Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn

Chương 24: Hủy huyệt tróc hồ




Lời Lăng Canh Tân nói nhắc nhở An Nhược Hảo, bây giờ trên người nàng đang có nguyệt sự, nàng cúi đầu liền thấy mảnh vải đen đã nhuộm màu đỏ sậm: “Nhị ca, huynh nấu chút nước cho muội, muội muốn lau một chút.”

“Được.” Lăng Canh Tân đun nước cho nàng, còn thuận tiện lấy xiêm y cho nàng tắm rửa, “Đừng tắm lâu quá, Vương bà tử nói lúc nguyệt sự không thích hợp đụng nước.”

“Biết rồi.” An Nhược Hảo thật sự cảm thấy Vương bà tử đã trở thành chuyên gia trong mắt Lăng Canh Tân ở phương diện này, mở miệng ngậm miệng đều Vương bà tử. Nhưng điều này cũng nói rõ trước kia hắn lqd nhất định là vô cùng khiêm tốn theo sát Vương bà tử lãnh giáo mấy vấn đề này, nói cho cùng là vì nàng.

An Nhược Hảo lau người thay đai nguyệt sự, mặc dù bụng còn hơi đau, nhưng đã nhẹ nhàng khoan khoái hơn trước kia nhiều.

“Tiếu Nhan, muội lên giường nằm, nhị ca tới thu dọn.” Lăng Canh Tân nghe tiếng nàng tắm xong, vội đi vào bế nàng lên giường, bản thân đi thu dọn tàn cuộc.

Nếu người nào gả cho Lăng Canh Tân, đời này chắc chắn hạnh phúc chết rồi. An Nhược Hảo nghĩ thầm trong bụng như vậy, đáng tiếc là nhị ca, nếu không tiếp nhận cũng không tệ. Nhớ tới điều này, cô lại nghĩ nên tìm cho hắn một nàng dâu rồi.

An Nhược Hảo thật nhàn nhã chơi thoải mái nằm trên giường hai ngày, thân thể thoải mái mới từ trên giường xuống, có rảnh rỗi còn phải điều dưỡng chăm non thân thể này, mấy tháng mới đến một lần thật sự quá không bình thường.

Hai ngày sau chính là mười lăm tháng bảy, tập tục của nông thôn về cơ bản là giống nhau. Đêm đến làm cơm canh cúng tổ tiên, sau đó mang thêm mấy bộ bát đũa yên lặng ngồi bên bàn ăn cơm sớm một chút. Trong thôn cũng tương truyền tổ tiên còn có quỷ quái khác sẽ về nhớ chuyện xưa hoặc đánh phá gây sự vào giờ Tý, cho nên tất cả mọi người ăn cơm chiều xong liền lên giường nằm, đỡ phải kinh động đến cô hồn dã quỷ còn gây phiền toái cho mình.

Hôm nay ngủ sớm hơn trước kia, An Nhược Hảo càng ngủ không được. Nàng ở trên giường nghĩ tới đủ chuyện, suy nghĩ d#đ*l@q&đ gần như dùng thiên mã hành không * để hình dung, nhưng trằn trọc trở mình thật lâu cũng không ngủ được, nghe giống như Lăng Canh Tân cũng đang lật người, thử dò xét mà kêu một tiếng: “Nhị ca.”

(*) thiên mã hành không: ngựa thần lướt gió tung mây. Nghĩa bóng: suy nghĩ hào phóng, không câu thúc.

“Hả?”

“Muội không ngủ được.”

“Vậy thì nói chuyện một lát.” Lăng Canh Tân nghiêng người nhìn sang bên này, tuy hôm nay là mười lăm, nhưng ngay cả bóng dáng ánh trăng cũng không có, bên ngoài tối đen như mực, bên trong cũng thế.

“Nhị ca nói cho muội nghe chút chuyện trong nhà chúng ta, nha?”

“Nhà chúng ta?” Lăng Canh Tân do dự trong chốc lát, “Phụ thân nói với huynh tổ tiên chúng ta cũng là dòng dõi Nho học, tổ phụ cũng xuất thân là võ tướng, cho nên từ nhỏ phụ thân đã học võ. Huynh cũng không biết vì sao phụ thân lại mang theo nương tới thôn Thuấn Thủy, nương nói huynh không sinh ở thôn Thuấn Thủy, mà sinh ở một chỗ tên là nhật ký hành trình, nhưng huynh cũng không biết nơi đó là nơi nào.”

“Phụ thân rất ít khi nói với huynh về chuyện tổ tiên, cũng chỉ dạy huynh chút võ nghệ. Lúc muội năm tuổi huynh chín tuổi, nương bị bệnh chết, phụ thân liền sa sút tinh thần. Thẳng đến năm kia quan phủ đến bắt lính, cha mới linh hoạt lại muốn đi biên giới đánh giặc. Sau này chỉ còn hai chúng ta cùng nhau sống, muội không nhớ rõ rồi.”

“Ừ.” An Nhược Hảo đột nhiên lqd nghe thấy bên ngoài truyền đến âm thanh quỷ dị: chẳng lẽ thật sự có quỷ trở lại thăm người thân?

Bỗng nhiên, trong nhà sáng lên, Lăng Canh Tân đứng dậy đóng cửa sổ lại: “Sao đến giữa tháng bảy còn sét đánh, còn đánh sét hạn *.”

(*) sét hạn: sấm sét ngày hạn hán, ngày không mưa.

“Nhị ca.” An Nhược Hảo thu lại thành một đoàn núp ở trên giường, giọng nói run rẩy kêu lên.

“Đừng sợ, chỉ là sét đánh.” Lăng Canh Tân ngồi bên mép giường nàng.

Ầm ầm ——

“Muội sợ.” An Nhược Hảo nhảy dựng từ trên giường ôm chặt lấy Lăng Canh Tân.

Lăng Canh Tân rõ ràng cảm thấy sự sợ hãi của nàng: “Nhị ca ôm muội sẽ không sợ nữa.”

An Nhược Hảo vùi trong ngực Lăng Canh Tân, sét hạn này không có dấu hiệu muốn dừng: “Nhị ca, huynh ngồi như vậy có phải sẽ mệt không?”

“Nhị ca không mệt, Tiếu Nhan ngủ đi, diêndaanleequuyddoonn giờ Tý rồi.” Lăng Canh Tân giật giật cánh tay, cũng đã tê dại hết.

“Tay nhị ca đã tê rồi?” An Nhược Hảo thừa lúc có ánh sáng nhìn thấy cánh tay hắn cử động rất mất tự nhiên.

“Không có việc gì, xoa xoa là được.” Lăng Canh Tân vỗ cánh tay mấy cái.

“Nhị ca, nằm xuống đi, buổi tối ngủ với muội.” Lại một sét hạn, An Nhược Hảo bị sợ vội vàng ôm lấy Lăng Canh Tân.

Lăng Canh Tân nghĩ tới ngồi như vậy cũng không phải là cách, theo lời nằm bên cạnh nàng, đưa tay ôm nàng vào trong ngực: “Ngủ đi, nhị ca ôm muội sẽ không sợ nữa.”

“Ừ.” An Nhược Hảo dính cả khuôn mặt mình vào trước ngực hắn, lại đột nhiên phản ứng kịp Lăng Canh Tân đang để trần thân trên, nhất thời cả khuôn mặt như bị thiêu cháy.

“Sao mặt muội nóng vậy?” Lăng Canh Tân sờ lên trán nàng.

“Không có việc gì.” An Nhược Hảo bỏ tay hắn vào bên hông, dù sao là huynh muội cũng không để ý, ôm chặt hơn một chút.

Lăng Canh Tân cảm nhận được nàng lqd lệ thuộc vào, ấn nàng vào trong ngực, ngửi được mùi thơm trong veo chỉ thuộc về nàng. Một luồng sáng chiếu vào, hắn nhìn thấy cổ trơn bóng của nàng, nuốt nước miếng một cái.

Vì quá gần, An Nhược Hảo nghe càng rõ ràng hơn: “Nhị ca.”

“Tiếu Nhan, đừng động.” Lăng Canh Tân kêu nàng đừng động, mình lại khó nhịn giật giật vòng eo. Hai người dán chặt gần như không có khe hở, mà lửa nóng thô ráp của Lăng Canh Tân liền đâm ở giữa đùi nàng.

Sét hạn từng cơn, An Nhược Hảo không dám rời khỏi ngực hắn, nàng chỉ nhắm mắt lại giả vờ ngủ. Không ngờ, nằm trong lòng hắn lại cảm giác đươc yên tĩnh trước nay chưa từng có, chỉ một lát liền ngủ.

Từng đợt tia chớp, chiếu lên trong nhà sáng ngời, Lăng Canh Tân nhìn nàng yên tĩnh ngủ, giọng điệu thầm than. Tay lại như có ma xui quỷ khiến dò vào trong váy nàng, vuốt ve mềm mại của nàng, nhẹ nhàng vuốt ve.

Hắn bóp nhẹ một lát liền chưa thỏa mãn chỉ dừng lại ở đây, chậm rãi mở rộng cổ áo của nàng, khiến hai khối tuyết trắng đầy đủ lộ hoàn toàn trước mặt hắn. Hắn học dáng vẻ Lương lão nhị, đưa đôi môi đến gần, tỉ mỉ hôn một lát, lại lè lưỡi liếm liếm, mang theo chút vị mặn, nhưng hương thơm thiếu nữ càng thêm rõ ràng chui vào mũi.

Hắn ngẩng đầu nhìn bên má nàng đỏ ửng, càng lộ thêm vẻ mê hoặc, hôn môi nàng mút vào một hồi lâu cũng không thể mở miệng mà vào. Đang khi hắn phiền não, An Nhược Hảo “hừ” một chút, lại có thể hé miệng triền miên cùng răng môi hắn. An Nhược Hảo giống như rất quen thuộc, mang theo lưỡi của hắn chậm rãi khuấy đảo lên, đưa vào lại rút ra, dây dưa quấn quýt, mùi vị ngọt ngào khiến Lăng Canh Tân muốn ngừng mà không được, cuối cùng hôn cho đến khi môi nàng sưng lên mới thả ra.

An Nhược Hảo đưa tay vòng chắc cổ của hắn, nửa người đặt trên người nàng, vô tình hay cố ý cọ phía dưới của hắn.

Hắn cúi đầu ngậm nụ hoa màu hồng d#đ*l@q^đ của nàng vào trong mồm, nhẹ nhàng liếm cắn, buông ra một lát, ngạc nhiên thấy mùa hồng biến thành màu đỏ sáng ngời, màu sắc đậm hơn. Hắn lè lưỡi liếm một vòng quanh vầng hồng này, lưu lại một vòng vết ướt.

“Hừ?” An Nhược Hảo giống như cảm thấy bộ ngực khác thường, tay vung loạn lên như đuổi ruồi muỗi. Lăng Canh Tân vội lui ra, nhìn nàng nhắm mắt đưa tay vuốt vuốt vạt áo, che đậy phân nửa chỗ tròn vành vạnh, xoay người, đưa lưng về phía hắn.

Lăng Canh Tân nhìn tấm lưng trắng bóng trước mắt, lại không biết nên làm thế nào cho phải, suy nghĩ một lát liền giúp nàng mặc quần áo. Đưa tay vươn ra đến giữa đùi nàng giơ chân nàng lên, đút lửa nóng của mình vào, ma sát ra vào một lúc lâu cảm giác khó nhịn rút đi mới ngủ thật say.

Ngày hôm sau An Nhược Hảo tình lại liền cảm thấy giữa hai chân đang có vật khác thường, khẽ đứng dậy liền nhìn thấy một màn, mà Lăng Canh Tân còn đang ngủ. Nàng vội thừa dịp hắn ngủ liền bò dậy, tránh khỏi khi hắn tỉnh hai người lại lúng túng.

Nàng nhìn trước ngực, cổ áo mở rộng, lộ ra mảng lớn cảnh xuân, vội vươn tay khép chặt cổ áo lại, khoác áo bên ngoài lên. Nàng vừa rửa mặt, vừa âm thầm phỉ nhổ mình. Tối hôm qua nàng lại có thể gặp mộng xuân, đối tượng không phải là người khác, lại chính là nhị ca mình. Hình như nàng cường hôn nhị ca, nhị ca cũng đáp lại nàng. Nàng lại còn rất hưởng thụ, thật sự rất rất rất không thể tưởng tượng nổi.

“Tiếu Nhan.” Lăng Canh Tân lqd từ trong nhà đi ra, liền nhìn thấy nàng lúc thì vỗ vỗ mặt mình, lúc lại hất hất đầu, giống như muốn ném thứ gì đó trong đầu ra.

“A, nhị ca huynh đã tỉnh?” An Nhược Hảo cười ha hả, đi qua bên người hắn, Lăng Canh Tân đưa tay giữ nàng lại.

“Tiếu Nhan, quần của muội bẩn.” Lăng Canh Tân nhìn phía sau mông nàng.

An Nhược Hảo xoay người nhìn nhìn, không biết phía trên dính một đống vật lạ màu trắng, đỏ mặt.

Lăng Canh Tân lại có chút tự trách nói: “Xiêm áo tắm rửa của Tiếu Nhan ít quá.”

“Nhị ca, không phải còn có vài món xiêm áo bằng vải thô sao.” An Nhược Hảo đã vội đi vào trong nhà thay quần áo. May mà Lăng Canh Tân không nhìn ra đó là cái gì, thật sự xấu hổ chết mất.

Lăng Canh Tân ở trong sân rửa mặt, nhớ tới kinh nghiệm tối qua, thật ra như vậy thật tốt, thời gian cứ im lặng trôi qua như vậy thật tốt.

“Nhị ca, chúng ta ăn cơm nát được không?” An Nhược Hảo ló đầu ra từ trong phòng bếp.

Lăng Canh Tân nhìn nàng cười đến rực rỡ, gật đầu cười.

Sau khi ăn cơm xong, Lăng Canh Tân liền đưa An Nhược Hảo tới nhà thím Tào, một mình đi lên trấn trên, dieendaanleequuydonn bảo là muốn mua vật dụng mấy ngày gì đó.

“Tiếu Nhan, tới đây thím dạy ngươi chưng cất rượu.” Thím Tào nhận lấy chút rau dưa do Lăng Canh Tân đưa, mang theo nàng vào cửa.

An Nhược Hảo nhìn trong nhà họ quả thật quạnh quẽ, hơn nữa hai người không có con cái, có thể vượt qua cuộc sống như vậy cũng coi như không tệ. Lúc này, Tào lão đầu dã què chân cũng ra ngoài chào hỏi nàng, cất xong đồ ăn còn khách khí nói không cần nhiều như vậy, là tiểu lão đầu rất hòa ái. Mặc dù thím Tào thích chiếm một chút tiện nghi, nhưng rốt cuộc vẫn là trưởng bối rất tốt.

Khó trách Lăng Canh Tân luôn nguyện ý giúp đỡ bọn họ, liền ngọt ngào kêu một tiếng “Tào bá”, nhưng sau một khắc liền bị mùi bã rượu nồng nặc câu đi, hít mũi một cái: “Thơm quá.”

“Xem dáng vẻ này của ngươi cũng lqd biết là cái thùng rượu, nhị ca của ngươi không uống được rượu, uống hai chén lớn liền gục xuống.” Thím Tào chọc chọc gáy nàng.

An Nhược Hảo bĩu môi: “Uống hai chén lớn còn là không uống được rượu à?”

“Thôn Thuấn Thủy chỉ có nhị ca ngươi không biết uống rượu, nam nhân khác cũng có thể uống được năm chén lớn. Chỉ có điều, phương diện khác nhị ca ngươi mạnh hơn nam nhân khác nhiều, nên không uống được rượu cũng không có gì.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.