Tín Đồ Shopping Lấy Chồng

Chương 2: Xuất viện




Edit: Ring.

“Thích khách! Có thích khách!”

Vừa qua giờ Tý (23-1h hôm sau), hoàng cung vốn tĩnh lặng không một tiếng động đột nhiên trở nên xôn xao.

“Ở bên kia! Mau đuổi theo!”

“Dạ!”

Rất nhiều thị vệ mặc đồng phục xuyên qua hoàng cung như đàn kiến đang đi tuần. Chúng thị vệ chạy như có lửa đang đốt mông nhưng vẫn chậm một bước. Thích khách kia thân thủ gọn gàng khiến bọn họ chỉ có thể như đàn ngựa không ngừng vó mà đuổi theo phía sau mãi.

“Trên nóc nhà kìa, mau đuổi theo!”

“Đi hướng bên kia!”

Hai khắc chung (chừng 20p) trôi qua, tình trạng ồn ào còn chưa chịu dứt, một đám người vốn đang ôm mộng đẹp đều bị đánh thức, trong đó có cả Lưu Ly đang bốc hỏa vì nửa đêm bị dựng dậy.

“Làm gì mà ầm ĩ như vậy? Bảo người ta sao mà ngủ…” Đột nhiên một bóng đen lướt qua trước mặt, nàng theo trực giác định há mồm la lớn nhưng “Ưm ưm ưm…”Miệng nàng bị bịt kín rồi! Là thích khách sao? Nàng sắp bị giết! Cứu–

“Đừng hoảng hốt, là ta.” Bóng đen đến gần nàng, nhỏ giọng nói.

Giọng nói trầm thấp mà từ tính, nghe thật thoải mái… Khoan đã, sao cái giọng này lại quen như vậy? Thư Kỳ?

“Đừng kêu ma rống quỷ thì ta buông ngươi ra, được chứ?” Cảm xúc mềm mại dưới tay khiến hắn không muốn buông ra, nhưng mà không buông thì nàng có khả năng sẽ tắt thở.

Lưu Ly vội vàng gật đầu.

“Ngươi tới ám sát Hoàng Thương bị phát hiện đúng hay không?” Nàng không cần hỏi cũng biết là chuyện gì xảy ra. Tiếng người bên ngoài vẫn còn ồn ào, hơn nữa hắn trước giờ tâm địa bất chính, muốn nàng không đoán được cũng khó… Đúng rồi, hắn trốn vào phòng nàng, nếu lỡ như bị phát hiện thì không phải nàng sẽ trở thành đồng phạm chứa chấp thích khách hay sao? Trời ơi! Nàng cũng không muốn mang tội danh lớn như vậy mà chết đâu nha! Không được, không được, bất luận thế nào cũng không thể để hắn bị phát hiện, nếu không đời này của nàng cũng xong luôn.

“Sợ ta liên lụy đến ngươi?”

“Suỵt, đừng lớn tiếng như vậy, ngươi muốn bị người ta phát hiện hay sao?”Cho dù hắn muốn chết cũng nên ngẫm lại ở đây còn có người vô tội là nàng nha! Nàng còn có tâm nguyện chưa làm xong mà, sao có thể vì hắn mà hương tiêu ngọc vẫn được.

“Sao lại nhìn ta như vậy?” Khi ánh mắt đã quen với bóng tối, nàng mới có thể nương theo ánh trăng chiếu từ cửa sổ vào mà nhìn rõ hắn. Mà lúc này, ánh mắt hắn lại khiến nàng hoảng hốt. Vì sao lại hoảng hốt? Vì sao hắn lại nhìn nàng như vậy? Hắn khiến nàng cảm thấy cả người không được tự nhiên, hơn nữa còn không thể cử động… Rốt cuộc là nàng bị cái gì rồi?

“Ở đây, ở đây!” Một đám thị vệ đứng ngay trước cửa phòng nàng.

“Thảm!” Nàng không chút nghĩ ngợi đã túm hắn kéo lên giường, lấy chăn phủ kín lại.

Cốc! Cốc! Cốc!

“Lưu Ly cô nương, cô còn thức không?” Bởi vì nàng là cung nữ được Hoàng Thượng sủng ái nên ngoại trừ đám phi tử kia, người trong cung đều khá là kính trọng nàng, không dám tùy tiện vào phòng nàng điều tra.

“Chuyện gì vậy?” Xong rồi, xong rồi. Lần này nếu bị phát hiện thì ngay cả Hoàng Thượng cũng không cứu được nàng.

“Đêm nay có thích khách xông vào cung, hình như vừa rồi hắn đã chạy hướng này…”

Thị vệ nói một chữ, lòng nàng liền rơi xuống mười thước. Không phải bọn họ đã thấy Thư Kỳ vào phòng nàng rồi chư? Như vậy thì cho dù nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch nữa. Làm sao bây giờ? Rốt cuộc phải làm sao bây giờ?

“Xin hỏi có cần phái người ở bên cạnh bảo vệ cô hay không?” Thị kệ không biết nàng đang gấp như kiến bò trên chảo nóng, chỉ tẫn trách nhiệm hỏi.

Xong đời! Nên làm sao mới tốt đây? Lần này đám cọp mẹ kia nhất định sẽ không buông tha dễ dàng– ủa, phái người bảo vệ nàng? Ý bọn họ là không phát hiện Thư Kỳ trong phòng nàng sao?

“Lưu Ly cô nương?”

“Ắc, không cần. Ta chỉ là một tiểu cung nữ mà thôi, thích khách sẽ không làm gì ta đâu. Các ngươi cứ đi tìm những chỗ khác đi, ta muốn nghỉ ngơi.”

Phew~~ May quá, may quá! Xem ra cái đầu nàng còn giữ được.

~

“Này, ngươi đừng giả chết, đứng lên cho ta!” Nàng nhỏ giọng gắt.

Không ngờ da mặt tên này lại dày như vậy, mới nằm một chút đã ngủ rồi. Chẳng lẽ hắn không lo lắng… khoan đã, sao nàng lại nằm cùng một cái giường với hắn? Nàng còn chưa có lập gia đình nha! Làm sao có thể… Không đúng, cho dù nàng đã lập gia đình rồi cũng không thể như vậy. Cô nam quả nữ lại nằm cùng một giường, hơn nữa đây còn không phải lần đầu tiên!

“Đứng lên!” Lưu Ly dùng sức kéo hắn, nhưng sức nàng căn bản không thể nào kéo nổi một nam nhân, đặc biệt khi nam nhân này còn là một quan võ.

“Ngươi không thể như vậy, ta còn là hoàng hoa… đại… khuê nữ.” Nhìn gương mặt ngủ trầm tĩnh kia, nàng bất giác nhỏ giọng lại, giống như sợ đánh thức hắn.

Thật không có thiên lý mà. Hắn vốn luôn ăn hiếp nàng, nhưng sao nàng lại không cách nào nhẫn tâm đá hắn xuống giường được? Hắn giống như mệt chết rồi, nếu không sao lại ngủ dễ dàng như vậy được? Chẳng lẽ hắn không sợ nàng sẽ làm chuyện gì xấu với hắn sao? Bình thường bọn họ chết sống đối đầu nhau, gặp nhau liền nhịn không được móc mấy câu, cũng không phải có thù oán gì, nhưng chính là không nhịn được mà muốn chọc cho hắn tức giận. Có phải nàng rất nhàm chán hay không nha?

Mà bây giờ hắn trốn đến chỗ này của nàng, là vì tin tưởng nàng sao? Hắn cho rằng nàng sẽ không bán đứng hắn phải không? Nếu không thì sao chỗ nào không trốn lại cố tình trốn vào phòng nàng?

“Chỗ này của ta không an toàn. Ta không có cách nào bảo vệ ngươi…” Không hiểu vì sao, một câu nói như vậy lại phát ra từ miệng nàng, Lưu Ly không khỏi sửng sốt.“Chính ta còn thiếu người bảo vệ mà, sao có thể nghĩ đến chuyện bảo vệ ngươi? Có phải ta bị hù đến đầu óc không bình thường rồi hay không aaaaa?”

Ừm, rất có thể. Nếu không thì sao nàng lại nói ra lời kỳ quái như vậy, căn bản là không suy nghĩ thôi! “Đêm nay ồn ào như vậy, ngày mai đám cọp mẹ kia nhất định lại có chuyện nói. Ta thảm rồi.” Vừa nghĩ đến sắp bị mấy cái miệng kia bao vây tấn công, Lưu Ly liền nhịn không được mà hít một hơi.

“Nếu ngươi bị phát hiện là trốn trong phòng ta thì ta thấy chúng ta đều đừng mong sống nữa.” Nàng khổ quá, vì sao vận mệnh của nàng lại nhấp nhô như vậy? Đời trước nàng không có thắp nhang sao? Hay là đã đắc tội thần tiên nào rồi? Nếu không thì sao có thể…

“Thích khách bọn họ đuổi theo không phải là ta.”

Giọng nói bất thình lình vang lên khiến nàng nhảy dựng. Cả người tọt xuống giường, phóng đến vách tường đối diện. Động tác kia nhìn cực kỳ buồn cười.

Oát? Hắn tỉnh rồi!

“Ngươi, ngươi, ngươi…”

Thư Kỳ nhàn nhã bắt tay gác sau đầu. “Thích khách bọn họ đuổi theo không phải là ta. Vừa rồi ta chỉ mới đi ra từ chỗ Hoàng Thượng thôi.” Cho nên dù có bị người phát hiện thì cũng chả làm sao, cùng lắm thì tổn hại đến danh tiết của nàng thôi.

Không phải hắn? “Vậy ngươi trốn đến chỗ này của ta làm quái gì?” Hại nàng vừa mở mắt dã bị hắn hù, còn phải lao tâm như vậy.

Hắn im lặng không nói gì, đôi mắt đen khóa chặt nàng.

“Thế nào? Đột nhiên bị câm rồi sao?” Xông vào phòng nàng còn không cho nàng một lí do chính đáng, này còn có thiên lý sao? Bên ngoài vẫn ồn ào, mà hắn thì vẫn im lặng.

“Rốt cuộc là ngươi tới đây làm cái gì? Khuya rồi, ta muốn nghỉ ngơi nha!”Nửa đêm rồi, hắn không có chuyện gì làm sao không về phủ nghỉ ngơi sớm một chút đi, còn chạy đến chỗ này của nàng… Khoan đã, chẳng lẽ bây giờ hắn không ám sát Hoàng Thương nữa mà chuyển đối tượng thành… nàng?

Thư Kỳ đột nhiên đứng dậy, khi đến gần nàng thì đã sớm đoán được nàng sẽ lộ ra ánh mắt phòng bị như vậy rồi.

“Ngươi không cần phải sợ đến vậy,” hắn vò vò đầu nàng, trong giọng nói rõ ràng có sự dịu dàng “ta sẽ không giết ngươi.”

Hả, thật sao?

“Vì ngươi mà dơ tay, tuyệt không đáng giá.” Không đợi nàng kịp phản ứng, Thư Kỳ đã xoay người rời đi.

Không đáng giá… Cái gì? Mạng nàng thật sự rẻ rề vậy sao?

~

“Muốn ta?” Sự kinh ngạc cùng khó tin đồng thời xuất hiện trên gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Lưu Ly. Biểu tình nàng lúc này giống như nhìn thấy Hoàng Thượng đột nhiên biến thành nữ nhân vậy.

“Trẫm cũng rất kinh ngạc, không ngờ Thư ái khanh lại vừa ý với ngươi như vậy.” Đây đúng là chuyện ngoài dự đoán mà. Mấy ngày trước hắn còn tưởng rằng hai người bọn họ sẽ chém giết lẫn nhau kìa, ai ngờ hôm nay Thư ái khanh lại đột nhiên chủ động nói với hắn là muốn nàng?

Vừa ý? Là hắn sợ nàng bán đứng hắn thì có! Bất quá ngẫm lại, cung nữ nho nhỏ là nàng được ngự thủ thành Tướng quân coi trọng, có phải nên cảm thấy vinh hạnh hay không?

“Hoàng Thượng ngài đáp ứng hắn rồi sao?” Nàng dè dặt cẩn trọng hỏi.

Nếu có thể thoát khỏi hoàng cung đại viện này cũng là chuyện tốt. Ít nhất muốn tìm mẫu thân cũng dễ dàng hơn nhiều.

Nhưng mà nàng thật sự không muốn làm nha hoàn của hắn nha. Bình thường trong cung gặp hắn đã thấy đủ phiền rồi, nếu còn mỗi ngày bị hắn sai tới sai lui, nàng nhất định sẽ hồng nhan bạc mệnh, đi gặp Diêm La Vương sớm.

“Chưa, trẫm muốn xem ý nguyện của ngươi như thế nào.” Nếu nàng xuất cung, hắn nhất định sẽ rất luyến tiếc. Nói thế nào thì cũng đã xem nàng như con gái mà yêu thương một thời gian, nếu nàng đi thì trong cung này cũng ít đi một người để hắn tâm sự.

“‘Nô tì’ ở trong cung người gặp người ghét, xuất cung có thể sẽ giúp ‘nô tỳ’ sống lâu hơn được một chút.” Nếu Hoàng Thượng tiếp tục yêu thương nàng như vậy, khó đảm bảo nàng sẽ không bị đám nữ nhân kia hại đến mức chết không toàn thây.

“Còn nói không oán trẫm, trẫm thấy ngươi lúc nào cũng để bụng.” Nếu không cũng đã chẳng ba ngày hai lần nô tỳ dài, nô tỳ ngắn.

“Không có cách nào. Ai bảo người ta là một tiểu nhân ti bỉ lòng dạ hẹp hòi, có thù đương nhiên phải nhớ cho kỹ mới không bị lỗ.” Nàng cười đến thật ngọt ngào, khóe mắt lại thầm liếc Thư Kỳ.

Hắn lại rảnh rỗi không chuyện gì làm mà tiến cung. Thì ra làm tướng quân lại rảnh như vậy, đời sau nàng cũng đi làm Tướng quân mới được. Tên Thư Kỳ đáng giận này, hại nàng đêm qua ngủ không ngon, nàng nhất định phải nghĩ cách trả đủ lại cho hắn.

“Vậy sao? Vậy trẫm đối tốt với ngươi như vậy, ngươi có ghi tạc sự yêu thương của trẫm vào lòng luôn không?” Hắn lưu luyến không rời như sắp phải gả con gái vậy. Theo ánh mắt của nàng, hắn cũng nhìn Thư Kỳ.

“Đương nhiên, bộ dạng ngài giống Phó Kỳ điện hạ như vậy, khi ta nhớ đến kẻ thù cũng sẽ thuận tiện nhớ đến ngài.” Hoàng Thượng đối với nàng như cha, đời này nàng thế nào cũng không thể quên hắn.

Bẹp– một vật thể đột nhiên từ trên trời rơi xuống. Thư Kỳ đang định khom người hành lễ theo trực giác vươn tay đón được. Một gương mặt tuấn tú quen thuộc mang nét cười đang ngượng ngùng nhìn hắn.

“Thực khéo nha. Thư Tướng quân cứu Tiểu Vương một mạng, ngươi có yêu cầu gì cứ việc nói. Tiểu Vương cái gì không có chứ vàng bạc châu báu, mỹ nữ hoa phục là nhiều nhất. Đừng khách khí, muốn gì cứ nói thẳng.” Phó Kỳ nghe lén lại lọt xuống cười đến xấu hổ nhưng vẫn không quên muốn khao thưởng cho vị ân nhân cứu mạng trước mắt.

Phew, may mà không té bị thương. Nếu lỡ như trúng gương mặt tuấn tú mà hắn vẫn luôn lấy làm kiêu ngạo thì sao bây giờ?

“Quẳng hắn xuống nước! Quẳng hắn xuống nước!” Lưu Ly cổ động, còn tự mình dời bồn hoa đi, dẹp ra một khoảng trống để Thù Kỳ có thể tiện tay quăng Phó Kỳ xuống nước.

“Lưu Ly ngươi vừa vừa phải phải cho ta. Ta là Hoàng tử nha! Ngươi cư nhiên xui khiến Thư Tướng quân anh dũng vĩ đại của chúng ta quăng Tiểu Vương xuống nước. Chút nữa Tiểu Vương sai người tha ngươi ra ngoài chém!” Còn để cho người ta ôm nhưng Phó Kỳ cũng không quên uy hiếp cô cung nữ không lớn không nhỏ kia.

“Nghe lén Hoàng Thượng nói chuyện với ta mà còn dám nói, ngươi mới phạm phải tội đáng bị chém đầu đó!” Có Hoàng Thượng làm chỗ dựa, nàng mới không sợ hắn a! “Hoàng Thượng, đứa con không biết lớn nhỏ này của ngài, nghe lén riết thành thói quen, lại hay đi lừa gạt con gái nhà lành, giữ lại cũng chỉ nguy hại cho thế nhân, không bằng chém đi!”

Hoàng Thượng còn chưa mở miệng, nàng đã quay sang nói với Thư Kỳ: “Thư Tướng quân, bây giờ là cơ hội tốt để ngươi lập đại công, còn không mau tử hình tại chỗ tai họa kia, trừ một mối họa lớn cho Hoàng Thượng, cho dân chúng.” Ầm ầm, lời nàng giống như sét đánh giữa cơn mưa khiến người ta khó có thể chống đỡ.

“Ta là Hoàng tử nha!” Nàng cư nhiên muốn người ta bắt hắn lại chém?

“Hắn là Hoàng Thượng nha!” Lưu Ly chỉ vào Hoàng Thượng. Chỗ dựa này tạm thời sẽ không chạy không đổ, nếu nàng không lợi dụng thì không phải rất có lỗi với bản thân hay sao?

Phó Kỳ nhảy xuống khỏi vòng tay Thư Kỳ, xắn tay áo lên, bộ dạng như muốn liều mạng với người ta.

“Hắn là Hoàng Thượng cũng không phải ngươi là Hoàng Thượng, hơn nữa hắn còn là phụ hoàng của ta nha!” Nói thế nào thì địa vị của hắn cũng cao hơn dã nha đầu nhặt được ven đường là nàng.

“Hoàng Thượng là minh quân, càng nên làm gương tốt. Thân là con hắn, một khi phạm sai lầm thì phải chịu phạt nặng để làm gương.”

“Ta mới không thèm nghe ngươi thả –“

“Ngươi là Hoàng Tử nha, đừng để người ta nghĩ lầm ngươi là lưu manh ngoài phố, như vậy Hoàng Thượng sẽ thấy rất mất mặt. Ngài nói có đúng hay không, Hoàng… Ủa, phụ hoàng ngươi đâu?” Cả Thư Kỳ cũng không thấy, bọn họ đi từ lúc nào rồi?

“Không phải là chịu không nổi hai chúng ta chứ?” Bọn họ vẫn luôn đấu võ mồm như vậy, phụ hoàng cũng nên quen rồi mới phải.

“Cỡ này hai người kia rất gần gũi, nói không chừng đã phát sinh chuyện gì không thể để người khách biết. Ngươi có muốn phát huy sở trường hay không?”

“Sở trường gì?” Phó Kỳ nhất thời không thể hiểu ý nàng là gì.

“Nghe lén.”

~

“Chuyện kia điều tra thế nào rồi?” Nói đến chính sự, Hoàng Thương lập tức phát uy nghiêm ra.

“Như lời ngài nói, bên Tả Thừa Tướng kia đúng là đang có mưu đồ.” An nguy quốc gia đặt ngay trước mắt, Thủ Kỳ không thể không bỏ qua thù hận cá nhân. Theo tình thế trước mắt thì hắn phải giúp Hoàng Thượng một phen mới được.

“Bọn họ có gì khả nghi không?”

“Tạm thời còn chưa có.”

“Tốt lắm, tiếc tục điều tra, nghĩ cách lấy được hết chứng cứ phạm tội của bọn họ.” Thân là đại thần trong triều mà không tận trung làm việc, ngược lại còn có mưu đồ gây rối, hắn sẽ cho họ biết hắn không phải hổ giấy. Dám phản bội hắn thì cũng phải chuẩn bị tâm lý nhận lấy hậu quả đi.

“Thần tuân chỉ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.