Tìm Sói Để Gả

Chương 48: Quyết định




– Sau khi Uyển Nhi thấy bài thơ văn chương lai láng, hư tình giả ý kia thì lập tức làm một bài khác đập lại, chỉ muốn nói với y sáu chữ: “Thế tình bạc, nhân tình ác”. Đại tài tử như y làm sao không hiểu? Lúc một cô gái yếu đuối cần giúp đỡ, không người thân nào ở cạnh, còn đuổi cô ta đi. Hỏi Uyển Nhi làm sao không cảm khái nhân tình ác.

Tô Yên Nhiên nhíu mày, miệng khẽ nhếch, đầy vẻ khinh miệt:

– Cô ta nói với biểu ca rằng muốn quên Nhan đại ca. Khó, khó, khó. Ngàn khó vạn khó, giác thanh hàn, dạ lan san, sợ người truy hỏi, nuốt lệ giả vui. Giấu, giấu, giấu! Hay cho câu “giấu, giấu, giấu”! Bọn họ còn có gì để giấu với nhau? Cho dù người chồng thứ hai của Uyển Nhi cũng biết khúc mắc của bọn họ, tạo cơ hội để họ gặp nhau, cô ta cần gì giấu nữa? Khúc mắc tình cảm của cô và đại tài tử khi đó nổi như cồn, ai ai cũng biết, cô cần gì giấu nữa? Thứ cô giấu chỉ là nỗi nhớ vĩnh viễn đó. Còn đối với đại tài tử thay lòng đổi dạ, tự cho tình thâm kia, cô không hận cũng không giấu, chỉ là rất chán ghét. Y rất tội nghiệp, thậm chí đến cơ hội khiến Uyển Nhi hận cũng không có!

Cô nói liền một mạch, hớp một ngụm cà phê rồi nhìn Lâm Dật Phi:

– Ngụm cà phê đầu tiên rất đắng, nhưng uống tiếp thì sẽ quen thôi!

Lâm Dật Phi cũng uống một ngụm cà phê, mỉm cười:

– Chính xác là vậy. Cô có thể nghĩ thế, rất có tiến bộ.

– Có lẽ trước mặt anh…

Tô Yên Nhiên nói:

– Không muốn trưởng thành cũng khó. Gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Anh thông minh vậy, người khác cũng được hưởng một chút thông minh của anh.

Lâm Dật Phi lắc đầu:

– Cô đừng tâng bốc tôi quá, tôi sẽ kiêu ngạo đấy.

Tô Yên Nhiên cười khẽ, thần sắc đã thôi kích động:

– Tôi chỉ thấy nực cười khi người đời thích chuyện tình cổ tích, chỉ là những chuyện chẳng liên quan gì nhau, vậy mà cũng hỗn độn lên cả. Con gái thời nay hạnh phúc hơn nhiều. Uyển Nhi rất khổ, khổ như dì của cô vậy. Bởi vì họ đều là tài nữ, mà thời đó không chấp nhận tài nữ!

Lâm Dật Phi gật đầu:

– Khi Tiêu mỗ gặp cư sĩ, lòng rất cảm khái. Có điều… Ầy.

Hắn cảm thán:

– Sau vày tôi xem được một số tác phẩm của cư sĩ, chỉ thấy bất đắc dĩ.

– Tiêu đại hiệp là nam tử kỳ tài khi đó, kiến thức dĩ nhiên không giống.

Tô Yên Nhiên cười nói:

– Nhưng thế giới có được bao nhiêu Tiêu đại hiệp chứ. Nhớ sau khi dì mất, đại tài tử đó làm mộ cho nữ tử họ Tôn, nói rằng trong lời mà cô phản bác với Dì, câu “Tài tảo phi nữ tử sự!” (văn tài thao lược không phải chuyện nữ nhân) khá hay. Chỉ câu đó thôi, thiết nghĩ Tiêu đại hiệp mà thấy, chắc chắn sẽ rút kiếm bổ đôi phần mộ!

Lâm Dật Phi cười khổ:

– Một thanh kiếm của Tiêu mỗ sao có thể ứng phó nhiều đến thế!

– Nực cười chính là đại tài tử kia – biểu ca của Uyển Nhi.

Tô Yên Nhiên lại cười khinh miệt:

– Quên mất ai đã dạy thi phú và võ công cho y. Võ công thua xa Tiêu đại hiệp thì thôi, thế mà luôn cho rằng “Tài tảo phi nữ tử sự”. Chuyện này cũng không khó lý giải, y dĩ nhiên căm hận dì của Uyển Nhi, hận bà ta dạy Uyển Nhi quá nhiều, để Uyển Nhi học theo tư tưởng độc lập và mưu cầu tình yêu của bà. Bởi vì trong mắt y, nếu Uyển Nhi không biết thi phú thì sẽ không yêu Nhan đại ca, sẽ chỉ yên phận làm dâu Lục gia!

Hai người uống cà phê đã được một lúc, song chỉ hớp mấy ngụm. Có điều tâm tình Tô Yên Nhiên khá hơn rất nhiều:

– Tôi phát hiện anh vẫn là anh. Bất kể khi nào, bất kể ra sao, tìm anh tán dóc rất vui.

Lâm Dật Phi cười nói:

– Có phải vì tôi biết chỉ cần lắng nghe là được?

Tô Yên Nhiên nghĩ ngợi hồi lâu rồi nói:

– Hơn nửa là vậy. Anh là người lắng nghe rất tốt, giống như đang thưởng thức một buổi ca nhạc thật sự, không cần phải cầm que sáng vẫy vẫy. Một tiếng trước tôi nhận được điện thoại, họ nói rất thích bài “Kim qua thiết mã” của tôi. Thực ra tôi học bài này từ dì ở trong mộng, dì nói “‘Mộc lan hoành qua hảo nữ tử, lão hĩ bất phục chí thiên lý”. Lúc ấy lại làm bài “Kim qua thiết mã” này, chỉ mong có thể đem qua sông Hoài. Về sau tuy không lưu truyền rộng rãi nhưng cũng có vài người biết, có điều sớm thất truyền. Người đó mong tôi có thể thu đĩa, nhưng tôi lại từ chối.

– Tại sao?

Lâm Dật Phi hỏi.

– Trống đàn chỉ để tri âm thưởng thức, trên đời có được mấy ai.

Tô Yên Nhiên nói:

– Tôi không mong nhạc của mình nổi tiếng, chỉ mong một số người có thể hiểu hàm ý bên trong, đương nhiên bao gồm cả Tiêu đại hiệp.

– Vậy còn Nhạn Phi Hoa?

Lâm Dật Phi nhướn mày:

– Cô chắc là biết cô ta, bằng không lúc đầu gặp cô ta, cô cũng không ngạc nhiên đến thế.

Tô Yên Nhiên gật đầu nói:

– Xem ra anh đã để ý đến mọi chuyện, trong lòng cũng hiểu rõ, chẳng qua người khác không nói, anh cũng chưa bao giờ đề cập. Tương tự Tiêu đại hiệp vậy, tính mưu rồi mới hành động, một kích liền thành công. Nhan Liệt tuy cũng giỏi trí mưu, nhưng y đánh giá thấp anh, Nhan Phi Hoa cũng hơn nửa là như thế. Năm đó dì Thanh Phượng có võ công khá cao, cũng là lãnh tụ nghĩa quân, Đường phủ chắc chắn là cái đinh trong mắt rất nhiều người. Bọn chuột nhắt Đông Doanh chỉ sợ Hoa Hạ không loạn nên mới gây sóng gió, hơn nữa còn có thói ngang ngược của Y Hạ Lưu. Năm đó tôi còn nhỏ, không biết nhiều chuyện, chẳng qua lúc đầu trên đường chơi xuân trở về Đường phủ lại bị chúng bắt cóc. Nhan Liệt và Nhan Phi Hoa kịp thời xuất hiện, Nhan Liệt đưa tôi về, Nhan Phi Hoa ngăn cản Y Hạ Lưu. Giờ nghĩ lại, bọn họ hơn nửa đã tính kế, bằng không sao lại trùng hợp như vậy!

Trong lòng Lâm Dật Phi lại nghĩ có một số việc là tính kế, có vài việc thật sự do trùng hợp. Lúc trước Nhan Liệt cứu người hơn nửa vì nhìn đến cô là người của Đường phủ. Vì tiếp cận cư sĩ tạm thời thay đổi chủ ý, bằng không Nhan Phi Hoa năm đó cũng sẽ không tử chiến với Y Hạ Lưu, gây nên thù hận khó hiểu. Cô ta hiện giờ còn muốn đi tìm Y Hạ Lưu gây phiền toái, hiển nhiên trận đánh năm đó đã khơi dậy lửa giận trong cô. Chẳng qua nếu không phải hắn thân ở chỗ tối, cũng sẽ không biết được xuất xứ võ công thực sự của Nhan Phi Hoa, dẫn đến hoài nghi thân phận của Nhan Liệt. Có điều tất cả đều tiến hành trong tình hình Nhan Phi Hoa không hề hay biết.

– Từ cái nhìn của cô ta dành cho tôi, tôi biết nhất định cô ta biết mình. Bằng không khi nghe tôi diễn tấu khúc “Kim qua thiết mã” đó, cô ta cũng không phản ứng mãnh liệt đến thế. Tôi tưởng mình luôn cô độc, nhưng không ngờ còn có bạn bè. Nếu đã vậy, tôi nghĩ anh có kí ức của Tiêu Biệt Ly cũng không có gì lạ. Nhưng tôi nghĩ mãi vẫn không hiểu, tại sao tôi và cô ấy lại có được diện mạo trước kia, chỉ mỉnh anh lại có diện mạo khác hẳn?

Tô Yên Nhiên hỏi một vấn đề cứ mãi quấn cô dai dẳng.

Lâm Dật Phi cảm thấy giải thích không rõ, có nói nữa thì cũng không cần cô hiểu. Hắn chỉ gật đầu:

– Điểm này tôi nghĩ cũng không hiểu. Nhưng cô nói sai một thứ, Nhạn Phi Hoa không phải là kẻ thù của tôi, lẽ nào cô ta có lý do hận tôi? Khi đó Uyển Nhi cũng rất hận tôi, nhưng giờ nhìn lại, hình như bất luận là Uyển Nhi năm đó hay là Tô Yên Nhiên hiện tại, trông thấy tôi đều có thể yên tâm ngồi xuống cùng trò chuyện.

– Tôi không giống, bởi vì tôi biết tuy Uyển Nhi không thể chấp nhận mọi chuyện anh làm, nhưng không hề có lỗi. Huống chi vì việc năm đó mà anh đã hi sinh quá nhiều.

Tô Yên Nhiên nói:

– Nếu giờ Uyển Nhi còn giận anh, há chẳng phải không biết thị phi tốt xấu gì sao? Còn Nhạn Phi Hoa lại khác, Nhan Liệt là đại ca của cô ấy, anh giết y nên khó tránh cô ấy phản ứng mạnh đến thế. Cho nên Dật Phi, tôi thấy anh tốt nhất nên cẩn thận với người này.

– Tôi sẽ để ý.

Lâm Dật Phi gật đầu:

– Cám ơn cô nhắc nhở.

– Thực ra hiện giờ tôi rất lo.

Tô Yên Nhiên cười khẽ:

– Tiêu đại hiệp là đối thủ rất đáng sợ, thế nên tôi nghĩ Dật Phi cũng không hề thua kém. Nếu đã thế, người cẩn thận là Nhạn Phi Hoa mới đúng!

Lâm Dật Phi cười cười:

– Đúng rồi, Yên Nhiên, ban nãy cô nói có người muốn tìm cô thu đĩa, rõ ràng rất thích khúc “Kim qua thiết mã” đó của cô. Tôi có một yêu cầu quá đáng, không biết có nên nói hay không.

– Anh nói đi!

Tô Yên Nhiên đã nói ra giấc mơ kéo dài mười mấy năm, tâm tình dĩ nhiên cũng khá hơn nhiều, vẻ mặt không còn buồn bã nữa, rất có sức sống:

– Tiểu nữ biết Tiêu đại hiệp trước giờ luôn tiên lễ hậu binh. Y nói đạo lý, nếu anh không nghe, e là lần sau sẽ bị kiếm bổ một nhát.

Thiếu nữ cười, thấy mình tỏ ra hài hước, khiến mấy cặp tình nhân nhìn qua chỉ trỏ.

– Chuyện là thế đấy.

Lâm Dật Phi có chút ngượng ngùng:

– Cô cũng biết tôi mở nhà máy chế thuốc.

Hai người thì thầm to nhỏ, vẫn giữ cự ly bình thường. Lâm Dật Phi thi thoảng huơ huơ tay, còn Tô Yên Nhiên thi thoảng lại cười, gật đầu lia lịa. Thật giống như một cặp tình nhân đang yêu nhau say đắm.

– Đây là gì?

Quách Hà bất mãn nói. Bách Lý Băng vẫn im lìm đứng kế bên, cùng với Tiểu Lệ mặt đầy vẻ ngạc nhiên.

Ba người hiếm khi được rảnh rỗi buổi tối, cùng hẹn ra ngoài dạo phố. Bách Lý Băng vốn không để ý đến động tĩnh trong quán cà phê, nhưng mắt của Quách Hà còn tinh hơn chim ưng. Quách Hà cũng không cố ý tìm Lâm Dật Phi, chẳng qua chỉ muốn nhìn xem bạn trai mình có hẹn hò với cô gái khác ở đây hay không!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.