Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn

Chương 8: Bằng hữu đầu tiên




Sáng sớm, ánh nắng mặt trời chiếu rọi sưởi ấm không gian.

Một chiếc Ferrari thể thao màu đỏ thời thượng lao nhanh vun vút trên đường bỏ mặc lại cảnh sắc đằng sau, cuối cùng thì dừng lại ngay trước toà nhà tập đoàn giải trí DL nổi tiếng nhất thành phố S.

Xe vừa ngừng, người ta thấy một cô gái trông có phần xinh đẹp nhưng trang phục bên ngoài lại khá đơn giản đang từ từ bước xuống.

Phía trên người cô gái mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, dưới là quần jean mài, phụ kiện mang theo cũng bình thường, nhưng khi mặc trên người cô gái đó lại có một loại khí chất thanh tân tươi trẻ. Thoạt nhìn vô cùng đẹp mắt.

Chuông di động vang lên, Nhậm Mạn Mạn với tay vào trong túi xách Hermès của mình lấy nó ra, mắt vừa nhìn thoáng qua, là Ninh Phi.

“Chị Ninh, có chuyện gì sao?” Ngữ khí ngọt lịm vô cùng dịu dàng.

“Mạn Mạn, Trình thiếu ở Paris sắp quay trở về, tối nay khoảng sáu giờ muốn cô đến nhà riêng của anh ấy, hôm nay cô tranh thủ kết thúc công việc sớm một chút đi.” Thoáng ngừng một chút, Ninh Phi nói tiếp: “Anh ấy nói, anh ấy muốn gặp cô.”

Nhậm Mạn Mạn đáp lời: “Vâng, em sẽ về sớm đợi anh ấy.”

Là muốn gặp cô, chứ không phải là anh nhớ cô.

Nhậm Mạn Mạn cúp máy, mỉm cười đầy chua sót, cô có thể đợi được đến lúc anh nói anh nhớ cô không?

“Thật không biết Nhậm Mạn Mạn này kiếp trước đã làm việc thiện gì mà kiếp này thế nhưng lại bám vào được Trình thiếu.”

“Đúng vậy, hai năm trước cô ta cũng chỉ là một con nhóc chuyên đóng vai phụ, nhìn lúc này xem, thay đổi nhanh chóng đến mức bước lên được thành ngôi sao hàng đầu trong giới giải trí, hơn nữa còn là một diễn viên phim truyền hình hạng A. Aiz, người này đúng là làm người khác ghen tị đến chết, cô xem đi, phim cô ta đóng đều là đại chế tác đấy.”

“Nhìn xem bạn diễn cùng cô ta có ai là không phải diễn viên gạo cội? Người phụ nữ này, chỉ cần ngủ với kẻ có tiền, tiền đồ liền sáng chói hơn người khác vạn lần.”

“Chậc chậc, mấy cô nói xem, Nhậm Mạn Mạn này diện mạo có xinh đẹp hay không? Thử nhìn kĩ lại một lượt mà xem, đám chị em chúng ta có ai lại thua kém cô ta chứ? Aiz, Trình thiếu như thế nào lại thích cô ta nhỉ? Nhưng nói qua cũng phải nói lại, vị Trình thiếu này cũng xem như chung tình, suốt hai năm qua cũng chỉ ngủ với mình cô ta, chỉ cưng nựng một mình Nhậm Mạn Mạn, thực hy vọng một ngày nào đó Trình thiếu thay đổi khẩu vị, lâm hạnh đám chị em chúng ta một chút cũng được.”

“Ha ha, tôi đoán Nhậm Mạn Mạn này kĩ thuật đó rất cao siêu, ở trên giường có thể làm cho đàn ông muốn điên đảo.”

Nhậm Mạn Mạn vừa bước vào công ty, đi qua phòng hoá trang nào đó, bỗng nghe được những lời này do chính những người kia nói.

Nhìn vào bên trong, đám người đang bàn tán về cô, thì ra đều là những minh tinh nổi tiếng hạng nhất nhì trong giới giải trí.

Nhậm Mạn Mạn không nói gì, bước chân chỉ thoáng dừng ở trước cửa phòng bọn họ, rồi lại tiếp tục bước đi đến phòng hoá trang của mình.

Kỳ thật cô cũng có thể hiểu được vì sao đám minh tinh kia lại nói mình như vậy, bọn họ người nào lại không phải trải qua bảy tám năm khổ cực, đóng vai phụ n lần mới được nổi tiếng như hôm nay, còn cô, bởi vì bám vào được Trình thiếu uy phong lẫm liệt ở thành phố S, mới chỉ vào nghề được hai năm, lại phất nhanh như diều gặp gió, còn được mời đóng những tác phẩm điện ảnh kinh điển trong nước, may mắn như vậy, quả thực làm người ta không thể không ghen tị.

“Chị Mạn, mấy người đó nói gì chị cũng đừng để trong lòng, đám phụ nữ đó, còn không biết đã ngủ với bao nhiêu đàn ông, kỹ thuật trên giường không biết đã cao siêu đến mức nào, không xem lại mình còn đi nói người khác.” Trợ lý mới của cô Hà Tiểu Tô lên tiếng, vừa rót một ly nước đưa cho Nhậm Mạn Mạn, cô gái này ngẩng đầu nhìn Nhậm Mạn Mạn, sắc mặt cô đen lợi hại.

Nghĩ lại những lời mình vừa nói ra, Hà Tiểu Tô vỗ vỗ đầu, mặt mày xấu hổ mà nhăn nhó, hình như cô vừa nói sai rồi, liền vội vàng sửa miệng: “Chị Mạn, em không phải có ý đó.” Không phải nói kĩ thuật trên giường của chị cao…

“Em đi mua giúp tôi bữa sáng đi.” Nhậm Mạn Mạn nói xong, quay đầu nhìn vào gương bắt đầu trang điểm.

Mỹ nhân trong gương rất xinh đẹp, nhưng nếu đem so với đám mỹ nữ trong giới giải trí ở đây thì nhan sắc của cô vẫn bị coi là có phần kém hơn.

Điều duy nhất đáng được tán thưởng có lẽ là vóc dáng của cô, muốn ngực có ngực, muốn mông có mông.

Cho nên, mấy người họ mới có thể suy đoán rằng cô có thể trụ lại bên cạnh Lâm Trình tận hai năm trời là nhờ kĩ thuật trên giường cao. Có điều, nếu cô nói, cô và Lâm Trình hai năm qua, chưa từng cùng nhau lên giường dù chỉ một lần, liệu bọn họ có tin không?

***

Sân bay.

Lâm Trình vừa từ Paris trở về, vừa xuống máy bay, ngay lúc đang đi từ lối ra cho hành khách, từ xa xa, giữa biển người đông đúc qua lại đột nhiên có một thân ảnh thu hút ánh mắt anh, thân ảnh đó không thể nào quen thuộc hơn.

Nhìn theo bóng dáng người đó, trái tim anh đập loạn nhịp như muốn chui ra khỏi lồng ngực.

Hai lời chưa nói, trực tiếp vứt hành lý bên người cho Ninh Phi, vội vã chạy theo thân ảnh kia, tiếc là, sân bay hôm nay rất đông người, chỉ trong chốc lát, thân ảnh kia liền biến mất giữa biển người mênh mông.

Đứng tại chỗ đến ngây ngốc, Lâm Trình mỉm cười vừa hạnh phúc lại vừa chua sót.

Ba năm, rốt cục anh cũng đợi được cô.

Anh chỉ cần biết, cô không có chuyện gì, cô vẫn còn ở đây.

Ninh Phi vừa rồi cũng thấy được thân ảnh quen thuộc kia, bóng dáng người đó quả thực vô cùng giống Cố Ái, thế nhưng so với trong trí nhớ của cô, người này dường như gầy hơn Cố Ái rất nhiều. Chỉ sợ Lâm Trình lại uổng công vui mừng vô ích, cho nên sau khi đuổi tới bên người Lâm Trình, nghĩ ngợi một hồi, Ninh Phi mới hỏi: “Anh có chắc người đó là cô ấy không?”

“Là cô ấy.”

Tất cả những điều thuộc về Cố Ái đều được anh khắc cốt ghi tâm, anh làm sao có thể nhận lầm cô?

“Một khi đã như vậy, tôi sẽ lập tức phái người đi tra tin tức của cô ấy ở thành phố S này.”

Lâm Trình khẽ gật đầu: “Âm thầm điều tra, không được làm cô ấy sợ.”

Cô là của anh, vĩnh viễn đều không thay đổi.

Lần này, anh nhất định sẽ đem cô giữ thật chặt trong lòng bàn tay mình, không bao giờ để cô biến mất một lần nữa. Anh sẽ dùng thời gian cả đời này để bồi thường cho cô, bồi thường ba năm qua anh đã không có mặt ở bên cạnh cô.

Nếu Cố Ái đã trở lại, vậy Nhậm Mạn Mạn bên kia… Ninh Phi dè dặt nhìn anh: “Bây giờ tôi đưa anh về nhà, hay là đến chỗ của Nhậm tiểu thư?”

“Đến chỗ của Mạn Mạn đi.”

“Vâng.”

Trên đường đến nơi ở của Nhậm Mạn Mạn, Ninh Phi liếc nhìn sang Lâm Trình đang ngồi ở ghế phụ nhắm mắt dưỡng thần, hai hàng lông mày anh khẽ cau lại, dường như trong lòng anh đang mang nặng tâm sự. Xe chạy được nửa đường, cô đột nhiên nghe thấy tiếng Lâm Trình hỏi mình: “Cô nói xem, ba năm qua, bên cạnh Ái Ái liệu có người khác không?”

Trong đầu anh lúc này không ngừng trăn trở chuyện này, liệu có phải bên cạnh Cố Ái đã xuất hiện một người đàn ông khác, cũng xem cô như mệnh của mình, yêu thương chiều chuộng cô, đặt cô vào lòng bàn tay mà nâng niu như trân bảo. Hơn nữa, người đàn ông kia sẽ không làm cô tổn thương như anh đã làm…

Ninh Phi không biết phải đáp lại anh như thế nào, đành lấy trầm mặc thay câu trả lời.

——-Greenhousenovels.com——-

Là một căn nhà được thiết kế, trang trí theo phong cách đặc trưng của vùng Địa Trung Hải.

Bên trong nhà nơi đâu cũng có thể thấy được những chậu cây xanh biếc nho nhỏ mà đáng yêu, làm cho người ta cảm nhận được vẻ tươi mát mà mộc mạc khắp không gian.

Mỗi lần đi vào nhà của Nhậm Mạn Mạn, Lâm Trình đều cảm thấy tâm tình được thả lòng rất nhiều.

Hơn nữa, suốt ba năm qua, anh thực sự phải cảm ơn Nhậm Mạn Mạn, là cô đã để anh gửi gắm mọi tình cảm nhớ nhung dành cho Cố Ái.

Ba năm, thật sự rất dài…

“Làm sao vậy?” Nhậm Mạn Mạn pha một ly Dimbula đặt xuống trước mặt anh, rồi sau đó ngồi xuống bên cạnh anh, thật cẩn thận nhìn anh: “Trông anh như đang có tâm sự gì phải không?”

Từ lúc anh bước vào nhà anh đã luôn chau mày, cô liền cảm nhận được dường như anh đang có tâm sự.

“Mạn Mạn, từ giờ trở đi, có lẽ tôi sẽ không đến gặp em như thế này nữa.”

“Cái gì?” Nhậm Mạn Mạn không tin nhìn anh, hai mắt kinh ngạc mở thật lớn: “Trình thiếu, anh…”

“Tuy rằng tôi chấm dứt quan hệ với em, nhưng tất cả phim của em tôi vẫn sẽ tiếp tục đầu tư.” Mấy năm qua, anh đã dành một khoản tiền không nhỏ đầu từ cho Nhậm Mạn Mạn, một mặt xem như anh đang ưu ái yêu chiều cô, mặt khác, anh đầu tư vào lĩnh vực điện ảnh, lợi nhuận thu lại tương đối lớn, vụ làm ăn này, anh chỉ có lợi mà không có hại chút nào.

Lâm Trình nói xong liền đứng dậy.

Ngay tại lúc anh vừa đi ra tới cửa, Nhậm Mạn Mạn phía sau đột nhiên cất tiếng: “Cô ấy đã quay lại, đúng không?”

Lâm Trình gật đầu, rồi sau đó đẩy cửa rời đi.

Nhìn theo bóng dáng anh biến mất, Nhậm Mạn Mạn ngồi phịch xuống ghế sô pha, hai tay ôm mặt khóc lớn.

Anh có biết hay không, từ nay không được gặp anh nữa, cô sẽ khổ sở đến thế nào. Cô yêu anh hai năm, ngay từ lần gặp mặt đầu tiên, hình bóng anh đã khắc sâu vào tâm trí của cô.

Nhưng còn anh, hai năm qua, trong lòng anh chỉ một mực nhớ đến người phụ nữ tên Cố Ái kia.

Anh chiều chuộng cô, thỉnh thoảng lại ghé đến chỗ cô, chẳng qua là bởi vì gương mặt của cô có đôi nét tương đồng với người phụ nữ đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.