra tháng giêng, tuyết trên mặt đất còn chưa tan, Yên Nhiên dậm chân, hà hơi vào tay, Lý Dực thấy vậy tỉnh lại mấy phần, bước lên phía trước, kéo tay Yên Nhiên, rồi vào phòng nàng.

"Có việc không biết để cho bọn nha hoàn kêu một tiếng, không nên chạy ra ngoài, bị cảm thì làm sao? Sau này còn như vậy, ca ca thật sự sẽ đánh ngươi."

Lý Dực ôm Yên Nhiên lên kháng, cởi giày cho nàng, vừa nắm tay nàng, vừa kêu nha hoàn tìm lò sưởi tay đến, bỏ vào trong tay của nàng.

"Ca ca, ngươi nói chuyện gì với nương ta, nửa ngày liền?" Yên Nhiên nhìn vẻ mặt Lý Dực không vui vẻ lắm, hỏi thẳng.

Lý Dực nhìn vẻ mặt ân cần của Yên Nhiên, đột nhiên vang lên lời Tử Tình nói "Đến lúc đó, Yên Nhiên ở trong lòng, trong mắt ngươi, không bao giờ là muội muội ngoan ngoãn đáng yêu kia nữa, nàng chỉ là một oán phụ, ghen phụ không thể nói lý, ngươi có thể bảo đảm, ngươi còn thích nàng?" , Lý Dực đột nhiên khẽ run rẩy, buông lỏng tay Yên Nhiên ra, người đáng yêu như vậy, thật sự sẽ biến thành những người ác độc vì tranh giành tình nhân không tiếc phá hủy tính mạng người khác trong hậu cung kia sao? Mẫu thân của hắn, nghe nói, chính là chết ở trong tay trắc phi của phụ thân.

Nghĩ tới đây, Lý Dực phảng phất nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn gần trong gang tấc này, càng ngày càng mơ hồ, càng ngày càng xa xôi, trái tim của Lý Dực, càng ngày càng lạnh, càng ngày càng trầm. Đột nhiên, hắn ôm lấy Yên Nhiên thật chặt, lẩm bẩm nói: “Không, sẽ không có ngày đó, ta sẽ không để cho ngươi có ngày đó, ta nhất định có thể che chở ngươi bình an."

Yên Nhiên không biết rốt cuộc có chuyện gì, làm cho Lý Dực khó xử như thế, chẳng qua, nàng lúc này ngoan ngoãn ở trong lòng Lý Dực, không có lộn xộn, chờ tâm tình Lý Dực bình phục hơn một chút, Yên Nhiên mới hỏi: “Ca ca, rốt cuộc có chuyện gì khó xử như vậy?"

Lý Dực yêu thương mà sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn của Yên Nhiên, cười nói: “Không có, chờ muội muội trưởng thành, ca ca sẽ nói cho muội muội biết, ca ca phải về nhà rồi, đoạn thời gian này, ca ca sẽ rất bận rộn, có thể không tới thăm ngươi được, ngươi phải ngoan ngoãn ở nhà, nghe lời cô cô, không được chạy loạn, không được ngã bệnh, nhớ chưa?"

Yên Nhiên gật đầu, thấy Lý Dực muốn đi, liền xuống giường đeo giày tiễn hắn, Lý Dực xoay người lại lại ấn nàng xuống, không để cho nàng động, cũng không dám quay đầu lại, vội vàng ra khỏi cửa phòng Yên Nhiên.

Tử Tình ở trong viện tử, tất nhiên cũng nhìn thấy tình cảnh này, chờ sau khi Lý Dực đi, liền vào viện tử của Yên Nhiên, lên kháng, cùng Yên Nhiên, tán gẫu câu được câu không.

"Vừa rồi ca ca đi vào, nói với ngươi những gì?" Tử Tình làm bộ như đột nhiên nhớ tới hỏi.

"Nương, ta còn muốn hỏi ngươi một chút đó, ca ca không vui rồi? Ta hỏi hắn, hắn lại không nói, chỉ nói là, gần đây sẽ rất bận rộn, không có tới thăm ta, muốn ta ngoan ngoãn một chút nghe lời nương, không được ngã bệnh." Yên Nhiên bĩu môi lên hỏi.

"Việc trong nhà ca ca nhiều quá, nương đâu có biết? Đúng rồi, mấy ngày này, có rãnh rỗi đến tìm mấy đứa Vĩnh Lăng Vĩnh Huyên chơi nhiều hơn đi, mấy ngày nữa, trời ấm áp rồi, nương lại mang theo ngươi đi ở nông thôn nhé."

Tử Tình nghe lời Yên Nhiên nói, thời gian tới Lý Dực sẽ không tới tìm Yên Nhiên, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, chẳng qua cũng có chút hơi tiếc nuối, nói thật, Tử Tình cũng cảm thấy đứa nhỏ Lý Dực này không tồi, ít nhất, đối với Yên Nhiên là không thể chê, nhưng là, dù sao, thân phận địa vị này rành rành ra đấy, Lâm gia, thật đúng là không trèo cao nổi.

Yên Nhiên không có suy nghĩ nhiều, chẳng qua, nàng cũng là một người sợ lạnh, mùa đông cũng thích làm tổ ở trên kháng nhà mình, đi theo Tử Tình hoặc Hoa ma ma học làm chút thêu thùa may vá, bây giờ tất của mấy đứa Thư Ngọc, Yên Nhiên là làm khá thuận tay , dĩ nhiên, cũng không thiếu được Lý Dực, tất của Lý Dực, cũng chỉ đeo của Yên Nhiên làm thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.