Tìm Thấy Nhau Trong Nỗi Cô Đơn

Chương 18: Lưới trời lồng lộng




Tầm nửa canh giờ sau Tề Duyệt Phong mới bước ra, biểu cảm rất kỳ quặc. Hắn bước đến ôm lấy bờ eo thon nhỏ của nàng, cơn bực tức trong lòng chợt vơi hơn nữa, hắn cắn răng nói : "Xem ra nàng rất được lòng Thái tử Vệ Tử Minh !"

Tư Nguyệt nheo mắt, xem ra là vừa rồi là báo cáo tình hình Vệ quốc, nàng đẩy hắn ra : "Có chuyện gì ngươi cứ nói."

" Ta không ngờ Vệ Tử Minh vì nàng ra lệnh ám sát Liễu Phiên Phiên, thánh chỉ ban hôn của Vệ quốc Hoàng đế xem như ngâm nước nóng rồi." Tiếp. " Hắn còn xin Vệ quốc Hoàng đế cho hắn dẫn binh xuống phía Nam thảo phạt Mãn tộc, dã tâm thực không nhỏ."

Khóe môi nàng cong lên nụ cười, hắn không làm nàng thất vọng.

"Bất quá..." Tề Duyệt Phong cau mày.

" Hửm ?"

" Mãn tộc khí thế như lang hổ, năm nay lại được mùa, lương thực dồi dào, trận này không dễ đánh". Nhìn nàng vì nam nhân khác mà cười, mà để tâm khiến lòng hắn trào dâng cảm giác khó chịu chỉ muốn một tiễn xuyên tâm nam nhân đó.

Nàng tuy không hiểu rõ về địa lý và văn hóa các tiểu quốc hoặc mấy bộ tộc nhỏ nhưng nghe Tề Duyệt Phong thì có vẻ chữ khó này không đơn giản. Nàng từng nghe nói Nam Cung Lão tướng từng được phong là Bình Nam Đại Nguyên Soái, bỏ ra suốt mười năm mới đẩy lui được Mãn tộc về sâu trong bình nguyên Thẩm Tề, nay chúng lại nổi dậy ắt có binh hùng tướng mạnh, Vệ Tử Minh khó tránh khỏi khổ sở. Nàng trầm tư nói : "Không phải Mãn tộc cũng giáp ranh với Đại Tề sao ? Chúng có binh hùng tướng mạnh dường như không mấy ích lợi với Đại Tề."

Tề Duyệt Phong gỡ lấy cánh hoa quế màu vàng nhạt trên tóc nàng xuống, lưu luyến mà vuốt một cái : "Ta dù cho Mãn tộc chiếm lấy oai phong cũng không để hắn nguyên vẹn trở về." Nói xong hắn ôm lấy nàng, cằm tựa vào bờ vai nhỏ, hít mấy làn hương.

Tư Nguyệt nhàn nhạt mở miệng : "Nếu ngươi động vào chàng thì đừng trách." Mắt phượng lóe lên tia sáng.

Đôi tay Tề Duyệt Phong xiết chặt vòng eo nàng, thanh âm chua xót : "Cho dù ta không động vào hắn cũng sẽ có người không chịu buông tha cho hắn." Tranh giành ở Vệ quốc mặc dù hắn không nắm rõ nhưng năm sáu phần vẫn hiểu được. Lục hoàng tử kia như thủy triều mạnh mẽ, Thái tử Vệ quốc chống chọi được bao lâu ?

"Bất kể là ai đều không thể." Người của nàng, kẻ nào dám động đến ắt chết không toàn thây. Song nàng cười nhẹ : "So với hắn, ngươi cũng chẳng khác là bao." Lăng Vương chuyên quyền, nắm trong tay hơn phân nửa binh quyền Tề quốc, chi cần Tề Duyệt Phong đi sai một bước liền vạn kiếp bất phục.

Tề Duyệt Phong nhìn xa xăm : "Rồi sẽ có ngày ta lấy lại được toàn bộ Đại Tề." Hắn đưa tay vuốt sợi tóc mai của nàng, vô cùng nhẹ nhàng : "Nàng sẽ là Hoàng Hậu Đại Tề."

Tư Nguyệt không đáp chỉ nhàn nhạt cười.

Mấy ngày sau đó Tề Duyệt Phong vì phải đóng vai đế vương chung tình nên thỉnh thoảng chỉ ghé Ỷ Lan Cung một lúc rồi đi. Hắn còn ban lệnh trừ phi được sự đồng ý của nàng nếu không bất kỳ ai cũng không được bước vào Ỷ Lan Cung, kể cả Thái Hậu. Hậu cung liền nổi gió, tất cả lời bàn tán đều đổ về Ỷ Lan Cung. Hôm nay Tô Quý Phi đến ngày mai Trang Đức Phi mời, Tư Nguyệt đều không quan tâm.

Quả như nàng dự đoán, sau khi Kiều gia tra ra loại độc kia thì rục rịch hạ bệ thế lực của Lăng Vương. Không những thế, có kẻ nghi ngờ Tề Duyệt Phong đến nay chưa có con nối dõi là do Lăng Vương âm thầm tính kế. Tất cả những mũi nhọn đều hướng về Lăng Vương, thế nhưng Lăng Vương Tề Thiên Lãng vẫn im lặng không chút động tĩnh, hai bên giằng co vô cùng hung hiểm.

Tư Nguyệt biết cách làm của Tề Duyệt Phong nhưng hoàn toàn không đồng tình, bởi vì Lăng Vương không phải kẻ ngốc, hắn chơi trò thâu tóm quyền lực bất đắc dĩ lại lộ ra rất nhiều nhược điểm. Đã vậy thời giạn lâu dài, tỉ như Lăng Vương cá chết lưới rách, thương tổn là khó tránh khỏi.

Sáng ngày thứ bảy, tin tức từ ngoài triều truyền ra, Triệu Tướng Quân tử trận sa trường, y chính một trong những thuộc hạ của Lăng Vương, cuộc chiến chính thức bắt đầu. Mặc dù bên ngoài mưa to gió lớn, Ỷ Lan Cung vẫn yên tĩnh như thường. Thoáng nhìn ra ngoài hiên mưa rơi tầm tã, Tư Nguyệt lặng lẽ tựa vào ghế quý phi tiếp tục ngủ.

Tầm chiều Tề Duyệt Phong đến, nhìn nàng an tĩnh ngủ, lòng hắn dẫu có bao nhiêu buồn phiền đều tiêu tan. Hắn vội bước đến bế nàng dậy, bất giác thấy không ổn liền đưa tay sờ lên trán nàng : " Truyền thái y !"

Lúc nàng tỉnh dậy trời đã sẫm tối, nhận thấy cơ thể khác lạ nàng cũng không mấy ngạc nhiên. Nghiêng người qua một bên, đập vào mắt là khuôn mặt tinh mỹ như khắc của Tề Duyệt Phong, nàng nói : "Sao ngươi lại ở đây ?"

Tề Duyệt Phong chồm dậy, sờ sờ trán nàng : "Ta không ở đây thì ở đâu ?" Đôi mắt không tự giác liếc nhìn chiếc yếm màu ngẫu hà phấn thêu hoa hải đường, vùng da trắng nõn khiến cơ thể hắn như căng lên. "Đỡ sốt rồi."

Nàng híp mi : "Ta không sao." Nói xong cũng không câu nệ rút vào bờ ngực hắn. Trước khi rời khỏi, Tà Dung từng nói cho nàng biết Bắc Minh Thần Công luyện tới tầng thứ tám sẽ nảy sinh cảm giác thích gần gũi kẻ có khí thuần dương. Sau khi ngâm qua nước Vô Nguyệt Cốc phải giao hợp với họ mới bức phá lên được tầng chín. Lại nói từ nhỏ đến lớn nàng đều mang Bách Thần Ngọc Chỉ nên giữa nàng và nó đã có mối tương liên, Bách Thần Ngọc Chỉ nhận được thuần dương khí sẽ trở thành thần vật, nắm giữ thiên hạ giống như...Vế sau hắn im lặng.

Tuy vậy, đau đớn hàng năm vẫn không tránh khỏi.

Nàng từng mời Hư Không trụ trì bắt mạch, y chỉ lắc đầu nửa muốn nói rồi thôi nên nàng cũng không hỏi cặn kẽ.

Tề Duyệt Phong hiếm khi thấy nàng chủ động thì ôm lấy nàng, tay vuốt ve lan tóc đen nhánh.

" Bẩm Hoàng thượng thuốc đã sắc xong., vẫn còn nóng." Một thái giám lên tiếng.

"Để đó cho trẫm, tất cả lui ra." Tề Duyệt Phong ôm nàng thêm hồi lâu rồi ngồi dậy cầm bát thuốc sóng sánh đưa lên miệng nhấp một ngụm lớn. Tư Nguyệt chưa kịp trở mình đã bị bờ môi hắn cuốn lấy, dòng thuốc ấm áp mang theo hơi thở gấp dào dạt tuôn vào cánh môi mỏng. Cứ thế từng ngụm từng ngụm được đưa vào môi nàng, giọt nước thuốc chảy dài xuống cổ đọng lại quai xương đầy gợi cảm, hắn nhẹ nhàng hôn rồi liếm sạch, chỉ thấy hương vị ngọt ngào đầy mê luyến.

Hắn đặt bát thuốc xuống, lặng nhìn khuôn mặt nàng mơ màng ẩn tầng tầng lớp lớp phấn hồng, đôi phượng mi tinh xảo ngày thường lạnh lùng xa cách như nhiễm làn nước mờ ảo làm lòng hắn ngứa ngáy. Hắn cắn lấy cánh môi mềm như cánh hoa, nhấm nháp từng chút một. Liếm nhẹ cánh môi nàng song đưa lưỡi tiến vào quấn lấy dồn dập. Bàn tay sờ phiến lưng đẹp như cánh bướm nở rộ, từng chút chà xát, nâng niu. Mãi đến khi cả hai không còn thở nổi mới chịu buông ra, hắn hôn nhẹ mũi nàng, giọng nói khàn khàn : " Cho ta được không ?"

Nàng nhếch môi cười : "Không được." Trước khi nàng ngâm nước Vô Nguyệt Cốc nàng không được giao hợp với bất kỳ nam nhân nào.

Tề Duyệt Phong mím môi, thở dài song ôm lấy nàng, tham lam nhìn nàng một chút rồi phớt nhẹ lên môi nàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.